Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 115

Sau khi rời khỏi công ty luật, Lư Thần Long hỏi: "Cậu còn muốn đi đâu nữa?"

Trần Văn Cảng thở ra một hơi, đi về phía bãi đậu xe: "Mấy ngày nay... làm phiền cậu rồi."

Lư Thần Long đuổi theo anh: "Này, quan hệ của chúng ta thế nào hả, làm phiền cái gì mà làm phiền." Mấy hôm nay hắn bỏ em trai ở nhà bà Chu, bà cụ cũng biết cháu ngoại mình đã ra nước ngoài tìm người, vừa thở dài vừa ngồi nhà lạy Bồ Tát.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ thay đổi, xe dừng lại, đến nhà họ Trịnh. Trần Văn Cảng bấm còi hai tiếng, bảo vệ thò đầu ra, cho chiếc Lexus của anh vào. Bác Lâm đã được hệ thống chuông cửa báo trước, biết anh đến nên đứng trên bậc thềm chờ Trần Văn Cảng, đưa tay vỗ vai an ủi anh. Trần Văn Cảng ôm ông một lát, sau đó theo sau ông đi lên cầu thang.

Lư Thần Long ngồi cứng đờ trên sô pha trong phòng khách. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào dinh thự sang trọng của nhà họ Trịnh. Nhìn quanh quất lại cứ cảm thấy bất an, cầu thang tối om như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước xuống, hỏi tại sao lại có người lạ ở đây.

Nửa tiếng trôi qua như vậy, cuối cùng cũng có tiếng bước chân xuống cầu thang. Không ngờ lại là Trịnh Ngọc Thành cùng Trần Văn Cảng đi xuống. Hắn bắt gặp ánh mắt của Lư Thần Long, một bầu không khí bài xích và ghét bỏ mơ hồ hiện lên giữa hai người. Trịnh Ngọc Thành quay đầu sang: "Trịnh Thị có văn phòng tại các thành phố cảng lớn ở Đông Nam Á, cũng có khá nhiều nhân viên ở đó, nên em đừng lo, ba đã hứa sẽ giúp em, ông ấy chắc chắn sẽ giúp nghĩ cách."

Trần Văn Cảng có vẻ như đang nghe, nhưng thực ra lại mất hồn mất vía. Sắc mặt anh tái nhợt như vừa mới khỏi bệnh nặng.

Trịnh Ngọc Thành không nhịn được: "Nếu như..." Hắn muốn nói nếu như, nếu như Hoắc Niệm Sinh thật sự gặp chuyện không may, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không, anh biết mình đã đi sai đường, liệu anh có thể thử bắt đầu lại không? Nhưng những lời này quá tàn nhẫn, dù hắn thực sự nghĩ vậy cũng không thể nói ra vào lúc này. Cuối cùng Trịnh Ngọc Thành chỉ lên tiếng giữ người: "Em có muốn ăn ở đây không?"

Lư Thần Long bước lên phía trước: "Không, chúng tôi phải về đây."

Trần Văn Cảng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cùng lắm là cảm thấy cuộc sống của mình chỉ còn lại một ngày ba bữa, mọi người đều thúc ép anh phải ăn đúng giờ, ngoài ra, anh chẳng thể làm gì khác. Anh không muốn nợ ân tình của ai, nhưng đến nước này rồi, chỉ có thể mặt dày đến nhờ Trịnh Bỉnh Nghĩa giúp đỡ. Bên phía Hoắc Chấn Phi cũng đang tìm người, nhưng anh không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

Khi quay trở lại theo cùng tuyến đường, chiếc xe rẽ từ đường núi vào đường cao tốc. Trần Văn Cảng càng lái càng chậm dần, cuối cùng từ từ dừng xe bên vệ đường. Lư Thần Long hoang mang, nhìn anh mở hộp tỳ tay, lục lọi hồi lâu mới lấy ra một lọ thuốc, tay run rẩy định dốc ra một viên thuốc, không được.

Trần Văn Cảng nheo mắt, nghiêng lọ thuốc, lần này cả một nắm thuốc ào ra, anh ngửa đầu ra sau định nuốt vào.

Lư Thần Long vội vàng nắm lấy tay anh: "Cậu làm gì đấy!" Hắn liếc nhìn lọ thuốc, trên đó có ghi chữ "Alprazolam".

