Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 18

Chu Thanh một lần nữa quan sát chuỗi hạt châu bị mình tận lực giấu này, mỗi một hạt đều trong suốt mượt mà lại phát ra ánh sáng long lanh, ban đầu Chu Thanh cảm thấy cái chuỗi này chẳng qua chỉ là một chuỗi hạt châu thủy tinh, nhưng mà nhìn kỹ lại thì phát hiện thấy đây không phải thủy tinh, mà là một loại chất liệu vô cùng đặc biệt chế thành, Chu Thanh nhất thời không biết đó là vật gì, chỉ cảm thấy cả chuỗi đều tản ra linh khí nhàn nhạt, mang lên hơi lành lạnh, thậm chí đóa hoa tử dương kiều diễm bên trong cũng toát lên một cỗ khí tiên hoa.

Đó là thứ gì vậy? Chu Thanh tỉ mỉ xem xét cái thứ này một lát, cuối cùng cậu nhịn không được lấy đơn đặt hàng ra, nhìn xem tên của người khách kia.

Mộ Tử Dương.

Mộ Tử Dương? Nhớ tới đóa hoa Tử Dương nửa ẩn trong suốt trong hạt châu, Chu Thanh không khỏi suy xét xem người đàn ông tên Mộ Tử Dương này đưa cho Trầm Trầm một chuỗi châu này ẩn ý có hạt châu tên mình là có dụng ý gì.

Chẳng lẽ là tên đại sư huynh bám người kia?

Ngón tay thon dài trong nháy mắt nắm chặt hạt châu, trên khuôn mặt trắng nõn của Chu Thanh lướt ra một tia mây đen.

Cậu vẫn cho rằng ‘sư huynh’ có thể viết ra tin nhắn kỳ quái như vậy chắc phải là một đại thúc râu mép dầy rậm kỳ quái chứ, hoặc là một người đàn ông trung niên dầu mỡ đầy mặt, thế nhưng thật không ngờ đối phương là một người thanh niên khí chất cực tốt, khuôn mặt tuấn mỹ như thế.

Thậm chí, ngay cả căn nhà cũng khí phái như vậy.

So với đại sư huynh kia, mình chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh nho nhỏ mà thôi, còn là một nhân viên mà ngay cả nhà cũng không mua được.

Chu Thanh khổ não ngồi trên giường, cậu rất muốn ném bay cái chuỗi hạt châu chướng mắt này ra ngoài cửa sổ, nhưng mà nghề của cậu là nhân viên chuyển phát nhanh, đạo đức nghề nghiệp chẳng cho phép cậu làm thế, sau một hồi giãy dụa gian nan, Chu Thanh vẫn quyết định sáng mai sẽ đưa cái chuỗi này cho Trầm Trầm.

Ừm, phải thừa dịp lúc Trầm Trầm ăn cơm thì đưa cho anh, như vậy anh sẽ không có tâm tình gì đi nghiên cứu nó.

Sáng hôm sau, lúc Chu Thanh tỉnh lại đã khoảng 7h hơn rồi, cậu phơi nắng ở ban công một lát, hít thêm tinh khí của một ngày sau khi rửa mặt, chải đầu thay quần áo xong, cậu đi ra khỏi phòng ngủ, lướt mắt qua gian phòng của Trầm Trầm, do dự một chút rồi quyết định chậm một lát hẵng gọi anh.

Thừa dịp Trầm Trầm đang ngủ, cậu đi tới nhà bếp ‘lách cách’ một hồi, chuẩn bị xong xuôi bữa sáng thì bật TV lên, xem được một lát rồi đi tới cửa phòng Trầm Trầm, nhẹ nhàng cốc vài cái: “Trầm Trầm, dậy đi nào.”

“…”

“Trầm Trầm?”

“Trầm Trầm?!” Thoáng chần chờ một chút, Chu Thanh vẫn xoay nắm cửa, đẩy cửa phòng vào.

Trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, tấm rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng kéo thật là kín, ánh nắng yếu ớt xuyên vào tấm rèm cửa, lặng lẽ chuồn vào trong, vừa vặn để Chu Thanh miễn cưỡng thấy được tất cả trong phòng.

Trên chiếc giường thật lớn kia đang nằm một… con gấu trúc?!

Chu Thanh vô cùng kinh ngạc trừng lớn hai con mắt đẹp đẽ, cậu dừng lại một chút rồi đi tới trước mặt gấu trúc.

Một con gấu trúc.

Khá là mập mạp.

Giống như một xiên bánh nếp1 vừa to vừa dài có hai màu đen trắng vậy.

Nó đang nằm ngửa ở trên chiếc giường lớn, tứ chi to tròn xạng hết ra, cái bụng tròn vo hô hấp lên rồi xuống.

Thật muốn chọc một cái.

Chu Thanh gắng sức vứt cái suy nghĩ kỳ quái trong đầu đi, sau đó bước nhẹ tới trước mặt gấu trúc ra vẻ tận hết trách nhiệm, nhẹ nhàng đẩy vai nó: “Trầm Trầm, rời giường thôi.”

Gấu trúc trở người một cái.

“Trầm Trầm, chúng ta đã nói là phải cùng nhau đi xem phim mà.”

Gấu trúc cứ nằm úp trên giường, chỉ lộ ra một bóng lưng mập mạp.

Chu Thanh không thể nhịn được nữa, khom lưng hơi nâng cao giọng nói vào bên lỗ tai hình nửa vầng trăng: “Trầm Trầm, rời giường nào.”

“Ừm…” Gấu trúc chậm rãi ngồi dậy, nó một bên dùng móng vuốt đen sì xoa con mắt, một bên ngơ ngác nhìn Chu Thanh, vẻ mặt vẫn mờ mịt.

Rồi lập tức, nó phát hiện ra hiện trạng của mình.

Nhìn Chu Thanh đã mặc quần áo mới tính vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, Trầm Trầm thấp giọng nói: “Hôm nay ngày mấy rồi?”

Chu Thanh thực sự không thể nào dời mắt khỏi con gấu trúc này, lúc này cậu thực sự rất muốn cười phá lên, nhìn một con gấu trúc đáng yêu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của Trầm Trầm thật sự là một chuyện quá mức kỳ diệu, cậu gắng kìm nén bản thân, trả lời một cách nghiêm trang: “Hôm nay là ngày 21 rồi.”

“Thảo nào.” Trầm Trầm bắt đầu gãi đầu, vào thời gian này mỗi tháng hắn đều sẽ biến thành gấu trúc hấp thu một chút linh khí của nhật nguyệt, hắn vẫn duy trì tư thái nằm thẳng băng ở đó, lẩm nhẩm một đoạn thần chú, chỉ nhìn thấy một đường ánh sáng trắng lóe qua, hắn đã biến về hình dạng của con người.

Có điều bởi vì lúc biến trở về nguyên dạng, vóc người to hơn so với ở thể người nhiều lắm, lúc hắn đang ngủ thì chiếc áo ngủ ba lỗ đã bị rách bươm rồi, bây giờ hắn đã trở về dạng người, lúc này, nửa người dưới của hắn thì chôn trong chăn, còn thân trên thì xác thực là lõa lồ, thân thể trắng nõn hơi gầy cứ như vậy lộ ra trước mặt Chu Thanh.

Ánh mắt Chu Thanh tối sầm lại, lúc cậu từng là một cây trúc đã nhìn qua vài lần Trầm Trầm không mặc quần áo, thế nhưng khi đó cậu chỉ là một cây trúc nhỏ vừa có chút linh trí mà thôi, tuy rằng mỗi lần nhìn đều cảm thấy tim đập tăng nhanh hơn, huyết khí dâng lên ào ào, thế nhưng không có lúc nào như lúc này đây, khiến hắn… tim đập như nổi trống.

Thật muốn ôm lấy anh.

