Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 17

Con Dê Béo một đường chạy hướng nam, không mấy phút đã đến phía dưới nhà trọ của Trầm Trầm, Chu Thanh dừng Con Dê Béo trong ga ra ngầm, khóa kỹ xe rồi quay lại nhìn thấy Trầm Trầm vẫn đứng ở lối vào ga ra như cũ, lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó.

“Nè, Chu Thanh, bình thường cậu đều tan tầm giờ này sao?”

“Không phải đâu, bình thường tôi bốn giờ đã hết giờ rồi, lần này có một đơn đặt hàng có chút vấn đề, thương nghị với khách hàng thật lâu mới muộn thế này.”

“À.”

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Trầm Trầm nhìn chằm chằm vào mái tóc đen bị gió thổi lòa xòa của Chu Thanh, hắn dừng một hồi, tiếp tục nói: “Lần sau nếu như tan tầm muộn, hay là về vào giờ này ấy, cậu cứ qua đón tôi như hôm nay đi.”

“Hửm? Không phải anh nói ngồi xe bus thoải mái hơn sao?”

“Xe bus chen chúc lắm.”

“Tôi biết rồi.” Chu Thanh hơi nhếch khóe môi: “Mỗi ngày tôi sẽ tới đón anh.”

“Ừm.”

Lúc về đến nhà, Chu Thanh thay quần áo ra, mặc vào bộ quần áo 10 tệ 3 chiếc của cậu, Trầm Trầm cảm thấy bộ quần áo ấy đã giặt cũ đến mức vô cùng chói mắt, hắn trầm ngâm một lát, nói với Chu Thanh rằng: “Ngày mai cuối tuần, tôi mang cậu ra ngoài mua chút quần áo mới.”

“Tôi mặc những chiếc này là đủ rồi.”

“Không được.” Trầm Trầm vẻ mặt không vui từ chối: “Cậu không biết ngày nào cũng nhìn nó làm tôi mệt chết đi sao?”

“Quần áo đều là vật ngoài thân.”

“… Ừm, là thứ khoác ở trên người cậu thôi? Cậu chẳng lẽ không hiểu đạo lý con người có quần áo như ngựa có yên sao? Tốt xấu cậu cũng phải để ý tới con mắt tôi một chút chứ?”

“Anh không thích sao?” Chu Thanh bối rối nhìn hắn, trong con mắt tối đen như mực lộ ra một tia bối rối.

“Tôi làm sao có thể thích loại quần áo in đầy hoa cúc này chứ?”

“À, tôi biết rồi.”

Sau khi ăn xong cơm tối, Trầm Trầm xem thế giới động vật xong thì lập tức bật đến dự báo thời tiết sau khi tin tức phát sóng xong.

Sau khi xem qua các loại quảng cáo kỳ quái ‘dán vào rốn, chữa bệnh trĩ’ trong TV, tiếng người MC vững vàng truyền tới.

“Bắc Kinh, trời trong, XXXX°, trời gió nam cấp X, Cáp Nhĩ Tân, trời trong…”

“Nè, Chu Thanh, ngày mai ở Nam Kinh và Thượng Hải đều có mưa, W phỏng chừng cũng có mưa, cậu đi làm đừng quên mang áo mưa nhé, Chu Thanh?

Vốn là mỗi ngày Chu Thành đều sẽ ngồi ở sô pha xem dự báo thời tiết với hắn, không biết lúc nào đã đến bên bàn vi tính, mở máy lên, bày ra khuôn mặt lạnh lùng do ánh sáng trắng hắt lên.

“Chu Thanh?”

“Hửm?”

“Cậu đang làm gì thế?”

Chu Thanh quay ra nhìn Trầm Trầm: “Tôi đang chọn quần áo trên đào bảo ”

… … … … … … … … … ….

Trầm Trầm sửng sốt nói: “Sao cậu đột nhiên nhớ tới cái đó?”

“Trầm Trầm, anh thích kiểu quần áo nào? Kiểu áo jacket liền mũ màu lam này tôi mặc vào thế nào?”

