Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 715

Mười tám món mặn, hai món canh, bốn món tráng miệng, tất cả đều là đặc sản chính gốc của Nam Cương.

Quốc công gia vừa ăn vừa nói, không ngừng miệng.

Lý Cẩm Dạ nhìn Tô Trường Sam mỉm cười, ý như nói: “Quốc công gia nói hết lời rồi, đợi lát nữa ta và ngươi tìm thời gian nói chuyện riêng.”

Tô Trường Sam nháy mắt với hắn: “Vậy thì nhanh lên, chuốc cho say rồi khiêng đi!”

Sự ăn ý giữa huynh đệ được thử thách mà vẫn vững bền, hai người thay phiên mời rượu Quốc công gia. Không bao lâu, đầu lão gia gục xuống, say đến mức ngã lăn ra đó, ngáy vang như sấm.

Sau khi người được khiêng đi, Cao Ngọc Uyên nhìn Tạ Dịch Vi cười.

Tạ Dịch Vi bị nàng cười đến chột dạ, vội nhét một hạt sen vào miệng nàng. Cao Ngọc Uyên nhai hai cái rồi nói: “Trong kinh truyền tin tới, Thẩm Thanh Dao xuất giá rồi.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Tô Trường Sam thay đổi, liếc nhìn Tạ Dịch Vi hỏi: “Ồ? Gả cho ai vậy?”

Cao Ngọc Uyên dừng một chút, rồi tiếp: “Nghe nói sống cũng ổn lắm. Thế có phải nhẹ nhõm hơn chút nào rồi không?”

Tô Trường Sam mỉm cười, im lặng không đáp. Ngược lại, Tạ Dịch Vi thì bình thản nói: “Không gả đi cũng chẳng vướng bận gì. Đúng rồi, ta cũng có tin muốn nói cho các ngươi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Trần Thanh Diễm giờ là một tiên sinh có tiếng ở phủ Tô Châu. Hai học trò của hắn còn trẻ đã đỗ tiến sĩ, một đứng đầu bảng, một đứng nhì.”

Lễ không thể chỉ nhận mà không đáp, Tạ Dịch Vi ở bên Tô Trường Sam lâu, bản lĩnh thâm hiểm cũng tăng theo.

Nào ngờ Cao Ngọc Uyên chẳng buồn nhíu mày, đã buông một câu làm hắn cứng họng: “Tam thúc, Trần Thanh Diễm là ai vậy?”

Tạ Dịch Vi trố mắt cứng họng.

Tô Trường Sam bật cười đập bàn: “Ha ha ha! Mộ Chi, bao năm không gặp, phu nhân ngươi vẫn lanh lợi miệng mồm như vậy, ngươi cũng không dạy dỗ nàng à?”

Lý Cẩm Dạ nâng chén trà lên môi, Cao Ngọc Uyên không hiểu ý, liếc mắt nhìn hắn.

Lý Cẩm Dạ bật cười, lặng một lúc rồi giải thích cho ba người: “Ngay cả trà cũng phải uống chung một chén, dạy dỗ gì chứ, không có đâu!”

Lần này, đến lượt Tô Trường Sam trố mắt kinh ngạc!

Uống được ba vòng, Cao Ngọc Uyên lấy cớ tửu lượng kém, rút lui khỏi bàn tiệc trước.

Về đến phòng, chẳng hề có chút dáng vẻ say rượu nào.

Bảo Châu vừa tháo trâm cho nàng vừa tò mò hỏi: “Tiểu thư rõ ràng không say mà?”

Cao Ngọc Uyên nhìn vào gương, mỉm cười: “Ngốc quá! Nữ nhân với nữ nhân có chuyện riêng, nam nhân và nam nhân cũng có chuyện riêng.”

Chuyện riêng của đám đàn ông không nói trên bàn tiệc, mà nhân cớ giải rượu, họ kéo nhau ra ngoài.

Lúc này, bọn hạ nhân đã yên giấc. Trăng sáng treo cao, gió thổi qua tán lá, xào xạc từng cơn. Tô Trường Sam lòng dạ bâng khuâng, cảm giác không rõ mình đang ở đâu.

Hắn hỏi: “Ngươi ở đây đã quen chưa?”

Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Bồ Loại, sau này ở Dương Châu, thời gian ở kinh thành dài nhất cũng chỉ hơn mười năm. Quen chứ. Chỉ cần A Uyên ở đâu, nơi đó là nhà.”

Nghe đến đây, Tô Trường Sam quay đầu nhìn đi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tạ Dịch Vi, hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười.

“Còn các ngươi thì sao? Định an cư ở đây thật à? Mà thằng bé kia từ đâu ra thế?”

Tạ Dịch Vi lúc này mới kể hết đầu đuôi chuyện đứa trẻ, cuối cùng nói: “Ban đầu nuôi chỉ vì thấy vui, ai ngờ sống cùng mấy năm lại sinh tình cảm. Giờ một ngày không thấy là lại nhớ. Những nơi cần đến cũng đã đi, thứ cần nhìn cũng đã nhìn, chẳng còn điều gì vướng bận nữa, ta định ở lại đây sống đến cuối đời.”

Lý Cẩm Dạ gật đầu, không nói gì. Gió đêm lướt qua gương mặt hắn, tuy không thấy già nhưng đã gầy đi rất nhiều.

Tô Trường Sam vỗ vai hắn: “Sức khỏe ngươi sao rồi? Còn được mấy năm nữa?”

