Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 605

Vì đã quá khuya nên mọi người đều ở lại vương phủ nghỉ một đêm. Giang Phong đích thân tiễn Giang Đình về phòng.

Cả nhà Ôn lang trung thì nghỉ lại ở một viện khác. Đi được nửa đường, Ôn Tương bỗng dừng bước: “Cha, nương, con còn chút việc chưa làm, hai người nghỉ trước đi, con đi rồi về ngay!”

“Con đừng chạy lung tung đấy!”

Chu thị nhìn bóng lưng con gái, thở dài: “Cứ như điên như dại thế, không biết đến bao giờ mới yên bề gia thất nữa…”

Vừa rồi lúc ăn tối, Ôn Tương nghe thấy Giang Phong ho mấy tiếng, đã động lòng muốn bắt mạch cho hắn.

Tuy sức khỏe người kia cường tráng như trâu, nhưng mang bệnh khí mà đón năm mới thì vẫn chẳng lành. Ôn Tương tự nhủ, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến thích hay không thích, chỉ là sự quan tâm giữa những người bạn bình thường thôi.

Trên con đường lát đá xanh, hai cha con sóng vai mà đi.

Giang Đình chắp tay sau lưng nói: “Trước Tết, tiểu thư có đến gặp ta, nói về chuyện cả đời của con. Phong nhi à, trong lòng con rốt cuộc tính thế nào, nói rõ với cha một tiếng đi?”

Giang Phong gượng cười: “Nghĩa phụ, con đã nói rõ với tiểu thư rồi, con không có ý định thành thân.”

Giang Đình truy hỏi: “Là con tạm thời không định thành thân, hay là vĩnh viễn không định? Hay là con đang chờ đợi điều gì?”

Giang Phong giật mình, cảm giác được câu hỏi này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ lại là đêm nay.

Hiểu con không ai bằng cha.

Giang Đình nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng đã lờ mờ đoán ra được đáp án.

“Con làm gì, nghĩa phụ cũng không ngăn cản. Chỉ muốn nói với con một điều, làm người sống trên đời, cũng nên nghĩ cho bản thân một chút, đừng để sau này già rồi lại hối hận.”

“Nghĩa phụ, người có từng hối hận không?”

Giang Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng bật cười: “Con đúng là khéo hỏi. Nói thật lòng, lúc đêm khuya thanh vắng, trong lòng cũng có đôi chút hối tiếc. Người đến thế gian một lần chẳng dễ dàng gì, cả đời ta ngoài việc tận trung với chủ tử thì chẳng làm gì khác, nếu sau này không có con, có lẽ ta cũng chỉ là một hồn ma cô quạnh.”

Nói đến đây, Giang Đình trầm ngâm, chẳng biết đang lạc vào hồi ức nào.

Một lúc sau, ông thở dài: “Nhưng nghĩ đến Cao gia, nghĩ đến tiểu thư, lại cảm thấy đời này sống vậy cũng không tệ, cũng mãn nguyện rồi. Nhất là sau này, lúc nhắm mắt xuôi tay đến điện Diêm Vương gặp người Cao gia, cha có thể đường hoàng ngẩng đầu.”

Khóe miệng Giang Phong giật giật.

Giang Đình lại nói: “Từ nhỏ ta đã dạy con phải trung thành, phải lấy thân mà phụng sự chủ nhân. Nhưng sau hơn mười năm cha con ta ở cạnh nhau, trong lòng ta vẫn giấu một chút tư tâm. Không phải vì muốn Giang gia có người nối dõi, mà là muốn con có thể trải nghiệm được niềm vui làm một người bình thường, không uổng một kiếp làm người.”

Lòng Giang Phong run lên dữ dội.

Nghĩa phụ là người đã cứu hắn từ trong miệng sói ra. Khi mới đến bên cạnh ông, hắn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ e làm gì sai sẽ mất đi cuộc sống có cơm ăn áo mặc này.

Cho nên lời nghĩa phụ nói, hắn xem trọng hơn cả trời. Hắn đã dốc lòng ở lại, kiên định đứng cạnh ông, trở thành cánh tay trái phải cho ông.

Cho đến một ngày, nghĩa phụ cho hắn vào thư phòng của nhị gia Cao gia, hắn mới hiểu được mục đích của nghĩa phụ khi nhận nuôi mình, chỉ vì con người nhỏ bé ấy.

Đêm đó, nghĩa phụ gọi hắn tới, căn dặn từng chữ một: “Từ nay mạng của con là của tiểu thư. Cả đời này con chỉ được trung thành với một mình nàng. Nàng bảo con sống, con phải sống. Nàng bảo con chết, con bắt buộc phải chết.”

Lúc ấy trong lòng hắn có oán.

Dựa vào cái gì?

