Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 45

Từ khi Viên Nhi và Tráng Tử đến đây,Tiểu Trúc thoải mái hơn không ít,bất kể là Dực Minh hay Tiểu Trúc, thậm chí là Mạnh Ngọc cũng không có nhiều kinh nghiệm với việc gieo trồng các giống rau và dược liệu,hơn nữa bởi có dong binh tụ tập nên ít nhiều cũng không tránh khỏi có người gây rối,tuy rằng trên trấn nhỏ có một đội thủ vệ nhưng căn bản là ngăn không được những tên dong binh gây rối kia,cũng may bất kể là dong binh hay là dân thường đều biết một điều cho dù đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với y sư cho nên quán thuốc của Mạnh Ngọc cũng không xảy ra chuyện gì rắc rối,ngược lại náo nhiệt không ít,sinh ý cũng rất tốt khiến cho không ít dựng phu đôi khi còn phải xếp hàng sau những tên dong binh này.

Từ khi Tiểu Trúc dựng bảng ghi rõ "ưu tiên dựng phu xếp trước" thì những dong binh này đều rất tự giác nhường hàng nếu thương thế không phải quá nghiêm trọng,trong khoảng thời gian này Tiểu Trúc cũng đã học được rất nhiều kiến thức chuẩn đoán và điều trị sơ bộ,Viên Nhi cũng ở bên cạnh học tập mà Tráng Tử và Dực Minh rất tự giác sửa sang lại ruộng thực nghiệm cho Tiểu Trúc.Rốt cuộc cũng đến ngày ruộng thực nghiệm được sửa sang lại hoàn tất,Tiểu Trúc trực tiếp hạ một mệnh lệnh với tất cả các ma (linh) thú,từ nay về sau phải cho phân và nước tiểu của mình vào trong hai cái chậu riêng biệt,ai mà làm sai thì sẽ bị trừ ba bữa cơm,nếu hoán thành tốt liền thưởng cho món thịt bò nấu nước tương (1) cậu tự làm.

Tuy rằng không biết chủ nhân ( bằng hữu của chủ nhân) vì sao lại muốn thứ bài tiết của chúng nó làm gì nhưng có thưởng cũng có phạt nên chúng ma (linh) thú cũng thực thi ngay lập tức, Tiểu Trạch chính là người được thưởng đầu tiên,sau đó nó nhảy múa vui sướng với cái đuôi lớn mãi không mọc lông trước mặt những ma thú khác,thiếu điều muốn nhảy bổ nhào lên để thể hiện tâm trạng vui sướng của mình.

Mặc khác,Tiểu Trúc cũng thương lượng với người gánh phân trong trấn để hắn chuyển phân đến cho mình trong một khoảng thời gian.

Mọi người trên trấn nhanh chóng biết được yêu cầu kỳ quái của Tiểu Trúc,tuy rằng không có ai bàn tán trước mặt bọn họ vì nể mặt Mạnh Ngọc nhưng ở sau lưng thì người nói Tiểu Trúc điên cũng có, bị ngốc cũng có,đương nhiên trong đó cũng có những người nói Tiểu Trúc chắc là đang làm đại sự gì đó không chừng nhưng bởi tiếng nói quá yếu ớt nên bị che vùi bởi những tiếng nói khác.

Đối với những tin đồn này Tiểu Trúc chỉ cười trừ,nếu mình thành công thì những ngôn từ như này tất nhiên sẽ biết mất,đương nhiên cậu cũng đã nghĩ tới trường hợp thất bại,nhưng thất bại là mẹ thành công,làm chuyện gì cũng phải trải qua thất bại,thất bại cũng chả sao hết, tích luỹ kinh nghiệm,lại bất đầu tiếp đến một ngày nào đó sẽ thành công thôi.

Sau khi hoàn thành ruộng thực nghiệm,Tiểu Trúc bắt đầu ươm giống,cậu lựa chọn những hạt giống sau khi đã tham khảo ý kiến của mọi người,một là loại bình thường nhất dưỡng tâm thảo(2),loại thảo dược này mộc ở khắp nơi trên núi,có thể đun riêng để uống hoặc phối chung với các loại thảo dược khác,dược tính đúng như tên gọi,có thể giúp bổ tim,hơn nữa cũng có thể thanh nhiệt giải độc,người thường cũng có thể ăn,sức sống rất mãnh liệt,khác với dưỡng tâm thảo ở trái đất là dưỡng tâm thảo ở đây cho dù có do người trong nghề trồng đi chăng nữa thì dược tính của nó cũng hết sức mờ nhạt,cho nên rất nhiều người tình nguyện đi lên núi hái cũng không muốn trồng nó,ngay cả những người muốn gieo trồng nhân tạo cũng không lựa chọn loại thảo dược bình thường này.

