Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 6

Toàn bộ thành phố đều đang an tĩnh ngủ say dưới ánh trăng.

Trầm Trầm trở mình, cánh tay trắng tinh không tỳ vết vô thức duỗi dài ra, giống như là một tòa băng sương, trúc nhỏ mê đắm nhìn chằm chằm một hồi, trong lòng thầm thở dài, cũng hơi cảm thấy buồn ngủ, nó gối lên chiếc lá con của mình, ngả cổ muốn đi ngủ, thì lại bị một giọng nói nhẹ nhàng đánh thức: “Hắc hắc, tiểu thần tiên.”

Tiểu thần tiên gì cơ? Không nhịn được nó xoay người một cái, giọng nói kia vẫn theo như hình với bóng: “Tiểu thần tiên, tôi là Đại Mao.”

….

Trúc nhỏ cúi đầu nhìn gấu trúc thiên sứ trong chậu của mình, chiếc vòng ánh sáng trên đầu nó trong đêm tối hệt như là ánh huỳnh quang vậy, sáng chói cả mắt: “Ở chỗ của ngài thật là xấu hổ, có điều tôi một khi tìm được y thì tôi sẽ về, qua không được vài ngày thì, hắc hắc.”

….

Trúc nhỏ nghiêng đầu nhìn anh ta.

Tiểu thần tiên là có ý gì? Nó chẳng lẽ không phải một cây trúc yêu sao?

Đại Mao còn nói thêm: “Ngài ở đây tiên khí nặng nhất, sao có thể là yêu quái chứ? Tôi làm thiên sứ này cũng làm được mấy trăm năm rồi, có cái gì không biết đây?”

….

Trúc nhỏ lúc lắc lá cây, ý bảo mình buồn ngủ rồi, Đại Mao vội nói thêm: “Chờ đã, A Trầm còn không biết thân phận thực của ngài sao?”

….

Trúc nhỏ chần chờ nhìn Đại Mao, thấy anh ta nói thêm: “Tôi bây giờ đã thoát Á nhập Âu, chuyện thần tiên các vị cùng với tôi không liên quan, A Trầm cậu ấy từ nhỏ chính là một con người thành thực, hơn nữa thái độ làm người lại không nhạy bén, nếu không thì cũng sẽ không nhiều năm làm một con gấu trúc độc thân như vậy.”

Trúc nhỏ vẫn là trầm mặc.

“Sao ngài không nói lời nào thế? Tôi thật vất vả trở lại Trung Quốc, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, thật cô đơn, ngài nói chuyện với tôi một chút đi mà.”

Cái chữ “đi mà” này khiến trúc nhỏ rùng mình.

… Cái đồ thiên sứ ẻo lả! Nó khinh thường liếc nhìn Đại Mao, dùng lá trúc nhấp nước viết lên trên bàn vài chữ.

‘Ta mệt rồi.’

Đại Mao yên lặng nhắm lại cái mồm vốn còn lải nhải, bỗng nhiên nói thêm: “Ngài đừng nói với tôi rằng ngài không thể nói chuyện chứ?”

Thân hình trúc nhỏ rung rung, lập tức thẳng tắp lên.

Nó ngay cả hình người cũng không hóa ra được, ban ngày làm cơm cho Trầm Trầm đều là chính nó tự búng ra khỏi chậu, sau đó nhảy vào bếp, dùng lá con của mình thay thế tay đem nguyên liệu nấu ăn tẩy rửa sạch sẽ, rồi lại nhảy lên trên bệ, bị cái chốt mở bằng kim loại kỳ quái làm khó, cuối cùng nó vô thức niệm một câu hỏa chú, lúc này mới có lửa, nó dựa theo sách dạy nấu ăn bày ở đầu giường của Trầm Trầm lật qua lật lại mấy món, mùi vị ban đầu cũng tạm được, sau đó nó rốt cục tiến vào cảnh đẹp, bưng ra thứ gì đó sắc hương vị toàn bộ đều đủ cả, bây giờ nó mới hài lòng bày bàn đồ ăn chờ Trầm Trầm về nhà.

Kỳ thực, trong tiềm thực nó cũng rõ đạo lý quân tử xa nhà bếp, thế nhưng mỗi ngày thấy Trầm Trầm cau mày đói bụng thật đáng thương, nó luôn nghĩ mình phải làm gì đó cho cậu.

Mộc qua người tặng ném sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người (1), Trầm Trầm nuôi nó đã lâu vậy, nó đương nhiên phải hồi báo chút gì đó mới phải lẽ.

