Trong phòng của hài tử,bốn lớn ba nhỏ đang mắt to trừng mắt nhỏ,tuy rằng Tiểu Trúc hy vọng Bảo Bảo và Bối Bối đi ngủ để tò te một chút với Dực Minh nhưng tình hình hiện tại có vẻ khiến cậu không thể tiến hành kế hoạch được rồi.
Với lại dường như là Bảo Bảo và Bối Bối cũng biết phụ thân mình muốn làm cái gì cho nên ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ,tinh thần hết sức tỉnh táo ngồi ở đầu giường,một tay nghịch đồ chơi Dực Minh làm cho mình,hai mắt mở to quét qua quét lại trên mặt của Tiểu Trúc,còn Tiểu Nam lại bởi vì đến giờ ngủ trưa mà cuối cùng nhịn không được ngủ mất tiêu.
Viên Nhi thấy Tiểu Nam ngủ nhanh chóng ôm hài tử về giường của nó,có thể là bởi Bảo Bảo và Bối Bối vẫn còn ở đó nên đôi lúc Tiểu Nam cũng không muốn Viên Nhi ôm đi,cơ bản là chỉ cần có Bảo Bảo và Bối Bối là được khiến Viên Nhi nhịn không được mà ăn dấm chua với hai hài tử này.
Tiểu Trúc nhìn hai hài tử sống chết chịu đựng này,nhịn không được mà thở dài trong lòng,hai thằng tiểu quỷ này giống tính ai không biết nữa!
"Bảo Bảo,Bối Bối ngoan,đến giờ ngủ trưa rồi,mấy đứa ngoan ngoãn đi ngủ khò khò đi có được hay không? " Tiểu Trúc nhẹ nhàng dỗ dành sờ sờ hai cái đầu mới mọc mấy cộng lông tơ.
Bảo Bảo và Bối Bối rất ăn ý trừng to hai con mắt đồng thời há miệng nói a ê a ê,nước miếng chạy xuống theo khoé miệng,Bảo Bảo có chút ghét bỏ nhìn nước miếng chạy xuống cổ,nắm lấy cổ áo lau lau khoé miệng,mà Bối Bối thì lại không thèm để ý đến nước miếng giàn giụa, tiếp tục nhìn phụ thân nhà mình thể hiện sự kiên định của mình.
Tiểu Trúc không biết những hài tử khác có giống hài tử nhà mình hay không nhưng cậu cảm thấy được ý nghĩ của hài tử qua đôi mắt trắng đen rõ ràng kia,nghe giọng là có thể cảm nhận được tâm tình của chúng nó,mà sự thông minh Bảo Bảo biểu hiện ra ngời khiến cậu giật mình,bây giờ mới chỉ là hài tử nửa tuổi cư nhiên lại thông minh như thế,đôi khi cậu thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu Bảo Bảo là người nào đó xuyên vào vậy thì hắn phải che dấu sự thông minh của mình đi để người khác không nghĩ mình là quái vật mới phải chứ,nhưng Bảo Bảo hoàn toàn không hề che giấu gì hết,cho nên Bảo Bảo hẳn là thông minh trời sinh từ nhỏ đi,biểu hiện của Bối Bối tuy rằng kém hơn một chút nhưng một số mặt khác lại thông minh hơn Bảo Bảo nhiều,có những hài tử như này khiến Tiểu Trúc cảm thấy rất vui sướng nhưng đồng thời cũng lo lắng đợi khi chúng nó lớn hơn một chút nữa liệu có thể vì quá thông minh mà không tìm được bạn cùng lứa hay không?
Dực Minh thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Tiểu Trúc không nhịn được khẽ cười thành tiếng,sau đó vội cúi gằm mặt xuống trước khi Tiểu Trúc kịp quay lại nhìn,nhưng chỉ cần nghe tiếng là Tiểu Trúc biết là của Dực Minh phát ra rồi,hung hăng trừng trắng mắt một lúc,cuối cùng Tiểu Trúc cũng hết hy vọng,nếu không giải quyết chuyện này thì Bảo Bảo và Bối Bối nhất định sẽ không đi ngủ.Nhưng vì sao bọn họ lại bàn chuyện ở trong phòng cho hài tử nhỉ? Tiểu Trúc hồi tưởng lại tình huống ban đầu.
Buổi sáng hôm nay Tiểu Trúc đi rửa mặt như bao ngày xong thì đút hài tử ăn,đang tính đi đến quan sát ruộng thực nghiệm để viết nhật kí thì vừa đi ra khỏi phòng hài tử,Dực Minh liền xuất hiện chặn đường cậu,nhét vào tay cậu một đống giấy đen thui toàn chữ là chữ.
Lúc mới đầu cậu còn tưởng là lá thư đó đó không nhịn được mà mừng thầm trong lòng đồng thời cảm thấy có hơi thẹn thùng,nhưng nghĩ thấy nếu đã quyết định tiếp nhận rồi thì xem thử Dực Minh viết cái gì cũng được.
