Tiểu quốc Nam Cương, bốn mùa xanh tươi.
Chạng vạng có cơn mưa lớn bất chợt. Cao Ngọc Uyên xuống ngựa, giao dây cương cho Vệ Ôn phía sau, phủi sạch mưa trên người rồi mới vén rèm châu bước vào trong.
“La ma ma, mau dọn cơm, ta đói muốn chết rồi!”
“Tiểu thư, sinh rồi sao?”
“Ừ, sinh rồi, là một thằng béo mập mạp, nặng bảy cân sáu lạng, hành hạ ta khổ muốn chết.”
La ma ma vội tiến lên, giúp nàng cởi áo tơi, rồi nhét chén trà thảo mộc vào tay nàng: “Tiểu thư uống miếng nước mát đã, chờ gia đến là có thể dọn cơm ngay.”
Cao Ngọc Uyên cười tít mắt: “Lần nào cũng phải chờ chàng, chậm chạp chết đi được. Chỉ là dạy mấy đứa nhỏ học chữ thôi mà bận rộn như thể làm hoàng đế. Tiểu Kính đâu rồi?”
“Tiểu công tử đi với gia rồi.”
“Nó mới sáu tuổi, hiểu gì mấy thứ gia dạy chứ, chắc lại chạy theo mấy đứa nhỏ chơi rồi.” Cao Ngọc Uyên uống cạn một hơi chén trà đắng, đặt mạnh ly xuống bàn: “Gọi người đi mời!”
“Dạ!”
La ma ma phất tay, Bảo Châu đặt khăn trong tay vào tay áo Thải Châu rồi vội vã rời đi.
Thải Châu vừa mời tiểu thư đi rửa mặt, vừa xoay người, lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, lắc lắc trước mặt tiểu thư.
Cao Ngọc Uyên vừa thấy, hạ giọng hỏi: “Lại nhặt được ở đâu thế?”
Thải Châu chỉ ra ngoài cây đại thụ, ghé sát tai nói nhỏ: “Trên cây ấy, bị mưa lớn vừa rồi hắt rơi xuống. Tiểu thư xem trên đó có vết máu…”
“Đừng nói nữa!”
Cao Ngọc Uyên giật lấy, nhét vào tay áo: “La ma ma, dọn cơm đi, tiện thể sai người hỏi Đại Vu xem có muốn đến ăn cùng không.”
“Vâng.”
Đồ ăn lần lượt được bày lên, chiếm trọn cả bàn. La ma ma cười nói: “Vừa rồi Đại Vu cho người báo lại, nói hôm nay bận, không đến ăn được.”
“Nửa năm nay ta chưa từng thấy hắn rảnh, lén lén lút lút không biết đang bận gì.”
Vừa dứt lời, Lý Cẩm Dạ mặc trường sam trắng ngà bước vào, tóc búi đơn giản, cố định bằng một cây trâm ngọc, đang nhìn Cao Ngọc Uyên mỉm cười.
Mở miệng, giọng yếu ớt mà câu nói chẳng nghiêm chỉnh gì: “Mới nửa ngày không gặp thôi, sao lại sai người đi gọi ta? Nhớ ta rồi à?”
“Nhớ rồi, nhớ thật rồi!”
Cao Ngọc Uyên tiến lên, bắt mạch hắn, chuyên tâm chẩn mạch, một lúc sau lại không thốt nên lời.
Lý Cẩm Dạ rút tay về, cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười: “Ta thấy hôm nay khá hơn hôm qua nhiều. Hôm qua giờ này còn chưa thấy đói, giờ thì đói sắp phát điên rồi!”
Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Biết đói mà không về sớm hơn. Ma ma, dọn cơm! Tiểu Kính, đi rửa tay với phụ thân con!”
Tiểu Kính bước tới, nắm tay Lý Cẩm Dạ, nói như người lớn: “Phụ thân, đi rửa tay nào.”
Hai cha con vào trong phòng, La ma ma đến gần sau lưng Cao Ngọc Uyên, nói nhỏ: “Nhìn thế kia, chẳng khác nào cha con ruột cả.”
Cao Ngọc Uyên nghiêng đầu nhìn bà một cái, tiện thể tựa nhẹ đầu vào vai bà, mỉm cười hờ hững: “Không phải cha con ruột thì là gì chứ!”
Năm đó rời kinh thành, chuyện Tiểu Kính đi hay ở trở thành nỗi lo canh cánh trong lòng nàng và Lý Cẩm Dạ. Nếu để lại, chỉ có thể đưa về Tạ phủ; nếu mang theo, lại chẳng thể nuôi trong phủ một cách không danh phận như trước đây.
Hai người bàn bạc suốt một đêm, nghĩ rằng cũng chẳng có ngai vàng nào cần kế thừa, chi bằng nhận làm con. Vậy nên, đại danh của Tiểu Kính là: Lý Kính Uyên.
…
Chốc lát sau, hai cha con rửa tay xong trở ra, vừa ngồi xuống, Thanh Sơn đã bước nhanh vào, móc ra một phong thư từ trong ngực áo.
“Gia, là thế tử gia sai người đưa tới!”
Lý Cẩm Dạ nhận lấy, vừa liếc qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao vậy?” Cao Ngọc Uyên thấy rõ: “Chẳng lẽ Quốc công gia đến rồi?”
