Không biết có phải vì Tô Trường Sam đến khiến lòng Lý Cẩm Dạ thả lỏng hay không, mà đêm đó hắn lại phát sốt.
Cao Ngọc Uyên bị mồ hôi lạnh khắp người hắn làm cho tỉnh giấc. Nàng sờ trán hắn, nóng đến giật mình, vội khoác thêm áo, bắt mạch rồi sắc thuốc.
Lý Cẩm Dạ sốt đến mê man, mãi tận rạng sáng hôm sau, cơn sốt mới lui đi phần nào.
Cao Ngọc Uyên dỗ hắn ngủ rồi lập tức dẫn Vệ Ôn đi tìm Sách Luân. Nàng nghĩ: Dù thế nào, hôm nay cũng phải gặp được hắn một lần.
Đúng là trùng hợp, hôm đó Sách Luân có mặt. Vừa mời nàng ngồi, hắn vừa chăm chú quan sát sắc mặt nàng, chưa đợi nàng mở lời đã nói trước:
“Ta biết vì sao ngươi đến. Không giấu gì ngươi, mấy năm nay ta buông hết mọi chuyện, chỉ chuyên tâm nghiên cứu ‘Khiên Cơ’.”
Cao Ngọc Uyên nghe xong, lòng như sóng trào, vội hỏi: “Có tiến triển gì không?”
“Nếu có thì ta còn ngồi đây vò đầu bứt tai nữa sao?” Sách Luân thở dài. “Khắp mọi ngóc ngách Nam Cương này ta đều đã đi hết, y thư cũng lật nát cả rồi.”
Lòng Cao Ngọc Uyên trĩu xuống: “Thật sự không còn cách nào sao?”
Sách Luân không đáp mà hỏi ngược lại: “Bên ngươi thì sao?”
Cao Ngọc Uyên lắc đầu: “Thuốc nên thử cũng đã thử hết rồi.”
Sách Luân híp mắt, cầm tẩu thuốc bên cạnh lên rít một hơi sâu, rồi chậm rãi nhả khói: “Người Đại Tân các ngươi có câu, mỗi người một số mệnh. Cao Ngọc Uyên, nhận mệnh đi.”
“Ta không nhận!” Cao Ngọc Uyên lập tức bật dậy. “Có chết cũng không nhận!”
Nói xong, quay đầu bỏ đi. Sách Luân lấy tẩu gõ mấy cái lên ghế trúc, lẩm bẩm: “Càng ngày càng nóng tính rồi!”
Lý Cẩm Dạ bệnh một trận khiến niềm vui đón Tô Trường Sam bọn họ trở về cũng giảm đi quá nửa. Ngay cả Kính công tử cũng ủ rũ, suốt ngày cúi gằm đầu, canh giữ bên giường Lý Cẩm Dạ, đuổi cũng không chịu đi.
Tô Trường Sam thở dài với Tạ Dịch Vi: “Nhóc con nhà chúng ta mà có được tấm lòng hiếu thảo như Kính công tử, thì đúng là tổ tiên họ Tô hiển linh rồi.”
Tô Niệm Vi năm nay sáu tuổi, bằng tuổi Kính công tử, nghịch như quỷ, cả ngày chỉ muốn leo mái dỡ ngói, múa thương múa gậy.
Nam Cương nhiều sông nước, thằng nhóc vừa đến đã như ngựa hoang đứt cương, suốt ngày nhảy xuống sông ngâm nước. Quốc công gia giận đến mức ngày nào cũng chặn cửa viện mắng Tô Trường Sam:
“Con trai kiểu gì mà chẳng tìm được, lại đi tìm nhãi con người Oa làm ta tức chết! Khốn kiếp, đúng là nghiệt chủng!”
Nghe Tô Trường Sam oán than, Lý Cẩm Dạ cười nói: “Nghịch thế thì đưa đến chỗ Loạn Sơn rèn giũa, đông luyện ba cửu, hè luyện ba phục, có cứng đầu đến mấy cũng mài ra được. Vừa hay tính cách con nhà ta quá trầm, hai đứa bù trừ nhau.”
Tô Trường Sam đập đùi: “Phải rồi!”
Vậy là thằng nhóc người Oa bái Loạn Sơn làm thầy, trở thành sư đệ nhỏ của Kính công tử, Đại Mao và Đại Nữu.
Lúc này, Cao Ngọc Uyên bước vào, đuổi mọi người: “Đến giờ nghỉ trưa rồi. Đổ chút mồ hôi, bệnh sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tô Trường Sam cười hề hề: “Cháu gái à, cháu ôm hắn ngủ một giấc, đổ mồ hôi càng nhiều hơn đó!”
Cao Ngọc Uyên thấy hắn không đứng đắn, không thèm đáp, chỉ mỉm cười với Tạ Dịch Vi: “Tam thúc, mấy ngày nay con thức đêm chăm sóc Mộ Chi mệt quá rồi, hôm nay đến lượt thúc đó!”
Tạ Dịch Vi lập tức đáp: “Được thôi!”
“Được cái đầu ngươi!” Tô Trường Sam bật dậy, kéo Tạ Dịch Vi đi luôn, vừa đi vừa lầm bầm: “Không nghe ra nó cố tình khích ngươi à? Ngươi còn ‘được thôi’ với chả ‘được thôi’!”
Tạ Dịch Vi: “Không phải nó cố tình khích ngươi sao?”
“Hứ, khích cũng vô ích, gia đây không mắc bẫy đâu!”
Tiếng nói dần xa, Lý Cẩm Dạ cười nghiêng ngả trên giường. Đôi mắt Cao Ngọc Uyên ánh nước nhìn hắn chăm chú, thầm nghĩ: Chàng cười lên, thật sự rất đẹp!
Nửa tháng trôi qua, bệnh của Lý Cẩm Dạ vừa đỡ hơn đã bị Quốc công gia lôi ra sân chơi cờ. Dù sao thì việc dạy học của hắn cũng đã bị Tạ Dịch Vi giành mất.
Quốc công gia là kẻ chơi cờ dở tệ lại hay ăn vạ. Người khác “đã đặt thì không hối”, đến ông ta thì “có thể hối”, mà còn hối một lần, hai lần, ba lần…
Lý Cẩm Dạ tức đến phát cáu, tranh cãi kịch liệt, trong viện suốt ngày vang lên tiếng cãi vã của một già một trẻ.
Mỗi lần như vậy, Cao Ngọc Uyên lại bưng ghế nhỏ ngồi một bên, hai tay chống cằm, hứng thú nhìn hai người tranh cãi, miệng không ngừng cười.
Đợi hai người cãi xong, nàng dâng trà thơm, điểm tâm, trái cây, thu từng viên cờ lại, dỗ Lý Cẩm Dạ uống thuốc.
Vừa mới cãi nhau xong, cổ họng khát, thuốc uống cũng nhanh hơn.
Có một lần, Cao Ngọc Uyên không có mặt, Quốc công gia hiếm khi không hối nước cờ, khiến Lý Cẩm Dạ thấy lạ.
Vệ Quốc công thấy hắn ngờ vực, thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói: “Ngươi tưởng ta muốn cãi nhau với ngươi? Là phu nhân ngươi dặn dò đó! Nói cho cùng, thiên hạ này có mấy người cãi lại được ông đây? Là ta đang dỗ cho ngươi vui!”
Lý Cẩm Dạ: “…”
“Nhóc con, chỉ dựa vào việc có được thê tử tốt như vậy, cũng phải cố mà sống thêm vài năm nữa. Ta đây không muốn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, có đi thì ta đi trước!”
Lý Cẩm Dạ bật cười, khoanh tay: “Thiên hạ này, không ai quý mạng hơn ta. Nào nào, đánh thêm ván nữa!”
Đêm đến, Lý Cẩm Dạ nắm chặt tay Cao Ngọc Uyên đặt lên ngực mình: “Sau này, đừng để Quốc công gia cãi nhau với ta nữa, ông ấy vốn đã béo, ta sợ làm ông tức đến phát bệnh.”
“Chàng nhìn ra rồi à?”
Lòng Cao Ngọc Uyên hơi chột dạ, giọng nhỏ hẳn đi: “Ta chỉ bảo ông dỗ chàng vui, ai ngờ cách của ông ấy lại khác người như vậy…”
Lý Cẩm Dạ thở vào mũi nàng: “Có các nàng bên cạnh, ta đã rất vui rồi — là niềm vui chưa từng có.”
“Ừ…”
Trong giấc mộng lớn, ai là người tỉnh trước? Suốt một đời, chỉ mình ta tự biết.
Không ai nói gì về bệnh tình của Lý Cẩm Dạ, bởi khoảnh khắc này, điều quan trọng nhất là được ôm nhau say ngủ.
Giang Phong trở về trại vào một chiều giông sấm. Chạm mặt Cao Ngọc Uyên một cái rồi lập tức đi thẳng vào thư phòng của Lý Cẩm Dạ.
Hai người trò chuyện mãi đến tận hoàng hôn. Dưới sự thúc giục hết lần này đến lần khác của Cao Ngọc Uyên, cửa thư phòng mới mở ra, hai người một trước một sau bước ra.
Cao Ngọc Uyên bực mình nói: “Hết người này đến người kia, ăn cơm cũng phải giục, còn ra thể thống gì nữa? Còn ngươi nữa, Giang Phong, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi hả?”
Giang Phong quanh năm chạy ngoài gió sương, ánh mắt đen sẫm sắc lạnh như lưỡi dao. Nhưng nghe đến đây, vẻ âm trầm trên mặt hắn lập tức tan biến, nở nụ cười rạng rỡ như nắng: “Tiểu thư mãi mãi là chủ nhân của Giang Phong!”
“Ai thèm nghe ngươi thề thốt trung thành, ăn cơm mau!”
Cao Ngọc Uyên lườm hắn một cái, ngay cả Lý Cẩm Dạ cũng chẳng buồn nhìn, xoay người bỏ đi.
Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, hai người kia chui vào thư phòng thì thầm cái gì — chẳng qua là Lý Cẩm Dạ sợ nàng theo hắn đi, nên đang sắp xếp hậu sự.
Sắp xếp sao?
Nếu nàng thật sự muốn theo, ai có thể cản nổi?
Lý Cẩm Dạ vội đuổi theo dỗ dành: “Già rồi hay hoài niệm, nên tán gẫu với Giang Phong mấy chuyện cũ năm xưa.”
Ai tin chứ!
Sắc mặt Cao Ngọc Uyên dịu đi một chút: “Sau này không được nói chuyện lâu như vậy nữa, chàng phải ăn uống đúng giờ.”