Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 19



Nàng biết mẫu thân muốn hỏi gì:"Mẫu thân vào nhà ngồi nghỉ chút đi.

Sẵn con nói với người chuyện này".
Dù lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn nghe nàng bước vào nhà.
Nàng dẫn bọn nhỏ vào nhà rồi nói với mẫu thân toàn bộ chuyện xảy ra rồi đến chuyện nàng thú nhận bọn nhỏ về nhà.
Mẫu thân nghe xong mọi chuyện lại nhìn ba đứa bé gầy gò, hốc hác, yếu ớt gương mặt vàng vọt hiện đầy lo lắng, bất an, quần áo đầy mụn vá đang chăm chú nhìn bà.
Nhà nghèo khổ mới mua được vài mẩu đất vừa nghĩ có thể để cả nhà được ăn no.

Bây giờ có thêm ba đứa nhỏ thì tình hình lại càng khó khăn hơn.
Nhưng nhìn vào những đứa bé vô tội, ánh mắt đầy lo lắng, sâu bên trong đó lại có một tia hi vọng, ánh mắt không chứa tạp chất chăm chú nhìn bà.

Như thể bà đang quyết định mạng sống của bọn nhỏ
Thở dài một hơi:"Hazzz.


Dù sao nhà cũng khó khăn sẵn rồi, thêm vài đứa nhỏ cũng không khổ hơn được.

Cứ để bọn nhỏ ở đây đi".
Bọn nhỏ nghe bà nói vậy ánh mắt đồn vào bà, ánh mắt vô thần ảm đạm khi nghe được lời bà nói thì đã dần có sức sống, như không thể tin được nhìn thẳng vào bà với ánh mắt lấp lánh chứa hơi nước.
Nàng cảm thấy thật may mắn khi mình ở với những người thân tốt thế này, nàng biết mẫu thân sẽ chấp nhận bọn nhỏ.
Nha đầu đang ẫm đệ đệ vội quỳ xuống, bé trai 9 tuổi thấy vậy cũng quỳ xuống theo:" Con cảm ơn đại nương và tỷ tỷ người đã chịu thú nhận chúng con.

Ân tình này về sau con xin làm trâu làm ngựa báo đáp cho hai người".
"Mau đứng lên, mau đứng lên, lầm trâu làm ngựa gì chứ, từ giờ các con đều là con cháu của Lưu gia ta, về sau mọi người đều là người một nhà, nên giúp đỡ yêu thương lẫn nhau, như vậy là ta vui rồi".
Nha đầu ánh mắt đỏ lên đập đầu ba cái với mẫu thân và nàng:"Tụi con xin nghe theo đại nương, nghe theo tỷ tỷ", nàng vội đỡ bọn nhỏ lên:"Đói bụng chưa, đi rửa mặt rửa tay đi, ta cùng dọn cơm cho các đệ, muội ăn".
Như nhớ ra chưa biết bọn nhỏ tên gì nàng vội hỏi:"Các đệ muội tên gì, bao nhiêu tuổi rồi".
Nha đầu lớn nhất lên tiếng:"Dạ muội tên Ngô Tiểu Yên năm nay 9 tuổi, nhị đệ tên Ngô Thạch Đầu năm nay 7 tuổi, còn tam đệ thì chưa có tên vừa tròn 1 tuổi".
Tiểu Phúc gõ cửa bước vào cười nói:"Nhị tỷ, ta có thể dẫn họ đi rửa chân tay, rồi vào ăn cơm được không".
Nàng nhìn đệ đệ quý bọn nhóc thì rất hài lòng nói:"Được chứ, đệ dẫn bọn họ đi đi".
Bọn nhỏ nghe nàng đã đồng ý vậy lật đật đi theo Tiểu Phúc cất đồ đạc rồi rửa chân tay.

Nàng vào nhà bếp nhìn thức ăn sợ không đủ ăn cô vội luộc thêm vài trứng gà và khoai tây.

