Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 714

Sau khi dạo bộ trở về, La ma ma đã chuẩn bị xong bồn thuốc.

Đây là phương thuốc do Cao Ngọc Uyên kê, có tác dụng cường thân kiện thể. Từ khi đến Nam Cương, ngày nào cũng sắc thuốc, ngày nào cũng ngâm, không bỏ sót một ngày!

Vì vậy quanh năm suốt tháng, trên người Lý Cẩm Dạ luôn thoang thoảng mùi thảo dược dịu nhẹ.

Khi hắn ngâm thuốc, Cao Ngọc Uyên không để người khác giúp, mà luôn tự tay chăm sóc bên cạnh. Người khác sau ba năm thành thân đã cạn lời, còn nàng và hắn thì vẫn có chuyện để nói không hết.

“Còn nửa tháng nữa, Giang Phong chắc sẽ quay lại, mà hắn về rồi thì Ôn Tương chắc chắn cũng sẽ về theo. Cộng thêm thế tử gia bọn họ nữa, bên ta sẽ lại huyên náo rồi.”

Giang Phong quản lý Ngọc Linh Các, Ôn Tương trông coi Quỷ Y Đường, người trước vừa về, người sau đã đến, như thể đã hẹn nhau từ trước.

Chỉ tiếc, mối quan hệ giữa hai người họ vẫn mập mờ chưa rõ.

Nói không có tình cảm thì cũng không đúng, vì mỗi lần Giang Phong gặp Ôn Tương đều tặng quà hậu hĩnh… khi thì trâm ngọc, khi thì trâm phượng, hoặc vòng tay; nói có tình cảm thì hắn lại như hồ lô bị cưa miệng, sống chết không nhắc đến chuyện hôn sự.

Ôn Tương cũng bướng bỉnh, hắn không mở lời, nàng nhất quyết không gả. Cứ vậy mà giằng co, không biết đến bao giờ mới dứt, khiến vợ chồng Ôn lang trung lo lắng không yên.

Lý Cẩm Dạ “ồ” một tiếng, hỏi: “Vậy rốt cuộc họ đã nói gì với nhau chưa?”

“Quỷ mới biết!” Cao Ngọc Uyên vừa vuốt mái tóc dài của hắn, vừa nói: “Lười quản.”

“Không phải nàng thích làm bà mối sao?”

Lý Cẩm Dạ nắm lấy ngón tay nàng, đưa vào miệng cắn một cái. Năm trước, những người bên cạnh nàng như Thu Phân và Như Dung đều do nàng mai mối, gả cho huynh đệ Thẩm Dung và Thẩm Dịch.

Còn Cúc Sinh thì bị La ma ma để ý, giữ lại trong phòng, muốn bồi dưỡng nàng thành người kế nhiệm, cả đời theo hầu Cao Ngọc Uyên.

Lúc đầu Cao Ngọc Uyên không đồng ý, còn giúp Cúc Sinh chọn sẵn người rồi. Cúc Sinh khuyên nhủ mấy lần, nàng mới gật đầu, miệng còn tiếc mãi: “Phí cả một chàng trai tuấn tú.”

“Mai mối nhà người ta thì dễ, còn hai người kia đầu ai nấy cứng, ta đâu quản nổi.”

Lý Cẩm Dạ bật cười: “Quản được ta là đủ rồi.”

Đêm dài tĩnh mịch, mưa rơi lách tách không ngừng.

Khói trắng từ lư hương bay lên nhè nhẹ, tan ra rồi biến mất. Tiếng th* d*c dần im bặt. Lý Cẩm Dạ đặt tay lên bụng dưới của nàng, d*c v*ng trong mắt đã tan biến, chỉ còn lại sự lặng lẽ.

Những năm qua, hắn thường làm khổ nàng, có lúc còn hành hạ đến mức hôm sau mặt mày nàng tái nhợt. Thực ra trong lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, lỡ đâu ông trời thương tình, ban cho họ một đứa con, thì dù hắn có ra đi, nàng cũng sẽ có lý do để sống tiếp.

Chỉ tiếc, ông trời không có mắt.

Lý Cẩm Dạ cúi đầu hôn lên tóc nàng, siết nàng vào lòng. Hắn không sợ chết, điều hắn sợ là sau khi mình chết, nàng phải sống những tháng ngày dài đằng đẵng ra sao.

Thật ra ban nãy hắn cố ý nhắc đến chuyện của Giang Phong. Giang Phong chậm chạp không chịu mở lời với Ôn Tương, chắc cũng đang chờ ngày hắn ra đi.

Hắn biết Giang Phong không phải kẻ muốn cướp chỗ, hắn quá biết thân biết phận. Điều hắn muốn chỉ là ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng thay hắn.

Sự trung thành như thế, khiến Lý Cẩm Dạ cảm thấy yên tâm, thậm chí không có chút đố kỵ nào. Có người ở bên nàng, bầu bạn cùng nàng, hắn cũng có thể nhắm mắt ra đi.

Ngoài Giang Phong còn có cả Sách Luân.

Từ khi trở thành Đại Vu, người này đã chín chắn hơn nhiều, ánh mắt nhìn Cao Ngọc Uyên cũng đã dần có chiều sâu. Lý Cẩm Dạ biết hắn đã để nàng trong lòng.

Nếu sau khi hắn chết, nàng lấy Sách Luân cũng không tệ, sinh vài đứa con…

“Lý Cẩm Dạ, chàng mở to mắt nghĩ gì thế hả?” Cao Ngọc Uyên trừng mắt hỏi: “Hay là đang nghĩ đến nữ nhân khác hả?”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, bật cười: “Làm gì có nữ nhân nào khác?”

