Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 133

Edit: Thiên Âm

Máu đỏ tươi dính trên mặt Tề Uyển Dao, sềnh sệch mà ấm áp làm cho dạ dày Tề Uyển Dao co thắt kịch liệt, nàng cũng không biết mình lấy đâu ra khí lực, đẩy nam nhân trung niên đó ra, được tự do nàng lập tức nhảy từ trên giường xuống, hoảng sợ ném cây trâm trong tay, chạy ra ngoài.

“Tỷ đã giết chết ông ta?” Triệu Tương Nghi nghe Tề Uyển Dao kể xong, giật mình, không tự chủ hỏi một câu.

“Tỷ cũng không biết…” Tề Uyển Dao nhíu chặt mày, hai tay run run níu chặt chăn đệm, chắn chặt môi dưới, “Lúc đó tỷ rất sợ, trong đầu chỉ nghĩ đến chạy trốn, căn bản không có nghĩ gì khác.”

“Theo lời tỷ nói, vị kia có tiền như vậy, phủ đệ hẳn là rất lớn, tỷ sao chạy trốn ra được?” Triệu Tương Nghi lại hỏi.

Tề Uyển Dao vẫn lắc đầu, cũng rất là nghi ngờ nói: “Tỷ không biết…Lúc tỷ đâm ông ta bị thương, tỷ sợ hãi chạy ra ngoài, tỷ không biết đường, cứ như con ruồi không đầu bay lung tung, nhưng rất kỳ quái, dọc trên đường chạy đi tỷ không có thấy những người khác, cuối cùng tỷ tìm được một cửa hông, cửa không có khóa, tỷ mở cửa đó chạy ra ngoài, cứ chạy không dừng vì tỷ chỉ nghĩ nếu dừng lại sẽ bị bọn họ phát hiện mà đuổi theo, cho nên tỷ chạy suốt đêm về trấn…”

“Đúng là kỳ quái thật.” Nhâm thị cũng cảm thấy lạ, “Chờ một chút, lúc nãy cô nương nói trước đó có người cởi trói cho, cô có biết người đó không?”

“Ta hình như là đã gặp bà ấy ở đâu…nhưng lúc đó ta rất hoảng sợ nên không có nhớ ra, nữa nhìn cách ăn mặc của bà ấy, cũng không giống những người ta đã kết bạn…”

“Có phải là bà ấy âm thầm giúp tỷ? Mấy hạ nhân rời đi kia là do bà ấy giúp?” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên nhắc nhở.

Tề Uyển Dao ngưng mi, cuối cùng nhí mi lại, tâm đau đớn, “Tỷ không biết… Tỷ, tỷ không muốn nhớ lại buổi tối đó…”

“Không sao, đều đi qua.” Triệu Tương Nghi vội an ủi, nghe Tề Uyển Dao kể lại, chuyện nghiêm trọng như vậy nhưng không có giống như tưởng tượng tí nào, chí ít…Nàng đã đoán sai, Tề Uyển Dao vẫn còn là một thân xử nữ.

“Ta là một đường chạy nạn tới đây…Đêm đó ta chạy ra khỏi trấn, cho rằng không sao, nên buông lỏng cảnh giác, tìm hộ nông gia cầu bọn họ cho ta một bộ quần áo khác để thay. Gia đình đó rất nhiệt tình, không chỉ cho ta bộ xiêm y khác để thay, mà còn cho ta ăn. Nhưng không nghĩ tới, sáng ngày hôm sau, ta tạm biệt gia đình đó ra bên ngoài, lại ngẫu nhiên phát hiện người trói ta đêm ấy đưa đi chính là gia đình đó, lúc ấy ta rất sợ, sợ bị bọn họ phát hiện, bắt trở về, liền tìm bùn đen trét lên mặt, còn xé vài chỗ quần áo trên người gải làm khất cái chạy trốn…Cho rằng không có chuyện gì…” Tề Uyển Dao nói đến đây, hai hàng lệ chảy xuống.

“Không ngờ ngày đó đến trấn Thanh Hà, vẫn bị bọn họ phát hiện, lúc đó ta đã có tâm muốn chết, nghĩ thầm nếu bị bọn họ bắt được, ta sẽ tìm đến cái chết, cũng sẽ không để bọn họ bắt được mà làm ô nhục chính mình, may mắn đụng phải Triệu đại thúc, lúc đó sắc trời quá mờ, ta không có nhận ra, thế nhưng cũng tốt, ta như vớ được cọng cỏ cứu mạng, ta quỷ xuống cầu thúc ấy cứu ta…Thúc ấy thực sự đã cứu được ta, làm cho ta may mắn thoát khỏi hiểm cảnh.”