Mấy khúc xương mua về rửa sạch bỏ vào nồi đặt lên bếp ninh để tối nấu canh cho phụ mẫu, tiểu đệ và ba tỷ đệ Tiểu Yên tẩm bổ.

Thịt heo rửa sạch cắt miếng ướp gia vị lấy một ít ra xào với rau làm thêm món cho bữa ăn.
Năm người chen chúc nhau trên bàn cơm.

mẫu thân chưa bao giờ thấy nhà nhiều trẻ con như vậy, cảm thấy nhà có không khí hơn.


Miệng cười hơ hớ luôn miệng kêu bọn nhỏ mau ăn đi.
Nàng thấy Tiểu Yên không ăn mà lo bế em rồi đút cho đứa bé.

Cô vội bước đến:"Tiểu Yên để tỷ tỷ cho bé ăn.

Muội ăn cơm và gắp đồ ăn cho thạch đầu đi".
Tiểu Yên vội lắc đầu xua tay:"Dạ muội cho tiểu đệ ăn được rồi tỷ tỷ ăn cơm đi muội ăn sau cũng được".
"Ngoan muội mau ăn cơm đi cho nóng, nhìn Thạch Đầu xem muốn ăn gì thì gắp cho bé.

Còn tiểu đệ đưa đây tỷ lo cho".
Nói rồi nàng đưa tay bế đứa bé.

Bây giờ cô mới để ý kĩ đứa nhỏ này.

Thật sự quá gầy, cái này là bị suy dinh dưỡng cấp độ hai luôn rồi.

Tóc hoe vàng xơ xác.

Đã một tuổi mà vẫn chưa đứng được, thật sự không biết từ lúc sinh ra có được bú sữa và ăn uống gì không.
Nhìn xuống Thạch Đầu 7 tuổi mà thân hình nhỏ bé tóc xơ cứng, mặt xạm đen, đôi tay có nhiều vết thương nhỏ.
Nha đầu Tiểu Yên kia bây giờ 9 tuổi nhưng thân thể còn nhỏ gầy hơn cả Tiểu Phúc, cơ thể nhỏ bé nhưng bàn tay lại to và chai sạn.

Đứa bé này phải chịu bao nhiêu khổ cực đây.
Nhìn bọn nhỏ không dám gắp thức ăn.

Ăn cơm cũng không dám ăn quá nhanh mặc dù khi nhìn thấy chén cơm đầy ánh mắt đứa nào cũng tỏa sáng.


Lúc ăn cơm ánh mắt luôn lén liếc nhìn nàng và mẫu thân
Bọn nhỏ chỉ mới bao lớn, làm sao mà lại hiểu được nhìn sắc mặt người khác rồi.

Nhìn bọn nhỏ càng hiểu chuyện lòng nàng lại càng cảm thấy khó chịu.
"Dạo này trời nóng thức ăn không để được lâu rất dễ hư.

Cho nên thức ăn trên bàn và cơm mọi người đều phải ăn cho hết không được để dư nghe không".
Nghe nàng nói vậy bọn nhỏ nhìn toàn bộ mâm cơm, sau đó rụt rè gắp thức ăn cho vào chén của mình.

Nhưng vẫn không dám gắp thịt chỉ gắp rau mà ăn.
Nàng cầm đũa gắp thịt và chén của tất cả những đứa trẻ trên bàn cơm, bảo gồm tiểu.

Tiểu Yên vẫn không dám ăn miếng thịt nàng gắp cho.

Nhưng Thạch Đầu nhìn thấy thịt thì vui vẻ gắp ăn còn quay sang nhìn nàng cười thật tươi nữa.
Nàng lấy thìa cạo nhẹ củ khoai cho mịn rồi đút cho đứa bé trong lòng ăn.

Cô còn đút cho nó gần nửa chén canh, thằng nhỏ ăn khí thế miệng cứ chóp chép mắt nhìn theo chiếc thìa không rời.

Thái độ háu ăn này khiến cô bật cười..


Bình Luận (0)
Comment