Trần Văn Cảng thì thầm: "Cậu lấy một viên cho tôi."

Lư Thần Long lấy hết thuốc trên tay anh, chỉ để lại một viên, sau đó xuống xe, đi vòng ra cốp xe lấy một chai nước.

Uống thuốc xong, Trần Văn Cảng gục xuống vô lăng, mặt vùi vào hai cánh tay, bất động. Anh im lặng hồi lâu, hỏi có sao không cũng không trả lời. Lư Thần Long bắt đầu sốt ruột, Trần Văn Cảng xin lỗi rồi mở cửa xe: "Tôi không thể đưa cậu về rồi, cậu gọi xe đi..." Anh vừa hít thêm một hơi, nói đến đây thì ngã xuống.

Xe cấp cứu vội vàng đưa anh đến bệnh viện, kiểm tra hết một lượt, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Bác sĩ có nhiều kinh nghiệm hơn, nói có thể là rối loạn chức năng thần kinh tim, Lư Thần Long nghe nhưng không hiểu lắm, chỉ thanh toán hóa đơn rồi trở về phòng bệnh.

Trần Văn Cảng đang dựa vào giường nghịch điện thoại: "Du Sơn Đinh vừa nhắn tin cho tôi."

Lư Thần Long hỏi: "Có tiến triển gì không?"

Trần Văn Cảng nhìn xuống: "Tìm thấy tài xế taxi đó rồi, người và xe ở một nơi rất hẻo lánh, tại hiện trường xảy ra va chạm, tài xế bị thương nhẹ, được phát hiện đưa đến bệnh viện, nhưng vẫn bất tỉnh, nên... vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra."

Lư Thần Long à lên một tiếng. Nói là chưa biết, nhưng thật ra những suy đoán khả thi lại quá nhiều, hắn không dám nói nhiều, nhưng không thể ngăn cản Trần Văn Cảng tiếp tục suy nghĩ lung tung.

Trần Văn Cảng nhìn ra cửa sổ: "Đêm qua tôi mơ thấy Niệm Sinh." Anh cảm thấy dường như đã mấy đời, nhưng khi nghĩ lại thì thấy rõ ràng chỉ mới chia xa không lâu lắm. Nhưng rồi lại nghĩ, không biết liệu sau này có còn gặp lại nữa không.

Lư Thần Long hoàn hồn, phân tích cho anh: "Cậu thử nghĩ xem, nếu thật sự có chuyện không may thì ít nhất cũng sẽ có tung tích, đúng không?"

So với các loại tai nạn, lúc này hắn đang nghĩ, thà rằng ông chủ Hoắc kia thật sự đã phạm phải tội gì rồi trốn ra nước ngoài còn hơn. Suy cho cùng thì Hoắc Niệm Sinh có rất nhiều sản nghiệp và khoản đầu tư, các mối quan hệ xã hội phức tạp, biết đâu có bí mật nào đó mà Trần Văn Cảng không biết. Lư Thần Long càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng như vậy, thế thì ít nhất y sẽ được an toàn, Trần Văn Cảng cũng dễ chấp nhận hơn.

Sau một hồi im lặng, Trần Văn Cảng chỉ nói: "Trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra, cứ hoàn thành những gì cần làm đã."

Để không bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào, mấy ngày này anh đã vặn âm lượng chuông lên mức tối đa, vừa hay lại có tiếng chuông, khiến cả hai giật mình. Nhưng đó chỉ là chuyện vặt vãnh chẳng đáng quan tâm, bạn học tiểu học Trình Ba nhắn tin riêng, rủ cuối tuần này cùng đi leo núi. Trần Văn Cảng thậm chí không thở dài nổi, bực bội khóa màn hình điện thoại.

*

Ngày hôm sau, giảng viên hướng dẫn bất ngờ báo cho Trần Văn Cảng về trường một chuyến. Vẫn là Lư Thần Long theo anh ra ngoài, tìm một chỗ trong khuôn viên trường để chờ.

Trần Văn Cảng một mình lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của trưởng khoa, nói một hồi mới hiểu ra là chuyện gì. Thì ra là vì đơn xin học thạc sĩ của anh đã được chấp thuận, vốn có thể gửi offer rồi, nhưng trong thời gian thông báo công khai, có người đã tố cáo, nói rằng anh được nhận là nhờ con đường không chính đáng.