Tuy rằng bị một vài giọt dầu bắn phải, thiếu chút thì phá hỏng lá con của nó, có điều thấy Trầm Trầm mừng rỡ, nó vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trầm Trầm vừa mở mắt đã thấy Đại Mao với vòng ánh sáng đang ghé vào trên tủ đầu giường, cười tủm ta tủm tỉm nhìn hắn.

“Sớm, A Trầm.”

Sau khi cầm kính mắt đặt ở một bên lên, tỉ mỉ xác nhận lại gấu trúc thiên sứ trước mắt không phải ảo giác xong, sắc mặt Trầm Trầm lại đen thêm một chút: “Đại Mao, tôi phải rời giường thay quần áo.”

Đại Mao không chút nào để ý nói tiếp: “Vậy đổi đi, hai ta cái gì mà chưa thấy qua chứ.”

Trầm Trầm đẩy đẩy gọng kính, mặt không chút biểu cảm nào nhìn chằm chằm vào anh ta.

Sau năm phút đồng hồ, Đại Mao ai oán lùi vào trong chậu, trúc nhỏ cũng đương nhiên đem đầu hung hăng ấn xuống phía dưới.

Sau một lát, Trầm Trầm đã thay một thân quần áo nhẹ nhàng, gõ vào bồn trúc: “Nè, anh ra đi.”

Lúc cậu tới gần trúc nhỏ, trúc nhỏ chỉ cảm thấy trước mắt ngời sáng.

Hôm nay Trầm Trầm không mặc tây trang và áo sơ mi, trên người cậu mặc một chiếc áo đơn giản tay dài cổ chữ V, bên dưới mặc một chiếc quần bình thường màu vàng nhạt, phác họa lên đôi chân dài thẳng tắp, tóc cậu cũng không cẩn thận tỉ mỉ như thường, trơn mượt tùy ý buông trên trán, càng làm khuôn mặt trẻ trung thêm mấy phần.

Đại Mao đại khái có cùng tâm tư với trúc nhỏ: “A Trầm, trang phục như vậy trông cậu rất đẹp trai đó, hôm qua cậu như vậy rất ra vẻ người lớn, bây giờ nhìn qua trẻ thêm mấy tuổi rồi.”

“… Hôm nay chủ nhật.”

Lặng im một hồi, Trầm Trầm nói thêm: “Đại Mao, anh biết biến hình không?”

“Hở? Phải biến hình làm gì?”

“Hôm qua lúc tôi lên mạng tìm người giúp anh, trong thành phố này người tên là Tề Cảnh có 12 người, tuổi tác từ 0-80 không đồng nhất, có nam có nữ, tôi dự định hôm nay đi tìm người cùng anh.”

Nhanh chóng giải quyết dứt điểm cái đồ Đại Mao chướng mắt này, đỡ phải chiếm chỗ trúc yêu của cậu.

“Cảm ơn cậu, cái kia, có ảnh chụp không? Chủ nhân… Y bây giờ hẳn là khoảng hai mươi lăm tuổi…” Đại Mao vừa nghe đến tên Tề Cảnh, ngay lập tức vẻ mặt thay đổi, anh run rẩy đôi môi, nói năng lộn xộn nhìn Trầm Trầm.

Trầm Trầm đi vào phòng sách bật máy tính lên, chỉ vào tấm ảnh chụp bên trong quay về phía Đại Mao nói: “Những tấm này.”

Con mắt Đại Mao nhất nhất đảo qua trên 12 tấm ảnh chụp, bỗng nhiên dừng ở trên mặt một người đàn ông.

Người đàn ông kia có chiếc mũi cao cao, hốc mắt có chút sâu, cười với màn ảnh không hề đề phòng.

Đại Mao giơ móng vuốt chỉ vào đó nói: “Chính là y!”

Ánh mắt Trầm Trầm lóe lên, cấp tốc kích vào ảnh chụp.

Một lát sau, cánh cụt nhỏ trên màn hình lóe một tí, Trầm Trầm kích vào đoạn đối thoại trước cửa sổ, ngay lập tức thấy được một loạt tư liệu.

Người đàn ông tên là Tề Cảnh này vậy mà lại là trưởng phòng quảng cáo của Đại Nịnh Mông, hơn nữa lại ở ngay sát vách nhà mình.

Trầm Trầm đầu xuân năm nay mới dọn tới, đối với hàng xóm xung quanh cũng không quen lắm, đối với Tề Cảnh này một chút ấn tượng cũng không có.

