Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 132

Bụi trần quá khứ

Trần Văn Cảng ngủ thẳng đến sáng, bên cạnh trống trơn, người và cún không thấy đâu cả.

Anh vừa dụi mắt vừa đi xuống cầu thang, thấy Hoắc Niệm Sinh dời chiếc ghế đẩu thấp đến ngồi cạnh chậu thức ăn, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn Halley vùi đầu trong chậu mà ăn. Y nhìn rất tập trung, Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm, cũng đi tới ngồi xổm bên cạnh, cùng nhìn.

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười nói "Chào buổi sáng".

Trần Văn Cảng ngồi xổm tê chân, bèn ngồi luôn xuống thảm, tựa đầu lên đầu gối Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh lấy bắp chân làm chỗ dựa lưng cho anh, xoa tóc anh, Trần Văn Cảng che miệng ngáp.

Halley nhạy bén dừng lại, tò mò ngẩng lên xem anh đang làm gì. Trần Văn Cảng bật cười, nói "Cái gì mày cũng muốn nhìn". Hoắc Niệm Sinh cũng cười, gãi đầu nó, nó lại cúi xuống, l**m sạch thức ăn trước ánh mắt chăm chú của hai người.

Tiểu Bình vẫn miệt mài báo cáo lại mọi việc.

Anh Trần chải lông cho Halley từ đầu đến đuôi, loại bỏ rất nhiều lông rụng; anh Trần thức dậy sớm hơn hai tiếng, ăn xong thì chơi ném đĩa với cún trong vườn; anh Trần đi vào bếp, có vẻ như muốn đích thân nấu ăn cho Halley, hầm cháy cả một nồi, nhưng khi mang ra trông thức ăn cũng tạm ổn, dù sao thì Halley cũng l**m sạch sẽ chậu cơm của nó... anh Trần thế này, anh Trần thế kia...

Cô gái này rất lanh lợi, nhờ những thứ này mà cô nhận được rất nhiều tiền thưởng của gia chủ.

Liệu pháp thú cưng không còn là chủ đề mới nữa. Trong lần tái khám, bác sĩ cũng đưa ra phản hồi tích cực. Sau đó, bác sĩ đưa ra một loạt bằng chứng học thuật, chẳng hạn như nghiên cứu khoa học cho thấy huyết áp của một người sẽ giảm đáng kể khi v**t v* thú cưng. Nuôi thú cưng cũng có thể làm tăng cảm giác có giá trị của một người, giảm cảm giác vô giá trị và mong muốn biến mất khỏi thế giới...

Không cần bác sĩ nói, ai cũng thấy rõ Trần Văn Cảng dần trở nên phụ thuộc vào cún cưng của mình, dính chặt lấy nó suốt cả bữa ăn lẫn giấc ngủ, không muốn rời xa. Anh vẫn đang dùng thuốc chống trầm cảm và chống lo âu, lồng kính vẫn ngăn cách anh với thế giới bên ngoài. Mặc dù anh không thể phá vỡ nó để thoát ra, nhưng mỗi khi Halley co chân lại nằm trên ngực anh, gác đầu trên đầu gối anh, đưa miệng vào tay anh để xin đồ ăn vặt, anh dường như một lần nữa nắm bắt được, chạm vào được điều gì đó trong những tháng ngày dài đằng đẵng.

Halley không biết gì cả, nó chưa bao giờ nghĩ đến ý nghĩa của mình đối với chủ nhân. Nó chỉ đơn giản thích được ở gần Trần Văn Cảng, gặm những món đồ chơi và đồ mài răng yêu thích của nó, cần anh thực sự và vô điều kiện. Nếu Trần Văn Cảng không cho nó ăn, nó sẽ chịu đói, nếu Trần Văn Cảng không chơi với nó, nó sẽ buồn chán. Dù Trần Văn Cảng có một mình trốn ở đâu, trong tối đa hai giờ, Halley cũng sẽ đánh hơi tìm đến, nó vẫy đuôi phành phạch, đòi xoa đòi bế. Nếu Trần Văn Cảng đến đêm vẫn không ngủ, Halley sẽ nằm bên cạnh anh ngáp dài, đôi mắt hé rồi lại mở.

