Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 720

Cứ như vậy, nhóm danh y hàng đầu thiên hạ hiện nay, bao gồm cả Ôn Tương, đều tụ họp trong thư phòng để bàn bạc.

Một cuộc họp kéo dài suốt hai ngày hai đêm.

Phương pháp cứu người xoay vần hàng ngàn hàng vạn lần trong đầu lão hòa thượng và Trương Hư Hoài, nhưng để thật sự thực hiện thì vô cùng khó khăn, không được phép sai sót dù chỉ một chút.

Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi đến xem hai lần, thấy bên trong tranh luận ầm ĩ, nghe vài câu mà chẳng hiểu gì, đành quay lại trò chuyện với A Cổ Lệ.

À đúng rồi, cặp song sinh nhà nàng thật dễ thương, xinh đẹp lại ngọt ngào, không biết hơn thằng con trai bướng bỉnh nhà mình bao nhiêu lần.

Lúc này A Cổ Lệ đang ở trong phòng của Lý Cẩm Dạ. Cao Ngọc Uyên không có ở đó nên nàng đảm đương luôn việc chăm sóc cháu trai.

Lý Cẩm Dạ không đồng ý, bèn bị mắng cho một trận tơi tả. Mắng xong chưa được bao lâu, A Cổ Lệ lại bật khóc, vừa khóc vừa lải nhải oán trách.

Lý Cẩm Dạ đau đầu đến mức choáng váng, yếu ớt hỏi: “Bình thường dì cũng đối xử với Hư Hoài như thế này sao?”

“Đúng vậy. Mỗi lần ta khóc, hắn còn dỗ ta không kịp, làm sao nỡ giận ta chứ!”

“Vậy hai người giận nhau vì gì?”

“Ta ép hai đứa nhỏ học võ, hắn xót con, cứ tìm cách cho tụi nó lười biếng. Ta tức quá đã đánh luôn cả hắn.”

Lý Cẩm Dạ ôm trán, thầm nghĩ: Người bị đánh không khóc, người đánh lại khóc? Lẽ trời ở đâu ra thế này!

“Sau này đợi ngươi khỏe lại thì đi gặp hai đứa em họ của ngươi đi. Đừng nói, bọn nó nhìn cũng hơi giống ngươi đấy, có điều tính tình y như cha nó, âm hiểm, gian xảo. Lần trước tế lễ ở vương đình…”

Đôi môi đỏ của A Cổ Lệ không ngừng mở ra khép lại. Dấu vết năm tháng hằn rõ trên gương mặt nàng, thế nhưng đôi mắt vẫn to và sáng như thiếu nữ năm nào.

Lúc này, Tạ Dịch Vi và Tô Trường Sam bước vào, một người ngồi ngay ngắn, người kia thì vắt chân nghênh ngang.

Tô Trường Sam cười nói: “A Cổ Lệ, hai đứa con gái của ngươi ta đều thích, chia cho ta một đứa làm con gái ta nhé!”

A Cổ Lệ trả lời một chữ duy nhất: “Cút!”

“Không làm con gái thì làm con dâu cũng được. Sau này gả cho thằng ngốc nhà ta, ta đem hết gia sản Tô gia cho nó!”

A Cổ Lệ lườm hắn một cái.

“Đừng có trợn mắt! Ta nói nghiêm túc đấy. Hay thế này đi, lỡ sau này ngươi sinh tiếp con gái thì cho ta, ta nuôi nó như công chúa!”

“Tô Trường Sam, sao ngươi cứ nghĩ tới chuyện con cái nhà ta thế?”

“Vì… chỉ có nhà các ngươi mới sinh được con đẹp! Nào nào nào, sinh cho ta một đứa đi, ta muốn con gái!”

“Ngươi không đi chết đi à?!”

Lý Cẩm Dạ nhìn hai người đang cãi nhau ầm ĩ, trong lòng nghĩ: Dù có không sống nổi, đời này cũng xem như mãn nguyện rồi.

Hai ngày sau, hòa thượng Liễu Trần là người đầu tiên bước ra, hai mắt như bị ai đánh, thâm đen một vòng.

Ông bước ra ngoài nắng, vươn vai mạnh một cái, sau đó liếc nhìn Giang Phong: “À… bảo gia chủ nhà ngươi tắm rửa sạch sẽ, ba ngày nữa bắt đầu. Bên Đại Vu còn phải chuẩn bị thêm vài thứ. À đúng rồi, ta ngủ ở đâu đây, buồn ngủ chết mất!”

Ngay sau đó, Trương Hư Hoài cũng bước ra, tóc rối như tổ quạ, đều do tự hắn vò nát: “Nước nóng, cơm nóng, thức ăn nóng. Gọi phu nhân ta về đi, bảo là chồng nàng đã về rồi, cần người sưởi ấm giường.”

Tiếp theo là Đại Vu khoác áo đen, tay cầm điếu thuốc. Trong điếu là đầy ắp thuốc lá, hắn không nói tiếng nào, chỉ hít một hơi sâu. Suốt hai ngày nay không được hút điếu nào, đúng là sắp nghẹn chết rồi.

Cha con Ôn lang trung sóng bước đi ra. Ôn Tương nháy mắt với Giang Phong, rồi nhân lúc cha không chú ý, cô giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội ấm áp.

Khóe mắt Giang Phong co giật mấy cái, ánh nhìn dịu lại.