“Đến rồi.” Lý Cẩm Dạ ho một tiếng: “Mập đến một trăm tám mươi cân, đừng nói trèo non vượt suối, đi bộ thôi cũng thở không nổi. Trường Sam bảo chúng ta chuẩn bị kiệu.”
“Sao lại mập thành như thế?”
Lý Cẩm Dạ cười đáp: “Lòng rộng thì người béo.”
Cao Ngọc Uyên múc một bát canh, đặt vào tay hắn, ánh mắt nhìn sang Thanh Sơn: “Chuyện nhỏ thôi, cùng lắm thì gọi thêm mấy người. Ngươi đi lo đi, để gia ăn cơm ngon đã.”
Thanh Sơn nhìn gia, thấy gia gật đầu, bèn xoay người rời đi.
Cao Ngọc Uyên quay sang hỏi La ma ma: “Phòng đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tiểu thư, mọi thứ đều đã sẵn sàng, người hầu hạ cũng là chọn kỹ càng.”
Cao Ngọc Uyên mỉm cười nói với Lý Cẩm Dạ: “Yên tâm rồi chứ?”
“Với nàng…” Lý Cẩm Dạ vừa cười vừa đáp ẩn ý: “Việc nàng làm, xưa nay ta có khi nào không yên tâm đâu.”
…
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Kính hành lễ với cha mẹ rồi chạy đi tìm Loạn Sơn. Dạo này cậu theo Loạn Sơn học võ, đứng tấn đã rất vững rồi.
Cùng luyện với cậu còn có Đại Mao, con trai bốn tuổi của Loạn Sơn và Lý Thanh Nhi. Nhóc con trông vừa bụ bẫm vừa đáng yêu, chỉ có điều háu ăn, lúc đói quá đến sâu róm cũng dám bỏ vào miệng nhai.
Hai đứa cùng đứng tấn, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ… là Đại Nữu, con gái ba tuổi của Thanh Sơn và A Bảo. Dĩ nhiên, Đại Nữu chẳng thèm để mắt đến đứa con trai ăn sâu róm, trong mắt bé chỉ có mỗi Kính ca ca nhã nhặn dịu dàng, suốt ngày Kính ca ca thế này, Kính ca ca thế nọ.
Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ cùng ngồi xem bọn trẻ luyện võ một lát, rồi tản bộ dọc theo con suối nhỏ… Đây là khoảng thời gian thong thả hiếm hoi nhất trong ngày của họ.
Mấy năm nay sống ở Nam Cương, tuy tựa như thần tiên nhưng cả hai đều rất bận.
Cao Ngọc Uyên bận chữa bệnh và hái thuốc. Bệnh thì chữa cho dân Nam Cương, thuốc thì tìm cho Lý Cẩm Dạ. Không biết đã băng qua bao nhiêu ngọn núi, gõ cửa bao nhiêu nhà dân, suốt năm năm chưa từng ngơi nghỉ.
Lý Cẩm Dạ thì bận việc của Ngọc Linh Các và Quỷ Y Đường, ban ngày còn phải dạy học cho bọn trẻ, chẳng có ngày nào rảnh rỗi.
Nghĩ đến việc chỉ hai ngày nữa sẽ được gặp thế tử gia và tam thúc, Cao Ngọc Uyên cười nói: “Hai người đó rốt cuộc cũng yên ổn đến rồi. Mấy năm nay không biết tiêu của chúng ta bao nhiêu bạc.”
Lý Cẩm Dạ cười: “Thế nàng xót à?”
“Nếu thật sự xót thì ta đã chẳng cho.” Nàng ngừng một chút rồi nói: “Bạc ấy mà, sống không mang theo, chết chẳng mang đi, thứ mua được thì cũng có giới hạn. Nếu có thể đổi lấy cho chàng sống thêm vài năm, dẫu bán sạch gia sản, ta cũng cam lòng.”
Nói rồi, nàng lấy chiếc khăn tay từ tay áo ra, hạ giọng: “Sau này đừng giấu nữa, còn trèo lên cây cất làm gì, mệt không chứ.”
Lý Cẩm Dạ nhìn chiếc khăn ngẩn người, lặng lẽ không nói.
Nửa năm nay, hắn cảm thấy sức khỏe ngày một sa sút, không chỉ tức ngực khó thở mà còn ho không ngớt, gần đây thậm chí còn ho ra máu.
Hắn biết, mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Chỉ sợ nàng lo lắng, nên lần nào cũng giấu chiếc khăn dính máu đi. Nhưng nàng như thể có thiên nhãn, lần nào cũng tìm được.
Thật ra cũng không muốn giấu nữa, chỉ là hôm qua ho dữ quá, sợ nàng lại rơi nước mắt nên mới trèo lên cây cất đi. Ai ngờ vẫn bị phát hiện.
“Mệt cũng còn hơn nhìn thấy nàng khóc. Nàng mà khóc, ta chịu không nổi.” Lý Cẩm Dạ nhẹ nhàng siết tay nàng.
“Vớ vẩn, hai năm nay ta đâu có khóc nữa.”
Lúc tỉnh thì không khóc, nhưng khi mơ lại rơi nước mắt, miệng liên tục gọi tên hắn, khiến tim hắn như thắt lại. Lý Cẩm Dạ thật sự sợ rồi…