Trước mặt trưởng khoa, giảng viên hướng dẫn thận trọng hỏi han tình hình, ngầm ám chỉ là anh có làm mất lòng ai không. Trần Văn Cảng sững sờ một lúc rồi chỉ vô thức nói không có. Trưởng khoa cũng hỏi vài câu, vẻ mặt khó đoán.

Sau cùng, giảng viên hướng dẫn nửa an ủi nửa giải thích: "Khoa chắc chắn sẽ không tùy tiện nghi ngờ em, dù sao thì ban lãnh đạo khoa biết rõ em là sinh viên như thế nào, tuy nhiên theo quy trình, đã có người tố cáo thì chắc chắn phải điều tra, em đừng quá áp lực."

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, một cái tên đã thoáng qua trong tâm trí Trần Văn Cảng, nhưng anh không đủ hứng thú, thậm chí còn chẳng có tâm trạng đi tìm bằng chứng. Thật ra, giảng viên hướng dẫn hỏi như vậy cho thấy rõ ràng có vấn đề mờ ám, vụ tố cáo này không phải là từ dưới lên trên, mà là ai đó lợi dụng mối quan hệ với ban điều hành trường để gây áp lực lên khoa, có ý định gạch tên anh.

Nhưng tình hình không đến nỗi tệ lắm, cũng may là vị giáo sư mà Trần Văn Cảng sắp theo học lại rất cứng đầu, tính tình cương trực không biết khuất phục, càng có nhiều người đến đánh tiếng thì ông càng phản kháng, quyết không đồng ý vô cớ hủy chỉ tiêu tuyển sinh của sinh viên.

Giảng viên hướng dẫn đi cùng Trần Văn Cảng một đoạn ra cổng trường, nhắc nhở Trần Văn Cảng: "Nếu có thời gian thì em đến gặp giáo sư Khổng chào hỏi đi, vì chuyện của em mà dạo này ông ấy đang rất tức giận đấy. Yên tâm, nếu ông ấy cho rằng em ổn thì về cơ bản không có vấn đề gì cả, ông ấy nổi tiếng là bao che học sinh của mình, ông ấy đã lên tiếng thì không ai có thể can thiệp vào kết quả điều tra."

Trần Văn Cảng hiểu giảng viên có ý tốt, về tình về lý, anh đều nên đến cảm ơn giáo sư. Vậy nên anh vẫn đi. giáo sư Khổng vỗ vai anh khuyên nhủ phải giữ gìn lý lịch trong sạch, nhưng Trần Văn Cảng lại thấy áy náy, anh chiếm một vị trí như thế mà thậm chí còn không biết sau này mình có thể hoàn thành việc học được hay không.

Buổi tối đến phố Giang Hồ, Lư Thần Long về nhà, dì giúp việc đang nấu ăn ở nhà họ Trần.

Lại là một đêm không có tin tức gì, Trần Văn Cảng chỉ nhận được cuộc gọi từ viện trưởng Lưu trước khi đi ngủ. Bà vốn cũng không muốn làm phiền Trần Văn Cảng thêm nữa, nhưng cô bé Điểm Điểm từng kết bạn với anh vẫn không may bị lây bệnh cảm lạnh, sốt cao liên tục. Đối với trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh, cảm lạnh dẫn đến sốt, ho và khó thở sẽ làm tăng lượng tiêu thụ oxy của cơ tim, dễ gây ra nhồi máu cơ tim, đây là tình trạng tương đối nguy hiểm. Trần Văn Cảng vẫn lo lắng, mất khá nhiều công sức thuyết phục dì giúp việc ở nhà để anh đến viện phúc lợi xã hội thăm nom.

Người giúp chăm sóc bọn trẻ là tình nguyện viên chị Hoàng, đều là người quen cũ. Trần Văn Cảng đeo khẩu trang đi về khu ký túc xá cách ly, vừa đẩy cửa vào thì thấy một đứa bé nhỏ xíu nằm trên đường, hai má ửng hồng, đang ôm một con gấu trong tay, đường nét cơ thể cuộn tròn trong chăn còn không rõ bằng con gấu. Lòng anh dịu lại, anh ngồi xuống giường, đưa tay v**t v* mái tóc mềm mại của em.

