Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 125

Bụi trần quá khứ

Hoắc Niệm Sinh ném khăn lên lưng ghế rồi mở cửa: "Sao vậy?"

Trần Văn Cảng đứng bên ngoài như một bóng ma, vẻ mặt u buồn - anh nói mình bị ù tai.

Hoắc Niệm Sinh sửng sốt, nghiêm túc nhìn về phía tai anh: "Sao lại thế này?"

Trần Văn Cảng bất ngờ đưa tay ôm lấy y.

Hoắc Niệm Sinh nhất thời không nhúc nhích, Trần Văn Cảng áp mặt vào ngực y.

Vì phòng khách không có ai, vừa rồi Trần Văn Cảng cũng vào phòng tắm tắm qua, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi chanh của sữa tắm. Hoắc Niệm Sinh vẫn còn ngửi thấy mùi ẩm ướt trên tóc anh. Từ góc độ này, Hoắc Niệm Sinh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy vết sẹo trên trán anh. Y từ từ đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Trần Văn Cảng, rồi nâng mặt anh lên.

Trần Văn Cảng được ăn cả ngã về không, với lên môi y. Đầu tiên là nụ hôn thăm dò, anh còn chuẩn bị trước tình cảnh bị đẩy ra, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại ôm anh, đáp lại.

Vậy là như ma xui quỷ khiến, hai người lại ngã lên giường. Trần Văn Cảng bị Hoắc Niệm Sinh đè vào gối, khi hôn anh, y còn có vẻ hơi thận trọng. Anh vòng tay níu lấy cổ Hoắc Niệm Sinh, lòng vẫn còn cảm giác tội lỗi, rồi lại sinh ra trống rỗng.

Trước khi cánh cửa này mở ra, anh vẫn chưa nghĩ xong, mình tìm Hoắc Niệm Sinh để làm gì, có thể làm gì. Cửa mở, Hoắc Niệm Sinh nhìn anh bằng đôi mắt hoa đào khẽ cười, cơ thể anh đã hành động trước, quyết định một cách bốc đồng. Khi không biết phải làm gì, con người thường vô thức hành động theo bản năng, cần được đồng loại an ủi cũng là một bản năng, chứ không phải lý trí.

Mà Hoắc Niệm Sinh cũng không thể lý giải nổi suy nghĩ của mình, y biết rõ hành động của mình hiện tại là không có lý trí. Âm thanh nhỏ vụn trút vào tai, y nắm lấy một bàn tay, cổ tay gầy gò mảnh khảnh, những mạch máu xanh ẩn dưới lớp da. Nhưng y chẳng quan tâm đến những thứ khác nữa.

Đến sau nửa đêm, âm thanh trong phòng dừng lại. Trần Văn Cảng nằm sấp trên giường, cằm gác lên tay, chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường. Kim giây mỏng manh nhích về phía trước từng nấc một, tích tắc tích tắc, nhìn một lúc là hai mắt đã mỏi, tinh thần anh có phần suy sụp.

Hoắc Niệm Sinh kéo ga trải giường, rướn người sang, ngón tay vuốt dọc sống lưng anh, hướng về bả vai. Dưới góc chiếu sáng của ngọn đèn tường, lưng Trần Văn Cảng có vài vết sẹo mới lành, ban đầu anh còn không để ý, vô thức rùng mình. Nhưng Hoắc Niệm Sinh vẫn chạm vào: "Chỗ này sao lại thế?"

Trần Văn Cảng quay đầu nhìn lại, thấy được rồi: "Đánh nhau với người ta."

Phía sau anh im lặng một lúc, Hoắc Niệm Sinh dùng ngón cái và ngón trỏ ước lượng trên người anh. Còn về việc Trần Văn Cảng đánh nhau với người khác từ khi nào mà lại tạo ra những vết thương trông giống như vết phỏng thuốc lá, y không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó y lại cười nói: "Giờ lại làm sao, hôm nay gặp lại người yêu cũ thấy không vui à?"

Trần Văn Cảng đưa tay gạt chiếc hộp từ bàn đầu giường trở lại ngăn kéo vẫn còn mở, rồi đóng sầm lại. Anh không trả lời câu hỏi mà quay đầu lại, hỏi ngược Hoắc Niệm Sinh: "Bây giờ anh có bạn gái không?"

"Không có."

"Còn bạn trai?"

"Không có. Không phải bạn trai bạn gái mà chỉ lên giường cũng không có. Cậu lo lắng gì chứ? Chim sợ cành cong?"

"...Ừ."

