Liên Cô nương vừa trách yêu vừa khen: “Gia đúng là một kẻ si tình!”
“Thật sao? Ta cũng thấy thế!” Tô Trường Sam liếc mắt đưa tình với Tạ Dịch Vi: “Không biết phu nhân của ta nghe được lời này có cảm động không đây!”
Tạ Dịch Vi: “…” Một lát nữa ngươi sẽ biết ta cảm động thế nào.
Liên Cô nương lại hát thêm một khúc, sau đó nhận thưởng rồi rời khỏi du thuyền.
Thanh Nha thấy hai vị gia đều không có ý quay về phủ, đã vừa sai người chèo thuyền ghé bờ vừa dẫn nha hoàn trải giường, sắp chăn.
Tô Trường Sam mắt say lờ đờ, uể oải ngồi dựa ở đầu thuyền liên tục ngáp. Tạ Dịch Vi sợ hắn bị gió lạnh thổi trúng, bèn quay vào khoang lấy thêm áo khoác đắp cho hắn.
Thuyền cập bến, treo lên hai chiếc lồng đèn đỏ, ngụ ý quý khách thuê thuyền sẽ nghỉ đêm tại đây.
Hai người đầu kề đầu, ngồi giải rượu một lát, bỗng mặt hồ vang lên tiếng xôn xao, hình như có người đang đánh nhau trên một chiếc thuyền gần đó.
Tạ Dịch Vi ra hiệu cho Thanh Nha, nàng lập tức sai thị vệ đi dò hỏi. Hóa ra là bắt được một tên giặc Oa cải trang thành nữ nhân.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Trường Sam lập tức sa sầm: “Người Đông Doanh thật biết luồn lách, suốt ngày nhòm ngó Đại Tân của ta.”
Tạ Dịch Vi vỗ nhẹ sau lưng hắn, nói nhỏ: “Đã như vậy, nhất định từng thuyền một sẽ bị kiểm tra, chúng ta nên về phủ thôi, tránh rước họa không đâu.”
Nhưng lời này nói ra đã muộn. Từ xa đã vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, hóa ra là quan binh đến. Nhìn qua đã nhận ra người dẫn đầu là Tề Tiến.
Tạ Dịch Vi vội kéo Tô Trường Sam vào lòng, nhanh chóng lui vào trong khoang thuyền.
Ban đầu Tề Tiến không để ý, ánh mắt chỉ lướt qua một cách hờ hững, nhưng rồi chợt cảm thấy rất quen mắt. Vừa định nhìn kỹ lại thì người đã biến mất.
Đúng lúc đó, có thị vệ ghé tai hắn thì thầm vài câu, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ, hắn không kịp nghĩ nhiều đã sải bước rời đi.
Lúc này, gió bên hồ thổi lồng lộng, cảnh vật yên tĩnh âm u, ánh đèn lồng le lói, khiến lòng người bất giác trầm xuống. Tề Tiến đột nhiên nhớ đến kinh thành.
Kinh thành phồn hoa chẳng kém gì Lưỡng Quảng, mỗi khi đêm xuống, trong Di Hồng Viện…
Tề Tiến bất chợt dừng chân, đột ngột quay đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn vào một chỗ. Giây lát sau, hắn nghiêng đầu nói nhỏ mấy câu với người bên cạnh, thân hình nhún, chỉ vài lần nhảy đã nhẹ nhàng hạ xuống đầu thuyền.
Hai thị vệ ở cuối thuyền giật mình, vội tuốt kiếm xông ra, một người tức giận quát: “Đêm hôm khuya khoắt, ai dám quấy rầy công tử nhà ta?”
Tề Tiến nheo mắt: “Công tử nhà ngươi họ gì tên gì, là người phương nào?”
“Liên quan gì đến ngươi!”
Hai thị vệ liếc nhau một cái, rồi vung kiếm như tên rời cung lao đến.
Tề Tiến rút roi mềm buộc bên hông ra nghênh chiến. Qua hơn chục chiêu, hai thị vệ đã rơi vào thế yếu. Bỗng trong khoang thuyền vang lên một giọng nói lười nhác: “Khoan đã!”
Tề Tiến vừa nghe tiếng ấy, như bị sét đánh ngang tai, lập tức lùi mạnh một bước, miệng há ra nhưng nửa ngày không nói thành lời.
“Tam gia à, người ta đã tìm đến tận cửa rồi, hay là mời vào đi!”
“Ngươi quyết định là được rồi!”
Vừa dứt lời, một nha hoàn áo xanh bước ra từ trong khoang, hành lễ với Tề Tiến: “Công tử nhà ta mời ngài vào.”
Chỉ cần một tiếng “Tam gia”, Tề Tiến còn gì không hiểu? Hắn vội vã xông vào khoang, vừa chạm mắt đã tim đập thình thịch, lẩm bẩm: “Quả nhiên là ngươi.”
Tô Trường Sam từ trên giường đứng dậy, phe phẩy quạt tiến lên, cười nói: “Người ta đồn rằng một khi bị Thống lĩnh Cấm quân để mắt đến, kiếp này đừng mong thoát thân. Hóa ra là thật! Ngươi phát hiện ra ta bằng cách nào thế?”