Cao Ngọc Uyên là người cuối cùng bước ra, không dừng lại mà đi thẳng vào trong. Nàng đến bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Cẩm Dạ, áp lên mặt: “Lý Cẩm Dạ, chúng ta thử một lần. Nếu thành công thì có thể kéo dài mười năm.”

Lý Cẩm Dạ dựa vào đầu giường nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, thấp giọng gọi: “A Uyên?”

“Ừ!” nàng đáp.

“Lại đây, nằm với ta một lát.”

Cao Ngọc Uyên cởi áo, nằm xuống cạnh hắn, lấy tay hắn trong chăn tìm, lưu luyến những ngón tay dài thon của hắn.

Lý Cẩm Dạ nhích lại gần, má kề má nàng: “Tất nhiên phải thử rồi. Ta còn có thể ở bên nàng thêm mười năm nữa mà.”

Cao Ngọc Uyên cong môi, nghiêng đầu, thiếp đi… nàng quá mệt rồi.

Lý Cẩm Dạ cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, thì thầm: “Không cần mười năm, mười ngày cũng được!”

Ba ngày sau, vào giờ Mão khắc hai, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi không vào mà đợi bên ngoài. Thời gian càng trôi, hai người càng thấp thỏm.

Mọi người đều đã đến đông đủ, chen chúc trong sân, ngay cả mấy tên nhóc nghịch ngợm nhất cũng ngoan ngoãn đứng im lặng.

Chờ đợi như vậy suốt bảy ngày.

Ngay khi Tô Trường Sam cảm thấy mình sắp chờ đến chết, thì cửa phòng từ bên trong mở ra.

Cao Ngọc Uyên bước ra, gắng sức nói một câu “Chăm sóc hắn cho tốt”, rồi ngã gục xuống.

Khi nàng tỉnh lại đã là ba ngày sau, La ma ma vẫn ngồi cạnh giường trông chừng, nói: “Tiểu thư, gia vẫn ổn, chỉ là chưa tỉnh. Thế tử gia và Tam gia đang chăm sóc.”

Cao Ngọc Uyên nhào vào lòng La ma ma, nghẹn ngào: “Ma ma ơi…”

“Tiểu thư ngoan, đừng khóc!” La ma ma vỗ lưng nàng, như một người mẹ ôm con mình, thì thầm: “Cao gia ở trên trời đang phù hộ cho gia đấy. Họ chỉ có mỗi đứa cô gia này, sao nỡ để tiểu thư góa bụa chứ.”

“Các sư phụ đâu rồi?”

“Trương thái y tỉnh từ sớm rồi, dẫn theo A Cổ Lệ và hai công chúa đi tắm suối nóng. Hòa thượng Liễu Trần và Quốc công gia đang đánh cờ, hai người ấy cãi nhau một trận rồi. Ôn lang trung thì tới chỗ Đại Vu, nói là nghĩ ra một bài thuốc, muốn bàn thêm. Còn Ôn Tương…”

“Nàng sao rồi?”

“Nàng dẫn nương đến tận cửa, ép hỏi Giang Phong khi nào cưới.”

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu: “Giang Phong nói sao?”

“Giang Phong nói, đợi gia tỉnh rồi chọn ngày tốt là cưới!”

Cao Ngọc Uyên bật cười: “Ta phải tắm rửa, ăn cơm, uống trà. Mấy ngày nay tiều tụy quá, nếu dự tiệc cưới mà xấu xí thì mất mặt nhà chồng lắm.”

Khi Cao Ngọc Uyên gặp lại Lý Cẩm Dạ đã là hoàng hôn. Trong phòng đèn đã thắp sáng, hắn nằm đó lặng lẽ như một đứa trẻ, khóe môi cong lên như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Tô Trường Sam định lên tiếng thì bị Tạ Dịch Vi dùng ánh mắt ngăn lại. Cả hai im lặng nhìn Cao Ngọc Uyên một cái rồi lặng lẽ rút lui, khép cửa.

Cao Ngọc Uyên ngồi bên giường, ánh mắt từng chút một lướt qua hắn. Lông mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi, cằm… không bỏ sót điểm nào.

Hòa thượng và Đại Vu đều nói, chỉ cần tỉnh lại thì coi như sống rồi.

Cao Ngọc Uyên dùng tay chấm chút nước ấm thấm lên môi hắn. Như cảm nhận được nàng đang chờ, mí mắt Lý Cẩm Dạ run nhẹ.

Cao Ngọc Uyên nín thở, nở một nụ cười mà nàng cho là đẹp nhất.

Lý Cẩm Dạ từ từ mở mắt. Trong màn sương mờ mịt, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Ánh mắt giao nhau, hắn cụp mi, rồi nhắm mắt lại. Nước mắt đã rơi.

Cao Ngọc Uyên cúi xuống, hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt nơi khóe mắt hắn, cười nói: “Lý Cẩm Dạ, sao không khen ta xinh? Hôm nay ta còn cố ý mặc bộ áo quần mới nữa đấy.”

Lý Cẩm Dạ gắng sức mỉm cười. Lúc này hắn chưa thể nói ra lời, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đừng vội, ta còn rất nhiều, rất nhiều thời gian để khen nàng mà!

Mười năm!

Thêm mười năm nữa!

=HOÀN=

Bình Luận (0)
Comment