“Đại Mao, người anh muốn tìm ở ngay bên cạnh nhà tôi.”

Đại Mao mắt sáng lên, bật người vỗ cánh liều mạng bay ra cửa, chỉ vào cửa bảo vệ đóng chặt mà nói: “Anh muốn đi thấy y.”

“…” Trầm Trầm thực sự khó có thể lý giải Đại Mao vì sao hưng phấn như thế, không phải thấy một người đã từng là chủ nhân thôi sao? Có đáng vui vẻ như thế không? Thực sự là vô tích sự!

Có điều… Chờ đã, Trầm Trầm túm cánh của Đại Mao: “Anh muốn lấy bộ dáng như quỷ này đi gặp y sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Anh biết biến cái gì?”

“Mèo nhỏ cũng không được sao?”

“Gì cũng được.”

Trầm Trầm ấn chuông cửa nhà đối diện, đinh đinh đang đang vài cái, thì có người đi dép ra mở cửa.

Đó là một khuôn mặt không khác mấy với ảnh chụp, ngũ quan thâm thúy, dáng người thon dài, hai mắt sáng sủa nhìn thấy Trầm Trầm xong, bỗng nhiên híp lại, nhưng vẫn lộ ra nét cười thật tươi: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Trầm Trầm xách ra một con mèo nhỏ điểm chút đen trắng dễ thương: “Đây hình như là mèo nhà anh chạy đến ban công nhà tôi.”

Người đó đầu tiên lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó nói: “Nhưng mà tôi không nuôi mèo.”

Con mèo nhỏ mở to đôi mắt to tròn đáng thương hề hề nhìn y.

Y dừng lại một chút: “Hình như thật là của nhà tôi.”

Trầm Trầm gật đầu mặt không thay đổi, đang định xoay người quay về gian phòng của mình, lại bị Tề Cảnh gọi lại: “Xin hỏi cậu có phải chủ nhiệm Trầm của công ty Đại Vô Hạn?”

“Là tôi.”

“Ha hả.” Y ôm con mèo hoa nhỏ cười vô cùng dịu dàng: “Tôi là Tề Cảnh của Đại Nịnh Mông, tôi vẫn đều muốn quen với cậu, tiếc là trước đó vẫn không có cơ hội, đây là danh thiếp của tôi, có cơ hội chúng ta cùng ăn bữa cơm, thế nào?”

“Được, chỉ là ngài Tề à, xin hãy giữ lấy thú cưng nhé, đừng để nó chạy đến nhà tôi nữa.”

“Tôi biết rồi.”

Tạm thời chia tay Đại Mao, Trầm Trầm dứt khoát đi xuống công viên nhỏ dưới lầu dạo một vòng, nhìn thấy mấy người già chơi cờ vua, đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt, lúc này mới về tới trong nhà.

Vừa mở rộng cửa, đã lại ngửi thấy mùi cơm thơm ngát.

Trầm Trầm sửng sốt, lập tức nhận ra đây là kiệt tác của cô nàng ốc đồng.

Điểm tâm thơm ngon ngào ngạt, Trầm Trầm cảm thấy mỹ mãn mở TV lên, lại liếc thấy trúc nhỏ ở trên bàn trà.

Hử? Trúc nhỏ sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ là cô nàng ốc đồng để ở đây?

Trầm Trầm lặng lẽ tự hỏi một chút, rồi lại đem sự chú ý quay lại màn hình.

Trúc nhỏ vẫn đang nhẹ nhàng run rẩy.

Nó vừa mới bưng cơm nước xong, đã nghe thấy tiếng cửa mở, làm nó sợ bắn người tránh không kịp, đành phải tạm thời chạy tới trên bàn trà của phòng khách.

May là Trầm Trầm cũng không nhìn ra, nó thoáng thở dài một hơi, rồi cùng Trầm Trầm xem TV.

Cái tấm mỏng manh đó cũng thật là thú vị, bên trong còn sắp xếp thật nhiều thứ.

Trúc nhỏ nghiêng đầu, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào bản tin tin tức đưa tin 24 tiếng đồng hồ trên TV, vừa nhấc đầu đã chú ý tới Trầm Trầm không biết đã ngủ từ khi nào rồi.

Thật gần.

Nhìn lông mi dày đậm và mí mắt đơn bạc của Trầm Trầm, trúc nhỏ chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Thật muốn kiểm tra.

Đây thực sự là một loại cảm giác kỳ quái.

Nó biết mình là một gốc cây trúc đực, thế thì vì sao bản thân lại cảm thấy hứng thú với Trầm Trầm chứ?

