Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 712

Nhà không phải là nơi để nói lý!

Nhất là từ khi trong nhà có thêm một “tiểu Oa Khấu”, thì tình cảnh có thể dùng bốn chữ “gà bay chó sủa” để miêu tả cũng không ngoa.

Tô Trường Sam là kiểu người ba phút nhiệt tình. Dẫn thằng bé về rồi thì giao cho Thanh Nha chăm, thỉnh thoảng nhớ ra thì lại lôi thằng bé ra dắt đi như dắt chó con.

Tạ Dịch Vi thì lại cho rằng nuôi con đâu phải như nuôi mèo nuôi chó, phải để tâm mới được. Nhưng mỗi lần hắn để tâm, Tô Trường Sam lại thấy chua, bắt đầu sinh sự vô lý.

Tạ Dịch Vi thường thì nhẫn nhịn, đến khi không chịu nổi nữa sẽ dọa vứt đứa nhỏ đi. Lúc này thì đến lượt Tô Trường Sam nhảy dựng lên, lại bắt đầu nhận sai rối rít, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cho qua chuyện… còn có sửa hay không thì phải xem tâm trạng.

Cứ thế cãi vã ầm ĩ suốt nửa năm. Một sáng sớm, tiểu Oa Khấu lảo đảo bước đến đầu giường hai người, miệng mấp máy, giòn tan gọi một tiếng: “Cha!”

Hai người trên giường giật mình tỉnh dậy nhìn nhau, lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này đang gọi ai vậy?

Thằng bé nhấc cái chân mũm mĩm lên, nhích cái mông bò đến bên cạnh Tạ Dịch Vi, lấy mặt dụi dụi mu bàn tay hắn: “Cha!”

Đứa nhóc được nuôi nửa năm không những không đen đúa mà còn trắng trẻo, mềm mịn, tay nhỏ như đốt ngó sen, đôi mắt đen láy sáng long lanh. Nó còn rất lười mặc đồ, chỉ khoác mỗi cái yếm nhỏ.

Tạ Dịch Vi lập tức mềm lòng như đống bông. Hắn đẩy đẩy Tô Trường Sam, nói: “Thằng bé lớn rồi, phải đặt tên cho nó thôi, mang họ Tô nhé.”

Ánh mắt Tô Trường Sam quét qua cổ áo của Tạ Dịch Vi, ngắm đường xương quai xanh và cơ bắp rõ nét, l**m môi rồi nói: “Gọi là Tô Niệm Vi, thấy sao?”

Tạ Dịch Vi ngẫm nghĩ, cảm thấy cái tên này nghe còn êm tai hơn “Tạ Niệm Vi”, bèn lập tức đồng ý.

“Được rồi, lăn xuống đi! Nhớ tên ngươi đó, tên là Tô Niệm Vi!”

Tô Niệm Vi cười hề hề với hai người, vênh váo lắc mông bước đi.

Tô Trường Sam nằm gối đầu trên ngực Tạ Dịch Vi, nhìn đôi chân ngắn ngủn của nhóc con, bật cười: “Thằng quỷ này bị chúng ta dạy hư hết rồi, chẳng biết xấu hổ là gì.”

Tạ Dịch Vi nhìn hắn sâu sắc, tay chậm rãi trượt xuống eo: “Vậy thì… chúng ta lại không biết xấu hổ thêm lần nữa đi!”

“Ngươi ăn cái gì mà…”

Sắc mặt Tô Trường Sam biến đổi, định mở miệng mắng, nhưng môi đã bị bịt kín…

Giữa mùa hè, vùng Lưỡng Quảng nắng nóng gay gắt, hai người bàn bạc rồi quyết định đi về phía Tây.

Khi Tề Tiến nghe nói hai người định rời đi, buồn rầu không chịu nổi, bắt Tô Trường Sam phải viết giấy cam kết sẽ quay về vào mùa đông.

Qua Phật Sơn, vào Triệu Khánh, rồi thẳng hướng Vân Quý. Ở vùng đất Vân Quý, họ lang thang suốt một năm. Tạ Dịch Vi bị mấy cô gái Vân Quý táo bạo dọa sợ, thầm nghĩ nếu ở lại nữa thì vợ mình chắc bị cướp mất, thế là cả nhóm lại lên đường.

Cứ thế lang thang vài năm, nhớ đến lời hẹn năm năm với Lý Cẩm Dạ, hai người đã một đường thẳng tiến về Nam Cương.

Thực ra suốt bốn năm qua, mỗi lần đến một nơi, họ đều cho người gửi thư cho Lý Cẩm Dạ, cũng nắm được tình hình của nhau. Nhưng Lý Cẩm Dạ trong thư tuyệt nhiên không nhắc gì đến bệnh tình. Dù Tô Trường Sam có hỏi thì hắn cũng né tránh không trả lời.

Hôm ấy, họ đi đến một trấn nhỏ biên giới giữa Đại Tân và Nam Cương. Tô Trường Sam vừa phái người báo tin, vừa sai Thanh Nha đưa cả đoàn nghỉ tại khách đ**m trong trấn.

Do đã đi đường hơn mười ngày, không chịu nổi mùi trên người, vừa đến nơi Tô Trường Sam đã gọi người chuẩn bị nước tắm, còn mặt dày kéo Tạ tam gia tắm cùng.