Điểm Điểm mở mắt ra, trán nóng bừng, em cảm nhận được hơi mát từ bàn tay anh, r*n r* hầm hừ, ôm lấy tay anh mà cọ.

Trần Văn Cảng bật cười, hỏi em có đau đầu không, em giả vờ khóc nói có, rồi lại hỏi em muốn gì, em nói muốn ra ngoài chơi. Anh mấp máy môi, vốn định đồng ý, nói chờ em khỏe hơn thì đi đâu chơi cũng được, lời cứ chực trào ra khỏi miệng, nhưng sau cùng vẫn không nói. Anh sợ mình hứa rồi không làm được, nên chỉ kéo lại chăn cho Điểm Điểm, bảo em ngủ một chút rồi sẽ ổn thôi.

Anh ngồi đến khi Điểm Điểm ngủ rồi mới đi. Viện trưởng Lưu ngượng ngùng nói: "Con bé cứ buồn bực, đau, khóc suốt, cậu đến thì nó vui hơn được một chút, nên mới phải gọi cậu đến."

Trần Văn Cảng lịch sự: "Không sao, đó là việc tôi nên làm."

Anh vừa mới bắt đầu yên tâm, cảm thấy tình trạng của bọn trẻ đã ổn định thì Bệnh viện Nhi đồng lại gọi đến như muốn đòi mạng.

Trần Văn Cảng đưa viện trưởng Lưu đến bệnh viện. Vẫn là cậu bé Đào Đào bị cảm lạnh rồi chuyển sang viêm phổi trước đó, ban đầu đã khá hơn một chút rồi, y tá không trông chừng kỹ, để cậu bé lẻn ra ngoài đi lang thang xuống lầu, vậy là bị lạnh, khi được tìm thấy đưa về thì cơn sốt lại tái phát.

Y tá truyền dịch cho cho cậu bé, viện trưởng Lưu thức trắng đêm để canh chừng Đào Đào, liên tục lau tay chân cho nó để làm mát.

Suốt đêm Trần Văn Cảng không về nhà, ở lại bệnh viện với họ.

Đến rạng sáng, Trần Hương Linh đến tìm, biết đầu đuôi sự việc, hỏi anh có muốn về nghỉ ngơi không.

Trần Văn Cảng không thấy mệt lắm: "Thật ra, anh ở đây mới có việc để làm, nên sẽ không suy nghĩ nhiều." Thậm chí anh còn nói đùa: "Về nhà thì mọi người lại xem anh như bệnh nhân không có khả năng tự chăm sóc, anh sắp không chịu được nữa rồi."

Điều không ai ngờ đến là bệnh tình tiến triển vô cùng nhanh, chẳng bao lâu sau Đào Đào bắt đầu nói mớ, mê man, mất ý thức, được chẩn đoán mắc bệnh viêm não do virus. Hôm qua cậu bé vẫn ổn, nhưng chưa đầy 24 giờ sau đã bị đưa vào ICU, bác sĩ đã trực tiếp lấy ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cho ký.

Bệnh viện Nhi đồng là nơi ngập tràn những sinh linh bé bỏng, cái chết ở đây vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề. Vẻ mặt viện trưởng Lưu nặng nề, bà đang nói gì đó với bác sĩ, Trần Văn Cảng không biết nên cảm thấy thế nào. Trước đây, vì lý do công việc, anh cũng từng chứng kiến ​​quá nhiều trẻ em bị bệnh chết yểu, cái chết đột ngột kiểu này không phải là hiếm, có đôi khi không phải là chưa cố gắng hết sức, mà là chỉ còn biết phó mặc cho số phận. Nhưng hôm nay, tâm trạng của anh đặc biệt ảm đạm thê lương.

Anh chở Trần Hương Linh về phố Giang Hồ, xe đến ngã tư, anh không xuống, nói mình phải đi đâu đó.

Trần Hương Linh nghi ngờ: "Anh đi đâu vậy?"

Trần Văn Cảng hứa: "Anh chắc chắn sẽ không đến những nơi nguy hiểm, anh chỉ muốn thư giãn thôi."

Bình Luận (0)
Comment