Tề Tiến nhìn hắn không rời mắt, im lặng hồi lâu, rồi thẳng lưng, chắp tay, cúi người hành đại lễ.
Lễ xong, ngẩng đầu lên vẫn không rời ánh mắt, nghiến răng nói: “Năm xưa tại Di Hồng Viện, từng thấy bóng nghiêng của Thế tử gia bị người ôm trong lòng, ấn tượng quá sâu, vừa nãy nhìn thấy bóng dáng ấy bước vào khoang thuyền, tám phần là giống.”
Mẹ kiếp, vậy mà cũng nhìn ra được à!
Tô Trường Sam chột dạ nhìn Tạ Dịch Vi, thấy gương mặt hắn lộ rõ vẻ giận dữ, bèn xoa trán, cố tình nói nước đôi: “Chuyện tám trăm năm trước mà ngươi cũng nhớ rõ vậy, điên rồi chắc!”
Khóe mắt Tạ Dịch Vi giật giật hai cái.
Tề Tiến lấy một thỏi vàng, ném cho Thanh Nha: “Giúp bày lại bàn rượu đi. Ta sang bên kia chào một tiếng, rồi quay lại ngay.”
A Hoài cầm vàng không dám động, chỉ liếc nhìn Tạ Dịch Vi. Tạ Dịch Vi tức tối dùng khuỷu tay hích người đang lấy tay che trán. Người kia lập tức mỉm cười dịu dàng với hắn, rồi hiền hòa phun ra mấy chữ: “Cưng à, ngươi quyết là được rồi!”
Tạ Dịch Vi lập tức đỏ mặt tía tai, đứng sững tại chỗ.
Tề Tiến vừa xoay người định rời khoang, nghe thấy câu đó thì hai chân lập tức vướng vào nhau, phịch một tiếng quỳ thẳng trước mặt Tô Trường Sam.
Tô Trường Sam không biết xấu hổ còn nói thêm một câu: “Tề thống lĩnh à, lễ này to quá rồi đó!”
Tề Tiến: “…”
…
Món ăn được dọn lên, thuyền lại rời bến.
Tô Trường Sam chỉ dùng vài câu để kể sơ về chuyện mình từ quỷ biến thành người. Tề Tiến nghe xong, ánh mắt rời khỏi hắn, nhìn sang Tạ Dịch Vi.
Tô Trường Sam tò mò hỏi: “Ngươi nhìn hắn làm gì?”
Tề Tiến thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói Tam gia đã xuất gia ở chùa Linh Ẩn, không ngờ lại… Hoàng thượng tưởng Thế tử gia vì nước hy sinh, còn truy phong làm Nhất phẩm Đại tướng quân, Vệ Quốc Công vì quá đau buồn mà nằm liệt giường nhiều năm. Dù thế nào, Thế tử gia cũng nên gửi một phong thư về kinh, vậy mới không bất hiếu chứ!”
Thôi đi!
Hắn giấu hoàng đế nhưng đâu có giấu cha ruột. Cha hắn nằm liệt giường, chắc là diễn cho hoàng đế xem, để người ta ban thưởng thêm cho phủ Vệ Quốc Công chứ gì.
Tô Trường Sam nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai Tạ Dịch Vi, bắt đầu nói bừa: “Thân thể ta tàn tạ, đại sư Liễu Trần nói sống không quá năm sáu năm nữa, cần gì báo để phụ thân đau lòng vì mất con thêm lần nữa? Còn chuyện bên hoàng thượng, thôi thôi thôi, một triều vua một triều thần, tốt nhất cứ để hắn nghĩ ta chết rồi!”
Năm sáu năm?
Tạ Dịch Vi giật mình, tay đang đặt ở eo hắn bất giác siết chặt.
Tô Trường Sam đau đến nhăn cả mặt, vội nhăn nhó kêu: “Năm sáu năm này, ta định sống chan hòa yêu thương với Tam gia, tiêu dao nốt kiếp tàn này. Ây da, ngươi cũng biết đấy, ta và Tam gia có được hôm nay đâu dễ dàng gì!”
Nghe vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Tạ Dịch Vi dâng lên cuồn cuộn, vội vàng xoa nhẹ chỗ vừa bấu.
Tô Trường Sam đắc ý cười thầm, rồi quay sang hỏi: “Tề thống lĩnh, còn ngươi thì sao, định khi nào quay về kinh? Chẳng lẽ giặc Oa chưa diệt, ngươi sẽ không quay lại?”
Sắc mặt Tề Tiến lập tức tái nhợt, lại nghe Tô Trường Sam tiếp lời: “Hay là… giống ta, ngươi cũng chẳng muốn về kinh nữa?”
Vừa dứt lời, sắc môi hắn cũng nhợt nhạt theo.
Tô Trường Sam lại tiếp: “Không về cũng tốt. Chốn cung đình ấy một khi vào rồi thì cả đời không thể ra, mất tự do, trở thành nô tài cho hoàng gia, cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Vậy thì… hà tất phải khổ chứ?”