Mà Tiểu Trúc lựa chọn nó bởi khả năng sống sót của nó rất mạnh mẽ,chỉ cần không làm tổn hại tới bộ rễ của nó thì nó sẽ nhanh chóng mọc trở lại.Mà loại rau ma thuật để gieo trồng lại không có lựa chọn nào,loại rau ma thuật con người có thể gieo trồng chỉ có một,cũng có những loại rau ma thuật khác sinh trưởng ở trên núi hay trên trái đất thường gọi là rau dại,nhưng những loại rau dại đó lại chứa rất ít ma lực,Tiểu Trúc ngoại trừ gieo trồng loại rau ma thuật mà người ta hay trồng thì cũng nhổ một loại rau dại rất giống cải xanh Thượng Hải(3),chẳng qua là ở đây không gọi là cải xanh Thượng Hải mà gọi là bích ba thảo.

Sau khoảng mười ngày ươm giống, mầm rau ma thuật và bích ba thảo đã mọc dài ra rất nhiều mà dược liệu thì vẫn im hơi lặng tiếng,sau khi trưng cầu ý kiến của Mạnh Ngọc,Tiểu Trúc đã đào hạt giống ra thấy có một vài hạt đã hơi hơi nhú chồi mà những hạt khác thì chẳng thấy động tĩnh gì,đã nhú ra chồi thì sớm muộn gì cũng thành cây mầm mà thôi,vấn đề hiện tại chỉ cần chờ đợi là được.

Tiểu Trúc mỗi ngày đều để Tiểu Miêu dùng ma pháp hệ thuỷ tưới nước,mặt khác cậu giã vụn phân khô,đeo khẩu trang,bao tay với ủng vào,rắc đều phân kho vụn lên trên ruộng thực nhiệm,tuy rằng loại đất này được lấy từ trên núi về,phì nhiêu trong đất rất cao nhưng màu mỡ trước sau gì cũng mất hết,chuẩn bị nhiều thêm chút thì tốt hơn,lần đầu tiên mọi người chưa có kinh nghiệm gieo trồng dược liệu khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Tiểu Trúc ra lệnh một tiếng,đem Bảo Bảo,Bối Bối và Tiểu Nam vào trong viện,mĩ kỳ danh ước tòng tiểu học tập,nhìn thấy phụ thân (cha) của mình đang làm việc chăm chỉ,Tiểu Nam cư nhiên cười ra tiếng,Bảo Bảo và Bối Bối lại lắc lắc cái chiếc trống lục lạc (4) nhỏ Dực Minh làm cho kêu leng keng,cổ vũ cho nhóm phụ huynh làm việc.

Tin đồn của trấn nhỏ nhanh chóng truyền tới tai Lưu Tuyên,Ngô Phong,Ngân Tiểu Lam,ba người họ không khỏi có chút kinh ngạc,Ngô Phong còn tốt bởi từng nghe Tiểu Trúc đề cập tới chuyện này nhưng lúc trước hắn còn nghĩ Tiểu Trúc sẽ để cho Cần hoặc người trong thôn làm,cậu chỉ cần chỉ đạo mà thôi,không ngờ là cậu lại đặt cái ruộng thực nghiệm đó ở hậu viện nhà mình,tự mình động thủ.

Còn Lưu tuyên thì có hơi kinh ngạc bởi có quan hệ tới cữu cữu nhà mình nên Lưu Tuyên cũng hơi chú ý chút tới Tiểu Trúc,mà khi đó biết Tiểu Linh là người gần thôn Đạo Hương,nghĩ thấy hắn cũng đã theo bên người mình nhiều năm vẫn trung thành và tận tâm nên muốn cho hắn hồi hương tế lễ song thân mình một lần,tiện đó cũng đến quan sát Tiểu Trúc.

Sau khi biết Tiểu Trúc cư nhiên bắt đầu gieo trồng dược liệu,Lưu Tuyên lại phái Tiểu Linh lên trấn trên để hắn giúp đỡ cho Tiểu Trúc,mặt khác nhà Lưu Tuyên và Ngô Phong cũng coi như là quen biết nhiều đời,đương nhiên cũng quen biết Ngân Tiểu Lam,tuy rằng Ngô Phong không biết thân phận của Ngân Tiểu Lam nhưng Lưu Tuyên có một lần vô tình thấy được một mặt khác của Ngân Tiểu Lam,sau khi phái người âm thầm giám thị Ngân Tiểu Lam thì biết được hắn cũng không có ý muốn làm tổn thương tới Ngô Phong nên cũng bỏ chuyện này qua một bên.