“Có chứ, học trò của chàng không phải ngày nào cũng mang cơm đến sao? Nhìn chàng như chó đói thấy khúc xương, nói đi, nửa đêm không ngủ được, có phải đang nghĩ đến nàng ta không?”

“Thế mà nàng cũng nói ra được đấy!” Lý Cẩm Dạ hạ giọng, hôn nhẹ lên môi nàng: “Ngủ đi, ngủ đi.”

Sự “vô lý” của nàng, thực ra là những chiêu trò nhỏ để ngăn hắn nghĩ ngợi lung tung. Hắn thật sự chẳng biết phải làm sao với nàng.

Thấy hắn nhắm mắt lại, Cao Ngọc Uyên mới âm thầm thở phào.

Hắn nghĩ gì trong lòng, nàng hiểu rõ… chẳng qua là không chống đỡ nổi nữa, đang sắp xếp hậu sự.

Hậu sự cái đầu hắn ấy!

Nàng không đồng ý. Dù có là ông trời thì cũng đừng hòng mang hắn đi.

Sáng hôm sau, khi Lý Cẩm Dạ tỉnh dậy, trong lòng đã trống rỗng. Không cần hỏi cũng biết, người phụ nữ này trời chưa sáng đã lên núi hái thuốc rồi.

“Vệ Ôn theo sát nàng chứ?”

“Gia yên tâm, theo sát mà!” Cúc Sinh bưng bát thuốc đen sì đi vào: “Gia, uống thuốc đi ạ!”

Lý Cẩm Dạ uống hai ngụm, chau mày: “Thuốc hôm nay khác với hôm qua?”

“Tiểu thư lại thêm vài vị mới, nói là tốt cho sức khỏe của gia!”

Lý Cẩm Dạ một hơi uống cạn.

Mỗi tháng đổi một bài thuốc mới, người phụ nữ này chưa bao giờ từ bỏ. Nàng không buông, hắn cũng cố gắng phối hợp, luôn phải cho nàng một tia hy vọng!

Một ngày lại bận rộn trôi qua, hôm sau, vợ chồng Lý Cẩm Dạ không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà chờ nhóm Tô Trường Sam.

Đợi đến khi mặt trời lặn mới thấy người đến.

Vừa thấy Tô Trường Sam, mắt Lý Cẩm Dạ đã đỏ hoe. Cách nhau mấy trượng, hai huynh đệ nhìn nhau như thể những năm tháng trước đây là chuyện từ kiếp trước.

Hồi lâu, Lý Cẩm Dạ dang tay, Tô Trường Sam bước nhanh đến ôm chặt lấy hắn.

Cao Ngọc Uyên nhìn sang Tạ Dịch Vi, mỉm cười: “Giờ gia ta cũng mềm lòng rồi.”

Tạ Dịch Vi nhìn nàng, ánh mắt sáng rỡ: “Còn con thì cứng lòng hơn, gặp tam thúc mà không rơi lấy một giọt nước mắt, đúng là vô tâm!”

Cao Ngọc Uyên ngẩng cằm, rưng rưng: “Không biết ai vô tâm, lúc cần bạc thì thư dài như sớ, còn bình thường thì chỉ một hai dòng.”

Ồ, còn dám nhổ cả tóc gáy người ta!

Tam gia chột dạ bước tới ôm nàng, học theo giọng điệu Tô Trường Sam: “Với cháu gái của mình thì cần gì lương tâm.”

Cuối cùng vẫn không nhịn được, lại lẩm bẩm một câu: “Viết thư làm gì, chỉ cần trong lòng nghĩ đến là được rồi!”

Cao Ngọc Uyên trợn mắt, thầm nghĩ: Hai người các ngươi đều vui quá quên đường về rồi, còn nghĩ cái gì mà nghĩ!

“Bao giờ ăn cơm thế, ta sắp chết đói rồi!”

Một tiếng quát sang sảng kéo cả bọn ra khỏi xúc động đoàn tụ. Tô Trường Sam ôm đầu than: “Cha à, người xem người béo thành cái dạng gì rồi, còn ăn gì nữa!”

Vệ Quốc công vung tay tát lên đầu hắn: “Thằng con bất hiếu, ông đây ăn một chút cũng bị quản. Lúc ta bệnh với đau, ngươi ở đâu? Ai lo cho ta?”

Tô Trường Sam xoa đầu, không dám rên lấy một tiếng, chỉ dám dùng ánh mắt đáng thương nhìn sang Tam gia.

Tam gia đảo mắt một vòng, trả lại cái nhìn kiểu: Cục cưng à, về phòng rồi ta dỗ.

Cao Ngọc Uyên thấy hai người họ nhìn nhau ra hiệu như vậy, cố tình trêu đùa, bước tới trước mặt Tô Trường Sam, nhẹ nhàng thi lễ: “Tam thẩm.”

“Ngoan!” Tô Trường Sam vỗ vai nàng, lấy một chiếc vòng tay bằng ngọc bích xanh từ trong ngực ra: “Đây, lễ ra mắt của Tam thẩm, mang chơi nhé!”

Cao Ngọc Uyên: “…”

Cái tên mặt dày này?

Lý Cẩm Dạ thấy người yêu bị nghẹn lời, xót xa xoa lưng nàng, mặt thì quay sang Vệ Quốc công cười ha hả: “Quốc công gia, đi thôi, hôm nay không say không về!”

Bình Luận (0)
Comment