Tề Tiến bị sặc một ngụm rượu, nét mặt có phần thú vị.
Hắn vừa là Thống lĩnh Cấm quân, vừa là thủ lĩnh Ám vệ, chuyên thay mặt Hoàng đế xử lý những việc không thể lộ ra ngoài. Chớp mắt đã hai mươi năm, người từng giết, chuyện bẩn thỉu từng làm đếm không xuể.
Nay Hoàng đế đã băng hà, hắn đang lúc tráng niên, đáng lý ra phải phục vụ tân quân, thế nhưng giết người quá nhiều, đến cả trong mơ cũng ngửi thấy mùi máu tanh. Nửa đêm tỉnh giấc, nhìn lại bản thân đến giờ vẫn cô độc một mình, trong lòng chợt dâng lên một nỗi thê lương khó tả. Vừa hay lúc ấy, An thân vương giao phó cho hắn đến Lưỡng Quảng tiêu diệt giặc Oa, hắn thuận theo lý do ấy mà rời kinh.
Bên ngoài nói rằng: “Giặc Oa chưa dẹp, hắn quyết không về,” nhưng trong lòng lại rõ mồn một… là hắn không muốn quay về.
Tâm tư này hắn che giấu rất sâu, thiên hạ ngoài hắn ra không ai hay biết, nào ngờ tên thế tử ăn chơi trước mắt lại buông một câu đã chọc trúng tim đen.
Tề Tiến im lặng hồi lâu, cắn răng nói: “Một là An thân vương đã căn dặn, ta nhất định phải hoàn thành; hai là, cũng thật sự không muốn trở lại kinh thành. Đấu tới đấu lui, mệt rồi.”
“Vậy thì đừng quay về nữa.” Tô Trường Sam hờ hững đáp lại một câu, nâng chén nhấp một ngụm: “Ta và Tam gia định ở đây chừng ba đến năm tháng, vừa hay có ngươi ở đây, cũng thêm phần huyên náo.”
“Ba đến năm tháng sau thì sao?”
“Sau đó à?” Tô Trường Sam dịu dàng liếc nhìn Tạ Dịch Vi: “Hắn quyết định.”
“Trời nóng lên chúng ta định rời đi, tìm chỗ phong cảnh đẹp một chút.” Tạ Dịch Vi cuối cùng cũng mở miệng: “Đợi hắn khỏe hơn, chúng ta định đến hội hợp với A Uyên bọn họ, tiện bề chăm sóc lẫn nhau.”
Cũng nên tụ họp… một bên là chú cháu ruột, một bên là huynh đệ tốt, còn bản thân thì sao?
Tề Tiến cố nặn ra một nụ cười, nhưng thất bại, chỉ nhếch môi khô khốc: “Vậy… chúc mừng!”
Tô Trường Sam cười híp mắt: “Nếu Tề thống lĩnh đánh lui được giặc Oa mà không có chốn dung thân, thì cứ đến tìm chúng ta, bốn người đàn ông vừa đủ đánh một bàn mạt chược.”
Đôi mắt Tề Tiến lập tức cong cong, vừa định mở miệng thì đã nghe Tô Trường Sam nói tiếp: “Nghe nói kỹ thuật đánh mạt chược của Tề thống lĩnh không khá lắm, vừa hay ta với Tam gia thiếu tiền, cứ xem như giúp đỡ cho cặp uyên ương khốn khổ bọn ta đi.”
Tề Tiến sững người, lông mày giật giật.
Hắn theo hầu tiên hoàng nhiều năm, ngoài lòng trung thành ra, còn giỏi nhất là nghe ý ngoài lời. Tô Trường Sam là sợ hắn ngại mặt mũi nên cố tình dùng chiêu này.
Tề Tiến nâng chén, hiếm khi nở một nụ cười: “Thế tử gia, đến lúc đó nương tay một chút, để lại ít tiền cho ta cưới vợ.”
Mắt Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi đồng loạt sáng rỡ.
…
Ba người uống suốt một đêm, say mèm trở về. Tô Trường Sam nằm trên giường vật vã suốt hai ngày mới tỉnh táo lại.
Tạ Dịch Vi tức giận hạ lệnh cấm rượu. Nhưng Tề Tiến thì hai ba ngày lại ghé phủ, chẳng khác nào xem nơi này như nhà mình. Có lẽ hắn thật sự cô đơn đến phát rồ.
Tô Trường Sam bị uy quyền của ai kia đè đầu, không dám uống nhiều, nhìn hai người kia uống đến hào hứng, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.
Hôm đó rượu mới uống được nửa, ám vệ đã vội vã chạy đến báo… lại phát hiện thuyền giặc Oa. Tề Tiến lau miệng, đang định lao ra ngoài, thì bị Tô Trường Sam kéo lại. Hắn rảnh quá nên cũng muốn đi theo xem thử.
Tề Tiến nể tình ăn uống nhà người ta, đành để hai người kia khoác áo thị vệ theo mình ra biển.
Vừa lên thuyền, Tô Trường Sam đã hối hận. Dù mặt biển lúc này phẳng lặng, nhưng thuyền lướt đi như tên bắn, khiến hắn nôn nao suốt ruột.
Đi được hơn mười dặm, quả nhiên phát hiện hơn chục chiếc thuyền giặc Oa. Tề Tiến hạ lệnh, mưa tên trút xuống, thuyền áp sát nhanh chóng.
