Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 134

Bụi trần quá khứ

Đôi khi Trần Văn Cảng tính thời gian, kết quả luôn đáng ngạc nhiên. Thời gian trôi qua nhanh như ngựa phi, anh chưa kịp nhận ra thì bảy năm đã trôi qua.

Bảy năm là đủ để một đứa trẻ mới sinh lớn lên đến khi vào tiểu học, đủ để các tế bào của con người hoàn thành một chu kỳ sống hoàn chỉnh, đủ để một cuộc hôn nhân hay một tình yêu đón nhận những mệt mỏi và đau đớn không thể tránh khỏi. Nghe nói vợ chồng ân ái đến đâu cũng nhất định phải trải qua giai đoạn khủng hoảng sau bảy năm.

Ngay cả giữa anh và Hoắc Niệm Sinh cũng có cãi vã. Nói một cách chính xác là trong hai năm trở lại đây, xung đột và mâu thuẫn ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.

Mấy năm qua, Trần Văn Cảng luôn sống cùng Halley trong biệt thự trên sườn núi. Hoắc Niệm Sinh chưa bao giờ đề cập tới việc muốn anh dọn ra ngoài, Trần Văn Cảng cũng ngầm né tránh chủ đề này. Một mặt là vì Halley, cuộc trò chuyện ngày đó lại trở thành sự thật, anh vừa không nỡ mang nó đi nhưng cũng không nỡ rời xa nó.

Mặt khác, Trần Văn Cảng nhận ra rằng chính mình đã trở nên lệ thuộc vào cuộc sống cô độc này. Không cần phải giao tiếp với người khác, không cần phải nói những lời giả tạo, không cần phải quan tâm đến ánh mắt hay thái độ của người lạ. Ở trên núi không cảm nhận được thời gian, cuộc sống ở thành phố nhộn nhịp trở nên mơ hồ và trống rỗng, đối với anh, nó như một thế giới khác xa xôi. Anh giống như một lữ khách cô đơn và bướng bỉnh, dù đang đói khát cũng nhất quyết tránh xa hết thị trấn này đến thị trấn khác, độc hành nơi hoang dã.

Tất nhiên, tránh xa đám đông quá mức không phải là giải pháp. Có lẽ Hoắc Niệm Sinh sợ Trần Văn Cảng sẽ tự khiến mình mắc bệnh khác nên thỉnh thoảng lại tìm trăm phương ngàn kế lôi anh ra ngoài. Y đưa anh đến những nhà hàng mới, đến rạp chiếu phim và xem triển lãm mới. Họ cũng đã đến những nơi khác như công viên giải trí, trường đua ngựa và trung tâm mua sắm.

Hoắc Niệm Sinh từng bao trọn Hội Du thuyền, cả bãi biển hoang vắng không người, như thể chỉ còn lại hai người họ trên thế giới này.

Họ đã gặp gỡ nhiều người, trải nghiệm nhiều điều, dần dần lấp đầy ký ức của họ, có vui có buồn, thật khó lòng đếm hết.

Họ đã từng ôm, từng hôn, từng có khoảnh khắc âu yếm, và hiển nhiên không thể tránh khỏi những cuộc tranh cãi, chiến tranh lạnh, những lúc thờ ơ.

Mùa thu lại đến, mỗi cơn mưa mùa thu đều mang theo hơi lạnh. Nhiệt độ ở vùng núi thấp hơn, trở lạnh nhanh hơn ở thành phố. Trần Văn Cảng đang quấn mình trong chiếc chăn mỏng, đọc sách trong phòng làm việc như thường lệ, Halley đột nhiên đứng dậy, vẫy đuôi đi ra cửa. Cùng lúc đó, Trần Văn Cảng cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh đặt sách xuống, ngay sau đó, Hoắc Niệm Sinh đẩy cửa ra.

Trần Văn Cảng ngẩng đầu, đưa mắt dõi theo Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh bước vào, nhưng lại đi thẳng ra phía sau anh. Y cúi xuống, vòng hai tay ôm lấy Trần Văn Cảng và cả lưng ghế vào lòng, đặt lên tai anh những nụ hôn nhỏ vụn. Trần Văn Cảng hiểu ý, anh mỉm cười, đứng dậy giúp y cởi áo khoác và cà vạt. Họ không nói gì cả, chỉ hôn nhau.

Không biết Hoắc Niệm Sinh dạo này đang làm gì, ba bốn ngày rồi họ không gặp nhau, Trần Văn Cảng đuổi Halley ra ngoài chơi một mình. Anh hôn lên xương chân mày của Hoắc Niệm Sinh, ngón tay ch*m r** v**t v* khóe mắt và lông mày y. Họ đổi vị trí cho nhau, Hoắc Niệm Sinh ôm anh lên trên người mình.

Chiếc chăn mỏng rơi xuống đất.

Có chút tiếng động trong phòng làm việc, một lúc lâu sau lại trở về im lặng.

