Lý Cẩm Dạ nhìn theo ánh mắt của Cao Ngọc Uyên, chỉ thấy bên cạnh hoa đăng có một quầy hàng rất nhỏ, bày đầy những sợi dây tơ đỏ từng đôi một.
Trên dây tơ đỏ có gắn đủ loại châu báu, còn có cả những miếng vỏ sò được chạm khắc tinh xảo. Dù là châu báu hay miếng vỏ sò, tất cả đều là từng cặp.
Hắn lập tức hiểu ra, đây là món đồ mà nam nhân thường mua để lấy lòng thê tử.
Cao Ngọc Uyên quay đầu lại: “Chúng ta mua một đôi đi, đeo chơi ấy mà!”
Lý Cẩm Dạ chỉ mỉm cười không đáp, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
Cao Ngọc Uyên không chọn loại có châu ngọc lấp lánh, mà chọn đôi vỏ sò tinh xảo nhất. Vừa định lấy thì bị một bàn tay khác giành trước.
Nàng tức tối ngẩng đầu lên, sững người: “Tô Trường Sam? Sao lại là ngươi?”
Nói xong đã lập tức ló đầu ra sau hắn nhìn, quả nhiên, Tạ Dịch Vi đang đứng khoanh tay phía sau.
Tô Trường Sam móc ra một vài mảnh bạc vụn từ trong ngực, ném cho người bán hàng, rồi nắm chặt đôi vỏ sò tinh xảo ấy trong lòng bàn tay: “Vị huynh đài đây, huynh chọn cái khác đi, cứ ghi sổ cho ta là được!”
Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta không mua nổi chắc? Nhưng tay vẫn đành ngoan ngoãn chọn một đôi khác. Để chọc tức Tô Trường Sam, nàng cố ý bước đến trước mặt Lý Cẩm Dạ, giúp hắn buộc sợi dây tơ đỏ lên cổ tay.
Buộc xong, nàng quay đầu lại, nhướng mày khiêu khích nhìn Tô Trường Sam: Ta dám công khai buộc dây cho Lý Cẩm Dạ đấy, ngươi dám không?
Tô Trường Sam chẳng buồn để tâm đến sự khiêu khích đó, chỉ đi về phía Lý Cẩm Dạ, hất cằm: “Đi đâu đó uống chén trà không?”
Lý Cẩm Dạ hờ hững đáp: “Còn phải đi dạo thêm với nàng ấy chút nữa.”
Thế là hai người thành bốn người, Cao Ngọc Uyên được đi giữa, nàng hỏi: “Sư phụ sao không ra ngoài dạo chơi?”
Tô Trường Sam bật cười: “Hắn ấy á? Đang chui vào trong phòng viết tình thư đấy! Ta liếc qua, toàn là mấy câu kiểu ‘Trăng lên đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn’, văn chương bay bướm, không biết người nhận có hiểu nổi không.”
Cao Ngọc Uyên bênh vực A Cổ Lệ: “Những thứ như vậy không cần phải biết chữ cũng nghe hiểu thôi. Tam thúc thấy có đúng không?”
Tạ Dịch Vi gật đầu: “Tất nhiên là đúng.”
Cao Ngọc Uyên đã kéo tay hắn: “Tam thúc, đi nào, lại cùng ta dạo thêm một vòng!”
“Được thôi!”
Hai chú cháu sánh vai đi đằng trước, Tô Trường Sam u oán liếc nhìn Lý Cẩm Dạ một cái, người sau chỉ cười nhạt, nói: “Do ngươi giành đồ của nàng trước đấy nhé!”
Tô Trường Sam trừng mắt, không nói nên lời: “Ngươi nghĩ tiệc nhà phủ Tấn vương hôm nay…”
Lý Cẩm Dạ nghe thế đã tỏ vẻ khó chịu: “Ngày mai mới Khai Thị, hôm nay đừng nói mấy chuyện nhức đầu đó. Cứ đi dạo với họ cho thư thái một chút!”
“Ừ thì thôi!” Tô Trường Sam cũng chẳng hứng thú bàn tiếp.
Lúc này, không biết Cao Ngọc Uyên lại thấy thứ gì ưng ý, đang giục Tam gia móc bạc. Tam gia dứt khoát đưa cả túi tiền cho nàng.
“Rộng rãi thật đấy! Bảo hắn mua cho ta món gì thì keo kiệt như thần giữ của, móc mãi không ra nổi hai lượng bạc!”
Lý Cẩm Dạ cười: “Ta nghe mùi giấm bay đâu đấy rồi kìa!”
…
Dạo thêm một vòng, trong tay Cao Ngọc Uyên lại có thêm hai chiếc hoa đăng. Nàng đưa một chiếc đèn rồng nhỏ cho Thanh Sơn, bảo hắn phái người đưa đến cho Ôn Tương.
Lý Cẩm Dạ chỉ vào một tửu quán gần đường: “Vào trong nghỉ chân chút đi!”
Lúc mọi người đang leo lên lầu, Tô Trường Sam lén lút nhét sợi dây tơ đỏ luôn cầm trong tay vào tay Tạ Dịch Vi.
Tạ Dịch Vi quay lại liếc nhìn, nhanh chóng giấu nó vào ngực áo.
Bốn người vào tửu quán, lên lầu chọn một nhã phòng, gọi hai bình trà và vài đĩa điểm tâm. Đám nam nhân ngồi uống trà, còn Cao Ngọc Uyên thì dựa cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm cảnh tượng huyên náo.
Bất ngờ, cửa sổ bên đối diện mở ra. Cao Ngọc Uyên vô thức nhìn sang.
Không kịp tránh!
Bốn mắt chạm nhau!
Tim Trần Thanh Diễm bỗng đập mạnh. Ánh mắt, đường nét của tên tiểu đồng bên kia, rõ ràng là người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Vẫn là dáng vẻ năm nào, lại chín chắn hơn trước, tuy mặc áo cũ của tiểu đồng, nhưng khí chất toàn thân không sao che giấu nổi.
Cao Ngọc Uyên vạn lần không ngờ sẽ gặp Trần Thanh Diễm vào lúc này, vô cùng kinh ngạc.
Người này sao lại ở kinh thành? Vào kinh lúc nào? Vào để làm gì?
Lúc ấy, Trần Thanh Diễm khom người thi lễ với Cao Ngọc Uyên theo kiểu lễ của thư sinh.
Cao Ngọc Uyên gật đầu đáp lễ, sau đó đóng cửa sổ lại.
…
Đỗ Tề Cương nhìn theo ánh mắt Trần Thanh Diễm: “Nhìn gì vậy?”
Trần Thanh Diễm không muốn nhiều lời, đóng cửa sổ, quay người nghiêm nghị: “Không có gì, chỉ nhìn cảnh huyên nào của kinh thành thôi.”
Đỗ Tề Cương cười: “Tối nay ở tiệc nhà phủ Tấn vương, chắc là ngươi sẽ gặp nàng rồi.”
Ta gặp rồi, Trần Thanh Diễm nói thầm trong lòng, ngoài miệng chỉ hờ hững đáp một tiếng: “Ừ.”
“Không biết khi nàng thấy ngươi ngồi về phía phủ Tấn vương thì sẽ có biểu cảm gì?”
“Nàng sẽ không có biểu cảm gì cả, thậm chí sẽ không thèm nhìn ta một cái! Đừng đặt trọng tâm vào nàng.”
Trần Thanh Diễm bước ngang qua trước mặt Đỗ Tề Cương.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Đỗ Tề Cương cảm thấy nét mặt hắn vặn vẹo một cách khó hiểu.
…
Lý Cẩm Dạ và ba người kia dùng bữa xong tại tửu quán, thấy phía dưới ngày càng đông, bèn quay về phủ.
Cao Ngọc Uyên đi dạo cả ngày đã mệt, về phòng ngủ một giấc trưa, còn Lý Cẩm Dạ thì tiếp khách trong thư phòng.
Khi trời chạng vạng, hai cỗ xe ngựa sang trọng từ phủ An Thân vương chạy đến cửa phủ Tấn vương.
Để hợp cảnh, toàn bộ phủ Tấn vương đều treo hoa đăng, không thua gì phố xá bên ngoài.
Thêm vào đó là suối chảy cầu cong, lầu các đình đài trong phủ Vương gia, càng lộ rõ vẻ quý khí vương thất.
Yến tiệc được bày trong thuỷ tạ giữa hồ.
Trăng sáng, hoa đăng, hồ nước, tiếng đàn, rượu ngon… cảnh tượng phong lưu phú quý đến tột cùng!
Trong nhóm nữ quyến, toàn là những gương mặt quen thuộc với Cao Ngọc Uyên, duy chỉ có một gương mặt khiến nàng bất ngờ, Tạ Ngọc My.
Nàng ta mặc một chiếc áo cánh màu hồng thẫm, ngồi ở góc bàn tiệc. Dung nhan như đã già đi mấy tuổi so với trước, khoé mắt thấp thoáng nếp nhăn.
Cao Ngọc Uyên nhìn về phía nàng ta từ xa, ánh mắt giao nhau qua đám người. Tạ Ngọc My lập tức tránh né, cúi đầu xuống.
Rõ ràng là bất an!!
Thực ra hôm nay, Tạ Ngọc My vốn không có chỗ đứng ở bữa tiệc này. Đừng nói là ngồi xuống, ngay cả vào cửa Vương phủ cũng không đủ tư cách.
Vào buổi chiều, đích thân Tấn Vương phi hạ thiệp mời nàng. Nàng nào dám tự ý quyết định, lập tức sai người gọi Trần Thanh Diễm quay về.
Trần Thanh Diễm cầm thiệp mời mà sững sờ hồi lâu, không nói một lời, sắc mặt trầm xuống rồi đi thẳng đến thư phòng của Đỗ Tài Thần.
Tới gần tối, tiểu đồng thân cận của Trần Thanh Diễm là A Cửu mới đến báo cho nàng, phải ăn mặc thật đẹp mà đi dự tiệc!
Lúc này, Cao Ngọc Uyên nhắm mắt lại, khi mở ra thì những đường nét căng cứng trên gương mặt đã mềm mại hơn, đôi mắt lạnh lùng ban nãy giờ lại nhuốm chút ý cười quen thuộc.
Nàng nhẹ nhàng liếc về phía sau, Vệ Ôn lập tức nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ rời khỏi thuỷ tạ…
Chưa đến một tuần trà sau, Vệ Ôn quay lại, ghé sát tai nàng nói: “Tiểu thư, ở khu nam khách, Trần Thanh Diễm cũng có mặt.”
Cao Ngọc Uyên cúi đầu hỏi: “Hắn ngồi ở đâu?”
“Hắn ngồi cạnh Đỗ Tài Thần, mà Đỗ Tài Thần thì ngồi bên phía phủ Tấn vương.”
Cao Ngọc Uyên nghe xong, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang Tiêu Phù Dao, Tiêu Phù Dao cảm nhận được, đã quay đầu mỉm cười với nàng.
“Hoàng tẩu sao vậy, sắc mặt trông khó coi thế?”