Chu Thanh quay màn hình vi tính qua, ở chính giữa phía trên viết ‘bà xã chạy mất rồi, chủ tiệm ói máu đại bán phá giá, trang phục COS kỳ lân tiểu ca trong bút ký đam mỹ 80 tệ 1 chiếc! 150 tệ 2 chiếc! Còn tặng quần con hình con!’.

Trầm Trầm hỏi: “Sao cậu nghĩ đến mua loại quần áo này?”

Chu Thành thành thật mở miệng: “Là tôi thấy trên QQ đề cử nó.”

“Cậu còn có QQ?”

“Ừm, cần cho công việc mà, người bạn tốt này là một chủ tiệm nhỏ trên đào bảo, cũng là khách hàng của tôi, chúng tôi đã từng gặp mặt, hắn nói với tôi chiếc áo này rất hợp với tôi, hơn nữa giá còn rẻ nữa.”

“Là nam hay là nữ.”

“Hửm?”

“Chủ tiệm kia, là nam hay là nữ?”

“Là một nữ sinh viên, tự mở cửa hàng kiêm chức trên đào bảo.”

“Đi.”

“Hử? Đi đâu?”

“Dù sao ngày mai cuối tuần, đêm nay cũng không vội đi ngủ, cùng tôi ra ngoài mua quần áo.”

“Bây giờ á?”

“Ừm.”

“Không cần vội như thế chứ?”

“Cậu rốt cục có đi không?” Trầm Trầm thấp giọng hỏi.

Chu Thanh nghe ra sự khó chịu trong giọng Trầm Trầm, cậu không thể làm gì khác hơn là tắt máy tính: “Được rồi.”

Sau đó Trầm Trầm mang theo Chu Thanh tới tòa nhà bách hóa ở trong lòng khu phố, đi thẳng đến tầng 2 đồ dành cho nam, hắn kéo Chu Thanh thử rất nhiều đồ, phàm là đồ hắn thấy thuận mắt đều mua về, Chu Thanh vốn muốn nói Trầm Trầm quá mức lãng phí, song khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Trầm Trầm thì đành ngậm mồm.

Điều khiến Chu Thanh vui vẻ là, Trầm Trầm và cậu đều mua một chiếc áo jacket liền mũ kẻ ô vuông giống nhau, hơn nữa áo của cậu lớn hơn áo Trầm Trầm một số, quần áo của hai người bày ở một chỗ giống như là đồ tình nhân vậy, vừa về đến nhà, Chu Thanh đã nhanh chóng thay đồ, đồng thời yêu cầu Trầm Trầm cũng đi thay luôn, Trầm Trầm bắt đầu còn nghĩ thấy là lạ, chẳng qua Chu Thanh rất ít khi yêu cầu gì với hắn, hắn vừa nghĩ như thế, liền miễn cưỡng khoác vào, hai người đứng ở trước tấm gương to đặt trên mặt đất, hình ảnh trong đó phản chiếu ra, Trầm Trầm cảm thấy sao Chu Thanh lại cứ như là một đôi song bào thai với hắn thế chứ lị?

○○○

“Trầm Trầm.”

Trước khi ngủ, Chu Thanh bỗng nói với Trầm Trầm đang mở cửa phòng ngủ: “Ngày mai anh có rảnh không?”

“Ngày mai không phải ngày nghỉ đôi sao?”

“Nói vậy là mai anh có rảnh à?”

“Ừm, làm sao vậy?”

“Tôi, trong công ty tôi có phát 2 tấm vé xem phim, tôi muốn mời anh cùng đi xem phim.” Trên mặt Chu Thanh hiện lên vẻ ngượng ngùng khó thấy.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Chu Thanh, Trầm Trầm tuy rằng hết sức không đành lòng, nhưng hắn vẫn như cũ nói: “Tôi không xem phim.”

“Cùng đi xem đi, tôi chưa xem phim bao giờ, tôi rất muốn biết cảm giác ở rạp chiếu phim.”

