Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 20



Ăn cơm xong Tiểu Yên giành dọn dẹp rửa bát đũa.

Nàng biết Tiểu Yên có bệnh trong người định một lát tắm xong nàng sẽ đi mời đại phu về xem cho muội ấy nên nàng quyết định tự mình dọn dẹp.
Nàng sau lại vào bếp nấu nồi nước nóng.

pha nước tắm cho ba đứa nhỏ, tắm rửa sạch sẽ nàng lấy quần áo cho ba đứa nhỏ.

Nhìn thấy quần áo bọn nhỏ thật sự rách không thể rách hơn được nữa.

Giờ mùa hè có thể mặc tạm được.


Đến mùa đông bọn chúng làm sao chịu đựng nổi trong mấy năm qua đây.
Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề quần áo, nàng đặt đứa nhỏ nhất nằm trên giường của nàng, dỗ cho đứa nhỏ ngủ dặn Tiểu Yên coi chừng tiểu đệ đệ.

Bước ra ngoài dặn Tiểu Phúc và Thạch Đầu đang chơi cùng nhau coi nhà.
Nàng lấy vài củ khoai tây bỏ vào cái rổ, lấy thêm hết số vải mới mua rồi bước ra ngoài hướng vào trong thôn đi xuống.
Đến trước cửa nhà Trần Hồng thúc thúc, nhìn thấy Điền thẩm đang ngồi trước sân may vá.

Nàng cất lời chào:"Điền thẩm, thẩm đang làm gì đó".
Điền thẩm thấy nàng đến chơi thì vui vẻ bước ra mở cổng:"Tiểu Mạn nha đầu, lâu rồi mới đến nhà thẩm.

Mau vào nhà đi".
Nàng cười bước vào nhà đưa rổ khoai tây cho Điền thẩm:"Con có vài củ khoai gửi thúc, thẩm".
Điền thẩm thấy vậy vui vẻ nhận lấy"Ha ha, cái này ta không thể khách sáo với con rồi.

Con không biết đâu nhà ta ai cũng thích ăn khoai tây này.

Ông bà nội Tiểu Vinh cũng rất thích, để lát nữa ta đem cho ông bà nội Tiểu Vinh một ít.

Thật sự món quà này rất quý đó ha ha".
Nàng mỉm cười:"Vài tháng nữa nhà thẩm lại ăn đến ngán cho xem, sợ đến lúc đó nhìn thấy là đã sợ rồi".

Điền thẩm cười càng vui vẻ hơn:"Nếu thật sự được như con nói ta lại càng vui mừng, vì như vậy chứng tỏ chúng ta thu hoạch được nhiều ha ha ha".
Hai người nói chuyện hỏi han một lúc, nàng nói ra mục đích đến đây lần này "Điền thẩm lần này đến đây cháu có việc muốn bàn với thẩm".
Điền thẩm nghe vậy thì không biết nàng muốn bàn việc gì:"Có việc gì cháu cứ nói đi", nàng cảm thấy hơi ngại ngùng"Cháu dự định làm mấy bộ quần áo mới cho cả nhà.

Lúc trước có đại tỷ may, nhưng hiện tại cháu không biết may vá nên hôm nay đến muốn thẩm may mấy bộ quần áo cho nhà cháu, tiền công thẩm cứ nói".
"Ôi dào, tưởng chuyện gì may mấy bộ đồ mà tiền công cái gì.

Cứ đưa đây thẩm may cho".
"Dạ không được, cái này phải rõ ràng, vì cháu dự định về sau quần áo nhà cháu sẽ nhờ thẩm may vá nhiều lần nữa, nên việc tính tiền công là chuyện phải rõ ràng, thẩm không lấy lần sau cháu không dám nhờ nữa, cháu để thợ may trên trấn may vá tiền có thể còn đắt hơn, thẩm nhận may, cái này vừa giúp cháu mà cũng vừa là công việc phụ giúp cho nhà thẩm.

Hai bên cùng có lợi mà".
Điền thẩm nghe cô nói vậy thì cảm thấy thật vui vẻ:"Chỉ có chuyện này mà cháu nói ra một đống đạo lí thế này thì thẩm không thể từ chối rồi.

Vậy được muốn mấy quần áo cứ đưa vải cho ta.

Tiền công một bộ ta lấy 20 văn tiền".
Nàng cảm thấy 20 văn một bộ quần áo thật sự hơi rẻ.

Nhưng nàng không biết giá may một bộ quần áo trên trấn là bao nhiêu.

Suy nghĩ một lúc nàng nói:"Không được, như vậy thiệt cho thẩm quá, như vậy đi tiền công may một bộ quần áo là 30 văn tiền.


Nếu về sau cháu có yêu cầu thêu thêm hoa văn, họa tiết gì thêm cho bộ quần áo thì tiền thêu tính riêng, vậy được không ạ".

Điền thẩm cười vui vẻ:"Được, cháu nói sao đều được".
"Vải cháu đã đem theo sẵn, khi nào thẩm rãnh ghé nhà cháu lấy số đo về may luôn được không ạ".
Điền thẩm sốt sắng:"Bây giờ thẩm cũng không có việc gì, vậy giờ thẩm đến nhà cháu luôn cũng được".
Nàng cười:"Dạ vậy thì tốt quá, mà Điền thẩm, thẩm có biết nhà đại phu ở đâu không chỉ dùm cháu với ạ"
Điền thẩm nhìn nàng chỉ chỉ phía xa:"Cháu muốn tìm Hoàng đại phu sao, bên kia là nhà ông ấy, có cần gấp không có gì để thẩm nói với ông ấy một tiếng đến nhà cháu xem bệnh cho".
"Vậy thì tốt quá, phải nhờ thẩm một chuyến"
Hai người cùng nhau đi về nhà Hoàng đại phu mời ông ấy đi một chuyến đến nhà nàng, đến nhà nàng Tiểu Phúc và Thạch Đầu đang bắt sâu rau cho gà ăn.
Mẫu thân thì đang phơi mấy bộ quần áo của bọn nhỏ, phụ thân đã trở về đang tắm rửa trong phòng, Điền thẩm vui vẻ chào mẫu thân nàng:"Tẩu tử người đang phơi đồ sao".
Mẫu thân cũng cười nhìn điền thẩm:"Điền thẩm, hôm nay sao lại rãnh đến đây chơi vậy".
Điền thẩm phẩy tay:"Nào có, nhi nữ của tẩu tử muốn may cho tẩu bộ đồ nên nhờ ta đến đây lấy số đo và may đồ cho tẩu đó mà, nhà tẩu thật có phúc, có ba đứa con, đứa nào cũng ngoan và hiểu chuyện".
Tích thị nghe vậy nội tâm rất vui vẻ nhưng vẫn cố tỏ ra khiêm tốn:"Bọn chung còn nhỏ, vẫn còn nhiều cái phải lo lắng nhiều, ta cũng không còn trẻ nữa còn may đồ mới làm cái gì".
"Đây là tấm lòng hiếu thảo của bọn nhỏ giành cho tẩu, yên tâm ta sẽ may thật đẹp cho tẩu".
Nàng bên cạnh cũng mời Hoàng đại phu vào nhà xem bệnh cho tiểu yên..


Bình Luận (0)
Comment