Edit: Tiểu Âm
“Cứ như vậy, nhà muội dựa vào việc bán hương liệu mới giàu lên, sau có cơ hội, Mạc lão bản bán Vạn Phúc Lâu và rời khỏi trấn Thanh Hà, nhà muội nhân đó mà mở tửu lâu, cuộc sống mới có thể tốt như bây giờ.” Triệu Tương Nghi kể những chuyện mà nhà mình đã trải qua trong mấy năm nay cho Tề Uyển Dao nghe, thấy tâm tình của Tề Uyển Dao cũng đã tốt hơn, mới cẩn thận hỏi: “Vậy còn tỷ?”
Lúc này đã hết một ngày, Tề Uyển Dao ở Như Ý phường dưỡng thương đã hai ngày, thương thế ngày một tốt hơn, người cũng có tinh thần.
Nhắc đến bản thân, Tề Uyển Dao khó khăn lắm mới hồi phục một chút tinh thần nhưng nghe hỏi vậy, hai mắt như mất hồn.
Đoạn thời gian này, Tề Uyển Dao luôn trằn trọc, suy nghĩ xem nên nói những chuyện u ám không chịu nổi trong quá khứ cho Triệu Tương Nghi như thế nào mới tốt.
Thế nhưng Nhâm thị nói rất đúng, nhân sinh không thể trốn tránh, trừ phi chính nàng thật sự rất ích kỉ, làm cho những người quan tâm đến mình phải vì mình mà thương tâm, còn nếu không muốn như vậy thì phải dùng năng lực của chính mình mà tiến về phía trước, đương đầu mọi chuyện.
Mặc dù sẽ rất đau, rất gian nan nhưng chính mình pah3i dũng cảm đối mặt hết thảy.
“Không nói cũng được, chờ tỷ muốn nói thì nói cho muội biết nha.” Triệu Tương Nghi mỉm cười, “Chỉ cần tỷ nghĩ thông, bình an thì cứ ở nhà muội, chúng ta sẽ ở chung một chỗ với nhau như lúc trước.”
“Tỷ nói…” Mặt Tề Uyển Dao tái nhợt, dựa vào giường nhìn Triệu Tương Nghi lại nhìn Nhâm thị, “Sớm muộn phải nói.”
Nhâm thị và Triệu Tương Nghi đều không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe Tề Uyển Dao đem chuyện đã trải qua nói cho họ biết, làm như vậy sẽ khiến lòng thêm thoải mái, Tề Uyển Dao làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là cách trị tổn thương lòng. Nhưng như vậy cũng sẽ khiến cho vết thương một lần nữa nứt ra, phải trị liệu thật tốt, vượt qua cơn đau của tổn thương mới có thể lột xác tái sinh lần nữa, có thể tiếp tục sống nốt quãng đời còn lại.
“Năm ấy cha ta mất...” Ánh mắt Tề Uyển Dao như đang nhớ về miền xa xôi, hơi nhắm lại, nhớ lại chuyện cũ mặc dù Tề thợ mộc mất đã đem lại cho gia đình một nỗi đau khôn cùng, nhưng đau đớn như vậy so với chuyện nàng đã gặp thì nó ấm áp hơn nhiều.
Chí ít, ở đoạn thời gian đó, còn có tình thương của mẫu thân, ca ca kiên cường.
Năm ấy, sau khi làm xong tang sự cho Tề thợ mộc, Tề Uyển Dao theo mẫu thân Uông thị, ca ca Tề Sâm từ biệt mọi người ở Triệu gai thôn, đến nhà đại bá Tề Uyển Dao để nương tựa.
Đại bá Tề Uyển Dao là người rất tốt, hơn nữa còn chăm chỉ, yêu thương con cháu. Sau khi bei61t tin Tề thợ mộc chết, u buồn một thời gian dài, rất vui vẻ chăm chấp ba người cô nhi quả phụ.
Nhưng đại bá nương Tề Uyển Dao không có tốt như vậy, bình thường hay mượn cớ gây khó dễ cho mẹ con ba người, không phải trào phúng nói, thì cũng tìm đủ lỗi nhỏ này nọ mắng Uông thị. Khi đó, Tề Sâm rất cương ngạnh, lúc nào cũng che chở mẫu thân và muội muội, đại bá nương cũng không có biện pháp mà ức hiếp tiếp.
Còn Uông thị mang tiền tiết kiệm của Tề thợ mộc theo, cũng không tính ỷ lại vào đại bá, ở trong nhà đại bà chỉ là dựa một chút thế lực thôi, Uông thị sợ mình cô nhi quả phụ, mặc dù có gia sản, cũng giữ không được, bị người ta để ý đến. Cho nên mới đến nhà đại bá ở, nghĩ mình cũng có tiền tiết kiệm, đại bá nương là người không dễ nói chuyện, nhưng không đến mức gây khó dễ đến vậy.
