Lúc đầu, chính Trần Văn Cảng cũng chưa quyết định sẽ đi đâu. Anh chỉ không muốn ở một nơi quen thuộc, mở tủ quần áo, một nửa trong đó toàn là quần áo, cà vạt, tất của Hoắc Niệm Sinh, mở tủ quầy, vẫn có bật lửa, đồng hồ, bút và ly thủy tinh mà y từng dùng...
Anh đi theo chiếc xe phía trước vào đường cao tốc trên cao, lái vòng quanh vài lần, bất giác nhận ra mình đã lái thẳng ra vùng ngoại ô. Trần Văn Cảng định thần lại, suy nghĩ một lúc rồi rẽ vào con đường dẫn đến biệt thự trên sườn núi.
Khi gần đến nơi thì đã rất trễ, còn gặp phải đám người đua xe vượt qua anh từ phía sau. Trần Văn Cảng thản nhiên không phản ứng gì, chỉ giảm tốc độ xe mình, nhìn theo nhóm thanh niên kia cả người lẫn xe gào thét vụt qua. Anh lái xe đến gần hàng rào sắt nhưng không vào được, biển số xe của anh chưa được đăng ký trong hệ thống an ninh. Giờ này bảo vệ không trực, có lẽ các nhân viên đều đã ngủ rồi.
Trần Văn Cảng muốn xem giờ thì phát hiện mình không đeo đồng hồ, rút điện thoại ra, không biết hết pin từ lúc nào. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng mới nhớ ra xe cũng có hiển thị thời gian, màn hình vừa nhảy qua 0:00. Thời gian là ngày 24 tháng 12, vậy mà đã đến đêm Giáng sinh, giờ anh mới nhận ra tại sao đường phố lại đông đúc như vậy.
Trần Văn Cảng để xe bên ngoài, cũng may lần trước anh đã nhập vân tay, anh dùng mật mã mở cánh cửa nhỏ rồi chậm rãi đi bộ vào. Dây thường xuân rậm rạp âm u, bò dọc theo tường, dinh thự như một tòa lâu đài ẩn mình trong bóng tối vô tận.
Mở cửa, vào nhà, thực ra nơi này cũng lưu giữ rất nhiều kỷ niệm, nhưng anh đến đây còn có lý do khác. Trần Văn Cảng dừng chân ở phòng khách một lát rồi bước lên cầu thang xoắn ốc. Anh nhớ ra là nên kiểm tra chiếc két sắt mà Hoắc Niệm Sinh đã chỉ cho mình, không biết trong đó có manh mối nào đã bỏ sót không. Thời gian trôi qua từng ngày một, ngay cả chính anh cũng bắt đầu nghi ngờ liệu Hoắc Niệm Sinh có thực sự phạm tội hay không.
Tay đặt lên cửa phòng làm việc, cửa chỉ đang khép hờ.
Phản ứng đầu tiên của Trần Văn Cảng là quản gia đang thu dọn đồ đạc.
Nhưng có nhân viên nào tận tụy đến mức nửa đêm rồi còn làm việc cho một ông chủ không có nhà?
Có mấy tiếng sột soạt sau cánh cửa. Vừa rồi khi ở tầng dưới, rèm cửa tầng hai đã được kéo kín, anh thậm chí còn không để ý rằng đèn trong phòng vẫn còn sáng. Ánh sáng dịu nhẹ, người đàn ông thân hình cao lớn đang cầm một chồng tài liệu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Văn Cảng.
Đã lâu rồi không gặp, Hoắc Niệm Sinh không hề luộm thuộm, vẫn áo vest và cà vạt, tóc chải chuốt gọn gàng, đầu mày cuối mắt vẫn toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.
Trần Văn Cảng nghẹn ngào, tưởng như đang nằm mộng.
Hoắc Niệm Sinh cũng sững người ra tại chỗ, nhưng rồi cơ thể đã hành động trước, y sải bước tới ôm chầm lấy anh: "Tôi về rồi."
Cổ họng Trần Văn Cảng như bị nhét đầy bông gòn, anh ôm chặt lấy lưng người kia theo bản năng, tim đập nhanh không tưởng. Bộ não của anh giờ cũng như một cục bông, không thể nghĩ ra được điều gì, anh chỉ cảm thấy hốc mắt mình sưng lên, một hạt giống đang nảy mầm nhanh chóng, muốn ngay lập tức phá tan lồng ngực để thoát ra.
Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, liên tục hôn lên trán và mắt anh, lặp lại lần nữa: "Văn Cảng, tôi về rồi."
Lần này, Trần Văn Cảng nghe ra được ý nghĩa khác lạ trong lời y vừa nói. Anh không dám nghĩ gì cả, Hoắc Niệm Sinh trước mặt anh vẫn như trước khi đi xa, nhưng dường như đã thay đổi một chút... Anh không thể hiểu được, cảm giác không hài hòa vụt thoáng qua mơ hồ như một ảo ảnh.
"Anh về khi nào?" Trần Văn Cảng ngước nhìn y, ánh đèn rọi vào con ngươi của anh, phản chiếu thành hai chấm nhỏ.
"Hôm nay."
"Sao không nói cho em biết..."
"Tôi đã gọi cho em, nhưng điện thoại cứ tắt máy."
"Em..." Trần Văn Cảng hiểu ra: "Em không sạc cả ngày, điện thoại tự động tắt nguồn."
"Tôi bay về, thư ký của Hoắc Chấn Phi đến đón tôi, tôi không muốn bị phóng viên làm phiền nên đến đây trước đã." Hoắc Niệm Sinh nói: "Sau khi về còn phải phối hợp điều tra, tôi chỉ muốn gặp em trước. Chỉ là em không trả lời điện thoại, không biết em đang ở đâu."
Trần Văn Cảng mắt nhìn xuống, dựa vào ngực y, mở miệng: "Anh về là tốt rồi. Nếu còn phải làm gì nữa, em sẽ đi cùng anh." Vui mừng hớn hở hay nước mắt đầm đìa lại không bộc phát như mong đợi, cuối cùng chỉ còn một câu nói bình thản này.
Hai người một trước một sau đi về phía phòng ngủ trên lầu. Hoắc Niệm Sinh giải thích: "Tôi ngồi cùng taxi với một trợ lý của chi nhánh địa phương cử theo, hắn ta bị chú hai của tôi mua chuộc rồi, cầm súng định cướp xe, có lẽ bọn họ muốn tôi biến mất hẳn để tiện đổ tội rửa tiền cho tôi. Sau đó khi xe ra ngoại ô, tôi định tước vũ khí của hắn ta, lúc này tài xế đột nhiên phản kháng, đâm vào lan can cầu. Hậu quả là xảy ra tai nạn xe, tài xế và xe vẫn còn trên cầu, cả hai chúng tôi đều rơi xuống sông. Người kia bị cuốn trôi ngay khi rơi xuống nước, có lẽ cũng lành ít dữ nhiều. Tôi thì may mắn bơi vào bờ được, bám vào một rễ cây lên bờ, rồi quay lại xe lấy giấy tờ, gọi cảnh sát. Nhưng khi tôi ngã xuống có lẽ đã đập đầu vào đâu đó, vậy là đầu óc trống rỗng, hành động dựa trên kinh nghiệm, nghĩ bụng không biết còn ai khác bị mua chuộc không, gọi cảnh sát xong thì tôi một mình rời khỏi đó. Dù sao thì ví tiền và hộ chiếu của tôi vẫn còn trên người, không cần hành lý khác nữa, nghĩ cách về nước trước rồi tính sau. Cũng may chỉ là mất trí nhớ tạm thời, vài ngày sau tôi mới dần nhớ ra, biết em sẽ phải lo chết đi được..."
Y nói thêm một câu, Trần Văn Cảng sợ hãi thêm một phần. Nghe Hoắc Niệm Sinh nói thì nhẹ nhàng, nhưng anh không dám tưởng tượng khủng cảnh đó. Chỉ cần một sai sót ở bất kỳ bước nào cũng sẽ trở thành một lời vĩnh biệt.
Đến phòng ngủ, Trần Văn Cảng đưa tay đẩy cửa. Hoắc Niệm Sinh theo sát phía sau, khóa cửa cách một tiếng.
Âm thanh đó lạnh như băng, Trần Văn Cảng nghe mà giật thót tim.
Anh vừa quay lại, Hoắc Niệm Sinh đã kéo anh đến trước mặt mình, ấn vào cửa, nụ hôn trút xuống như cuồng phong bão táp.
