Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 21



Nàng mời đại phu ngồi ở nhà chính, mình thì đi vào phòng gọi Tiểu Yên ẫm tiểu đệ ra cho đại phu xem bệnh lại đi kêu Thạch Đầu, ba tỷ đệ ngoan ngoãn nghe lời nàng bước ra chỗ đại phu.
Hoàng đại phu nào là bắt mạch, hỏi thăm tình trạng sức khỏe một lúc lâu, kết luận Tiểu Yên do thân thể suy nhược cộng thêm ở ngoài gió nhiều nên bị ho khan, suy yếu cơ thể, Thạch Đầu và đứa bé thì bị thiếu chất nên cần bồi bổ sẽ không sao, xong Hoàng đại phu bốc mấy than thuốc bảo nàng sắt cho tụi nhỏ uống để cải thiện sức khỏe tốt hơn.
Nàng nghe Hoàng đại phu nói vừa mừng vừa lo, trước khi đi nàng có gửi bạc cho người nhưng người nhìn vào tụi nhỏ nói:" không cần, nhìn tụi nhỏ như vậy ta thương ta cho" nàng liền vui vẻ nhìn tụi nhỏ bảo cảm ơn đại phu.

Rồi dẫn chúng ra sân đệ lấy số đo may đồ.
Phía trước sân mọi người đều cười vui vẻ lấy số đo, Điền thẩm thấy Tiểu Yên, thạch đầu thì kinh ngạc, ở đâu mà nhà nàng lại có thêm mấy đứa bé lạ mặt này, bà rất muốn hỏi nhưng thấy mấy đứa trẻ đang ở trước mặt nên cũng không tiện hỏi.
Tiểu Yên thấy nàng dẫn một vị phụ nhân gọi là Điền thẩm đến nói là muốn lấy số đo để may đồ mới cho mấy huynh muội bọn họ thì rất kính ngạc.
Cảm giác ấm áp lên men trong người.


Ánh mắt đỏ lên nước mắt trực trào rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào:"Tỷ tỷ, bọn muội có quần áo rồi, bọn muội không thể để tỷ tốn thêm tiền vì bọn muội được".
Nàng xoa đầu Tiểu Yên:"Nói ngốc gì đó, từ giờ muội là muội muội của ta, nhà này là nhà của bọn muội, cái gì mà tốn tiền hay không.

Muội yên tâm về sau còn rất nhiều việc trong nhà cần bọn muội phụ giúp kìa".
Tiểu Yên ôm lấy nàng òa khóc " tỷ tỷ".

cô bé thật sự muốn nói rất nhiều, nhưng những gì muốn nói đều bị nghẹn ở cổ không nói ra được.

Chỉ biết ôm nàng khóc, nước mắt này là nước mắt hạnh phúc vui vẻ chứ không phải nước mắt của đau khổ và buồn tủi.
Thạch Đầu biết mình cũng được may đồ mới thì rất bất ngờ.

Bao năm rồi hắn chưa được may đồ mới, đã bao lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được sự ấm áp này.

Khóe mắt cay cay, vội xoay người đi kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, hắn tự thề với bản thân, hắn phải gìn giữ tình cảm này, hắn phải bảo vệ ngôi nhà đầu ấm áp này.
Điền thẩm đứng bên cạnh dù không biết chuyện gì.

Nhưng nghe hai người nói chuyện bà cũng lờ mờ đoán được chuyện gì.


Nhìn mấy đứa nhỏ gầy gò, vàng vọt, ánh mắt bà cũng cảm thấy hơi cay cay.

Vội lên tiếng để xóa đi cái không khí ảm đạm này:"Nào nào mau lại đây để điền thẩm may cho tụi con mấy bộ quần áo thật xinh đẹp nha".
Lấy xong hết số đo của mọi người nàng dặn Điền thẩm một số điều, Điền thẩm cười cười:"Được ta nhớ rồi, ta sẽ may xong sớm nhất để đưa cho mọi người".
Sau đó bà bước ra cửa về nhà, tiễn Điền thẩm ra cửa, nàng liền trở vào nhà bảo tụi nhỏ vào phòng nghỉ ngơi cho tốt thân thể, rồi lại trở ra sân lấy số táo trong bao ra để vào một chậu gỗ lớn nước rửa sạch, phụ mẫu đi ra thấy nàng lấy mấy loại quả lạ, có màu đỏ như máu sợ hãi hỏi:"Tiểu Mạn con đang làm gì với loại trái cây lạ đó vậy, mau mau đem đi bỏ nhanh"
Phụ thân nhìn thấy nàng ngẩn người, liền hỏi lại một lần nữa.