“Thế nhưng sau đó…” Tề Uyển Dao nói, đồng thời cắn chặt môi dưới,, cho đến khi môi dưới trắng bệch chảy ra máu, mới kiên cường nói tiếp, “Thân thể mẹ ta ngày càng xấu, mỗi ngày đều ho khan, tiền tiết kiệm của nhà ta đổ hết vào thuốc thang lo cho mẹ, cũng từng chạy đến nhờ đại bá nương giúp đỡ, nhưng đại bá nương nháo nhào nói mẹ ta bị bệnh lao, không chỉ không giúp một tay, còn đem ba người bọn ta đuổi đến một căn phòng hẻo lánh.”
“Tốt xấu gì cũng là thân thích làm sao mà quá đáng vậy.” Triệu Tương Nghi nghe mà tức giận mắng.
“Lúc đó đại bá không có ở nhà, đến trên trấn làm thợ mộc kiếm tiền, ta và ca ca có oan ức cũng không dám đi đến đó nói, chỉ phải cắn răng chịu đựng, chiếu cố mẫu thân quan trọng hơn.” Tề Uyển Dao chậm chạp kể lại, “Sau đó đại bá ta về nhà, không may mắn ở trên trấn nhiễm bệnh về, mời đại phu đến nhiều lần,, đều nói rất nghiêm trọng, bệnh tình của đại bá ngày càng xấu…Lúc đó, đại bá nương ta không có chăm sóc đại bá cẩn thận, ngược lại mỗi ngày đến sài phòng mắng mẹ ta là khắc tinh, khắc phu lại khắc người thân, làm hại bệnh đại bá ngày trầm trọng thêm…Kỳ thụ đại bá nhà ta sinh bệnh không có liên quan đến mẹ ta…”
Đại bá Tề Uyển Dao sinh bệnh, người đứng đầu trong nhà hiển nhiên là đại bá nương của Tề Uyển Dao, hóa ra bà ta không vừa mắt Uông thị, nên nổi tâm tư chèn áp, ngày ngày luôn tìm cách đuổi cổ ba mẹ con Tề Uyển Dao ra khỏi nhà.
Có một lần, Tề Uyển Dao một mình lên trấn mua thuốc cho Uông thị, xui xẻo bị lão bản của hiệu thuốc đó nhìn trúng, sau đó lão bản kia sai bà mối đến cầu hôn, ý muốn nạp Tề Uyển Dao làm tiểu thiếp, Tề Uyển Dao biết được tin này.
Lúc đó Tề Uyển Dao sợ đến chết khiếp có điều lúc đó chỉ có nàng và đại bá nương, không thể làm kinh động đến mẫu thân, rất sợ bà vì chuyện này mà bệnh thêm nghiêm trọng, Tề Uyển Dao không thể làm gì khác hơn là nén giận, chờ đại bá nương đem người đưa ra ngoài cửa, lúc đó Tề Uyển Dao liền quỳ xuống cầu xin, đề mình tự làm chủ, vì Tề Uyển Dao không muốn đem hạnh phúc của mình đặt vào trong tay người khác
Nàng mới mười nhất a
Thế nhưng đại bá nương căn bản không phải là người hiền lành gì, mắt thấy cơ hội tốt như vậy tới, bà ta không những kiếm được một khoản, lại có thể nhân cơ hội đem ba người các nàng tống ra khỏi cửa, nói không chừng ngày sau Tề Uyển Dao làm di nương, còn có thể giúp đỡ cả nhà bà ta.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Có điều vị đại bá nương này rất thông minh, biết rõ Tề Uyển Dao tính tình cương liệt, có bắt ép cũng không được.
Vì vậy bà ta một mặt đáp ứng Tề Uyển Dao, nói mình sẽ không làm như vậy, Tề Uyển Dao tuổi còn nhỏ, lại được bảo vệ rất tốt, vì vậy không rành chuyện trên đời, cũng không đoán được ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ đơn thuần tin tưởng đại bá nương.
Không đoán được, vào một đêm mấy ngày sau, nàng bị người ta bắt trói sau đó còn bị tát mấy cái vào mồm, đặt lên cỗ kiệu đưa đi.
Mặc cho nàng kêu khóc thế nào, giãy dụa làm sao, cuối cùng chạy trốn không xong
Đêm đó, Uông thị ho khan rất nhiều, ho ra máu khiến cho Tề Sâm hoảng sợ, lại tìm không thấy bóng dáng Tề Uyển Dao đâu, nhưng ali5 lo lắng cho bệnh tình của Uông thị, cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Mà đại bá nương, lại hào hứng trốn ở trong phòng đếm tiền…
Có người nói vị thương nhân kia rất nhiều tiền, tiệm thuốc ở trấn trên chỉ là một phần trong tài sản của y, phủ đệ của y là ở Dương huyện, nơi đó hội tụ nhiều sản nghiệp của y.