Vì thế cậu có chút tò mò mà đọc thư trên tay,ai ngờ vừa mới đọc mấy dòng đầu liền biết hoàn toàn không phải chuyện đó đó,Tiểu Trúc không khỏi đỏ mặt tía tai,trong lòng lại thấy may mắn vì mình chưa nói ra suy nghĩ của mình nếu không có lẽ hình tượng từ trước tới nay của mình đều bay sạch luôn.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Trúc lập tức bị nội dung của thư trên tay hấp dẫn,rõ ràng một tháng trước Dực Minh cũng không hề biết gì về việc trồng dược và rau như mình nhưng bây giờ trên tay lại là nhật ký quan sát đầy đủ và chi tiết khiến cậu giật mình.
Đã sớm nghe sư phụ nói,năng lực học tập của Dực Minh rất mạnh,hắn có thể tiếp thu những gì được dạy rất nhanh hơn nữa còn có thể suy một ra ba,ngược lại,Tiểu Trúc có lẽ đã đem lực chú ý ở việc gây trồng dược liệu nhân tạo nên tốc độ học tập đối với một số phương thuốc và phương pháp trị liệu có chút thong thả.
Tiểu Trúc cảm thấy nên nói chuyện này một cách uyển chuyển với Mạnh Ngọc trước,người ta thường nói sự hứng thú là người thầy tốt nhất,trước mắt thì toàn bộ sự hứng thú của Tiểu Trúc đều đặt vào việc gieo trồng nhân tạo này,khó tránh khỏi việc mất tập trung vào những việc khác,nhưng khi Dực Minh đặt nhật kí quan sát vào tay mình,lòng hiếu thắng của Tiểu Trúc bị Dực Minh khơi dậy,hình như mình bị những ngày sống quá bình thản vùi lấp mất ý chí chiến đấu rồi hay sao ấy?
Dực Minh có thể làm được thì cậu cũng có thể làm.Vì thế,sau khi ăn xong cơm trưa,Tiểu Trúc định chờ Bảo Bảo và Bối Bối ngủ liền ngả bài với Dực Minh,ngay cả Dực Minh cũng theo vào phòng của hài tử.
Mà Viên Nhi cũng tính dỗ Tiểu Nam ngủ,mặt khác cũng rất tò mò Tiểu Trúc muốn nói gì với Dực Minh,vì thế lôi kéo Tráng Tử cũng vào phòng hài tử,nói dễ nghe là để Tiểu Nam cảm thấy được yêu thương của song thân.
"Được rồi,thân là một thành viên trong nhà,để Bảo Bảo và Bối Bối tham gia vào chuyện này cũng không phải là không được,nhưng là hài tử chưa trưởng thành nên hai đứa không được quyền bỏ phiếu đâu,biết chưa?" Tiểu Trúc nhẹ nhàng xoa xoa hai cái đầu nhỏ,bất đắc dĩ phải lùi một bước thoả hiệp.
Hai hài tử thập phần ăn ý mà gật gật đầu,tuy rằng không biết ý tứ cụ thể của Tiểu Trúc nhưng thấy biểu tình và ngữ khí khi nói chuyện của Tiểu Trúc,hai hài tử khẳng định đây là phụ thân nhà mình đang thể hiện sự nhượng bộ.
"Dực Minh,ruộng thực nghiệm là ta đề ra đúng chứ?" Tiểu Trúc ôm hai tay trước ngực,hai chân đứng hình chữ bát,ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Dực Minh.
Dực Minh thấy Tiểu Trúc bắt đầu mở miệng liền biết tiếp theo sẽ là yêu cầu,lập tức cảnh giác hơn nhưng thân thể vẫn ở trạng thái thả lỏng như cũ.
"Đúng vậy."
"Nếu là ta đề ra vậy thì ta tất nhiên phải có quyền và nghĩa vụ chăm sóc chúng nó,quan sát chúng nó,sau đó mới có thể biết được đầy đủ số liệu cụ thể để làm tốt hơn vào những lần thí nghiệm tiếp theo." Tiểu Trúc lộ ra thái độ khi đàm phán với công ty khác,tuy rằng liên quan đến chức vụ nên cậu rất ít khi tự mình đi đàm phán.
"Đúng vậy,nhưng mà...." Dực Minh vừa mới chuẩn bị nói lập tức bị Tiểu Trúc cướp lời.
"Ngươi đã hiểu được như vậy nhưng ngươi lại tự tiện tiếp nhận công việc của ta khi ta chưa cho phép,đã vậy còn dùng con của ta như một cái cớ khiến ta rời xa công việc thuộc phạm vi của ta,về mặt đạo đức hay pháp luật ngươi đều đã vượt quy rồi." Thân người Tiểu Trúc nghiêng về phía Dực Minh,tiếp tục nói:"Nhưng,là sư huynh của ngươi,chỉ cần ngươi sau này không ngăn cản ta nữa thì ta sẽ hào phóng mà tha thứ cho ngươi."