Tạ tam gia khinh bỉ liếc hắn, rồi vẫn lấy khăn giúp hắn gội đầu chà lưng. Hai người đùa giỡn một lúc, rồi bắt đầu nói chuyện chính.

Tạ tam gia nói: “Lần này vào Nam Cương, chắc phải định cư rồi. Kinh thành, ngươi có muốn gửi thư về không, kẻo Quốc công gia lo lắng!”

Có con rồi mới thấu hiểu lòng cha mẹ. Tô Trường Sam bị nhóc con mình nhặt về chọc cho tức chết mỗi ngày, làm sao không nhớ cha mình cho được.

Nhưng nghĩ đến tính cha mình, hắn bày mưu: “Nếu ta sống tốt thì ông chẳng buồn để ý đâu. Phải là lúc ta thiếu bạc, bị bắt nạt, hay sức khỏe yếu ớt, ông mới chịu rời Kinh thành mà đến gặp ta.”

Tạ Dịch Vi bật cười: “Cứ gạt ông đến trước đã, sau này ông có mắng thì để ta chịu!”

Tô Trường Sam chống cằm nhìn hắn: “Đây là ngươi nói đó nhé! Vậy thì chúng ta chưa vội vào núi, dù sao Lý Cẩm Dạ cũng chưa chết được, chờ phụ thân đến rồi hãy đi!”

“Ừ!”

Tô Trường Sam “ào” một cái đứng dậy khỏi bồn nước: “Mau, lấy đồ cho ta, vắt khô tóc, ta còn viết thư!”

Tạ Dịch Vi nhìn hắn, nuốt nước bọt một cái.

Thế là hai người quyết định ở lại trấn nhỏ này.

Thư của Lý Cẩm Dạ đến rất nhanh, chỉ nói sức khỏe vẫn ổn, không cần lo, bảo hai người nhớ đợi đến khi Quốc công gia đến rồi hãy cùng vào núi.

Chờ người là việc buồn chán nhất. Trấn nhỏ chỉ lớn chừng ấy, hai ngày đã đi hết. Tạ Dịch Vi chán nản, lại dồn hết hứng thú về phía Tô Trường Sam.

Bốn năm bên nhau, sớm tối không rời, cũng có cãi vã, có xích mích, nhưng chưa từng thấy chán nản với cuộc sống ấy.

Như lúc này, người kia tay cầm quyển dã sử, áo choàng lỏng lẻo để lộ cổ trắng ngần… hắn đã có phản ứng.

“Thật kỳ diệu!”

Tạ Dịch Vi chống đầu nhìn hắn, lòng nghĩ bậy bạ, rồi cơ thể trung thực đã quấn lấy hắn…

Một tháng sau, Tô Trường Sam bị quấn đến kiệt sức. Sáng hôm ấy vừa tỉnh dậy, hắn nghiêm túc đề nghị với Tạ Dịch Vi: “Ta muốn bỏ nhà ra đi!”

Tạ Dịch Vi cong ngón tay gõ lên trán hắn một cái, nói đầy thâm ý: “Bây giờ làm nam nhân tốt khó lắm. Ít thân mật thì bảo tình cảm lạnh nhạt; nhiều một chút thì lại gào lên đòi bỏ nhà ra đi!”

Tô Trường Sam nhướng mày: “Thì ta là kiểu khó chiều đó, ngươi tính sao?”

“Còn sao nữa?”

Tạ Dịch Vi lắc đầu: “Phu nhân ai thì người đó xót. Phải dỗ thôi. Phu nhân ta vừa đẹp thế này, còn cho ta thêm một thằng con trời đánh, đâu dễ dàng gì! Phải dỗ nhiều chút, đúng không, tâm can của ta?”

Tô Trường Sam lập tức hóa đá.

Bốn năm rồi, sao con người này lại từ một thư sinh yếu ớt biến thành tên lưu manh dẻo mỏ thế này?

Học của ai vậy?

Hắn nhìn vết bầm lờ mờ nơi cổ Tạ Dịch Vi, rùng mình một cái.

Xong rồi, đều là học theo mình cả!

Lúc này, Tạ Dịch Vi nắm lấy tay hắn, mỉm cười: “Xin lỗi, sau này ta sẽ cố kiềm chế, nhất định không để ngươi mệt nữa!”

“Ừm…”

Dù đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng Tô Trường Sam vẫn tin tưởng không chút do dự.

“Bỏ nhà ra đi thì thôi đi, lỡ phụ thân ngươi đến lại tưởng ta bắt nạt ngươi!”

Tạ Dịch Vi gãi lòng bàn tay chàng: “Tự ngươi kiểm điểm lại đi, ai bắt nạt ai nhiều hơn?”

Ừ thì… mình bắt nạt người ta nhiều hơn!

Tô Trường Sam chột dạ, vội vàng đưa môi lại gần. Tạ Dịch Vi thỏa mãn đón nhận, vừa định tiến thêm bước nữa thì ngoài kia bỗng vang lên tiếng quát lớn:

“Cái gì? Ngươi tên là Tô Niệm Vi? Cha ngươi là Tô Trường Sam? Nương ngươi là Tạ Dịch Vi? A a a a… Ông đây có đứa cháu đích tôn to đùng thế này khi nào hả…!”

Bình Luận (0)
Comment