Ngày ấy nhìn thấy Tề Uyển Dao liền coi trọng, lúc đó y vừa đến hiệu thuốc trên trấn thu tiền, ngắm Tề Uyển Dao vài lần, đã nổi tâm tư muốn cưới làm vợ bé.
Sau lại biết được Tề Uyển Dao không đồng ý, càng làm cho y thêm ngứa ngáy, cho nên mới giao chuyện này cho đại bá nương giải quyết.
Vì vậy, sau khi mọi chuyện đã cong, liền đem bạc đến cảm tạ đại bá nương thành toàn, vị lão gia này một lần xuất ra năm mươi lượng bạc, đồ trang sức, vải vóc sa tanh càng không thiếu được
Đại bá nương sống hơn nửa đời người, nên chưa từng thấy qua nhiều đồ tốt như vậy.
” Vậy sao tỷ có thể trốn thoát khỏi nơi đó?” Triệu Tương Nghi nghe vậy cũng hoảng sợ, cắt đứt lời nói của Tề Uyển Dao
Tề Uyển Dao nghĩ đến chuyện này càng thêm chán ghét, không muốn nhớ đến tất cả chuyện đã xảy ra ở phủ đệ của vị lão gia kia.
Chẳng qua dừng trong chốc lát, Tề Uyển Dao lại nói tiếp: “Đêm đó ta bị đưa đến trong một gian phòng... Bên trong giăng đèn kết hoa, nhưng ta nhìn mấy lần liền muốn nôn, dạ dày co thắt kịch liệt, hai tay ta bị trói chéo sau lưng, trong miệng bị nhét một cái khăn, nếu không ta đã tự sát lúc đó rồi.”
Nghe được giọng nói quyết tuyệt của Tề Uyển Dao, Triệu Tương Nghi cũng giật mình, vội an ủi: ” Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ muội đã ở bên cạnh tỷ.”
Tề Uyển Dao cảm động nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó nắm hai tay Triệu Tương Nghi vui mừng nói: “Cám ơn muội, Tương Nghi muội muội.”
“Sau đó…”
Nói đến sau đó, tâm tình Tề Uyển Dao càng thêm tuyệt vọng.
Nàng vì quan tâm đến bệnh Uông thị sẽ nặng thêm, lại hận đại bá nương bán mình, càng lo thêm tình cảnh bây giờ của mình.
Bên ngoài rất ồn ào, nha hoàn chủ tử vui vẻ một đoàn, không biết có phải vì chuyện này mà vui vẻ không, chỉ nghĩ như vậy, Tề Uyển Dao hận mình không nôn ra một ngụm máu.
Tuyệt vọng ngày càng tăng.
Ước chừng qua nửa canh giờ có người vào trong phòng.
Tề Uyển Dao lập tức run sợ lùi sát vào giường.
Thế nhưng người này rất kỳ quái, cái gì cũng chưa nói, giúp Tề Uyển Dao cởi trói, lấy khăn trong miệng ra giúp nàng.
Tề Uyển Dao được người nọ cứu cũng chất vấn hỏi người nọ là ai, nhưng người nọ lại cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Tề Uyển Dao, trong mắt có đồng tình, có thương tiếc, lại còn có một chút đố kỵ nhìn Tề Uyển Dao
Tề Uyển Dao nghĩ rằng mình đã được cứu, vừa định tìm cách thoát khỏi hung hiểm, lại có người đẩy cửa đi vào.
Người vào không phải ai khác, chính là vị lão gia đã đem Tề Uyển Dao bắt đến đây, hắn vừa nhìn thấy Tề Uyển Dao được người kia cởi trói, liền tức giận đến nói đều nói không được
Nữ nhân kia thấy thế vội vã nói với Tề Uyển Dao một câu: “Sống hay chết là do ngươi, nên làm ta đều làm.” Sau đó bụm mặt khóc chạy đi.
Tề Uyển Dao cực sợ tay chân nhảy xuống giường, chạy ra ngoài hô cứu mạng, nhưng trong lòng nàng cũng rõ, đây là địa bàn của vị lão gia kia, nàng có kêu cứu cũng vô dụng.
Vị lão gia đó uống rất nhiều rượu, rất tức giận xông đến bắt lấy một tay Tề Uyển Dao, khiêng nàng lên mặc cho nàng có kêu khóc cũng không lưu tình, ngược lại còn ném Tề Uyển Dao lên giường.
Tề Uyển Dao đã thay một bộ quần áo mới, cả người yếu ớt như tờ giấy Tuyên Thành, chỉ vài cái vị lão gia đó đã xé rách quần áo trên người, Tề Uyển Dao hận đến nước mắt đã rơi, hoảng loạn rút cây trâm tóc xuống.
Muốn đâm về phía mình cổ mình mà tự sát, không biết quỷ xui đất khiến làm sao mà cây trâm đềm trúng người định cướp đoạt trong sạch của nàng