Đối mặt với Chu Thanh kiên nhẫn, Trầm Trầm không hề nghĩ ngợi nói: “Có cái gì hay chứ? Không phải là một đám người ở một nơi tối như bưng, nhìn về phía một màn hình lớn gân cổ lên xem cái loại phim ở trên mạng cũng có thể tải được sao?” Trầm Trầm nhớ kỹ lần nghỉ hè năm ngoái bị một đám người trong công ty lôi kéo đi xem ‘không gian đạo mộng’ rất nổi tiếng mà lại không cẩn thận đi muộn, hắn và mấy người đồng nghiệp khác không thể làm gì khác hơn là ngồi ở dãy thứ 2 nhìn về phía màn hình imax thật lớn đờ người ra, cả một màn phim tựa như đổ ập xuống, cái cổ của hắn cũng gần như muốn đứt ra, người chung quanh cũng không dễ đi đâu cả, từng người đều như vịt chết vậy, ngưỡng cái đầu lên cao, bởi vì ghế dựa ngồi theo hình vòng tròn, hắn thậm chí có thể thấy khuôn mặt của nam nhân cách mình xa nhất ở bên phải. Loại cảm giác này quả thật là gay go bao nhiêu, hắn đã chịu thấu rồi.

“Thế nhưng…” Trong tròng mắt đen thui của Chu Thanh hiện lên một tia mất mát: “Tôi thực sự rất muốn cùng đi với anh.” Cậu thầm nắm chặt 2 tấm vé tình lữ trong tay.

“Được rồi.” Trầm Trầm rất không quen nhìn gậy trúc của mình lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến hắn giống như thiếu cậu cái gì vậy.

“Vé ghi giờ chiếu là 9h sáng sớm ngày mai, xem xong phim chúng ta về thì đi ăn ở ngoài?” Thấy vẻ dao động của Trầm Trầm, Chu Thanh nói lập tức rèn sắt khi còn nóng đã.

“Bên ngoài không sạch sẽ lắm.”

“Vậy tôi sẽ tới cửa hàng tiện lợi mua đồ mang theo, thế nào?”

“Xem xong phim không phải dứt khoát về nhà luôn sao?”

“Là như vậy, rạp chiếu phim cách công viên Lễ Hồ rất gần, tôi thấy chúng ta xem xong phim thì cùng đi dạo thử xem.”

Trầm Trầm không nói chuyện, chỉ là quay đầu lại nhìn thẳng tắp về phía Chu Thanh.

“Trầm Trầm?”

“Không có gì, tôi biết rồi, ngày mai sẽ đi cùng cậu.”

Trầm Trầm mở cửa phòng ra: “Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi ngủ trước.”

“Ừm, ngủ ngon.”

Chu Thanh nhìn Trầm Trầm đi vào rồi, xoay người lại phòng khách, gấp gọn quần áo của nhân viên chuyển phát nhanh lại, chuẩn bị đồ đạc cần thiết vào túi đeo vai rồi đặt ở trên bệ cửa sổ, tiếng túi đeo vai va chạm với bệ cửa sổ bằng gỗ phát ra nhỏ vụn.

Hửm? Vật gì vậy?

Cậu mở túi ra, phát hiện là cái túi đồ nhận được từ chỗ nam nhân vừa cổ quái lại vừa đẹp lúc sáng.

Thôi được rồi, hắn sao lại quên cái này chứ?

W: rất muốn chọn bừa 1 cái tên cho nó song khi xem danh sách các tỉnh ở Trung Quốc thì thấy có mấy cái đều có âm W nên đành từ bỏ, có thể là Vu Hồ hay Vũ Uy

Đào bảo = taobao.com

Công viên Lễ Hồ nằm ở phía Bắc Thái Hồ, sát bên Lễ Hồ(thông với Thái Hồ) với diện tích là 300 mẫu (1 mẫu =10k m2), là 1 công viên không thu phí.
Bình Luận (0)
Comment