"Vậy vừa rồi cậu làm gì, sao không nghĩ đến việc hỏi?" Hoắc Niệm Sinh phì cười, thì thầm vào tai anh: "Này, cậu không vui thì tìm tôi, dùng xong lại nhớ đến những chuyện này, cậu nghĩ tôi là ai?"

Trần Văn Cảng cứng họng, không có câu trả lời. Anh thay đổi tư thế, ngồi dậy một chút, nghiêng người sang một bên. Hoắc Niệm Sinh đuổi theo, miệng trêu chọc nhưng lại đưa một cánh tay ra vặn vai anh lại, kê cánh tay ra sau đầu như muốn ôm anh vào lòng.

Cử chỉ của y pha lẫn sự thân mật tự nhiên đến nỗi Trần Văn Cảng không dám nhúc nhích một giây nào, chỉ bất động quan sát. Anh thậm chí còn không chắc liệu có phải vị công tử phong lưu này ngủ với ai cũng lịch thiệp như thế không.

Kỳ lạ thay, hai người họ vốn chẳng có mối liên hệ nào cả. Nếu không phải vì những biến cố đã trải qua, có lẽ Trần Văn Cảng không bao giờ ngờ rằng trong đời này lại có ngày mình được Hoắc Niệm Sinh cưu mang, còn được ở lâu như vậy. Trước đây, anh luôn có ấn tượng rập khuôn rằng Hoắc Niệm Sinh ăn chơi hoang đàng. Dù sao đi nữa, điều thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi hơn là có một ngày họ lại lên giường với nhau. Nhưng chuyện đời khó đoán, số phận trêu ngươi, giờ thì chuyện đã rồi, anh chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.

Một lúc sau, Trần Văn Cảng đột nhiên hỏi: "Anh đã từng thích ai chưa?"

Hoắc Niệm Sinh đáp: "Vậy thì càng không có, còn cậu?"

Trần Văn Cảng nói: "Đã từng, nhưng bây giờ thành hận rồi."

Hoắc Niệm Sinh im lặng lắng nghe anh trút nỗi lòng: "Tôi nên hận Trịnh Ngọc Thành - hình như có rất nhiều điều đáng để tôi hận anh ta, nhưng nếu tính kỹ lại không thể nào đếm được. Anh ta là cậu ấm nhà giàu, khi còn nhỏ cũng rất tốt với tôi, nhà họ Trịnh lại có ơn nuôi nấng tôi. Tôi nghĩ, được rồi, vậy thì đến chết cũng đừng qua lại với nhau, mọi hận thù cứ chôn hết trong lòng đi, một đời người hình như không dài đến thế. Tôi đã không còn nghĩ nữa rồi, cho đến hôm nay khi thực sự gặp anh ta, tôi nhận ra rằng quãng đời còn lại của mình vẫn còn quá dài. Tình cảm trước đây càng thân thiết bao nhiêu thì bây giờ lại càng khó nghĩ bấy nhiêu. Mà đã không thể nghĩ ra được, vậy không muốn gặp lại anh ta nữa, nhìn anh ta thêm một cái cũng khiến tôi khó chịu."

Hoắc Niệm Sinh lắng nghe rất nghiêm túc: "Vậy phải làm sao? Tìm người khử hắn đi?"

Trần Văn Cảng không nhịn được nói: "Hay là anh cho tôi mượn ít tiền, để tôi cao bay xa chạy?"

Nghe vậy, Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Sau này có trả lại cho tôi không? Cậu nợ tôi bao nhiêu, có thể trả lại hết không?"

Trần Văn Cảng cũng cố cười: "Tôi thấy anh không thiếu chút tiền đó đâu, đợi tôi bắt đầu cuộc sống mới, tôi sẽ từ từ trả lại cho anh?"

Dĩ nhiên Hoắc Niệm Sinh không đồng ý. Y ôm Trần Văn Cảng, hai người dựa vào đầu giường, dưới ánh đèn mờ ảo cũng ra dáng một đôi tình nhân.

Trần Văn Cảng thực sự mệt rồi, gật gà buồn ngủ. Bây giờ anh không còn liên tục nghĩ đến việc hỏi Hoắc Niệm Sinh vì sao lại giúp mình nữa, thỉnh thoảng thăm dò một câu như đang đùa, nhưng y chẳng bao giờ trả lời thẳng thắn, chứng tỏ là không muốn giải thích với anh. Dù sao thì Hoắc Niệm Sinh đã biết rõ anh không còn gì cả, giúp anh cũng chẳng có lợi ích gì.

