“Trêu ngươi đấy!”
Tô Trường Sam nằm phịch xuống, duỗi tay phải ra cười nói: “Chẳng làm gì cả, nhưng tới để ta ôm một cái thì được chứ?”
Tạ Dịch Vi nghẹn lời, kéo chiếc bàn nhỏ chắn giữa hai người, rồi cũng nằm xuống: “Trường Sam, gần đây ta có chút phiền não.”
“Phiền cái gì?”
“Con cái!”
“Của Lý Cẩm Dạ?”
“Ừ.”
Hai người chợt im lặng, Tô Trường Sam phát hiện vấn đề này đúng là không có lời giải, giống như đi vào ngõ cụt.
“Hay là… hôm nay nén hương đầu tiên ta không cầu cho mình nữa, mà cầu cho Mộ Chi.”
Tạ Dịch Vi nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Cầu Bồ Tát có ích thì cần đại phu làm gì?”
Tô Trường Sam luồn tay dưới bàn nhỏ nắm lấy tay hắn, đặt vào lòng bàn tay mình: “Vậy thôi, ta vẫn nên cầu cho mình, cầu cho hai ta bình an đến già.”
Tạ Dịch Vi cảm thấy tay người kia nóng hầm hập, lòng bàn tay còn ẩm mồ hôi, muốn giật ra lại không nỡ.
Xe ngựa đến chân núi, nghỉ một lát rồi đi thẳng lên đường núi.
Nửa canh giờ sau, đã đến trước cổng chùa Diên Cổ.
Lúc này, trước cổng chùa đã đông nghịt người dân đến dâng nén hương đầu năm. Đại Khánh đánh xe vòng sang cổng phụ bên phải, hai vị hòa thượng canh cổng thấy là người của phủ Thế tử, lập tức mời vào.
Chuông cổ chùa Diên Cổ treo trên đỉnh núi, hai người bỏ xe ngựa, đi bộ lên núi.
Đường lên núi treo đầy lồng đèn đỏ, sáng rực như ban ngày.
Tô Trường Sam đi chưa được mấy bước đã th* d*c, Tạ Dịch Vi thấy vậy vội đi trước kéo tay hắn.
Tô Trường Sam ôm đầu thầm than thở: Sức khỏe tệ hại này, vốn dĩ còn tưởng chắc chắn thắng trên giường, giờ xem ra cũng hơi nguy hiểm rồi!
Nhưng may mà chỗ ngồi của Lý Cẩm Dạ còn chưa tới, bây giờ bắt đầu rèn luyện sức khỏe vẫn còn kịp!
Tạ Dịch Vi đâu biết người sau đang nghĩ những chuyện chẳng đâu vào đâu, lúc này, hắn bị người phía trước chắn đường.
Người đó mặc áo gấm đỏ thẫm, đi như dẫm phải kiến, còn thở hổn hển.
“Huynh đài, nhường đường chút!”
Người kia quay đầu lại, ánh mắt đối diện Tô Trường Sam phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ánh mắt Tô Trường Sam lập tức nổi sóng: “Ồ, ta còn tưởng ai, thì ra là thế tử gia phủ Vĩnh Nghị Hầu à? Sao nào, phủ Vĩnh Nghị Hầu sắp không giữ nổi nữa, nên lên núi cầu Bồ Tát phù hộ đấy à?”
Giang Nguyên Hanh trừng mắt, như muốn mắng to, chửi đến mười tám đời tổ tông Tô Trường Sam, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng đành nuốt lời vào bụng, tức tối né sang một bên nhường đường.
Không nhường không được!
Phủ Vĩnh Nghị Hầu giờ như thuyền trong bão, dù không bị dính líu vào vụ án Phúc Vương, nhưng ai có mắt cũng nhìn ra, lão hoàng đế đã chẳng ưa gì Giang gia nữa.
Vì vậy, cả Giang gia chỉ hận không thể co mình lại như quả bóng tàng hình, sợ bị lão hoàng đế nhìn thấy lại nổi giận, đến mùa thu sẽ bị tính sổ.
Giang Nguyên Hanh mấy tháng nay sống trong lo sợ, chuyện năm đó nhờ Phúc Vương lên ngôi mà hắn dám tè bậy trước phủ Vệ Quốc Công vẫn còn rõ mồn một. Mà Tô Trường Sam thì xưa nay nổi tiếng là tên lưu manh không sợ trời đất, sao có thể dễ dàng tha cho hắn?
Nào ngờ, chờ suốt nửa năm vẫn không thấy Tô Trường Sam báo thù, hắn còn tưởng đã qua chuyện, đang thầm mừng trong bụng, thì đúng lúc lại chạm mặt nhau ở chùa Diên Cổ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Giang Nguyên Hanh đâu biết, trong lòng Tô Trường Sam chưa từng nguôi ngoai chuyện đó. Không tìm hắn tính sổ, một là vì lần đó bị ngã động gân cốt, hai là bận rộn với chuyện của Lý Cẩm Dạ và quân đội, không rảnh!