Đúng lúc này, biển nổi sóng, từng đợt đánh tới. Tô Trường Sam không chịu nổi nữa, “oẹ” một tiếng nôn ra.
Tạ Dịch Vi vừa giận vừa xót, vội kéo người vào khoang, mắng: “Ngăn cũng không được, nhất định đòi đi, khổ rồi chứ gì!”
Tô Trường Sam mặt mày tái nhợt, chẳng ra hình dạng gì, cười nhăn nhó: “Ta nói này, Tam gia, lúc này không phải ngươi nên ôm ta một cái, gọi một tiếng ‘tâm can’ sao?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy trên cổ Tạ Dịch Vi nổi lên từng lớp da gà.
Tô Trường Sam vừa đắc ý, đã “oẹ” một tiếng lại nôn tiếp.
Mặt Tạ Dịch Vi lúc trắng lúc xanh, xanh rồi lại trắng, trông như muốn b*p ch*t người trước mặt, nhưng tay lại cẩn thận ôm người vào lòng.
Hắn thầm nghĩ: “Mình đúng là điên thật rồi…”
…
Giặc Oa đánh nhau gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì chạy. Nửa canh giờ sau, thấy tình thế bất lợi, bọn chúng lập tức quay thuyền bỏ trốn.
Một chiếc chạy chậm, bị hải quân Đại Tân bao vây. Trên thuyền có năm sáu tên giặc Oa đều có khí tiết, đồng loạt rút đao mổ bụng tự sát.
Tề Tiến quát lớn: “Kéo thuyền về nghiên cứu! Thu quân!”
“Rõ!”
Vừa dứt lời, mấy binh sĩ nhảy lên thuyền địch, bỗng có người la to: “Thống lĩnh! Trên thuyền có một đứa trẻ!”
“Mẹ nó! Tiểu quỷ giặc Oa, giết đi!”
“Ơ, sao nó chẳng biết sợ thế, còn trừng mắt nhìn ta nữa kìa, hahaha!”
Tề Tiến nhíu mày: “Bao nhiêu tuổi?”
“Thống lĩnh, chắc chỉ hai ba tuổi, còn nhỏ lắm!”
Mày Tề Tiến nhíu càng chặt hơn, lạnh giọng: “Lôi qua đây ta xem!”
“Chúng ta cũng đi xem, gia còn chưa từng thấy giặc Oa trông ra sao. Không chừng ba đầu sáu tay ấy chứ.” Tô Trường Sam quay sang nói với Tạ Dịch Vi.
Tạ Dịch Vi bực bội mắng: “Ngươi đúng là thích lo chuyện bao đồng!”
…
Làm gì có ba đầu sáu tay, rõ ràng là một đứa trẻ tr*n tr**ng bò lung tung trên sàn thuyền. Cả người đen nhẻm như ma, chỉ có đôi mắt là đen láy sáng ngời. Trong miệng ngậm một con cá khô, nước dãi nhỏ tong tong.
Tề Tiến nhìn một hồi, vung tay: “Ném xuống biển, sống hay chết cứ theo số mệnh!”
Giặc Oa giết người phóng hỏa, cưỡng h**p cướp bóc, tội ác tày trời. Nhưng bảo hắn ra tay giết một đứa bé chưa biết đi, thật sự không xuống tay nổi.
Lính vừa định kéo đứa bé đi, ai ngờ nó ưỡn cái mông bò thẳng đến chân Tô Trường Sam, đổ người về trước ôm chặt lấy, rồi há miệng cắn một phát rõ đau.
Ánh mắt Tô Trường Sam lập tức thay đổi.
…
“Vậy nên, gia đem nó về đây hả?”
Thanh Nha nhìn đứa bé mông trần ngủ say như chết, trừng mắt sắp lòi cả con ngươi.
Tô Trường Sam bất lực: “Nó ôm chân ta, cắn mãi không buông, ta biết làm sao giờ?”
“Nó là giặc Oa đấy, gia! Giết người không chớp mắt!”
Tô Trường Sam gật gù, lại lắc đầu, rồi lại gật đầu, thở dài: “Cái này… cái kia… ai ya, mới hai ba tuổi đầu, biết giết ai chứ.”
Thanh Nha cuống lên: “Tam gia, Thế tử gia hồ đồ, ngài cũng không can ngăn sao? Chúng ta là người Đại Tân đường đường chính chính, lại đi nuôi giặc Oa là thế nào!”
Tạ Dịch Vi ngẩng đầu, nhìn đứa bé mông trần với ánh mắt u ám, hừ một tiếng rồi phất tay áo bỏ vào phòng.
Hắn không can sao?
Dọc đường can mãi, tên khốn kiếp ấy sống chết không chịu nghe, nhất định mang về, chẳng ai khuyên được.
Thanh Nha thấy tình hình như vậy, còn gì không hiểu nữa. Nàng chậm rãi nhìn về phía Tô Trường Sam, như đang nói: “Gia, ngài tiêu rồi. Tam gia giận rồi. Không mau đưa đứa nhỏ về mà còn đợi gì nữa?”
Tô Trường Sam lại chẳng hề nao núng, ngẩng đầu gọi với theo bóng lưng kia: “A Vi, năm đó ngươi xông tới ôm chặt chân ta, ta nào nỡ đẩy ra?”
Rõ ràng, người Tạ Dịch Vi khựng lại, lập tức dừng bước.
Một lúc sau, hắn nghiến răng, từng chữ bật ra kẽ răng: “Vậy… thì để lại đi.”