Câu hỏi thẳng thừng, Lý Cẩm Dạ đáp lại còn thẳng hơn: “Ngươi phải hỏi còn mấy tháng mới đúng.”

Tô Trường Sam giật mình: “A Uyên với đại vu ở đây không làm gì được sao?”

Lý Cẩm Dạ lắc đầu: “Không biết đã uống bao nhiêu thuốc, thử bao nhiêu cách, nhưng sức khỏe này mỗi ngày một yếu. E là không còn xa nữa.”

“Vương gia?” Tạ Dịch Vi buột miệng gọi theo thói quen.

“Gọi là Mộ Chi đi!” Lý Cẩm Dạ thong thả nói: “Quan hệ giữa chúng ta loạn lắm, theo vai vế của A Uyên, ta còn phải gọi ngươi là Tam thúc. Ta thì gọi được đấy, chỉ sợ ngươi chịu không nổi.”

Chịu không nổi thật!

Tạ Dịch Vi cười: “Mộ Chi, trong lòng ngươi nghĩ sao? Có tính toán gì không?”

Lý Cẩm Dạ dừng bước, xoay người nhìn hai người: “Mấy năm nay ở bên nàng, không có ngày nào rời nhau, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Ta chỉ mong ông trời cho thêm chút thời gian, dù chỉ một năm nửa năm cũng tốt. Còn tính toán gì à…”

Hắn mỉm cười: “Các ngươi đến rồi ta cũng yên tâm. Cũng may ngày xưa không giành lấy giang sơn kia, nếu không giờ tóc chắc đã bạc trắng vì lo rồi.”

Tô Trường Sam nghe không lọt tai, cười nhạt: “Ta thấy ngươi chỉ gầy hơn trước chút thôi, sắc mặt vẫn tốt lắm.”

“Bao nhiêu tâm huyết A Uyên bỏ ra để điều dưỡng cho ta, ta chỉ cần ho vài tiếng là nàng đã cuống lên rồi.”

“Đó là phúc của ngươi đấy!” Tô Trường Sam thở dài: “Trước khi đi, Quốc công gia còn lấy từ tay Lý Cẩm Vân bốn củ sâm năm trăm năm. Dù có tác dụng hay không thì cũng là một tấm lòng.”

Lý Cẩm Dạ dịu dàng nói: “Sớm biết vậy thì hôm nay đừng chuốc rượu ông ấy nữa. Mà này, bây giờ Đại Tân thế nào?”

Nghe hỏi vậy, Tô Trường Sam ngạc nhiên: “Ngay cả chuyện Thẩm Thanh Dao gả đi hay chưa ngươi còn nắm rõ ràng như thế, mà tình hình Đại Tân ngươi lại không rõ hơn ta à?”

“Ngươi tin thật à? A Uyên lừa ngươi đấy!”

Tô Trường Sam ngẩn ra, suýt nữa thì tức đến ói máu. Nhịn một lúc rồi nói: “Giờ Đại Tân một là thiếu bạc, hai là thiếu nhân tài. Năng lực của Lý Cẩm Vân so với tiên đế còn kém xa, nếu không nhờ Trình Tiềm, Tôn Tiêu và Tề Tiến mỗi người trấn giữ một phương, e rằng đã không trụ nổi rồi.”

Tạ Dịch Vi tiếp lời: “Triều đình cũng chẳng có ai dùng được, toàn là phường bất tài. Chỉ trông chờ khoa thi mùa xuân năm nay có thể tuyển ra được một hai nhân tài trụ cột.”

“Cũng khổ cho nó!” Lý Cẩm Dạ hạ giọng: “Ba người đó chia nhau trấn giữ, quyền cao chức trọng, nhưng lòng dạ vẫn ổn chứ?”

Tô Trường Sam kinh ngạc: “Đến bọn họ mà ngươi cũng không tin à?”

“Không phải không tin mà là lòng người dễ đổi thay. Năm đó Diệp Xương Bình trấn giữ Tây Bắc, ai mà ngờ sẽ có ngày phản bội?”

Tạ Dịch Vi vội nói: “Mộ Chi, ngươi đừng lo. Vài năm qua chúng ta đều gặp họ rồi, vẫn như xưa cả thôi.”

“Không ở vị trí đó, đừng bận lòng chuyện quốc gia đại sự. Ta thấy ngươi nên dưỡng bệnh cho tốt mới là thật. Những chuyện ấy ngươi chẳng lo được, cũng chẳng cần lo nữa.” Tô Trường Sam khuyên.

“Thấy các ngươi đến ta mới hỏi chút thôi, chứ bình thường đã buông bỏ hết rồi!” Lý Cẩm Dạ cười.

“Đi, đưa các ngươi về viện nghỉ ngơi. A Uyên đích thân chọn lựa từng món bài trí trong đó đấy.”

Ba người cùng bước đến cổng viện, hương thơm lá trúc thoảng tới. Tạ Dịch Vi nói: “Ta đi xem trước, Trường Sam ngươi tiễn Mộ Chi đi.”

Đây là để lại chút thời gian cho hai huynh đệ trò chuyện riêng.

Lý Cẩm Dạ và Tô Trường Sam nhìn nhau.

Con người khi đến một độ tuổi nào đó, ông trời sẽ bắt đầu làm phép trừ, lấy đi bạn bè, lấy đi ước mơ; có người chia hai ngả, có người âm dương cách biệt.

Nhưng khoảnh khắc này, trong lòng họ đồng thời hiện lên năm chữ:

Trân trọng người trước mắt!

Bình Luận (0)
Comment