Bụi trần quá khứ
Cún con nhận được phản hồi, càng tha thiết kêu to hơn nữa.
Hoắc Niệm Sinh cố chấp muốn Trần Văn Cảng đặt tên cho nó, nhưng Trần Văn Cảng không chịu, đặt tên cho nó có nghĩa là tạo ra một mối liên kết. Anh ngậm chặt miệng. Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn cuốn sách anh đang đọc, đó là một cuốn sách tranh khoa học nhẹ nhàng về vũ trụ và các thiên thể. Bìa sách vẽ sao chổi Halley kéo theo một cái đuôi dài, trông như một viên đạn đơn độc đang lang thang trong vũ trụ.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Gọi là Halley thì sao?" Y đọc lại hai lần, rồi nhìn xuống hỏi cún con: "Nghe có hay không?"
Cún con vui vẻ "gâu" một tiếng.
Hoắc Niệm Sinh cũng cười, mắt y sáng lên dưới ánh mặt trời, tay đưa ra gãi đầu nó.
Ngón tay chạm nhau, Trần Văn Cảng rùng mình. Anh hạ quyết tâm không mềm lòng, đặt cún con lên ghế, nói rằng anh không muốn nuôi, rồi bước ra khỏi nhà kính.
Cánh cửa kính đóng sầm lại, cún con xoay tròn trên đệm, không ngừng sủa về hướng Trần Văn Cảng vừa đi. Không được phản hồi, nó ngày càng lo lắng, đột nhiên nhảy khỏi ghế bành, lăn một vòng tại chỗ rồi đứng dậy, chạy ra cửa đánh hơi xung quanh.
Hoắc Niệm Sinh bước tới, nhặt nó lên, ôm vào lòng, cười khẽ nói: "Được rồi, tên mày sẽ là Halley."
Nó ngửi tay Hoắc Niệm Sinh, cứ kêu ư ử mãi.
Trong biệt thự không có đồ dùng cho thú cưng, chỉ có chiếc lồng mà Hoắc Niệm Sinh mang đến. Tiểu Bình tìm được một chiếc đệm, quản gia ngồi xổm bên cạnh lên kế hoạch: "Cô đừng vào nhà kho tìm, trong đó đầy bụi, có cả mạt bụi nữa, cô lót cho nó vài miếng vải sạch trong lồng, nhớ khóa cửa lại, lỡ nó chạy ra mất, chó nhỏ thế này mà nhà chúng ta lại rộng, biết tìm nó ở đâu..."
Hoắc Niệm Sinh tìm được Trần Văn Cảng trong phòng ngủ: "Tối nay tôi có tiệc rượu, không thể ăn tối với cậu, nhé?"
Trần Văn Cảng ngập ngừng hỏi y: "Có thể trả lại không?" Anh nói thêm: "Chó."
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Sao lại trả? Cậu không nuôi thì tôi nuôi, vậy là được chứ gì, cậu không thích thì kệ nó đi."
Trần Văn Cảng không nói gì, chỉ nhìn y bằng một con mắt. May mắn là thị lực của anh hiện giờ đã phục hồi, mắt phải là mắt giả, màu đồng tử rất giống với mắt thật.
Hoắc Niệm Sinh gọi cho tài xế chuẩn bị xe rồi vội vã rời đi.
Gần tối, quản gia lên gọi Trần Văn Cảng ăn tối.
Trần Văn Cảng liếc nhìn ra ngoài khi đi ngang qua phòng khách, xa xa, một nhóm người đang tụ tập trong vườn, trò chuyện rôm rả. Chú chó Berger được mang về nhà bỗng trở thành báu vật quý hiếm, vài người giúp việc gồm cả người làm vườn và tài xế đều tụ tập quanh cái thùng chơi đùa.
Trần Văn Cảng đột nhiên hỏi quản gia: "Nó ăn thế nào? Có cần sữa không? Nó không uống được sữa như của người đúng không?"
Quản gia đáp: "Cậu Hoắc nói nó đã cai sữa, thức ăn dành riêng cho chó con cũng mang đến rồi, lát nữa sẽ cho nó ăn."
Trần Văn Cảng lại hỏi: "Ổ chó và những thứ khác thì sao?"
Quản gia đáp: "Cũng mang đến rồi, mang đến rồi. Vì cần khử trùng trước, vài ngày sau mới cho nó ngủ." Vì một trong hai vị gia chủ không có nhà, anh ta hỏi Trần Văn Cảng: "Ban đêm nó ngủ trong nhà hay ngoài trời?"
Trần Văn Cảng nói: "Cứ cho thùng vào phòng khách trước đã. Chờ Hoắc Niệm Sinh đến, anh có thể hỏi anh ấy."
Nửa đêm, Trần Văn Cảng ngồi dậy trên giường. Anh ngẩn ngơ một lúc rồi từ từ đứng dậy, khoác áo vào đi xuống cầu thang. Bốn bề tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt trong phòng khách yên tĩnh. Trần Văn Cảng không bật đèn, nhưng nhờ ánh sáng yếu ớt, anh vẫn nhìn thấy hình dáng một cái thùng ở góc phòng khách. Anh nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh chiếc lồng, hai tay chống lên tấm thảm, nín thở nhìn vào bên trong.
Halley ngủ rồi, cuộn tròn thành một cục trong góc lồng, mềm mại yếu ớt. Có lẽ vì nghe thấy tiếng động hoặc ngửi thấy mùi, nó nhạy bén mở to mắt, nhận ra có người đang đến gần, nó lập tức tỉnh táo lại, vừa kêu vừa lao về phía thành lồng.
Trần Văn Cảng thò ngón tay vào lồng, chọc vào trán nó: "Không làm phiền mày nữa, ngủ đi."
Halley liên tục tủi thân kêu phía sau, nhưng Trần Văn Cảng vẫn đi lên lầu mà không hề ngoảnh lại.
Ngày hôm sau, Tiểu Bình bất ngờ thức dậy muộn. Lúc sáng sớm cô tỉnh dậy rồi lại vô tình ngủ quên mất, cô mơ thấy anh Hoắc và anh Trần lại cãi nhau rất dữ dội. Trần Văn Cảng đập phá rất nhiều đồ đạc, Hoắc Niệm Sinh cũng nổi giận, chỉ vào mũi anh mà mắng: "Ăn đồ của tôi, mặc đồ của tôi, tôi có lỗi gì với cậu, cậu còn làm mình làm mẩy với tôi? Cút khỏi đây!" Bộ mặt của y thật hung ác, sau cùng biến dạng thành những người đàn ông thô lỗ hung dữ trong làng hồi cô còn nhỏ. Họ hút thuốc bằng tẩu, những ngày không ra khơi, họ tụ tập lại để khoe khoang và chơi bài cho đến khi vợ đến gọi về ăn tối, khi không vui sẽ đánh vợ.
Tiểu Bình giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ báo thức thì mới nhận ra mình đã ngủ quên. Cô luống cuống vội vàng thay quần áo rồi chạy nhanh về nhà chính. Trời đã sáng hẳn rồi.
Bình thường Trần Văn Cảng không xuống vào giờ này, nhưng hôm nay anh lại ngồi ở phòng khách đọc sách, tư thế rất nghiêm chỉnh. Halley đang chạy vòng quanh chân anh. Trần Văn Cảng cúi đầu nhìn nó, cái đuôi nó ngoáy tròn như một bông hoa nhỏ, tràn đầy mong đợi. Anh hạ một tay xuống, Halley lập tức lao vào, giơ móng vuốt ra chơi đùa với ngón tay anh, như thể vừa tìm thấy một món đồ chơi thú vị.
Quản gia dặn dò chuyện cho chó ăn qua bộ đàm. Tiểu Bình đổ ra nửa chén sữa dê rồi ngâm thức ăn cho chó con vào, vừa định bỏ vào lồng, bỗng nhiên cô nảy ra ý tưởng, bèn bước đến chỗ Trần Văn Cảng, khẽ hỏi anh có muốn cho nó ăn không. Trần Văn Cảng trầm ngâm hồi lâu, Halley thì mong ngóng giẫm qua giẫm lại lên chân anh, anh cong ngón tay, đón lấy chiếc chén nhỏ.
Kể từ ngày đó, Halley trở thành một thành viên của biệt thự trên sườn núi.
Nó là của Hoắc Niệm Sinh mang về, nhưng Trần Văn Cảng mới là người sống trong biệt thự lâu dài, quản gia vẫn nghe theo ý kiến của Trần Văn Cảng là chính, hỏi anh có phiền khi cho chó đi lang thang trong nhà không, nếu anh không thích thì sẽ hạn chế phạm vi hoạt động của nó trong sân. Trần Văn Cảng nghĩ ngợi rồi nói cứ để mặc nó, miễn đừng bị lạc là được.
Halley được hưởng đặc quyền tự do, ngày ngày nghêng ngang đi lại ở mọi ngóc ngách trong biệt thự. Quản gia đeo cho nó một chiếc vòng cổ có gắn thiết bị định vị. Nó ngoan ngoãn vô cùng, không giống như chó con khác, lần đầu tiên đeo vòng, nó không hề tỏ ra bất mãn, chỉ cúi đầu xuống hít hà, được cho ăn hai miếng thì đồng ý.
Nhưng nó vẫn dành cho Trần Văn Cảng một tình cảm đặc biệt. Mỗi khi nhìn thấy Trần Văn Cảng, nó sẽ khua bốn chân loạng choạng đuổi theo anh. Khiến Trần Văn Cảng đi lại cũng phải cúi đầu nhìn, sợ không cẩn thận lại giẫm gãy chân nó. Halley dường như nghĩ rằng đây là một trò chơi mới lạ, ngược lại càng trở nên nhiệt tình hơn, đuổi theo không biết mệt.
Nhưng Trần Văn Cảng từ chối đáp lại tình cảm của nó. Nghe nói chó Berger chỉ nhận một chủ, nên anh hy vọng nó sẽ chọn Hoắc Niệm Sinh, bồi đắp tình cảm với y. Đi theo Trần Văn Cảng cũng chẳng có kết quả gì, nếu anh rời khỏi nơi này, có khi còn chẳng nuôi nổi nó.
Hoắc Niệm Sinh dạo này bận rộn lắm, mỗi tuần đến hai ba lần, nhưng phần lớn thời gian đều không ngủ lại qua đêm. Mỗi khi đến, y sẽ tìm Halley trước, bế đến chỗ Trần Văn Cảng, kéo anh chơi cùng. Khi y đi, Halley sẽ chạy theo ra cửa, tai cụp xuống nhìn chiếc Rolls-Royce của y đi xa.
Có lần, nó phóng vút ra ngoài, nếu tài xế không phát hiện kịp thời thì đã bị bánh xe cán qua. Lúc ấy mặt Trần Văn Cảng tái mét vì sợ, anh ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy tim. Hoắc Niệm Sinh nắm tay anh, lấy thuốc từ trong túi ra, đặt dưới lưỡi anh. Hoắc Niệm Sinh mắng Halley mấy câu, nó rên ư ử rồi nằm xuống bên chân Trần Văn Cảng, cằm tựa vào đùi anh.
Trần Văn Cảng ôm chặt nó vào lòng.
Anh bảo Tiểu Bình tìm trên mạng xem cách chăm sóc cún con.
Chó con cần được cho ăn đầy đủ dinh dưỡng, bổ sung canxi và vitamin, vì cực kỳ quan trọng cho sự phát triển của răng và xương. Sau khi rời xa mẹ, chó con sẽ khóc, sẽ cảm thấy không thoải mái, chủ nuôi không cần quá lo lắng, chỉ cần chơi đùa với nó nhiều hơn.
Chó con cần được huấn luyện xã hội hóa ngay từ khi còn nhỏ, chủ có nghĩa vụ dạy chúng các quy tắc và thói quen của xã hội loài người. Chủ cần v**t v* nó để giảm mẫn cảm với việc tiếp xúc, giúp nó hiểu tiếng gọi và làm theo lệnh, dạy nó đi vệ sinh ở một nơi cố định, học cách quay trở lại lồng, học cách đợi thức ăn. Nếu không thì những giống chó kích thước lớn sau khi lớn lên mà đột nhiên lao đi, nhảy xổ vào hoặc ăn uống bừa bãi sẽ gây rắc rối và nguy hiểm cho người khác...
Tiểu Bình than thở: "Quy tắc nhiều thế này, sao còn phiền phức hơn cả nuôi trẻ con vậy chứ?"
