Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 7

Lúc nửa đêm Trầm Trầm bị tiếng điện thoại đánh thức, hắn vừa mở mắt ra thì phát hiện mình lại ngủ nửa ngày trên sô pha, hắn gãi đầu tóc lộn xộn rồi mang kính lên, sờ tới điện thoại ấn vào cái nút màu xanh để nghe: “A lô.”

“Tiểu Trầm.” Một chỗ khác trong đường dây điện thoại truyền tới một giọng nam trung thoáng trầm thấp, Trầm Trầm da đầu nổ tung, đối phương thấy hắn không nói lời nào, cúi đầu cười nói: “Thế nào, chẳng qua là thời gian một trăm năm, sư đệ đã quên ta rồi? Hửm?”

Trầm Trầm tối sầm mắt lại, cấp tốc cúp điện thoại, hắn một mình đờ ra hồi lâu, thẳng đến tâm tư bản thân cơ hồ hoàn toàn bình tĩnh rồi, hắn mới dịch bước đi vào WC.

Trúc nhỏ giật giật, trong phút chốc, nó đã sớm thừa dịp Trầm Trầm mở mắt ra thì lại lùi về nguyên thân của trúc, kinh hoảng và vô thố vừa rồi trong giọng Trầm Trầm nó nghe cực kỳ rõ ràng, nó ló đầu nhìn Trầm Trầm vào phòng tắm, thập phần bất an đợi an mười phút mới nhìn thấy Trầm Trầm đi ra, vừa nhìn một cái, trúc nhỏ lại cảm thấy huyết khí dâng lên bừng bừng, chỉ nhìn thấy nửa người trên của Trầm Trầm, giọt nước tinh tế dọc theo cần cổ trắng nõn chậm rãi chảy xuống dưới, cả người hắn chỉ có một cái khăn tắm lớn, dùng lá trúc để nghĩ cũng đã biết bên trong cái gì cũng không mặc, đầu ngón chân trắng noãn giẫm lên tấm ván gỗ đậm màu, trúc nhỏ tim thoáng đập cái nhanh hơn rất nhiều, nó có chút bất an giãy dụa thân thể, khó khăn lắm né qua cái thân thể thon dài lại mềm dẻo ấy.

Trầm Trầm đang nghiêng đầu xoa tóc cũng không có chú ý tới trong phòng không có tí gió nào mà dáng dấp tức cười của một thân trúc không tính là mảnh khảnh cứ xoay tới xoay lui.

Trầm Trầm trầm lặng tựa ở trên sô pha, suy nghĩ vẫn là dừng lại trong cuộc điện thoại vừa nhận.

Hắn đã trải qua cuộc sống an nhàn lâu lắm rồi, rất nhiều thứ đều nhớ không rõ lắm nữa, nếu như không phải sư huynh gọi tới, hắn gần như đã quên có người như thế.

Hình thức ở chung của hắn và Tử Dương sư huynh, người bên ngoài chỉ cảm thấy là sự hòa thuận vô cùng huynh hữu đệ cung, thế nhưng tình tiết trong đó chỉ có tự mình mới biết.

Bản thể của Tử Dương sư huynh là một gốc cây Tử Dương hoa, sinh ở trong ngự hoa viên của thiên đình, hấp thu tinh khí tiên hoa của nhật nguyệt, khi sinh ra đã vô cùng mỹ lệ xinh đẹp, khá được vương mẫu yêu thích, sau khi hóa thành người được thiên tử trong Bắc cực phương Bắc là Đại Đế coi trọng, dự định thu làm đệ tử, lại bị sư phụ của mình Thanh Hoa thượng tiên giành trước một bước, kỳ thực, hắn thường thường nghĩ, nếu như lúc ấy sư huynh trực tiếp đi làm học trò của Đại Đế, những ngày tháng của mình có thể sống khá giả một chút hay không?

Nhìn hắn trầm mặc không nói, trúc nhỏ ngẹo đầu, tuy là Trầm Trầm thần kinh thô to như định hải thần châm(1), cũng phát hiện chỗ không thích hợp trên người chậu trúc yêu quý.

Kỳ quái, hắn rõ ràng nhớ kỹ bồn trúc này là bị hắn đặt ở đằng sau chén trà của mình, sao bây giờ cơ hồ nhảy đến trên mép bàn trà nhỉ?

Hắn nhìn trúc nhỏ hồi lâu, trúc nhỏ không khỏi xấu hổ, thân thể lặng lẽ

lui về phía sau.

Trong đôi mắt đen kịt của Trầm Trầm hiện lên một tia kinh ngạc, hắn lặng lẽ bấm đốt tính toán, sắc mặt cũng thay đổi theo, hắn đè lại thân thể xanh biếc của trúc nhỏ, từng chữ từng câu nói ra: “Đừng giả bộ nữa.”

Thân thể trúc nhỏ run rẩy một chút.

Giọng nói cứng nhắc của Trầm Trầm chậm rãi truyền tới: “Cậu là yêu nghiệt phương nào –”

Cái cây trúc này, rõ ràng trên người mang theo một thân tiên khí, thế nhưng lại không tìm ra tiên cốt, ngược lại còn có một tia quỷ mị khí hỗn tạp trong đó, thực sự là kỳ quái vô cùng!