"Ta không thể làm vậy được." Dực Minh chỉ cần tưởng tượng tới việc Tiểu Trúc đối xử với thực vật tốt hơn với mình liền nhịn không được chua chua trong lòng,hơn nữa lấy biểu hiện gần đây của Tiểu Trúc,cậu ấy căn bản là đã tiếp nhận mình rồi,tuy rằng chưa nói ra miệng nhưng hắn lại có thể hiểu rõ được ý nghĩ của Tiểu Trúc.
"Ngươi.... " Tiểu Trúc cảm thấy những lời mình nói chẳng có chút giá trị gì cả,nhưng với tư cách là một người từng sống trên trái đất,Tiểu Trúc không tin là mình không nghĩ được biện pháp nào.
Tròng mắt Tiểu Trúc chuyển động,nhẹ nhàng tới bên người Tráng Tử,vẫy vẫy tay với hắn ý bảo hắn cúi đầu xuống.
Tuy không biết Tiểu Trúc muốn làm cái gì nhưng Dực Minh vẫn nguyện ý thu ngắn lại khoảng cách với cậu,ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
"Ta muốn đứng cùng một vị trí với người chứ không phải là đứng ở phía sau ngươi,nếu ngươi lại ngăn cản ta thì nói không chừng ta sẽ thay đổi chủ ý đấy." Tiểu Trúc nói xong lập tức lùi về phía sau một bước,gắng sức giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất nhưng Dực Minh vẫn nhìn thấy cậu đang căng thẳng và thẹn thùng khi nhìn vào hai bên tai.
Dực Minh nghĩ tới lời Tiểu Trúc vừa nói không khỏi có chút ngây ngốc,sau đó như muốn xác nhận lại một lần nữa mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Trúc,ngay cả những lời Viên Nhi và Tráng Tử nói khẽ bên cạnh cũng như gió thổi bên tai.
Tiểu Trúc bị Dực Minh nhìn chằm chằm như vậy khiến mặt đỏ bừng cả lên,có chút xấu hổ nói:" Được hay không,nói một lời đi."
"Được,ta đồng ý." Dực Minh nhanh chóng gật gật đầu,đùa gì chứ,mỡ dâng tới miệng mèo ngu gì không đớp,hiếm khi Tiểu Trúc tự mở miệng nói tiếp nhận mình nếu không gật đầu thì chỉ có bị ngu thôi.
Vì không biết Tiểu Trúc rốt cuộc nói cái gì với Dực Minh nhưng không cản trở Viên Nhi và Tráng Tử nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng của Tiểu Trúc và câu nói "Được,ta đồng ý" kia,vì thế một sự hiểu lầm hết sức hoa lệ lập tức được sinh ra.
Viên Nhi giương lên nụ cười,lén kéo Tráng Tử ra khỏi phòng.
"Viên Nhi,không phải là muốn nghe ca phu thương lượng chuyện gì đó với Dực Minh à? Sao lại đi ra rồi?" Tráng Tử cảm thấy hơi rối não,cuộc đối thoại giữa ca phu và Dực Minh thật sự rất quỷ dị,hắn hoàn toàn không biết cái câu cuối cùng thì có liên quan gì đến mấy câu trước.
"Bởi vì đã hiểu được rồi thì phải đi thôi chứ.Thời gian tiếp theo là dành riêng cho người một nhà bọn họ,chúng ta không thể vào góp vui được đâu." Viên Nhi kéo tay Tráng Tử đi,cười vô cùng vui sướng,hắn từng lo lắng về sau ca phu có hạnh phúc được hay không,bây giờ đã có Dực Minh chăm sóc ca phu thì hắn có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
"Viên Nhi,ca phu là ca phu của chúng ta,chúng ta mới là người một nhà chứ,tuy rằng Dực Minh đại ca là người rất tốt nhưng dù sao huynh ấy cũng chẳng cùng quan hệ huyết thống với chúng ta nha." Tráng Tử càng thêm rối não,sao Dực Minh với ca phu lại biến thành người một nhà được,vậy bọn hắn thì sao,tuy rằng hắn và ca phu cũng không hề có quan hệ huyết thống nhưng hắn là thúc thúc của Bảo Bảo và Bối Bối đấy nhá!
"Đúng đúng đúng,chúng ta cũng là người một nhà nhưng Dực Minh đại ca cũng rất nhanh sẽ trở thành người một nhà với chúng ta thôi,tóm lại,tướng công,ngươi cứ chờ uống rượu mừng đi." Viên Nhi vỗ vỗ cánh tay Dực Minh,tuy đôi lúc Tráng Tử dùng não hơi kém một chút nhưng chỉ cần đối tốt với mình và Tiểu Nam là được rồi,mấy cái khác cũng chả cần quan tâm làm gì.
Hết chương 46.