Nó cần anh, và anh cần nó, không quan trọng bên nào cần nhiều hơn, mà điều quan trọng là họ đã trở thành một thể cộng sinh.

Những giống chó cỡ lớn như Berger cần được vận động nhiều mỗi ngày, Halley càng lớn thì càng có nhiều năng lượng phải giải phóng. Nó thường phân vân giữa vòng tay của Trần Văn Cảng và vui chơi ngoài trời, nó học được cách để thể hiện sự khó xử của mình là tự ngậm lấy dây xích mang đến, háo hức nhét vào tay anh. Rồi cuối cùng luôn là Trần Văn Cảng phải thỏa hiệp, mang theo vài món đồ chơi cho thú cưng ra ngoài chơi cùng nó. Biệt thự này đủ lớn, toàn bộ sân trong trở thành sân chơi của nó. Nó có thể tự do chạy nhảy, chui vào bức tường cây nhựa ruồi lăn lộn, nhảy xuống đài phun nước để bơi.

Nhưng vậy vẫn chưa đủ, nó còn luôn ngóng chờ Hoắc Niệm Sinh đến, vì Hoắc Niệm Sinh đến thì sẽ dẫn nó ra ngọn núi phía sau để chơi ném đĩa. Khu vực đó rộng lớn hơn nhiều, núi non và đồng cỏ trải dài, chỉ sau một ngày, nó có thể tự làm mình kiệt sức nằm liệt.

Nhưng dù ở đâu, chỉ cần Trần Văn Cảng huýt sáo, nó sẽ lật đật chạy về, xuất hiện trước mặt anh.

Cún con lớn thật nhanh, mới chỉ hai tháng mà kích thước của Halley đã tăng lên đáng kể. Cái tai nhọn của nó từ từ dựng lên, đang trong giai đoạn giữa chó lớn và cún con, thân hình bắt đầu có dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng nó còn chưa biết cách ra oai, tính tình hiền lành ngoan ngoãn, thích vuốt thích bế thế nào cũng được, không bao giờ tùy tiện nhe nanh hay sủa vào bất kỳ ai.

Tháng Bảy oi ả, cái nóng mùa hè vẫn chưa tan hẳn, Hoắc Niệm Sinh dắt cún ra suối sau núi nghịch nước. Trần Văn Cảng đi theo sau, bước thấp bước cao men theo con đường mòn trên núi. Halley thấy nước là phấn khích phát điên, nhảy ùm xuống nước, nước suối ngập đến tận bụng, nó ra sức bơi tới bơi lui.

Trần Văn Cảng ngồi trên một tảng đá, cởi giày tất ra, nhúng chân xuống suối. Nước mát lạnh, sảng khoái tận tâm can. Lúc này, anh vẫn chưa biết Hoắc Niệm Sinh ngồi bên cạnh đang tính toán điều gì.

Hoắc Niệm Sinh hái vài cọng cỏ đuôi cáo, bện ​​thành chiếc nhẫn, đeo vào ngón út của anh. Trần Văn Cảng thuận tay tháo nó ra, nghe y bàn bạc với mình về việc muốn gửi Halley đi đào tạo chuyên môn sâu hơn. Yêu cầu của Hoắc Niệm Sinh rất rõ ràng, ngay từ đầu, y đã muốn huấn luyện nó thành một chú chó bảo vệ.

Phản ứng đầu tiên của Trần Văn Cảng là không nỡ, anh ý thức được rằng đưa nó đi đồng nghĩa với việc phải xa nó một hoặc hai năm.

Hoắc Niệm Sinh nhìn Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng mím môi, nhìn lại y hồi lâu, dường như đang ngập ngừng do dự, nhưng thực ra đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng trong một thời gian rất dài. Anh không tìm được lý do nào để phản đối - Halley vốn là do Hoắc Niệm Sinh mang về, nuôi nó cũng là do y quyết định. Tiềm thức của Trần Văn Cảng cho rằng Hoắc Niệm Sinh là chủ sở hữu chân chính của Halley. Vậy nên, y nói gì thì cứ làm thế đi.