Nhưng thấy Tiên Lai Khách và Phú Lâm Môn mở đối diện quán của Tiểu Trúc,Lưu Tuyên tất nhiên biết là Ngân Tiểu Lam phái người tới mở,chưa cần nói tới việc Lưu Tuyên yêu thích hay chán ghét Ngân Tiểu Lam nhưng xuất phát từ góc độ bằng hữu mà nói thì Lưu Tuyên không thể không thừa nhận Ngân Tiểu Lam thật sự thích hợp với Ngô Phong,tính cách của Ngô Phong sang sảng,có lúc thì hơi ngay thẳng,có Ngân Tiểu Lam bên cạnh thì rất nhiều chuyện tăm tối Ngân Tiểu Lam sẽ ngăn cản giúp hắn,cũng chỉ có Ngân Tiểu Lam mới có thể hiến dâng tất cả cho Ngô Phong như vậy,cho nên Lưu Tuyên từng trực tiếp nói trước mặt Ngân Tiểu Lam rằng mình ủng hộ việc hắn đến với Ngô Phong.

Nhưng Tiểu Trúc cũng xem như là người được cữu cữu nhà mình che chở,Ngân Tiểu Lam đang muốn giành lấy sinh ý của Tiểu Trúc,thấy Ngân Tiểu Lam vẫn chưa sử dụng thủ đoạn dơ bẩn gì nên Lưu Tuyên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt,nhưng vẫn âm thầm cho người chuyển lời khuyên của mình cho Ngân Tiểu Lam để hắn đừng làm gì quá mức.

Ngân Tiểu Lam nghe được Tiểu Trúc muốn gieo trồng dược liệu chỉ cười ha ha liền xoay người kề cận Ngô Phong,bây giờ hắn cũng chẳng hơi đâu đi để ý tới Tiểu Trúc,nếu bây giờ Ngô Phong đã quay lại thì hắn phải nắm bắt thời gian để đem Ngô Phong nắm chặt trong tay,về phần Tiểu Trúc,cơ bản thì Ngô Phong cũng đã chết tâm với cậu ta rồi,hơn nữa sau lưng Tiểu Trúc có Lưu Tuyên và cữu cữu của Lưu Tuyên che chở,hắn cũng không nhất thiết phải trở thành ác nhân.

Có người khác âm thầm hỗ trợ,hầu hết những chuyện của Tiểu Trúc đều vượt qua một cách suôn sẻ,mỗi người trong quán đều tự giác tuân thủ các quy chế điều lệ,hơn nữa mọi người đều tràn đầy sức sống,thậm chí có không vài người còn đưa ra một ít đề xuất này nọ,Tiểu Trúc chỉ giải quyết những vấn đề lớn còn những vấn đề nhỏ,đơn giản thì đều phủi sang cho chưởng quầy,sau một tháng,số tiền kiếm được cơ bản là đã đủ được một nửa vốn rồi,mọi người càng ngày càng có nhiệt huyết đi,thậm chí không thôn dân của thôn Đạo Hương sau khi biết tin đều đến báo danh,Tiểu Trúc trực tiếp để trưởng thôn hỗ trợ việc chọn người,sau đó lại để cho nhân viên ưu tú nhất huấn luyện bọn họ trong vòng nửa tháng rồi bắt đầu được làm chính thức.

Trước khi mở quán,Tiểu Trúc đã nghĩ sẵn nếu như gặp phải những âm mưu cạnh tranh gì đó thì sẽ xử lý như nào cho tốt nhất,kết quả là nghĩ đã đời nhưng ngoại trừ vấn đề về nguồn cung rau củ ban đầu,những chuyện khác thì chẳng hề phát sinh,trong khi thở phào nhẹ nhõm,Tiểu Trúc cũng cảm thấy mình hình như đang nghĩ xấu về người ở nơi này thì phải,dù sao từ lúc cậu đến đại lục này đều gặp được những người chất phát,cùng lắm thì chỉ bát quái một chút,tuy nói lòng hại người không thể có,lòng phòng người không thể không nhưng ngẫm lại thì thấy bản thân cũng chẳng có gì đáng giá để người khác nhòm ngó.