Ai ngờ ông trời lại đưa kẻ thù đến trước mặt hắn… Tô Trường Sam khịt mũi cười lạnh: “Người đâu, l*t s*ch tên này treo lên cây cho ta!”
Giang Nguyên Hanh nghe thế thì hoảng loạn, dưới chân như bôi dầu, lập tức trốn sau lưng đám thị vệ, thò nửa cái đầu ra gào lên: “Ngươi dám?”
“Ồ, khẩu khí cũng dữ ha!”
Tô Trường Sam cười, chầm chậm bước tới: “Ngươi xem ta có dám không?”
Vừa dứt lời, Đại Khánh và Nhị Khánh lập tức ra tay.
Đám thị vệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị quật ngã sạch, chỉ còn lại Giang Nguyên Hanh đứng một mình giữa đường, run rẩy như cầy sấy.
“Đừng lại đây, đừng lại đây…”
Tô Trường Sam thong thả tiến gần từng bước: “Hóa ra cũng là đồ nhát gan à? Lúc tè bậy trước phủ Vệ Quốc Công nhà ta, sao không nhát?”
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tô Trường Sam áp sát, lạnh giọng: “Ngươi chết chắc rồi!”
“Thả ta xuống… thả ta xuống… Aaaa… Tô Trường Sam, ta nguyền rủa tám đời tổ tông nhà ngươi… Aaa… nương ngươi…”
Tô Trường Sam ngẩng đầu nhìn lên cây: “Thằng này mồm thối quá, lấy bùn rửa miệng cho nó!”
“Tô Trường Sam ngươi… ư ư…”
Tạ Dịch Vi không muốn nhìn nữa, ho một tiếng: “Trường Sam, lột hết thì không hay lắm, chừa lại cái quần đi!”
Người trong lòng mở miệng, Tô Trường Sam tất nhiên nghe lời: “Tiểu tử, nghe thấy chưa, Tam gia nói giúp ngươi đây, mai nhớ lạy Tam gia thêm vài cái, biết đâu ta vui lên lại tha cho ngươi!”
Nói xong, hắn chủ động nắm tay Tạ Dịch Vi, lắc lư tiếp tục leo núi: “Dịch Vi à, ngươi tin không, mai tên này về nhà, đến một cái rắm cũng không dám thả!”
Tạ Dịch Vi quay đầu nhìn con chim cút bị l*t s*ch treo trên cây, thở dài: “Quyền lực đúng là thứ khiến người ta nghiện, thảo nào bao nhiêu người từ xưa đến nay đều muốn leo l*n đ*nh cao.”
“Ta thì không muốn, ta chỉ muốn làm đôi uyên ương lười với ngươi thôi!”
Mặt Tạ Dịch Vi hơi đỏ, vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất.
Giang Nguyên Hanh trên cây nhìn hai người tay trong tay, trong mắt là sự sợ hãi oán độc không thể che giấu, Tô Trường Sam, ngươi đợi đấy, nỗi nhục hôm nay ta nhất định sẽ trả!
…
Đêm giao thừa ở phủ An Thân Vương vẫn như mọi năm, ngoài Trương Hư Hoài và Tào, Phương ra, còn có cả gia đình Ôn lang trung, cha con Giang Đình đều có mặt trên tiệc.
La ma ma và các hạ nhân quan trọng thì ngồi ở bàn khác.
Thanh Sơn và Loạn Sơn mới thành thân, cũng được sắp xếp ngồi cùng bàn với La ma ma, bị mấy người Như Dung chuốc rượu không ít, không khí còn náo nhiệt hơn cả bàn chính.
Vừa qua giờ Tý, pháo nổ vang trời, Cao Ngọc Uyên đích thân phát bao lì xì cho mọi người, rồi gọi A Bảo, Thanh Nhi, Thanh Sơn, Loạn Sơn lên.
Hai cặp vợ chồng mới cưới cùng quỳ trước chủ tử, dập đầu ba cái, Lý Cẩm Dạ tự tay trao cho họ hai bao lì xì lớn màu đỏ.
Cao Ngọc Uyên đứng bên cười nói: “Đã thành thân thì là người lớn rồi. Điều quan trọng nhất là ngươi tôn trọng ta, ta thương yêu ngươi. Mọi việc nên bàn bạc với nhau, dù có giận cũng đừng để qua đêm, cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường là được.”
A Bảo và Thanh Nhi đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn tiểu thư quá lâu.
Bốn người cùng rời đi.
Lý Cẩm Dạ nhìn vẻ mặt thoáng buồn của vợ mình, cười nói: “A Uyên, hình như ta với nàng chưa từng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường nhỉ?”
“Đó là vì ta luôn nhường nhịn chàng, nên không cãi nhau!”
Lý Cẩm Dạ đặt trán lên vai nàng, tựa một lúc rồi mới cười nhẹ: “A Uyên à, rốt cuộc là ai đang nhường ai đây?”