Vừa định chìm vào giấc ngủ, Trần Văn Cảng lại cảm thấy hơi thở ấm nóng bên tai. Là Hoắc Niệm Sinh đang cúi xuống hôn anh, môi y chạm vào tai phải của Trần Văn Cảng. Tai phía bên này cũng bị tổn thương, bị axit mạnh ăn mòn mất đi hình dạng vốn có, thứ còn lại chỉ có sẹo và sẹo lồi cứng ngắc.

Trần Văn Cảng lập tức tỉnh táo lại, phản ứng của anh không gay gắt quá, nhưng cũng không quen lắm: "Không làm phiền anh nghỉ ngơi."

Nói rồi anh tung chăn ra, xuống giường, chúc Hoắc Niệm Sinh ngủ ngon. Một đêm mây mưa kết thúc ở đó, không còn chung giường chung gối. Hoắc Niệm Sinh vẫn dựa vào đầu giường, không nói gì, nhìn anh đi ra.

Trần Văn Cảng trở về phòng ngủ phụ, trèo lên giường nằm thẳng xuống, nhưng chỉ vài phút sau, cửa lại đột nhiên mở ra. Hoắc Niệm Sinh không mời mà đến, mắt y lướt quanh phòng một vòng, chẳng biết đang tìm gì, cuối cùng đưa tay lấy thuốc lá và bật lửa đi.

Y nói với Trần Văn Cảng: "Lúc trước đã khuyên rồi, cậu không nghe, nhưng vết thương không dễ lành, tốt hơn hết là bỏ thuốc lá."

*

Sau đó, quả nhiên Hoắc Niệm Sinh bắt đầu quản lý Trần Văn Cảng, bảo dì giúp việc trông chừng anh, cấm anh hút thuốc, rượu cũng không thể uống quá giới hạn. Nhiều nhất là khi họ ra ngoài ăn đồ Tây, trên bàn sẽ có một ít rượu vang uống kèm, độ cồn khá thấp, Trần Văn Cảng cũng không có ý kiến.

Về mặt quan hệ thể xác, sau lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ đến rất tự nhiên, hoặc ít nhất là dễ dàng hơn nhiều, giống như đã hình thành một sự ăn ý không cần nói thành lời. Nửa tháng trôi qua, một hôm Hoắc Niệm Sinh về muộn, lại mò sang phòng của Trần Văn Cảng. Sau đó vẫn còn thêm vài lần nữa, nhưng mỗi người vẫn ngủ phòng riêng, nước sông không phạm nước giếng.

Đây là một kiểu chia tách về mặt không gian, cũng là cách biệt về mặt tâm lý. Với Trần Văn Cảng, xét về quyền sở hữu thì phòng ngủ phụ mà anh đã ở bấy lâu có thể coi là phòng của anh, nhưng phòng ngủ chính vẫn là địa bàn của chủ nhà. Phạm vi hoạt động của anh trong căn hộ rất rõ ràng - phòng của anh, phòng khách, phòng tắm, bếp, ban công. Trừ khi l*m t*nh, bình thường anh sẽ không tự ý xông vào chỗ của Hoắc Niệm Sinh.

Khi Hoắc Niệm Sinh không có nhà, Trần Văn Cảng trở thành người không có việc gì làm. Anh có rất nhiều thời gian để phung phí, Hoắc Niệm Sinh cũng không hề hạn chế anh, rõ ràng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, cho dù là đọc sách, xem phim, chơi trò chơi, trồng cây trồng hoa, tu thân dưỡng tính, hay là suy nghĩ về cuộc đời, lập kế hoạch cho tương lai, tóm lại là nên có vài hoạt động có ý nghĩa lấp đầy cuộc sống. Nhưng không biết vì cớ gì, anh chẳng hứng thú với tất cả, hằng ngày thức dậy cũng chỉ chờ cho thời gian trôi qua.

Tivi mở cả ngày, từ bản tin buổi sáng đến phim truyền hình lúc 8 giờ, rồi đến chương trình tạp kỹ phát lại lúc nửa đêm. Dì Mạnh tưởng Trần Văn Cảng lúc nào cũng xem tivi, thỉnh thoảng lại đến nhắc nhở anh đừng dùng mắt quá nhiều. Thật ra anh chỉ mở màn hình lên, mặc nó chuyển qua từng khung hình một.

Nhất là những đêm Hoắc Niệm Sinh không có nhà, dì giúp việc cũng về nhà, căn hộ trống không, tivi sẽ không tắt suốt đêm. Trần Văn Cảng lấy chăn ra ngủ trên sô pha phòng khách. Anh vặn âm lượng tivi xuống thật nhỏ. Người dẫn chương trình và khách mời của chương trình đêm khuya mấp máy môi liên hồi, máy quay liên tục chuyển qua lại giữa khuôn mặt họ, họ không ngừng nói chuyện, rồi cười rất khoa trương. Nhưng tất cả những âm thanh đó đều bị giảm xuống mức rất thấp, trở thành một loại tiếng ồn trắng làm nền dỗ giấc. Chương trình kết thúc, sau đó sẽ có một đoạn quảng cáo dài.

Một đêm nọ, có tiếng mở cửa đột ngột, không hiểu vì sao, Hoắc Niệm Sinh bất ngờ về nhà, vừa bước vào là thấy cảnh tượng này. Y dừng lại, bước chân nhẹ nhàng, nghĩ rằng Trần Văn Cảng ngủ quên khi xem tivi, nên đi đến tìm điều khiển tắt tivi.

Dưới ánh sáng nhấp nháy, nửa khuôn mặt của Trần Văn Cảng khi sáng khi tối. Sau đó, anh ngồi dậy khỏi sô pha, vẻ mặt tỉnh táo, hỏi Hoắc Niệm Sinh sao lại đến đây, có cuộc hẹn xã giao gần đây hay sao, có cần nước mật ong không.

Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Cậu chưa ngủ à?"

Trần Văn Cảng nói: "Tôi ngủ quên."

Trong trạng thái này, mỗi ngày từ sáng đến tối dường như dài dằng dặc. Nhưng khi vượt qua rồi lại thấy thời gian trôi nhanh như chớp.

Tết Nguyên đán sắp đến gần, Trần Văn Cảng trải qua cái tết này trong bệnh viện.

Dì Mạnh thuần thục giúp anh đóng gói đồ đạc vào viện. Trong vài tháng qua, việc đi lại giữa bệnh viện và nhà đã trở thành chuyện thường tình, đôi khi là để kiểm tra sức khỏe, đôi khi là để tái khám, lần này nằm viện là để phẫu thuật tạo hình tai.

Khác với bản thân Trần Văn Cảng, đối với thân thể bị khuyết tật của anh, thái độ của Hoắc Niệm Sinh lại là không từ bỏ hy vọng. Y thậm chí còn mời nhiều chuyên gia từ khắp cả nước bay về hội chẩn, cố gắng sửa chữa Trần Văn Cảng, vẫn đang thúc đẩy nỗ lực cuối cùng để cứu vãn vật phẩm đầy tì vết này.

Với đội ngũ y tế hùng hậu như thế, ca phẫu thuật khó có thể thất bại. Tuy nhiên, quá trình này chắc chắn sẽ gây đau đớn, bệnh nhân phải tự chịu đựng.

Đêm giao thừa, dì Mạnh đang nghỉ lễ, Trần Văn Cảng cũng cho hộ lý đi. Đây là ngày đoàn tụ của gia đình, ngay cả những bệnh nhân nặng nhất cũng sẽ cố gắng hết sức để về nhà đón năm mới, trừ những người cần nằm phòng chăm sóc đặc biệt không thể di chuyển.

Trần Văn Cảng ra khỏi phòng bệnh, đi loanh quanh tòa nhà một vòng, từ tầng một đến tầng sáu đều hoang vắng lạnh lẽo, không có dấu vết của sự sống. Anh đến phòng trực y tá, trò chuyện với các y tá trực, cùng họ quây quần bên máy tính bảng xem chương trình Gala giao thừa một lúc.

Sau đó trở về phòng bệnh, khi chuẩn bị đi ngủ, Trần Văn Cảng mới phát hiện ra trên điện thoại của mình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Số điện thoại của anh là về sau làm lại, không nhiều người biết, tất cả các cuộc gọi đều đến từ một người.

Anh gọi lại cho Hoắc Niệm Sinh, nghe thấy y hỏi ở đầu dây bên kia: "Sao không nghe máy, cậu đi đâu rồi?"

Trần Văn Cảng kể lại toàn bộ hoạt động đêm nay với y, giữa chừng bị cắt ngang một lần, có người gọi tên Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh dường như đã đổi chỗ rồi mới tiếp tục nói chuyện với Trần Văn Cảng, y khẽ cười ở đầu dây bên kia: "Sao nghe chán thế nhỉ."

Trần Văn Cảng thuận miệng nói: "Có hơi nhàm chán."

Không ngờ, Hoắc Niệm Sinh lại nói: "Ngày mai tôi đến thăm cậu."

Trần Văn Cảng sững sờ: "Không cần đâu, anh không phải ăn Tết ở nhà à?"

Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không sao cả, Dù sao cũng đang buồn chán lắm, thà đi tìm cậu còn hơn. Cậu ngủ trước đi, sáng mai tôi sẽ đến."

Bình Luận (0)
Comment