Chỉ vì ông cứu ta một mạng, ta đã phải thay ông, thay Cao gia, thay tiểu thư bán mạng cả đời sao? Tình nghĩa cha con chẳng qua cũng chỉ là công cụ lợi dụng ư? Ta từ bỏ tự do, chỉ để làm nô tài cho các người ư?

Chính vào lúc đó, hắn mới hiểu ra một đạo lý: Dù hắn có dốc sức lấy lòng nghĩa phụ đến thế nào, thì trong lòng ông, mọi thứ của Cao gia vẫn quan trọng hơn hắn!

Suy nghĩ ấy bị chôn sâu trong lòng, lâu ngày cũng phai nhạt đi. Nào ngờ đêm nay nghĩa phụ lại nói, ông từng có một chút tư tâm, mà tư tâm ấy lại là vì hắn.

Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ khiến Giang Phong, người đàn ông sắt đá nước mắt tuôn rơi.

Giang Đình thấy hắn rơi lệ, cũng giật mình, còn tưởng mình nói nặng lời quá, vội vỗ vai hắn: “Nếu con thật sự muốn chờ thì ta cũng không ngăn cản. Trong lòng ai chẳng có một điều vương vấn? Nhưng có một điều con phải hiểu rõ, chủ là chủ, tớ là tớ, thân phận cách nhau một trời một vực. Phong nhi à, có những thứ, e là cả đời con cũng không chờ được.”

“Nghĩa phụ!”

Giang Phong lau nước mắt, nghiêm nghị nói: “Con quả thật có điều vương vấn, nhưng không phải như người nghĩ. Con chỉ mong, nếu một ngày nào đó vương gia thật sự không còn… lúc tiểu thư chỉ còn lại một mình, con có thể ở bên cạnh nàng, giúp nàng sống tiếp. Nếu không, khi các người đều đi rồi, nàng cũng sẽ không còn lý do để sống. Ngoài điều ấy ra thì con không dám có mong ước gì khác.”

Giang Đình nhìn hắn hồi lâu, thở dài một tiếng: “Đứa ngốc.” Rồi chắp tay sau lưng bước vào viện. Không biết vì sao, lúc này ông lại thấy thèm uống rượu.

Giang Phong tiễn ông vào nhà, xoay người nhìn quanh, bỗng thấy cách đó vài trượng có một bóng đen chạy qua.

Mắt hắn lóe lên, đã tung người đuổi theo, vươn tay dài bắt lấy, vặn một cái.

“Là ngươi?”

Ôn Tương cười hề hề với hắn: “Ngại quá, ăn tối nhiều quá nên ra ngoài đi dạo chút.”

Giang Phong nhếch môi cười lạnh, đột nhiên buông tay. Trong chớp mắt, bàn tay lớn trượt lên cổ nàng.

Ôn Tương lập tức thở không nổi: “Ngươi… ngươi làm gì thế?”

“Nói, ngươi đã nghe được những gì?” Giang Phong gằn giọng.

“Ta…”

Không khí càng lúc càng loãng, mặt Ôn Tương đỏ bừng lên. Nàng hoàn toàn không nghi ngờ gì chuyện hắn mà siết thêm chút nữa thì mình sẽ chết thật.

Dù sao cũng là cái chết, Ôn Tương liều mạng.

“Tất cả… tất cả đều nghe thấy rồi!”

Bàn tay trên cổ bất ngờ buông ra. Ôn Tương ôm cổ ho sặc sụa, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hắn túm lấy lần nữa.

“Chuyện nghe được hôm nay, nếu ngươi dám nói ra một chữ, đừng trách ta không khách sáo!”

Ôn Tương ngơ ngác nhìn Giang Phong như ác thần, tim đập dồn dập. Nhưng cho dù trong lòng sóng lớn cuồn cuộn, ngoài mặt nàng vẫn cố chấp không chịu yếu thế.

“Thì ra… thì ra ngươi lại…”

“Ngươi dám nói thêm một chữ nữa thử xem?” Giang Phong nhướng mày, trong mắt tràn đầy sát khí.

Đến lúc này, Ôn Tương mới thực sự cảm thấy sợ. Hắn không hề đùa, hắn thật sự muốn giết nàng.

Cho dù tâm tính kiên cường đến mấy, nàng cũng bị dọa cho vỡ vụn tâm can, căm hận nhìn Giang Phong.

Nàng từng rất tự tin vào nhan sắc của mình. So với đám nha hoàn trong vương phủ thì nàng xinh hơn nhiều, lại là nữ lang trung, con gái duy nhất trong nhà, xét từ mọi phương diện đều xứng đôi với Giang Phong.

Thậm chí nàng từng mơ tưởng, nếu hắn chịu tìm hiểu nàng thêm chút nữa, có lẽ sẽ dần dần yêu thích.

Nào ngờ…

Người kia, là người nàng vĩnh viễn không thể nào sánh bằng. Lần đầu tiên trong đời, trái tim Ôn Tương tuyệt vọng đến thế.

Bình Luận (0)
Comment