Nàng lúc này mới hồi thần lại, cười lớn nói:"Nhi nữ chính là từ một quyển sách biết được, tốt lắm, vả lại đây gọi là táo phụ mẫu hai người chưa từng thấy sao?".
Tích thị:"Chúng ta từ trước chưa thấy, nhưng quả này ăn được thật sao?"
Nàng:"Đúng vậy mẫu thân, ăn ngon là đằng khác ạ" nàng lấy hai quả táo rửa sạch đưa đến cho phụ mẫu nếm thử.

Tích thị còn lo ngại nên bảo tướng công thử trước(tình vợ chồng chắc bền lâu).

Lưu Đại Sơn nhìn nương tử đẩy nguy hiểm về mình mà khóc khô nước mắt.
Nàng biết phụ mẫu vẫn không tin liền cầm một quả táo đỏ, mọng nước đưa vào miệng cắn một cái, thấy nhi nữ ăn không sao Lưu Đại Sơn cũng cầm cắn một cái, vị ngọt, chua chua loang tỏa khắp miệng, thật ngon, Tích thị cũng cắn một cái thật là ngon đến không cưỡng lại được.
Phụ thân:"Đúng thật rất ngon, con lấy đâu ra vậy Tiểu Mạn?"
Nàng:"Dạ, con lúc đi trên trấn thấy có người bán nên con mua đem về làm tương hoa quả, nếu làm ngon còn có thể bán kiếm bạc."
Phụ thân:" Vậy có cần ta và mẫu thân con phụ một tay không?"
Nàng vui vẻ nói:"Càng nhiều người càng tốt, mẫu thân người có thể đem những trái này rửa sạch tiếp nhi nữ.


Đợi lát nữa nhi nữ làm tương hoa quả, còn phụ thân người có thể nào vào trong núi giúp con kiếm mấy tổ mật để lát để vào càng ngon hơn".
Phụ mẫu hai người gật gật đầu rồi đi làm việc của mình, nàng và mẫu thân hợp sức đem cả ba bao táo rửa sạch sẽ, lại đem chúng gọt vỏ toàn bộ.
Khi xong hết cũng đã một khắc sau, phụ thân cũng đúng lúc đem được ba tổ mật trở về, nàng liền bắt tay vào làm.
Nàng đem vỏ táo để vào trong nồi, thêm nước nấu sôi lên, đợi cho hỗn hợp trong nồi này từ từ chuyển sang màu đỏ thẫm sền sệt thế này mới tắt bếp, đem bã vỏ vớt ra.

Vỏ táo này quá chát, lại dày nên không thể làm tương hoa quả, phải bỏ đi.
Tiếp theo đem phần thịt táo cùng với hỗn hợp nước mới nấu vừa nãy bỏ vào nồi to hơn nấu lại lần nữa, chờ nấu sôi một lát, bên trong thịt quả cũng tan ra, nàng vội mang đến một miếng vải bố màu trắng sạch sẽ, đem những cặn bả bên trong hỗn hợp lọc ra.

Tiếp đó lại cho lên bếp nấu, nấu sôi liền nhỏ lửa, cho đường phèn và mật vào khuấy đều tay, nấu đến khi nào tương đặc sền sệt lại là xong.
Mẻ tương táo đầu tiên ra lò, nàng tìm một cái chén sạch sẽ múc ra nếm thử, hương vị chua chua ngọt ngọt, so với kiếp trước nàng ăn thì tốt hơn nhiều, có lẽ do táo và mật ong đều là từ thiên nhiên không có chất ô nhiễm.
Phụ mẫu thử một miếng liền khen nàng làm ngon, nàng liền để lại hai chén cho tụi nhỏ nếm thử, còn lại đều cho vào bình nhỏ bọc lại.

Bận cả buổi, ba bao táo làm được sáu bình táo cỡ trung..


Bình Luận (0)
Comment