Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 133

ụi trần quá khứ

Halley theo sát Trần Văn Cảng như hình với bóng.

Nó đã rũ bỏ vẻ ngây ngô trẻ con, được huấn luyện bài bản, chỉ khi chơi đùa với Trần Văn Cảng mới bộc lộ bản chất hiếu động hoạt bát. So với lúc còn nhỏ, nó dường như càng thông minh hơn, có thể nắm bắt cảm xúc của chủ nhân chính xác hơn. Ngày xưa, mỗi khi Trần Văn Cảng buồn, Halley thường chỉ biết lo lắng xoay vòng, vừa rên ư ử vừa lao vào anh. Bây giờ nó không kêu nữa, chỉ nằm im lặng bên cạnh anh, tựa đầu vào đầu gối anh. Dường như nó sở hữu một sức sống mãnh liệt, kiên định mà vững chắc truyền cho Trần Văn Cảng.

Tết đến nhanh như chớp.

Tiểu Bình gọi điện về nhà, mẹ hỏi cô có về ăn Tết không. Lúc đầu cô nói có, nhưng một lúc sau lại gọi cho mẹ nói thôi không về, dù sao thì tiền lương làm trong Tết cũng cao gấp mấy lần bình thường, em gái lớn sắp vào cấp ba, trong nhà cần chi tiêu nhiều, cô muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền. Còn một lý do nữa mà cô không nói ra, đó là cô đã đăng ký học lớp học ban đêm, trường học dạy đến ngày 29 âm lịch, nếu tính thêm thời gian đi lại thì phải mất hai ngày học. Cô hơi lo lắng, cô không định nói nhiều trước khi có kết quả thi, ngay cả với gia đình.

Đến đêm giao thừa, hầu hết mọi người trong biệt thự đã nghỉ lễ, chỉ còn lại hai, ba nhân viên bao gồm cả quản gia. Ngôi nhà rộng lớn bỗng trở nên trống trải, ngay cả Halley sủa mấy tiếng cũng kéo theo cả một loạt tiếng vọng cô đơn.

Tiểu Bình đang quét dọn. Trần Văn Cảng ném bóng tennis ngoài sân, anh ném ra ngoài, Halley nhặt về. Khi cô đi ngang qua, Trần Văn Cảng đột nhiên gọi cô lại, nói: "Đừng làm nữa, đã đủ sạch rồi, cô muốn làm việc gì thì làm đi."

Cô suy nghĩ rồi cũng không do dự, nói mình cần dùng máy tính để tra cứu một số thông tin.

Trần Văn Cảng đồng ý, còn hỏi cô đi học thế nào rồi. Họ đến phòng làm việc, Trần Văn Cảng giúp cô nghiên cứu cách tính tín chỉ, thậm chí còn dành thời gian kèm cô môn tiếng Anh và toán. Halley ngáp dài rồi nằm xuống bên chân họ, một cây bút rơi xuống đất, nó giúp nhặt lên.

Trần Văn Cảng xoa nó: "Cảm ơn, ngoan lắm."

Tiểu Bình nhìn chó rồi lại nhìn anh, từ ngày có Halley bên cạnh, cuối cùng anh cũng sống động hơn. Ít nhất, anh đã cố gắng tiếp cận cuộc sống của người bình thường, bất kỳ ai cũng có thể thấy được.

Nhưng kể ra thì việc này lại khơi dậy chút tâm sự gần đây. Cô nghe được tin đồn về anh Hoắc ở trường bổ túc. Không ai quen biết nhau, cũng không ai biết lai lịch của nhau, cô không nói gì, cũng chẳng ai đoán được gia chủ của cô chính là đối tượng của tin đồn, các bạn cùng lớp tụ tập lại bàn tán xôn xao. Có người nói mấy năm gần đây tính cách y đột nhiên thay đổi, chẳng hiểu sao lại ít khi xuất hiện trước công chúng. Có người lập tức bịt miệng lại, ra vẻ thần bí nói từng có cao nhân phân tích rồi, có thể y đã bị người tình nào đó yểm bùa, làm mờ mắt y, trói buộc trái tim y, những thứ bùa chú này khá phổ biến ở Đông Nam Á. Nhưng vì mê tín như thế quá vô lý nên chẳng mấy chốc lại có người khinh thường, lên tiếng phản bác rằng nếu một kẻ ăn chơi trác táng mà lại quay đầu thì chỉ có một khả năng duy nhất, chẳng qua là phải biết điều giữ ý trong vài năm để sắp xếp một cuộc hôn nhân phù hợp, mấy tờ báo giải trí còn tung tin liền mấy kỳ, ám chỉ rằng y và người này người kia sắp đính hôn, vậy mà không nhìn ra sao?