Halley ngậm gối của nó đến đưa cho Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng hiểu ý, cầm lấy chiếc gối, nhưng nó lại lắc đầu cố giật về.
"Đừng kéo co với nó, đừng kéo co với nó!" Tiểu Bình vừa lướt điện thoại vừa kêu to lên: "Anh xem trong này viết này, làm vậy sẽ khuyến khích nó phát triển thói quen giật đồ của người khác, không tốt!"
Trần Văn Cảng buông tay, Halley ngã ngửa ra. Nó lăn một vòng, nằm bò trên gối, hai chân co lại, lưỡi thè ra thở hổn hển, bối rối nhìn anh. Trần Văn Cảng không nhịn được, bật cười.
Tiểu Bình tiếp tục tìm lời khuyên trên mạng, thấy nhiều chủ nuôi khuyên nên chụp ảnh và quay video nhiều hơn khi chó còn nhỏ, lưu giữ những kỷ niệm quý giá, vì chỉ có vài tháng ngắn ngủi vậy thôi. Lúc chụp hình, Halley cũng ngoan ngoãn để người ta sắp xếp, nó áp mũi vào ống kính, để lộ khuôn mặt lông xù biến dạng theo hiệu ứng mắt cá, sau đó đột nhiên hắt hơi, khiến Tiểu Bình vỗ tay cười lớn. Điện thoại của Trần Văn Cảng nhanh chóng bị hình ảnh và video lấp đầy.
Các nhân viên khác cũng thích nó, nhà bếp cũng thỉnh thoảng dùng trái cây, thịt và rau tươi nấu những bữa ăn tươi ngon cho nó. Nhưng chỉ khi Trần Văn Cảng mang đến thì Halley mới chịu ăn. Tập tính phục tùng dường như đã ăn sâu vào xương tủy của nó từ khi sinh ra, nó có thể nhanh chóng học được bất kỳ khẩu lệnh nào. Sau một tháng, trong biệt thự không còn ai có thể cho nó ăn, ngoại trừ những khi Hoắc Niệm Sinh đến.
Một ngày nọ, Tiểu Bình phát hiện ổ chó trong phòng khách đã biến mất.
Trần Văn Cảng chuyển cả Halley lẫn ổ của nó vào phòng ngủ của mình. Dường như không ai để ý đến điều này, chỉ riêng Halley là vô cùng vui mừng, nhưng nó lại được nước lấn tới, không chịu ngủ trong ổ của mình. Được Trần Văn Cảng dung túng, ngày nào nó cũng nhảy lên giường ngủ cùng anh. Mà như vậy thì sau khi ra sân chơi, nó buộc phải lau chân rồi mới vào phòng. Mỗi buổi tối, quản gia đều kiên nhẫn mang một chậu nước vào phòng tắm rửa chân cho nó. Rồi chẳng biết từ khi nào, Trần Văn Cảng dần dần đảm nhiệm công việc này.
Một đêm nọ, Hoắc Niệm Sinh đến thăm, thấy Trần Văn Cảng nằm sấp trên giường, một tay ôm Halley ngủ say sưa, có người bước vào phòng cũng không tỉnh giấc. Chỉ có Halley mở mắt, ngóc đầu lên nhìn Hoắc Niệm Sinh, dùng đuôi vỗ nhẹ trên giường.
Hoắc Niệm Sinh xoa đầu nó, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng tỉnh lại, vô thức tránh sang một bên nhường chỗ.
Hoắc Niệm Sinh hôn lên trán anh: "Cả hai làm trò gì thế này?" Y bật đèn lên: "Nhìn xem, cả giường đầy lông chó."
Halley mở đôi mắt ngây thơ lên, xoay cổ lại l**m tay y.
Trần Văn Cảng nửa tỉnh nửa mê, một tay ôm chó, tay kia vòng qua cổ Hoắc Niệm Sinh, đáp lại nụ hôn của y.
Hoắc Niệm Sinh bắt Halley xuống. Y lấy ga trải giường và vỏ chăn từ trong tủ ra, nửa đêm rồi nên không gọi ai cả, tự mình loay hoay thay mới, rồi ôm người kia ngủ. Trần Văn Cảng vẫn cố vươn đầu ra nhìn cún, Hoắc Niệm Sinh ấn đầu anh về: "Đừng nhìn nữa, nó có giường riêng rồi."