Trúc nhỏ đáng thương rung rung thân thể

Yêu nghiệt! Nó mới không phải yêu quái đâu!

“Ngươi không nói, ta liền ăn tươi ngươi.”

…!! Trúc nhỏ giật mình ngẩng đầu, nó tuy rằng lúc trước mơ hồ biết Trầm Trầm mua nó về chính là để ăn nó, thế nhưng trực tiếp nghe một câu nói như thế, hắn vẫn cảm thấy rất thương tâm khổ sở.

Đầu lưỡi mềm mại đã liếm lên chiếc lá con xanh nhạt, trúc nhỏ nhất thời không phản ứng lại, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, từ đầu lá truyền tới cảm giác ẩm ướt khiến trúc nhỏ khó nhịn xoay một chút, Trầm Trầm nhăn tít lông mày, mơ hồ nổi gân xanh.

Hắn chẳng qua là nếm thử mùi vị của cây trúc, không nghĩ tới đối phương xấu hổ như vậy, tránh trái tránh phải, khiến cho Trầm Trầm hắn giống như một đại sắc ma cơ khát ấy.

Gấu trúc ăn cây trúc vốn chính là đạo lý hiển nhiên, huống chi, cây trúc trước mắt này mới chỉ là một tiểu trúc yêu, hắn thân là một gấu trúc tiên nhân, nuốt ực tiểu yêu tinh này cũng có thể thay trời hành đạo thôi mà?

Tâm thần mới vừa rồi bị đại sư huynh nhiễu loạn cũng dần dần bình tĩnh xuống.

Mỗi một con gấu trúc trong lòng buồn bã đều cần một bữa trúc mỹ vị tới ăn thoải mái, luôn luôn như vậy, Trầm Trầm lại yên tâm thoải mái tiếp tục nói rằng: “Ta thay đổi chủ ý rồi.”

Hửm? Trúc nhỏ ngẩng đầu lên.

“Mặc kệ ngươi có nói hay không, ta cũng muốn đem ngươi ăn tươi.”

Trầm Trầm mỉm cười, ôm chậu đi về phía bếp, hệ thống cung cấp nước uống lạnh lẽo chậm rãi giội lên thân thể trúc nhỏ, khiến nó thình lình run lên.

Không được, cứ tiếp tục nữa thực sự sẽ bị ăn tươi.

Cảm giác được cây trúc dài nhỏ đang run rẩy trong ngón tay mình, trên mặt Trầm Trầm hiện lên tia thương tiếc, thế nhưng rất nhanh chóng, nghĩ tới mình có thể ăn tươi cây trúc này, ngay lập tức lại vứt bỏ loại cảm giác này đi.

Mặc kệ nó, cây trúc mua tới chính là dùng để ăn, nếu như mùi vị ngon lành, lần sau lại tới tiểu hương viên kia mua thêm mấy bồn, bày đầy lên bệ cửa sổ, nhất định phi thường đẹp mắt.

Rửa sạch cây trúc xong, Trầm Trầm đang nghĩ ngợi là nên bắt đầu ăn từ lá trúc, hay ăn từ đốt trúc ăn xuống, bỗng nhiên cảm giác trong tay nặng xuống, vốn chỗ mang theo cây trúc thình lình có một người đàn ông thân hình thon dài.

Không, không mặc quần áo?!

Con mắt Trầm Trầm đột nhiên trợn to, đối phương tựa hồ cũng ý thức được điểm này, trên khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn lộ ra một chút xấu hổ: “Xin hỏi nơi này có ít quần áo nào cho ta mượn che một chút không?”

…?! Trầm Trầm híp mắt nhìn quét qua người đàn ông trước mắt, người này rất cao, còn cao hơn mình nửa cái đầu, da dẻ vô cùng trắng, thân thể thon dài lại rắn chắc, con mắt đen nhánh khiến cho người ta vô thức có một loại cảm giác áp bách.

Nhìn rất quen mắt.

Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không nhớ được đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu.

Từ khi hắn phi tiên tới giờ đã qua một ngàn năm, người gặp phải nhiều như vậy, nào có phần rảnh rang nào đi nhớ từng người một chứ?

Cuối cùng, hắn hừ ra một tiếng: “Cây trúc?”

“Đúng vậy.”

… Da mặt Trầm Trầm hơi giần giật, cây trúc yêu tinh này nói thế nào văn vẻ nho nhã như thế, hắn đã trải qua hơn trăm năm cuộc sống sinh hoạt hiện đại hóa con người rồi, đối với giọng điệu như vậy của cây trúc ngược lại có chút không quen.

============

Lời tác giả:

Lững thững ủng hộ bug gì gì đó, cuối tuần đi sửa ngày mai thi TOT.

(1)định hải thần châm: đây chính là bảo bối trấn biển của Đông Hải long vương, bị Tôn Ngộ Không ‘mượn’ đi, đổi thành “gậy như ý” trở thành vũ khí bên người Tôn Ngộ Không.
Bình Luận (0)
Comment