Trần Văn Cảng hoàn toàn không chống đỡ nổi, bị ép lên ván cửa. Hoắc Niệm Sinh như một con thú hoang phát điên, siết chặt anh trong lòng mình: "Tôi cuối cùng..." Những lời tiếp theo cứ thế bị nuốt vào. Trần Văn Cảng gần như bị y ghìm chặt vào người, Hoắc Niệm Sinh mạnh đến nỗi dường như muốn nghiền nát anh, hoặc tra tấn anh. Trần Văn Cảng vừa nhớ y, lại vừa hoảng sợ trước hành động hung ác bất ngờ này, cố gắng vùng vẫy theo bản năng.
Đột nhiên, thân thể bay lên không trung, Hoắc Niệm Sinh nhấc bổng cả người anh lên, ném lên giường. Sau đó y không buồn cởi áo khoác đã đè lên trên, tay chân bị giữ chặt, Trần Văn Cảng không còn lối thoát. Hoắc Niệm Sinh thô bạo xé toạc áo của anh, rút thắt lưng ném xuống đất, Trần Văn Cảng lùi sâu vào trong giường, nhưng bị bắt được mắt cá chân lôi trở lại.
Hoắc Niệm Sinh hỏi với vẻ nguy hiểm: "Em đi đâu?"
Trần Văn Cảng không trốn nữa, bất lực nắm lấy tay y, tư thế để mặc cho mình bị xâu xé.
Hoắc Niệm Sinh cuối cùng cũng mềm lòng, ôm anh vào lòng: "Đừng sợ, tôi chỉ nhớ em thôi. Để tôi chạm vào em, được không."
Y thả chậm động tác, chậm rãi s* s**ng, đúng thật như lời y nói, dịu dàng chinh phục từ cổ đến bắp chân. Cuối cùng, y lại vén tóc Trần Văn Cảng sang một bên, rồi trân trọng áp môi vào má anh, từng chút một mềm mại như làn gió xuân lướt qua.
Trần Văn Cảng ngơ ngác nhìn Hoắc Niệm Sinh, hai mắt dần đỏ lên. Anh hỏi: "Anh biết hết rồi phải không."
Hoắc Niệm Sinh nhìn thẳng vào mắt anh: "Lúc tôi vừa ngoi lên khỏi mặt nước, cứ ngỡ mình vừa thoát khỏi thuyền... nhưng nhìn kỹ lại, à, không phải rơi xuống biển. Trong giây lát, tôi không thể nhớ mình đã rơi xuống sông như thế nào, cũng không thể xác định được mình đang ở đâu. Nhưng lúc đó, tất cả những gì tôi có trong đầu tôi chỉ là em. Tôi nghĩ đến em đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn..."
"Anh..."
"Em thấy không, va phải đầu không hẳn là điều xấu, quên đi hiện tại, thực ra có thể nhường chỗ cho quá khứ." Hoắc Niệm Sinh ôm chặt lấy anh. "Cho nên tôi mới không nói cho ai biết, tôi cũng cần thời gian để tiêu hóa, đối chiếu lại từng việc một, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra."
Nói xong, người bên dưới vẫn cứ im lặng, gục đầu dựa vào ngực y. Hoắc Niệm Sinh cúi xuống, nâng mặt người kia lên. Mắt Trần Văn Cảng ngấn lệ, anh ôm chặt lấy cổ y, cơ thể run rẩy như chiếc lá trước gió trong vòng tay Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh không đành lòng nhìn anh như vậy: "Thôi nào thôi nào, mọi chuyện đều qua rồi, không sao nữa. Tôi vẫn còn ở đây mà?"
Trần Văn Cảng lắc đầu, cảm giác tội lỗi đè nặng làm anh không thở được: "Em... có lỗi với anh."
Nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên má anh: "Niệm Sinh, em hối hận... hối hận vì đã không đối xử tốt với anh khi anh vẫn còn... Là em không biết trân trọng anh... em chưa bao giờ dám nghĩ lại, anh ra đi với nỗi tiếc nuối lớn đến thế nào..."
Hoắc Niệm Sinh mắt cũng đỏ hoe, che miệng anh lại: "Chắc chắn em không hối hận bằng tôi. Tôi không biết mình hối hận đến mức nào, hối hận vì để em gặp nạn rồi tôi mới biết chuyện, hối hận vì lên chiếc thuyền đó, chết chẳng quan trọng, nhưng thời khắc ấy đến, điều duy nhất tôi không thể buông bỏ chính là em. Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ, Văn Cảng của tôi phải làm sao đây, sau này không có ai chăm sóc em nữa, em lại không biết tự chăm sóc bản thân mình, thậm chí không chịu bước ra khỏi cửa, cuộc đời sau này còn mấy chục năm, một mình cô độc, em phải làm sao mà sống..."