Chu Thanh gian nan chuyển ánh mắt xuống mũi giầy của mình, thanh âm khàn khàn mở miệng: “Trầm Trầm, thay quần áo đi rồi dậy ăn bữa sáng.”

Trầm Trầm không cảm giác được sự xấu hổ của Chu Thanh, hắn xốc chăn lên, hai cái đùi trắng nõn lộ ra trước mặt Chu Thanh, con mắt Chu Thanh càng tối lại khi thấy mắt cá chân lóe qua, cảm thấy xương đùi người này sao có thể tinh tế như vậy, tưởng chừng như gập lại thì sẽ đứt luôn vậy.

Trầm Trầm đi tới trước tủ quần áo, soạt một cái kéo cửa tủ ra, tùy tiện lấy ra một chiếc áo ba lỗ màu đen và một cái quần jean mặc vào.

Chu Thanh nhìn xuống quần áo mới của mình, rồi lại nhìn Trầm Trầm đang cầm lấy một chiếc áo khoác màu trắng chuẩn bị mặc vào, lập tức nói: “Trầm Trầm, anh có thể mặc cái áo này được không?”

“Hửm? Cái nào?”

Chu Thanh đưa tay lấy áo cho Trầm Trầm, đối phương nhìn lướt qua, nói: “Chiếc hôm qua mua cùng cậu à? Đã giặt qua chưa?”

“Rồi.”

Trầm Trầm lúc này mới ngước mắt lên nhìn về phía Chu Thanh, phát giác đối phương đang mặc một bộ quần áo giống y hệt bộ trên tay, khuôn mặt thờ ơ mang theo tí đỏ bừng, nghĩ đến đêm qua bởi vì Chu Thanh đã mặc một bộ quần áo đôi với hắn mà cảm thấy hưng phấn không ngơi, liền cảm thấy thỉnh thoảng cũng muốn để cây trúc của hắn được hài lòng đôi chút, vì vậy nói: “Được rồi.”

Sau khi ăn xong bữa sáng, Chu Thanh chuẩn bị sắp xếp tất cả, lại mang theo cả ô, có điều cậu vừa nghĩ đến lỡ như trời thực sự mưa thì cậu và Trầm Trầm sẽ che chung, thế là cậu chỉ chuẩn bị một chiếc ô thôi. Cậu nhìn Trầm Trầm mặc bộ quần áo y hệt cậu, trong lòng tựa như được uống mật vậy, chẳng qua nét mặt cậu cũng không biểu hiện gì, khi cậu nhìn đến chuỗi châu khiến cậu tâm thần không yên cả buổi tối kia, hai lông mày của cậu lại nhẹ nhàng nhíu lại.

“Trầm Trầm.”

“Hử?” Trầm Trầm lau miệng nghi hoặc nhìn vẻ đông cứng trên khuôn mặt Chu Thanh, người kia như là đã hạ quyết tâm thật lớn vậy, từ túi quần sau mông lấy ra một thứ sáng trong suốt, nói với hắn: “Đây là đồ chuyển phát nhanh của anh.”

“Vật gì vậy?” Trầm Trầm ngồi yên lặng ở đó, hắn thầm nghĩ, Chu Thanh cũng thật là, muốn đưa hắn đồ gì thì cứ nói thẳng ra, lẽ nào hắn làm nhân viên chuyển phát nhanh đến nghiện rồi sao? Ở nhà còn chơi trò này.

“Một người đàn ông tên là Mộ Tử Dương chuyển cho anh.”

Mộ Tử Dương?

Mộ Tử Dương!

Trầm Trầm cả người cứng đờ, ngơ ngác nhìn chuỗi hạt trong tay Chu Thanh.

18:.

1 À, cái này nguyên văn là: 大福团子, đây là một loại điểm tâm của người Nhật, hình của nó đây, các bạn cứ tưởng tượng, cái xiên này có hai viên to đùng, 1 đen 1 trắng.
Bình Luận (0)
Comment