Biệt thự không đăng ký bất kỳ ấn phẩm giải trí nào, cô cũng không chắc Trần Văn Cảng có biết chuyện này không. Ít nhất thì Trần Văn Cảng cũng không có biểu hiện gì. Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, cô không khỏi càng thêm tò mò về mối quan hệ giữa hai người, thậm chí còn toát mồ hôi hột.

Hoắc Niệm Sinh là chủ nhân của biệt thự này, y thường xuyên lui tới, nơi đây như một chốn bình yên mà y tạo ra cho riêng m*nh tr*n Văn Cảng. Y có vẻ như rất vĩ đại, nhưng suy cho cùng, cuộc đời của y không hoàn toàn nằm ở đây. Nửa cuộc đời còn lại của y ở dưới chân núi. Vậy trong nửa cuộc đời đó, y đã sống như thế nào? Lẽ nào mọi hành động của y trong biệt thự trên núi chỉ là diễn xuất?

Ngày Tết trôi qua trong biệt thự lạnh lẽo và vắng vẻ.

Ngày hôm sau, khi Tiểu Bình đến phòng khách, Trần Văn Cảng đưa cho cô một bao lì xì. Hoắc Niệm Sinh đã niêm phong sẵn bao lì xì rồi cất vào ngăn kéo, mỗi nhân viên được nhận một bao, những người đi nghỉ phép khi trở về cũng có phần, là để thay mặt y tỏ lòng biết ơn tới mọi người đã chăm chỉ làm việc trong suốt năm qua.

Halley không sợ lạnh, một mình chạy parkour quanh sân, Trần Văn Cảng đứng bên cửa nhìn theo nó. Hơi thở ấm nóng phả ra ngưng tụ thành sương mờ trên kính, Trần Văn Cảng đưa tay lau sạch, dáng vẻ anh trông rất cô đơn.

Tiểu Bình mơ hồ nhớ lại lúc cô mới đến, anh sống ẩn dật trong nhà lâu ngày, làn da trắng bệch như người bệnh vì không được phơi nắng, cô thậm chí còn cảm thấy trên người anh hơi thở gần đất xa trời. Có lẽ bây giờ cô đã quen rồi, nên không còn để ý nhiều nữa. Hơn nữa khí sắc của Trần Văn Cảng trông cũng khỏe mạnh hơn, vì anh đã chịu ra ngoài dắt chó đi dạo và tắm nắng nhiều hơn. Khi năm mới đến, đây có vẻ là một dấu hiệu tốt.

Tiểu Bình bật tivi lên, để ngôi nhà có thêm âm thanh náo nhiệt. Cô hỏi Trần Văn Cảng: "Anh Hoắc không nói khi nào sẽ đến sao?"

Trần Văn Cảng không mấy để tâm, đáp: "Không biết, tôi cũng không hỏi."

Tiểu Bình đổi vài kênh nhưng không có chương trình nào hay. Trần Văn Cảng cho phép những người ở lại trong dịp Tết tự do làm việc, mà cô và anh đã khá quen thuộc với nhau, hai người mỗi người chiếm một cái sô pha ở phòng khách, tự xem điện thoại của mình. Trần Văn Cảng lướt màn hình bằng một tay, đầu óc lơ đãng. Tiểu Bình gần đây có tìm kiếm tên Hoắc Niệm Sinh, nào ngờ bất cẩn nhấn vào lịch sử, âm thanh của một đoạn video đột nhiên vang lên, là video vạch trần cuộc sống riêng tư của Hoắc Niệm Sinh. Cô cuống cuồng tắt tiếng, vô cùng xấu hổ nhìn Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng lại nói: "Không sao, tôi cũng thường thấy những thông tin này trên mạng."

Tiểu Bình càng ngượng hơn, cô ho khan hai tiếng rồi mới giải thích: "Tôi..."

Trần Văn Cảng nói: "Thật sự không không sao."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng khá là buồn cười. Một lúc sau, Tiểu Bình không nhịn được, đành nói thẳng. Cô thừa nhận rằng mình tìm kiếm thông tin này là do nghe bạn cùng lớp kể lại, có vì tò mò, nhưng cũng vì cô không tin hầu hết những thông tin đó.