Hoắc Niệm Sinh dường như nhìn thấu được tâm tư của anh, y không ép buộc cứng nhắc, cuối cùng cũng thuyết phục được Trần Văn Cảng. Y nói rằng những chú chó nghiệp vụ có bản năng cần được làm việc, chúng có những giá trị riêng cần phải thực hiện, Halley chưa chắc đã thích cuộc sống ngày ngày chỉ biết chơi đùa.

Trần Văn Cảng gật đầu đồng ý, vậy là nhanh chóng ấn định thời gian.

Anh đứng ở cửa nhìn Hoắc Niệm Sinh đưa Halley đi.

Bên cạnh đột ngột trống trải khiến Trần Văn Cảng bỗng không thể thích nghi được, không màng đến ăn uống. May mắn là chỉ hai tháng sau đã có chuyển biến khác, một ngày nọ, cả chó và người đều quay trở lại. Một chiếc xe jeep chạy vào sân, người bước ra là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay rắn chắc, có vài vết sẹo màu hồng nhạt, nói giọng tỉnh khác. Anh ta nói mình là huấn luyện viên chó quân đội đã xuất ngũ.

Cốp xe mở ra, Halley lao vút ra ngoài, vẫy đuôi nhiệt tình, lao về phía Trần Văn Cảng đứng ở cửa.

Để giúp Halley hòa nhập với đồng loại, nó phải ở trong một trung tâm huấn luyện chó hai tháng, khi kết quả tương đối tốt đẹp rồi, Hoắc Niệm Sinh đã chi một khoản tiền lớn để mời huấn luyện viên về nhà.

Vị huấn luyện viên này ở trong biệt thự tổng cộng một năm, địa điểm huấn luyện nằm ở phía sau núi. Anh ta chỉ đạo công nhân dựng hàng rào thép gai, thang và cầu gãy ở sau núi.

Trong lúc mọi người đang bận rộn, Trần Văn Cảng cũng ra xem.

Huấn luyện viên vừa đóng đinh vừa kể về cuộc sống trong quân ngũ của mình. Anh ta đã huấn luyện nhiều chú chó nghiệp vụ, chúng giống như con cái hay học trò của anh ta vậy. Có một chú chó Berger nghỉ hưu cùng năm, vậy là anh ta nộp báo cáo lên cấp trên nhiều lần, cuối cùng đã đưa được nó về nhà như đúng ý nguyện. Họ cũng thật sự sống vui vẻ bên nhau được vài năm, cả chủ lẫn chó đều hài lòng, đáng tiếc là năm ngoái chú chó đã qua đời vì tuổi già. Đây là một câu chuyện khá buồn, nhưng không có gì để tiếc nuối cả.

Halley thực sự rất thích đi học, nó hào hứng nhiệt tình, thể lực lại tốt, leo lên leo xuống không thành vấn đề.

Trần Văn Cảng ngày nào cũng rảnh rỗi, anh theo dõi sát các buổi tập như một người cha, không bỏ buổi nào.

Hoắc Niệm Sinh dường như đã phát triển cho mình một sở thích mới, y có thể không có mặt mỗi ngày, nhưng nhìn chung sẽ luôn tham gia sâu vào quá trình đào tạo. Mỗi khi huấn luyện viên cần trợ thủ, y đều rất hợp tác, hai người có vẻ nói chuyện rất hợp nhau.

Halley có thể nhanh chóng thành thạo việc bò trườn và nhảy qua ván cao, điểm yếu duy nhất của nó là sợ lửa. Khi vượt qua rào chắn lửa, huấn luyện viên châm lên một vòng lửa, nó vẫn quay tròn tại chỗ, khuyến khích thế nào cũng không chịu nhảy.

Cuối cùng, Trần Văn Cảng bị kéo đến, đứng ở đầu bên này. Rốt cuộc, anh vẫn không nhẫn tâm: "Thôi bỏ đi, không học nữa."