Có điều nó cũng không muốn đi nghiên cứu tỉ mỉ vấn đề này, lúc này việc hắn muốn làm nhất chính là kiểm tra vẻ mặt say ngủ an lành của Trầm Trầm.

Vì vậy, sờ một chút đi.

Dù sao sờ một chút cũng sẽ không chết.

Cẩn cẩn dực dực vươn lá trúc ra, nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt mình đã hướng tới thật lâu.

Mềm quá.

Cảm xúc trắng mịn mềm mại từ giữa ngón tay truyền tới không khỏi làm nó nhẹ nhàng thở dài.

Ngón tay…

Nó lúc nào thì có ngón tay?

Kinh dị cúi đầu, lại phát hiện nửa người trên lại có hình người, còn đang duỗi tay ra sờ Trầm Trầm.

“Tiểu thần tiên, ngài có khả năng hóa thành dạng người rồi?”

Trúc nhỏ xoay đầu qua, đã thấy được một con mèo hoa nhỏ đen trắng giao thoa, ngồi xổm ở một bên nhìn hắn.

Đại Mao? Nó không phải sáng hôm nay đã bị đưa tiễn rồi sao? Sao lại trở về?

Tuy rằng trúc nhỏ cũng không mở miệng nói, thế nhưng Đại Mao luôn luôn có thể đoán được tâm tư của hắn: “Y đi hẹn hò rồi, tôi liền tới đây vậy.”

Hẹn hò?

“Chính là đi ra ngoài chơi với bạn gái, ôi, nghĩ không ra y đã có bạn gái rồi.” Trong giọng nói có một loại cảm giác đáng thương không che giấu được.

Cậu ghen tị?

“Ơ? Nói giỡn chứ, tôi lần này trở về, chính là vì giúp y tìm bạn gái, kiếp trước y vì chiếu cố tôi, cả đời cũng không kết hôn, lúc này đây tôi nhất định phải giúp y tìm được một người bầu bạn, ngài xem, tôi còn đặc biệt vì y trộm lấy một mũi tên mà!”

Nhìn Đại Mao không biết từ đâu rút ra một mũi tên ngắn màu vàng lóng lánh, trên ngọn có gắn một trái tim màu đỏ, trúc nhỏ không khỏi có chút nghi hoặc.

Ở đây không phải là nên dùng tơ hồng của nguyệt lão sao?

Đại Mao a một tiếng, bỗng nói: “Sao tôi lại quên chứ? Nói như vậy cái mũi tên tình yêu này vô dụng sao?”

Tự cậu đi thử xem chẳng phải sẽ biết.

Ánh mắt Đại Mao sáng lên: “Cũng đúng, tôi biết nên làm cái gì bây giờ rồi… Dù sao cũng là vô dụng, đem tôi và y bắn với nhau cũng không sao ha? Hắc hắc.”

Trúc nhỏ sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn nó.

Cậu muốn mình và người đàn ông kia cùng với nhau?

Đại Mao lập tức quơ móng vuốt mèo: “Tôi hay nói đùa, ngài đừng có tin, đừng nói lung tung.”

Cậu thích y?

“Ơ… Ừm…”

Nhìn Đại Mao ngượng ngùng, trúc nhỏ càng thêm kỳ quái.

Các cậu đều là đàn ông mà.

“Có gì không thể? Tôi chỉ biết là tôi thích y là được!”

Trúc nhỏ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc sáng ngời, trong nháy mắt nó nhìn về phía Trầm Trầm đang say ngủ.

Tựa hồ là cảm thụ được đường nhìn nóng bỏng nguy hiểm, Trầm Trầm ở trong mộng cũng ngủ không yên mà rụt người lại.

============

Lời tác giả:

Phần đùa kỳ quái của Đại Mao đã sắp kết thúc rồi… XD

Trúc nhỏ đã thông suốt, phỏng chừng màn tiếp theo có thể biến thành hình người rồi

(1)

Mộc qua người tặng ném sang

Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.

Đây là 2 câu đầu trong Mộc qua 1, Vệ Phong, Kinh Thi, ý chỉ rằng hai bên nam nữ khi thân cận nhau là đôi bên có ý với nhau, nữ ném quả sang phía nam biểu thị tâm ý, nam đáp lại mỹ ngọc đính ước. Các bạn có thể xem thêm về Kinh Thi ở đây, mình lấy bản dịch của Tạ Quang Phát, cúi đầu cảm tạ

6:.
Bình Luận (0)
Comment