Trần Văn Cảng cười khẽ: "Ngay cả cô cũng tin tưởng anh ấy như vậy, chẳng lẽ cô không nhận ra manh mối gì sao?"

Tiểu Bình thở dài than vãn: "Vấn đề không phải là tôi có tin hay không, anh Hoắc đến đây thường xuyên, anh đừng trách tôi nói thẳng, nếu anh ấy có người tình khác thì chắc cần thêm hai bản sao nữa mới đủ dùng. Tôi nghĩ anh ấy... anh rất quan trọng với anh ấy, thực sự không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Ầy, thôi thôi, là tôi sai, ngày đầu năm mới đã suy nghĩ lung tung, anh có thể giả vờ như không nghe thấy gì không?"

Trần Văn Cảng ôn hòa nói: "Tôi biết, tôi biết tất cả chứ."

Một lúc sau, anh lại lên tiếng, lần đầu tiên bộc lộ với cô điều gì đó giống như lời thật lòng.

Trần Văn Cảng cho rằng đứng trên lập trường của mình, thật ra anh có thể chấp nhận việc Hoắc Niệm Sinh chọn sống với người khác. Dĩ nhiên, tốt hơn là không nên lừa dối trong hôn nhân chỉ vì lợi ích, anh tin rằng Hoắc Niệm Sinh sẽ không thấp kém như vậy. Nhưng Hoắc Niệm Sinh quả thực quá tốt với anh, tốt quá giới hạn, y đã bỏ ra quá nhiều kiên nhẫn và tinh lực cho anh rồi. Y như một chiếc phao cứu sinh của Trần Văn Cảng, nhưng Trần Văn Cảng chỉ có thể kéo y xuống nước. Vì vậy, nếu có một ngày nào đó Hoắc Niệm Sinh nhận ra rằng những nỗ lực của mình không được đền đáp xứng đáng, quyết định tìm một người bạn đời phù hợp, Trần Văn Cảng có thể rút lui, còn có thể chúc phúc. Anh chỉ cần một lời tạm biệt tử tế.

Tiểu Bình không hiểu sao bỗng nổi giận, nói rằng suy nghĩ của Trần Văn Cảng là quá bi quan, quá tự ti, không nên như vậy.

Trần Văn Cảng không tranh luận với cô. Anh thừa nhận mình không thể kiểm soát được những suy nghĩ tiêu cực, có thể sau này sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.

Halley chạy chơi bên ngoài đủ rồi, phóng về như một cơn gió, sủa một tiếng. Trần Văn Cảng đứng dậy, mở cửa kính cho nó vào. Anh đưa Halley vào phòng tắm, lau chân cho nó bằng khăn lau dành cho thú cưng, sau đó quay lại phòng khách. Halley cùng họ xem tivi.

Tiểu Bình chợt nảy ra một ý, chỉ vào nó, hỏi Trần Văn Cảng đã bao giờ nghĩ đến việc nếu chia tay thì Halley sẽ theo ai chưa.

Trần Văn Cảng nhìn cô bất lực rồi cười: "Nghe như cô đang hỏi sau khi ly hôn, con cái sẽ sống với ai vậy."

Cô nói: "Ý nghĩa gần giống nhau, vậy anh có nỡ bỏ nó không? Đây là chó của anh hay chó của anh Hoắc, anh có tách biệt được không?"

Trần Văn Cảng bị hỏi đúng điểm yếu, chỉ biết xin tha: "Tôi không nỡ bỏ nó, vậy nên, cứ coi tôi là thằng ngốc đi, chúng ta hòa nhau, ok?"

Tiểu Bình bật cười ha, bắt đầu tự hỏi không biết hai người họ bị làm sao, đang ăn Tết thì lại đi nói những lời kỳ quặc. Cô đổi sang phim hoạt hình, mặc dù hai người lớn trong phòng đều không đặc biệt hứng thú, nhưng Halley lại thích, nó vểnh tai lên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không rời. Trần Văn Cảng ra hiệu xem cái này, nó sủa lên vui vẻ, đuôi vẫy qua vẫy lại trên bắp chân anh.

Nhiều năm sau, Trần Văn Cảng nhìn lại quá khứ, chính Halley đã kéo anh ra khỏi giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời. Còn Hoắc Niệm Sinh đã trở thành màu nền của cuộc đời anh, hòa vào từng mạch máu của anh, trở thành một khúc xương trong cơ thể anh - xương trong xương, thịt trong thịt, y đã trở thành một phần của anh. Quá trình này diễn ra từng chút một, tinh tế đến mức gần như vô hình, như nước chảy đá mòn.

Trần Văn Cảng dùng thuốc suốt hai ba năm ròng, liều lượng có lúc tăng, rồi dần dần giảm đi, cũng từng đổi bác sĩ, mỗi bác sĩ lại cho những ý kiến ​​khác nhau. Có người cho rằng tình trạng của anh khá nghiêm trọng, cần phải dùng thuốc lâu dài. Có người cảm thấy anh vẫn còn trẻ, tiếp tục uống thuốc như thế sẽ làm cơ thể kiệt quệ. Sau đó kiểm tra toàn diện lại một lần, để giảm gánh nặng cho gan và thận, anh mới ngừng dùng thuốc từ từ cho đến khi dứt hẳn.

Nhưng tất cả những thứ thuốc này uống vào vẫn có hiệu quả, trong đầu không còn giọng nói tự lên án khiến anh không chịu đựng nổi nữa, anh cũng hiếm khi đột nhiên bật khóc. Thành thật mà nói, khi nhìn lại, anh vẫn thấy hơi xấu hổ.

Những chuyện trong quá khứ này đã trở thành thứ mà Hoắc Niệm Sinh có thể dùng để trêu chọc anh. Trần Văn Cảng không giận, cũng không phủ nhận, chỉ dịu dàng nhìn y. Xét trên một mức độ nào đó, có lẽ cả hai người họ đều cảm thấy như thể mình đã sống sót sau tai họa.

Nhưng cuộc đời vẫn là bể khổ mênh mông khó vượt qua. Đối với nhiều người tự mua dây buộc mình, bốn phương tám hướng biết đâu là bờ.

Trong mắt Tiểu Bình, anh Trần vẫn hiếm khi cười. Anh điềm tĩnh, vững vàng, đối xử ôn hòa với mọi người, không còn nghi ngờ gì nữa, bệnh tình của anh đã cải thiện. Nhưng trong cuộc đời anh, khả năng cười dường như sẽ không thể quay trở lại.

Trầm cảm là một căn bệnh khó chữa khỏi hoàn toàn, có người từng ví nó như một con quái vật đen đúa không thể rũ bỏ. Có mặt ở khắp mọi nơi, xâm nhập vào bất cứ lúc nào, nguy hiểm khó lường, luôn rình rập chờ thời. Ngay cả khi chịu đi, nó vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chờ một ngày nào đó trong tương lai để quay trở lại. Đến nỗi Hoắc Niệm Sinh vẫn đối xử với anh rất thận trọng, như đối với một món đồ thủy tinh mong manh.

Trần Văn Cảng biết rõ mình là thứ rắc rối như thế nào, nhưng anh cũng không thể làm cho mình bình phục, trở lại làm người bình thường.

Anh lại cầm bút vẽ lên, thêm màu vào những bức tranh, dùng bút chì màu, dùng bột màu, anh chỉ sử dụng những màu sắc đơn giản nhã nhặn, hầu như không để lộ khói mù trong nội tâm, nhưng cũng không nồng nhiệt, không nóng bỏng. Anh xem nó như một sở thích để giết thời gian, nhưng không thực sự hứng thú với nó. Đôi khi anh ngồi trong căn phòng trống dùng làm phòng vẽ của mình hàng giờ, đôi khi lại không vào đó vẽ suốt nhiều ngày liền.

Anh vẫn đang tự học tiếng Pháp, nhưng trí nhớ và khả năng tập trung vẫn chưa hồi phục như trước, chỉ học hai tiếng mỗi ngày rồi bỏ qua. Hoắc Niệm Sinh cũng hỏi tại sao anh muốn học thứ tiếng này, Trần Văn Cảng nói chỉ vì nó là môn tự chọn ở trường đại học, học qua loa thôi.

Anh cảm thán một câu, rằng thời gian thật tàn nhẫn, thôi kệ, quả nhiên gần như đã quên hết mọi thứ rồi. Đôi khi nhớ lại những khuôn mặt mình từng quen biết trong quá khứ, anh lại thấy khó mà gọi ngay ra những cái tên thân thuộc.

Trần Văn Cảng cũng không hẳn là đặc biệt buồn phiền. Mặc dù vậy, anh vẫn trở nên mạnh mẽ hơn, lý trí hơn. Cảm giác bất lực vẫn chưa biến mất, nhưng màn sương đen bao phủ anh cũng dần nhạt đi, có lẽ anh có thể nhìn thấy người khác, cũng có thể nhìn thấy chính mình rồi.

Bình Luận (0)
Comment