Trần Văn Cảng khóc nức nở trong vòng tay y, như một đứa trẻ chịu uất ức vô cùng. Hoắc Niệm Sinh từng nói có thể khóc trước mặt y, vậy là anh muốn trút hết mọi bi thương của cả kiếp trước và kiếp này không cần e dè.
Họ ôm chặt lấy nhau, nệm giường nhẹ nhàng nâng đỡ trọng lượng của họ. Hoắc Niệm Sinh một tay chống đỡ cơ thể mình, tay còn lại ôm lấy eo Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng ôm cổ y, khóc đến đứt hơi khản tiếng, đau thấu tim gan, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống cổ Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh lẽ nào lại không tan nát cõi lòng, liên tục vỗ lưng anh: "Văn Cảng, bé ngoan, nín nào..."
Nước mắt nóng hổi dần nguội lạnh trên da, tích tụ thành một mảng mát lạnh, như để lại dấu ấn vĩnh viễn trên cơ thể y.
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng mệt rồi. Não của anh choáng váng mất thăng bằng do thiếu oxy, cổ họng khàn đặc, nói không rõ ràng. Hoắc Niệm Sinh lấy khăn tay từ trong túi ra trước tiên, lau nước mắt cho anh, khăn tay ướt đẫm, không đủ lau, lại kéo lấy vỏ gối lau, cuối cùng, y bế Trần Văn Cảng vào phòng tắm rửa mặt.
Trần Văn Cảng không chịu rời xa Hoắc Niệm Sinh dù chỉ một giây, anh ước từ đây cho đến mãi mãi, mình có thể biến thành dây thường xuân mọc trên người Hoắc Niệm Sinh.
Sau một hồi dằn vặt, họ trở lại giường, nửa đêm không người là lúc thổ lộ tâm tình.
Hoắc Niệm Sinh sửa lại tóc cho anh, dịu dàng tâm sự: "Đáng lẽ tôi phải nhớ ra sớm hơn... Suốt mấy năm qua tôi luôn cảm thấy mình phải chờ đợi một người, nhưng lại không chắc đó là người thế nào, bất cứ ai định đến gần tôi, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng, chẳng trách người ta vẫn nói, đã qua bể thẳm khôn còn nước... Cho đến khi gặp em, tôi mới đột nhiên biết mình muốn gì, khi đó tôi đã nghĩ, nhất định phải có được em."
Giọng Trần Văn Cảng khàn khàn, nhưng anh vẫn cười: "Em không tin, anh thậm chí còn không nhớ, sao có thể yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng nói: "Là thật đấy, lần nhìn thấy em thử đồ ở trung tâm thương mại, tôi đã rơi vào lưới tình ngay rồi."
Trần Văn Cảng khẽ xoay người, Hoắc Niệm Sinh bao trùm lấy anh, môi chạm vào môi. Họ đã hôn nhau rất nhiều lần, đôi khi nồng nàn, đôi khi dịu dàng, chỉ riêng lần này, giữa họ không còn bí mật nào nữa, mọi bối rối và băn khoăn đều bị chôn vùi.
Trần Văn Cảng vẫn nhớ, kiếp trước anh mất vào đúng ngày lễ Giáng sinh của một năm nào đó.
Trong tương lai, anh có thể nhớ rằng vào đêm Giáng sinh này, anh đã may mắn tìm lại được người thương đã mất của mình.
---
Tác giả nhắn gửi:
Cuối cùng cũng được hé lộ: Đúng vậy, Lão Hoắc cũng đã sống lại, nhưng trước đó thiếu vài ký ức, từ khi bắt đầu cuộc đời này, người đã gắn bó với Văn Cảng chính là Hoắc Niệm Sinh đã từng cùng anh trải qua thăng trầm kiếp trước.
Người dịch:
Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây.
Trích từ "Ly tư kỳ 4" của Nguyên Chẩn (thời Đường). Vợ trước của Chẩn là con gái Kinh triệu doãn họ Vi, tên Huệ Tùng. Khi Huệ Tùng chết, Chẩn làm thơ khóc như vậy. (Mượn từ thivien. net)