Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 609

Cao Ngọc Uyên mỉm cười nhẹ: “Hoàng muội không biết đấy thôi, vừa rồi thoáng nhìn, ta ngỡ mình gặp lại một cố nhân. Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng, phủ Tấn vương đâu phải nơi ai muốn vào cũng được, thế nên mới giật mình.”

Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đẩy quả bóng sang chân Tiêu Phù Dao, nào, hoàng muội, tự giải thích đi!

Tiêu Phù Dao nói: “Hoàng tẩu không nhìn nhầm đâu, người ngồi ở bàn góc kia đúng là cố nhân của hoàng tẩu. Phu quân nàng hiện đang làm việc dưới trướng biểu ca bên ngoại của ta. Ta nghĩ hai người các nàng một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc, đã lâu chưa gặp, nên mới đưa nàng ta vào phủ.”

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Cảm tạ hoàng muội đã thấu hiểu, biết rõ nàng ta chỉ là thiếp, thân phận chẳng thể ra mặt, vậy mà vẫn nhất quyết dẫn vào đây để ta nhìn một lần. Làm hoàng tẩu như ta, không biết nên cảm ơn thế nào cho phải?”

Vài câu nói ra, thủy tạ bỗng chốc im phăng phắc, ai nấy đều không ngu ngốc, lập tức nhận ra lời nàng nói mang ẩn ý châm biếm.

Tựa như có vô số đao kiếm đang chém vèo vèo trong không trung, Tạ Ngọc My lạnh toát cả người vì sợ!

Nàng run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy Cao Ngọc Uyên đang cười mà ánh mắt lại sâu không lường được: “Hoàng muội à, hôm nay trăng tròn hoa nở, ta kính hoàng muội một ly, gọi là tỏ lòng cảm tạ!

Tiêu Phù Dao nâng ly, gật đầu với Cao Ngọc Uyên, che mặt uống nửa chén rượu, mỉm cười nói: “Không dám nhận cảm tạ, miễn hoàng tẩu hài lòng là được!”

“Tất nhiên là hài lòng rồi!” Cao Ngọc Uyên đặt chén rượu xuống, gắp một đũa thức ăn cho vào miệng.

Một qua một lại, chiêu nào chiêu nấy sắc bén.

Tiêu Phù Dao âm thầm kinh ngạc: Nương nương nói An Thân vương phi là người cực lợi hại, quả nhiên không sai. Chỉ riêng sự trầm tĩnh này thôi, về sau phải cẩn thận đối đãi mới được!

Cao Ngọc Uyên cũng giật mình: Tiêu Phù Dao này nhìn thì nhu hòa dịu dàng, thực chất lại thâm sâu khó dò. Thảo nào lại được Lệnh quý phi yêu thích, tính cách của mẹ chồng nàng dâu nhà này thật chẳng khác gì nhau!

Bên nữ quyến sóng ngầm mãnh liệt, bên nam quyến cũng chẳng yên ả gì.

Chỉ có điều, nhân cách Lý Cẩm Vân kém xa Tiêu Phù Dao, càng không đủ gan để khiêu khích Lý Cẩm Dạ, thậm chí còn phải vòng vo giải thích lý do vì sao Trần Thanh Diễm lại có mặt ở buổi tiệc hôm nay.

Dù gì thì giờ đây Trần Thanh Diễm chỉ là một thường dân!

Lý Cẩm Dạ nghe xong, nheo mắt, không nói thêm lời nào. Có lúc im lặng là thứ khiến người khác không thể đoán được lòng dạ, càng dễ khiến họ dè chừng.

Quả nhiên, thấy vẻ mặt của hoàng huynh, trong lòng Lý Cẩm Vân bất giác bất an, trên mặt thì càng tỏ vẻ cung kính.

Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi thì nhỏ giọng thì thầm vài câu, Tạ Dịch Vi thậm chí còn nhìn sang phía Trần Thanh Diễm mấy lần.

Đối với vị cô gia này, hắn không thể nói là thích, cũng không đến mức chán ghét, nhưng giờ đây Trần Thanh Diễm ngồi đối diện Lý Cẩm Dạ, thì không thể không khiến hắn suy nghĩ sâu hơn một chút.

“Cái dây tơ hồng ta cho ngươi đâu rồi?

“Hử?

Tạ Dịch Vi sực tỉnh, nhìn xuống ngực áo, ra hiệu: Vẫn còn trong ngực đây, sao thế?

Tô Trường Sam hạ giọng: “Lát nữa về, ta đeo cho ngươi!”

Tạ Dịch Vi lườm hắn một cái, thầm nghĩ: Không nhìn xem đang ở đâu mà còn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, không thấy quanh đây đang có sóng ngầm sao?

Tô Trường Sam đặt chén rượu xuống bàn, ngẩng đầu lên nói: “Càng là lúc sóng ngầm dữ dội, càng phải ra vẻ nhẹ nhàng như mây gió. Đây là câu mà cha ta hay nói nhất đấy.”

Tạ Dịch Vi bị dáng vẻ bình thản của hắn chọc cười!

Đỗ Thần Tài nhìn hai người thì thầm với nhau, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Thanh Diễm, Tạ tam gia cứ nhìn ngươi mãi đấy, có cần sang mời một ly không?”

Trần Thanh Diễm hơi cau mày: “Với thân phận ta hiện giờ, thôi thì miễn. Tránh gây thêm phiền phức không đáng. Tạ tam gia dễ nói chuyện, nhưng Tô thế tử bên cạnh hắn thì không phải người dễ chọc đâu.”

Đỗ Thần Tài ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của hắn, không khỏi âm thầm gật đầu.

Ngoài tình cảm từ đời cha ông và giao tình thuở nhỏ, điều hắn quý trọng nhất ở Trần Thanh Diễm là sự điềm đạm khi xử sự và tư duy chu đáo, cẩn mật.

Rượu qua ba tuần, tổng quản vương phủ vỗ tay ba lần, tiếng đàn vang lên, giữa tiếng đàn, các vũ cơ nhẹ nhàng bước vào.

Lý Cẩm Dạ chẳng buồn hé mắt lấy một lần. Hắn thấy buổi tiệc này chán ngắt, chẳng bằng dắt tay Cao Ngọc Uyên đi dạo dưới ánh trăng còn dễ chịu hơn.

Ngay khi đang tự rót rượu uống, một ánh mắt bỗng hướng về hắn, là Chu Khải Hằng.

Chu đại nhân ngồi một mình một bàn, đối diện với Lý Cẩm Dạ. Lúc này trong lòng cũng đang đầy tâm sự. Một là gặp lại Tô Trường Sam, kẻ từng suýt nữa trở thành con rể mình, hai là vị trí ngồi hiện tại khiến người ta dễ nghĩ hắn và Tấn vương đã ” mặc cùng một cái quần”.

Cùng cái đầu ngươi ấy!

Chu Khải Hằng âm thầm rủa một câu. Nếu Tấn vương không có mẫu thân lợi hại trong cung kia, thì hắn đã chẳng nói hai lời mà theo ngay.

Nhưng Lệnh quý phi thật sự quá khó lường. Sủng ái một mình thị tẩm mười mấy năm mà vẫn đứng vững không đổ, lại thêm Tấn vương tính tình nhu hòa, chuyện gì cũng chỉ nghe lời mẹ, khiến Chu Khải Hằng cực kỳ dè chừng.

Lý Cẩm Dạ nâng chén, Chu Khải Hằng thì cười gượng đáp lại, ánh mắt lại ngập đầy suy tư nhìn về phía hắn, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ: Nếu ta giúp Lý Cẩm Dạ ngồi lên ngôi kia thì sao?

Chỉ riêng công lao phò rồng lập đế, có lẽ đủ để Chu gia ta đời đời vinh hoa phú quý?

Chờ rượu trôi xuống bụng, Chu Khải Hằng mới đặt chén xuống bàn, ngón tay mập mạp vuốt vành ly, ánh mắt trầm tư.

Đèn hoa trong phủ Tấn vương hôm nay thật sự đẹp vô cùng. Giữa tiệc, có người đề xuất đi ngắm đèn.

Trong lòng Lý Cẩm Vân đắc ý, vội phái người sang bên nữ quyến thông báo.

Đại Tân quốc vốn có phong tục cổ kính, yêu cầu đối với nữ nhi vô cùng nghiêm ngặt, nhưng đêm Thượng Nguyên lại là ngoại lệ, ngay cả những cô nương chưa xuất giá cũng có thể tự do ra ngoài, dạo phố ngắm đèn, cho nên cũng chẳng cần kiêng dè gì!

Tiêu Phù Dao đứng dậy, mỉm cười nói: “Hoàng tẩu, bên kia đã đến mời, chúng ta cùng đi thôi!

Cao Ngọc Uyên cười nhẹ: “Hoàng muội cứ đi trước, ta có cố nhân đến, muốn nói với nàng ta vài câu.”

Tiêu Phù Dao vội gọi các vị quý phu nhân rời đi trước. Sảnh lớn chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người.

Cao Ngọc Uyên cũng không vội mở lời, chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Ngọc My bằng ánh mắt lạnh như băng.

Tạ Ngọc My như ngậm phải hoàng liên, mồ hôi vã ra trán, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi hoảng hốt. Sau ba năm xa cách, không ngờ Cao Ngọc Uyên giờ đây toàn thân đều toát ra khí thế bề trên.

Nàng cắn răng tiến lên hành lễ: “Tham kiến An Thân Vương phi!”

Cao Ngọc Uyên mở miệng: “Sao lại đến kinh thành?”

Tạ Ngọc My cụp mắt đáp nhỏ: “Nghe nói nhị tỷ mất, đúng lúc gia nhà ta muốn vào kinh, thiếp thân đã đi theo.”

“Vào kinh trước Tết?”

“Dạ.”

“Đã đến thăm mộ nhị tỷ chưa?”

Vừa nghe tới đây, tim Tạ Ngọc My lập tức đập thình thịch.

Nhị tỷ chết chẳng qua là cái cớ. Mục đích thật sự nàng vào kinh là để xem tình hình Tạ gia, thứ hai là nhân cơ hội này ngủ chung với gia thêm mấy lần, sớm mang thai một trai nửa gái. Cho nên nàng đến giờ còn chẳng biết nhị tỷ chôn ở đâu.

Cao Ngọc Uyên thấy nàng im lặng, trong lòng đã rõ, mỉm cười đi ngang qua, nhẹ nhàng để lại một câu: “Tình chị em sâu đậm thật đấy!”

Tạ Ngọc My cắn chặt môi đến bật máu.

Bình Luận (0)
Comment