Quán cơm làm ăn suôn sẻ khiến Tiểu Trúc gần như là đem hết tinh lực của mình đặt vào chuyện ruộng thực nghiệm,thậm chí ngay cả khi ăn cơm,đi ngủ đều thì thào tự nói,mỗi sáng sớm chuyện đầu tiên cậu làm chính là rửa mặt đánh răng và cho hài tử ăn,sau đó tận lực chạy tới thùng ươm giống quan sát mấy cây mầm,ghi chép lại điều kiện thời tiết và tình trạng đất đai mỗi ngày,ma pháp có lợi ở chỗ là không cần dùng tới thiết bị khoa học vẫn có thể dò xét được đại khái tình trạng của cây mầm.

Vốn ma pháp dò xét chỉ dùng để dò xét hoàn cảnh môi trường ở chỗ xa khi đi mạo hiểm,nhưng khoảng trăm năm về trước một văn nhân cư nhiên cải tạo ma pháp dò xét thành do xét tình trạng ruộng dất vì tôn tử nhà mình thích trồng trọt,đương nhiên ma pháp này vẫn chỉ được sử dụng ở phạm vi hẹp,đại đa số mọi người chưa từng nghe tới nhưng có một ngày Tiểu Trúc than phiền thì đến ngày hôm sau mấy loại chú ngữ ma pháp này sắp xếp trình tự trên mặt bàn của Tiểu Trúc.

Tiểu Trúc đương nhiên biết người làm chuyện này là ai,sau khi được tờ giấy mỏng đó,Tiểu Trúc cảm thấy ngọt ơi là ngọt,hôm đó cậu nhìn thấy ai cũng cười rất sáng lạn,thậm chí ngay cả Bảo Bảo và Bối Bối đều cảm thấy phụ thân có chút khác thường,Tiểu Trạch lại lẩn đi rất xa,sợ hãi không biết Tiểu Trúc có âm mưu quỷ kế gì hay không,bởi vì mỗi lần Tiểu Trúc cười sáng lạn thì nó chính là lần nó ăn trái đắng đó.

Một tháng sau,Tiểu Trúc thật cẩn thận nhổ mạ mang đến ruộng thực nghiệm trồng,mỗi gốc cách nhau khoảng 10cm bởi không biết bộ rễ của dược liệu sẽ phát triển như thế nào,nhân tạo và hoang dại thì có gì khác nhau nên mỗi gốc sẽ được trồng cách nhau rất rộng.

Sau khi trồng xong,Tiểu Trúc hậu hạ chúng nó cẩn thận y như hầu hạ hài tử,không chỉ mỗi ngày đều lấy tay bắt sâu thậm chí ngày ngày còn trò chuyện cùng với dược liệu,trước kia cậu từng nghe một bài báo nói rằng thực vật cũng có cảm xúc,nếu hát hò hoặc trò chuyện với chúng thì chúng sẽ đáp lại ngươi bằng cách lớn nhanh hơn,Tiểu Trúc không biết đây có phải là sự thật hay không nhưng điều đó không ngăn cản cậu thành tâm chờ mong những loại dược liệu và rau ma thuật này lớn dần,không chỉ thường xuyên nói chuyện với chúng,thậm chí còn hát những bài hát tương đối nhẹ nhàng mà cậu biết,có hôm còn hát cả bài mật ngọt luôn,ngay cả Bảo Bảo và Bối Bối cũng chưa có cái đãi ngộ này càng đừng nói tới Dực Minh.

Nói thực là thi thoảng nghe thấy Tiểu Trúc hát,Dực Minh phát hiện bản thân mình ghen tị,ngay cả lúc Ngô Phong theo đuổi Tiểu Trúc hắn cũng chưa từng cảm thấy ghen tị như vậy,nhưng bây giờ lại đi ghen tị với mấy cọng cỏ này,nói ra chắc người ta sẽ cười thối mũi mất.

Vì thế Dực Minh bất động thanh sắc khiến Tiểu Trúc chuyển lực chú ý vào người Bảo Bảo và Bối Bối,thường xuyên đem Bảo Bảo và Bối Bối đẩy lên người Tiểu Trúc,hai hài tử cũng rất thông minh biết gần đây phụ thân nhà mình hình như không quá chú ý tới mình nữa,Bối Bối vừa đến trước mặt Tiểu Trúc liền mở to hai mắt tròn xoe như viên bi,nhìn chằm chằm Tiểu Trúc cười tủm tỉm,trong mắt lộ vẻ ưu tư thương nhớ khiến Tiểu Trúc đau lòng ôm lấy hai bảo bối dỗ dỗ vỗ về,chờ khi phục hồi lại tinh thần thì sắc trời đã tối muộn khiến cho sau này mọi việc căn bản đều rơi vào tay Tráng Tử và Dực Minh,cậu và Viên Nhi chỉ cần chơi với hài tử là đủ rồi.

Hết chương 45.
Bình Luận (0)
Comment