Bất ngờ, Halley nghe thấy tiếng anh, lắc đầu lắc lông vài cái thật mạnh, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hô lên "Đi", nó chạy vụt đi. Nó chạy càng lúc càng nhanh, vươn dài thân mình, bay lên không trung, nhảy qua vòng tròn đang bị lửa l**m, rồi chạy về phía Trần Văn Cảng.

Nó tựa đầu vào đùi anh, cọ qua cọ lại. Trần Văn Cảng ôm lấy nó, mắt đỏ hoe. Phần còn lại của bài học bị gián đoạn, Hoắc Niệm Sinh quyết định kết thúc ngày học. Huấn luyện viên thấy nhiều hiểu nhiều, dường như không thấy lạ, anh ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn khen ngợi Halley, nói rằng nó rất tiến bộ.

Trần Văn Cảng vỗ vỗ Hoắc Niệm Sinh hai cái, nước mắt thấm ướt áo y. Đến cuối cùng, anh không thể giải thích được tại sao mình lại khóc. Anh cảm thấy bên trong mình vô cùng mệt mỏi và trống rỗng, nhưng có thứ gì đó nặng nề đang đè lên anh, khiến anh không thở nổi, cần phải được gột rửa, cần phải giải tỏa.

Hoắc Niệm Sinh như thể hiểu được, chỉ ôm chặt lấy anh: "Khóc đi, khóc đi."

Halley đứng bên cạnh một lúc, ngước nhìn họ. Sau đó, nó lần lượt hạ từng chân xuống, nằm đè lên bàn chân Trần Văn Cảng, hít hít ống quần anh.

Trong thời gian huấn luyện sau đó, Halley còn học cách vồ cắn và chiến đấu. Đây là lần đầu tiên sự hung hãn của nó không bị kiềm chế, bộc lộ hết ra ngoài.

Trần Văn Cảng đã quay một đoạn video, sau đó lan truyền rộng rãi trong nhóm các nhân viên biệt thự, hầu như ai xem xong cũng đều kinh ngạc. Trong video, Hoắc Niệm Sinh đã thay quân phục ngụy trang, dẫn Halley ra sân. Huấn luyện viên mặc quần áo bảo hộ vung roi quất, cố tình khiêu khích, nó hoàn toàn mất đi vẻ ngoài vô hại, để lộ hàm răng sắc nhọn và tiếng gầm gừ đầy đe dọa. Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ nó, cúi đầu hô "Tấn công", nó lao tới trước như một mũi tên, cắn vào cánh tay bọc trong đồ bảo hộ của huấn luyện viên. Huấn luyện viên vung cánh tay thật mạnh vờ như muốn đánh nó, nhưng nó vẫn cắn chặt không chịu nhả ra, cho đến khi quật anh ta ngã xuống đất. Hết giờ học, huấn luyện viên đã phải thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Anh ta cũng không quan tâm, cởi bỏ đồ bảo hộ rồi vẫy tay, ra hiệu cho máy quay đến gần hơn. Anh ta hài lòng khoe cánh tay trước ống kính, dù đã mặc đồ bảo hộ nhưng vùng da bên dưới vẫn bị cọ xát chảy máu.

Trước mặt huấn luyện viên đã cởi bỏ đồ bảo hộ, Halley lại tỏ ra thân thiện, vẫy đuôi phấn khích. Huấn luyện viên cười sảng khoái, lấy từ trong túi ra một ít đồ ăn vặt cho nó. Anh ta cũng hay nói, kể cho Hoắc Niệm Sinh nghe về cuộc sống trong quân ngũ, cho đến tận bây giờ, các đồng đội vẫn gọi điện hỏi thăm kinh nghiệm huấn luyện chó. Ánh mắt anh ta đầy vẻ hoài niệm, nói rằng vẫn không thể rời khỏi bãi huấn luyện, chỉ cần hai ba tháng rảnh rỗi là không còn thuần thục nữa.

Sau một năm huấn luyện, Halley vẫy đuôi chào tạm biệt anh ta trước cửa biệt thự. Bây giờ nó đã thực sự là một chú chó lớn hung dữ rồi, biết tuân theo mệnh lệnh, như một người lính tiên phong sẵn sàng bảo vệ bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment