Sáng sớm hôm sau, hai cha con Ôn gia đến bắt mạch cho Lý Cẩm Dạ, hai người im lặng suốt một tuần trà vẫn chưa mở lời.
Lý Cẩm Dạ lại lên tiếng trấn an: “Không sao, ta vẫn ổn mà.”
Cao Ngọc Uyên sợ hai người ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, đã tránh ánh mắt của Lý Cẩm Dạ, dùng khẩu hình miệng ra hiệu với hai cha con: “Đi đi.”
Ai ngờ hai người lại lắc đầu, Ôn lang trung bắt đầu kể chuyện quân Tây Trấn, Lý Cẩm Dạ nghe say sưa, vô cùng hứng thú.
Kể xong, Ôn Tương lại nói đến chuyện buôn bán ở Quỷ Y Đường, mở thêm mấy hiệu thuốc mới, rồi gặp phải đủ loại bệnh tật kỳ quái…
Nói chuyện một hồi thì đã đến giữa trưa, Lý Cẩm Dạ giữ hai người ở lại dùng cơm.
Vừa ngồi vào bàn, Tô Trường Sam, Quốc công gia, và Tạ Dịch Vi cũng theo mùi mò đến, bàn ăn đầy ắp, người người nói cười rôm rả, huyên náo vô cùng.
Lý Cẩm Dạ nhìn mà lòng phơi phới, bảo Giang Phong cũng ngồi xuống, rồi sai La ma ma mang rượu ra.
Rượu rót đầy, hắn nâng chén, Cao Ngọc Uyên bước tới nắm lấy tay hắn, không cho uống.
Lý Cẩm Dạ gạt tay nàng ra, nâng chén hướng về phía Quốc công gia, rõ ràng chưa uống giọt nào mà ánh mắt đã mang vẻ tiệc tàn người tan: “Mọi người đều đã trở về, ta rất vui. Chén này kính Đại Tân!”
Hắn dốc cả chén rượu xuống đất: “Gia quốc cố hương, mãi mãi không thể quên.”
Quốc công gia cạn chén một hơi, vừa uống xong đã xuýt xoa mắng: “Rượu gì mà như dao cạo vậy, cay thật, nồng thật, ngon thật đấy!”
Lý Cẩm Dạ lại cầm bình rượu, rót thêm một chén nữa: “Chén thứ hai này, kính Ôn gia. Nếu không có các ngươi, quân Trấn Tây đã diệt, Trường Sam cũng không còn, đó sẽ là nỗi hối tiếc cả đời của ta.”
Ôn lang trung vội đứng dậy, hoảng hốt nói: “Gia, lời này nặng quá rồi.”
Ôn Tương cũng lập tức đứng lên: “Gia, nhấp môi là được rồi, coi như là có lòng.”
Lý Cẩm Dạ chỉ chạm môi vào chén rượu.
“Chén thứ ba… nên kính ai đây?”
Hắn cười nói: “Trường Sam và Dịch Vi đều là người nhà, không cần phải kính. Giang Phong, chén rượu này gia kính ngươi!”
Giang Phong xúc động, vén áo bước ra, quỳ gối giữa nhà: “Gia, Giang Phong không dám nhận!”
Lý Cẩm Dạ nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng đỡ tay, Giang Phong đành thuận thế đứng dậy.
“Ngươi xứng đáng nhận. Bao năm nay, từ Ngọc Linh Các đến Quỷ Y Đường, đều nhờ ngươi lo liệu đâu ra đấy, công lao to lớn.”
Giang Phong nghẹn ngào không nói nên lời, ngửa đầu dốc cạn chén rượu.
Hai chữ “nhờ ngươi” ấy không phải lời khách sáo. Gia đã sớm thu xếp hậu sự chu toàn, không để lại chút rối ren nào, gánh nặng trên vai hắn, nặng tựa ngàn cân.
“Chén cuối cùng…”
Lý Cẩm Dạ xoay người, dịu dàng nhìn người bên cạnh: “Kính A Uyên của ta.”
Cao Ngọc Uyên nhìn vào mắt hắn, như suối nước trong đêm trăng, trong veo không vướng bụi trần, bèn mỉm cười hỏi: “Kính ta gì cơ?”
“Năm mười tuổi nàng quen ta, đến giờ đã mười tám năm, chẳng có được bao nhiêu ngày tốt lành, chịu khổ rồi.”
Cao Ngọc Uyên cười bảo: “Nói bậy, ngày nào cũng là ngày tốt lành cả.”
Lý Cẩm Dạ chớp mắt: “Đã là ngày tốt thì ta sẽ cạn chén này.”
Cao Ngọc Uyên nghẹn lời, nhìn gương mặt người kia thê lương hiu quạnh, cuối cùng không đành lòng, dịu giọng dặn: “Vậy uống từ từ thôi, đừng để sặc.”
Lý Cẩm Dạ ngửa cổ uống cạn rồi không nói gì thêm.
Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi liếc nhau, cổ họng nghẹn lại… hắn đang lần lượt từ biệt từng người.
Rượu no cơm say, Lý Cẩm Dạ hứng khởi, lại cùng Quốc công gia đánh một ván cờ, hai người cãi nhau ầm ĩ.
Cao Ngọc Uyên phải khuyên đến mấy lần mới tiễn được người về.
Vào phòng, Lý Cẩm Dạ còn đang kể tội Quốc công gia, Cao Ngọc Uyên bưng nước nóng vào, tự tay rửa mặt lau tay cho hắn.
“Hôm sau ta cũng đòi đổi nước cờ.” Hắn nói.
“Phải, phải rồi, đổi cờ, để Quốc công gia tức đến nhảy dựng lên.”
“Có phải hơi bắt nạt người ta không?”
“Ông ta bắt nạt chàng thì đâu có nương tay.” Cao Ngọc Uyên cười trêu: “Hơn nữa, ông ta nhiều thịt, chàng ít thịt, chịu đựng được!”
Lý Cẩm Dạ “ừ” một tiếng, cũng hùa theo: “Cứ quyết vậy đi.”
Cao Ngọc Uyên đỡ hắn nằm xuống, ngồi bên giường trò chuyện chốc lát, Lý Cẩm Dạ ngái ngủ, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Tối hôm đó, Lý Cẩm Dạ lại sốt, mê sảng đến nói mê, Cao Ngọc Uyên thức trắng cả đêm.
Cơn sốt bùng lên, thuốc không còn tác dụng, Cao Ngọc Uyên đành dùng châm cứu.
Vài ngày sau, đến châm cũng không hiệu quả, Lý Cẩm Dạ gầy rộc thấy rõ.
Tô Trường Sam và mấy người khác ngày nào cũng đến, chuyện trò, tán gẫu, pha trò với hắn.
Sách Luân cũng đến vài lần, bắt mạch xong là đi, không nói thêm một lời.
Trong phủ không còn tiếng cười, Thanh Sơn và Loạn Sơn là hai người theo gia lâu nhất, chịu không nổi nên đã trốn đi khóc không biết bao nhiêu lần.
Cao Ngọc Uyên vẫn gắng gượng được, mọi việc của Lý Cẩm Dạ nàng không giao cho ai khác. Đến lúc này, mọi khóc lóc oán than đều trở nên vô nghĩa.
Nàng chỉ muốn cùng hắn đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Chỉ là, điều Cao Ngọc Uyên không hề hay biết… đêm nào nàng cũng lặng lẽ khóc, đến khi Lý Cẩm Dạ hôn nhẹ, vỗ về, mới dần yên giấc.
Những ngày sau yên tĩnh đến mức như mộng.
Thêm một tháng nữa trôi qua, Lý Cẩm Dạ mất vị giác, thị lực ngày càng kém, tựa như quay lại khoảng thời gian bị giam trong căn phòng tối ở Tôn gia trang.
Cao Ngọc Uyên vùi đầu vào lòng Tam thúc, khóc một trận dữ dội. Bao kìm nén đau thương tích tụ nhiều ngày tuôn trào, nàng như phát điên.
Tô Trường Sam đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hai chú cháu, chẳng nói một lời.
Sáng hôm đó.
Cao Ngọc Uyên vừa giúp Lý Cẩm Dạ mặc xong áo quần, thì thấy Thanh Sơn hớt hải chạy vào: “Tiểu thư, Trương Thái y đang ở bên kia núi!”
“Có A Cổ Lệ đi cùng không?” Lý Cẩm Dạ bất ngờ lên tiếng.
“Gia, ông ấy không nói, chỉ bảo chúng ta mau đến đón người.”
“Lập tức phái người đi đón.” Trong lòng Cao Ngọc Uyên không hiểu sao lại dâng lên một tia hy vọng… dẫu chỉ mong manh như băng mỏng dưới nắng xuân.
Trương Hư Hoài đến vào chiều hôm sau, cùng đi còn có A Cổ Lệ và cặp con gái song sinh. Ngoài ra còn một cố nhân lâu ngày không gặp… hòa thượng Liễu Trần.
Cao Ngọc Uyên kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, sao hai người lại đi cùng nhau?”
Liễu Trần trợn mắt: “Hai năm nay bọn ta ở với nhau suốt, không tin thì hỏi sư phụ ngươi.”
Trương Hư Hoài gật đầu: “Hắn rời Nam Cương xong là đi thẳng lên phương Bắc. Hai ta mất tròn hai năm, cuối cùng tìm được hai loại thảo dược trên dãy núi tuyết Viên Đạt ở cực bắc… một là hoa U Minh, một là cỏ Lộc Hoạt.”
Cao Ngọc Uyên chưa nghe hết đã túm lấy cổ áo Trương Hư Hoài: “Sư phụ, ý ngài là… A Dạ còn cứu được?”
“Chứ còn gì nữa?”
Trương Hư Hoài vuốt râu vểnh lên: “Ông đây ngày ngày lặn lội vào rừng sâu vì vui à? Mạng cái tên khốn đó ta còn nắm trên tay. Nếu không vì hắn, ông đây đã có con trai rồi, đâu chỉ có hai đứa con gái!”
Bất ngờ như có người kéo tấm màn trong bóng tối ra.
Cao Ngọc Uyên bị ánh sáng chói đến mức không mở nổi mắt, chỉ muốn khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, hoàn toàn không thể kìm lại.
Liễu Trần niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, nói: “Nha đầu à, giờ chưa phải lúc mừng rỡ đâu. Mau mời Đại Vu đến, chuyện này thành hay không, còn phải thương lượng thêm.”