“Có lẽ là thiên ý, để cho chúng ta gặp lại nhau…Muội cảm thấy may mắn vì ngày đó cha đã cứu được tỷ.” Triệu Tương Nghi hít sâu một hơi, cảm thán nói.

Tề Uyển Dao cảm kích nhìn nàng, nắm chặt của tay nhỏ của nàng: “Cám ơn muội, cám ơn cả nhà muội, đại ân này Uyển Dao ta cả đời không quên.”

“Nếu như thế, thì cứ sống cho thật tốt.” Nhâm thị bỗng nhiên mở miệng, trên tay cầm một chén thuốc, “Nào, trước uống thuốc đã, chỉ có dưỡng thương thật tốt, mới có thể giải quyết những chuyện phiền toái này.”

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

“Sư phụ, còn phiền toái gì nữa? “Triệu Tương Nghi không hiểu hỏi, tâm nàng bây giờ đều đặt hết lên người Tề Uyển Dao, chỉ cảm thấy Tề Uyển Dao ở bên cạnh họ thì tốt rồi, còn có thể có phiền toái gì sao?

“Khế ước bán thân.” Nhâm thị nói ra một lời kinh người, “Nghe cô nói như vậy, chắc cô đã bị đại bá nương bán đi rồi? Đương nhiên thiếp thất và nha hoàn kỳ thực không có gì khác nhau cả, đều có khế ước bán thân, có điều nếu làm di nương thì được hưởng thụ một chút. Cho nên, tuy rằng cô đã trốn thoát, nhưng khế ước bán thân vẫn bị người ta nắm ở trong tay, những chuyện cô phải đối mặt sắp tới, vì tự do của mình mà nỗ lực.”

Nghe Nhâm thị nói vậy, Tề Uyển Dao giống như bóng cao su, cả người xụi lơ: “Đúng vậy...Ta chung quy là tiện tịch…”

“Đừng có nghĩ như vậy.” Triệu Tương Nghi lắc lắc cả người Tề Uyển Dao xoay mặt nhìn về phía Nhâm thị, “Sư phụ, sư phụ đừng nói với tỷ ấy…mấy điều này… Tỷ ấy mới hồi phục không lâu mà.”

“Không, những điều này cô nương ấy phải biết, có như vậy vết thương lòng mới có thể khép lại, bằng không, những chuyện sắp tới cô ấy sẽ không chịu nổi, căn bản không thể vực dậy lại được.” Nhâm thị bỗng nhiên nghiêm túc.

“Đúng rồi còn mẹ của ta…” Tề Uyển Dao che miệng bật khóc, chốc lát lại nghẹn ngào nói,” Không biết mẹ ta nghe nói ta bị bán làm thiếp, bệnh tình có trở nặng không…”

“Cho nên, cô phải kiên cường hơn.” Nhâm thị vỗ vai Tề Uyển Dao, “Chỉ cần cô có thể cường đại, mới có thể bảo vệ được cho thân nhân của mình.”

“Đúng vậy, Uyển Dao tỷ tỷ, bọn muội đều ở bên cạnh tỷ, bọn muội sẽ giúp tỷ, tỷ…đừng nghĩ luẩn quẩn nữa.” Triệu Tương Nghi nắm hai tay Tề Uyển Dao hứa.

Tề Uyển Dao được cổ vũ như vậy, gật đầu nói: “Là ta sai rồi, chính vì quá nhát gan, không muốn nhớ đến quá khứ của mình…Nghĩ đến còn mặt mũi gặp lại mọi người nên mới chọn cách tự sát…”Nói đến phân nửa, Tề Uyển Dao bỗng nhiên lại nở nụ cười, có chút không thể tin nói, “Ta cảm giác mình bây giờ như đang mơ, chưa từng nghĩ có thể gặp lại mọi người…Càng không nghĩ lúc ta tuyệt vọng nhất ông trời lại để mọi người đến cứu ta.”

“Nào, hãy uống chén thuốc này trước, đem thương thế dưỡng cho tốt. rồi cùng nhau nghĩ biện pháp liên lạc với bá mẫu và a Sâm ca ca, đưa hai người họ đến đây, nhà đại bá tỷ thật ghê tởm, cứ đến ở nhà muội đi.”

Tề Uyển Dao khẽ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đem chén thuốc uống hết, cố gắng nuốt vị đắng trong miệng xuống, nàng nhưng không có một chút nhíu mày.

Triệu Tương Nghi thấy càng đau lòng, tỷ ấy đã trải qua bao nhiêu dày vồ cùng khổ sở, chén thuốc đắng như vậy nhưng không đắng bằng những gì tỷ ấy đã trải qua.

Bởi vì hơn cả gian khổ, chính là cuộc đời của tỷ ấy.
Bình Luận (0)
Comment