Trần Văn Cảng đi kéo rèm ra. Bên ngoài trời vẫn còn sáng, nhưng không thấy mặt trời, những đám mây mỏng manh khuếch tán ánh sáng trắng. Anh quay về sô pha. Hoắc Niệm Sinh đứng dậy, lấy cái gì đó ra, lắc qua trước mặt Trần Văn Cảng như trêu đùa.

Trên tay y là một chiếc hộp đã mở, trên lớp nhung đen là một chiếc nhẫn.

Ánh bạc lấp lánh.

Tim Trần Văn Cảng hẫng một nhịp. Anh cúi đầu nhìn qua, thấy rõ, nhưng phản ứng lại bình tĩnh đến lạ.

Hoắc Niệm Sinh làm như không biết gì, vẫn nói: "Thử đi, xem thiết kế thế nào."

Trần Văn Cảng không biết nói gì. Anh hạ mắt, nhưng lại không nhìn chiếc nhẫn, mà quan sát đôi bàn tay trước mặt...

Bàn tay dày rộng, lòng bàn tay khô ráo, các ngón tay dài và khỏe, kẽ ngón tay có một vài vết chai mỏng, mỗi đặc điểm đều khiến đôi bàn tay này trông cứng cáp và mạnh mẽ. Anh đã quá quen thuộc với tay của Hoắc Niệm Sinh, đôi tay này từng nấu ăn cho anh, thay thuốc cho anh, vỗ lưng anh, vuốt tóc và má anh, lướt qua từng tấc da thịt của anh. Cho anh niềm an ủi, cũng cho anh kh*** c*m.

Cứ nhìn mãi, Trần Văn Cảng thoáng mất tập trung. Anh nghĩ về lần trước khi gặp Hoắc Niệm Sinh, giữa họ, nên nói thế nào nhỉ, cũng không phải là cãi nhau, mà ngược lại là trong khoảnh khắc nồng nàn trên giường, Hoắc Niệm Sinh đã ôm anh, hỏi anh có muốn ở bên nhau không.

Ở bên nhau là thế nào?

Theo nghĩa nào?

Như họ bây giờ không phải sao?

Trần Văn Cảng mất nhiều thời gian để sắp xếp câu chữ, nhưng vẫn chưa thể trả lời thỏa đáng.

Khi ấy, Hoắc Niệm Sinh nhận thấy anh do dự, y kiên nhẫn chờ đợi, nhưng có lẽ Trần Văn Cảng im lặng quá lâu, y đành mỉm cười như tự giễu. Hoắc Niệm Sinh bảo anh đừng nghĩ ngợi nữa, còn đùa rằng lời nói của đàn ông trên giường không đáng tin, cứ đi ngủ đi.

Trong hai năm qua, ngoại trừ những tờ báo lá cải nhàm chán nhất, hầu hết các phóng viên đã không còn viết về chuyện tình ái của Hoắc Niệm Sinh nữa, vì không thể bới móc ra bất kỳ tin tức mới nào. Y cứ thích ở bên một người dị dạng, vậy thì đành thôi, cái nên cười thì cũng cười đủ rồi.

Hoắc Niệm Sinh đã lần lữa nhiều năm, chuyện hôn nhân đại sự của y vẫn chưa quyết định. Cái gọi là hôn nhân thương mại cũng chỉ mang ra làm mồi nhử dư luận nhiều lần, nhưng toàn là tin đồn vu vơ, ngay cả "hồng nhan tri kỷ" được đồn đoán nhiều nhất cũng lên tiếng làm rõ rằng họ chỉ là bạn lâu năm.

Cuối cùng, mọi người đều mất kiên nhẫn, đa số đều tin rằng chắc chắn Hoắc Niệm Sinh không phải là người có duyên với hôn nhân. Các nhà tâm lý học thì nhảy ra phân tích, cho rằng thực chất đó là phản ánh ảnh hưởng của gia đình lên một người, con cái sẽ bắt chước các kiểu hành vi của cha mẹ mình dù là có ý thức hoặc vô thức...

Hôm nay Hoắc Niệm Sinh mang nhẫn đến, ngoài mặt thì vẫn cười vui, nhưng cử chỉ lại có vẻ khác thường.

Trần Văn Cảng hoàn hồn. Anh cảm thấy như mình đang đứng trên mép một tòa nhà cao tầng, choáng váng từng cơn, đến nỗi phải cố gắng nói cho qua chuyện.

Hoắc Niệm Sinh đi vòng ra trước, nắm lấy tay trái của anh, cầm chiếc nhẫn lên, xỏ vào ngón áp út, rồi ấn xuống đến tận gốc ngón tay.

Như bị phỏng, Trần Văn Cảng nhanh chóng gỡ ra, nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn bạc trở lại lòng bàn tay Hoắc Niệm Sinh. Anh viện cớ: "Tôi thuận tay trái, đeo đồ vật trên tay rất bất tiện."

Hoắc Niệm Sinh lại kéo tay phải của anh lên, cố gắng đeo vào một lần nữa: "Vậy thì chuyển sang bên này, cũng như nhau."

Ánh mắt của Trần Văn Cảng lại rơi vào bàn tay của chính mình, da trên tay anh có dấu vết từng bị ăn mòn, để lại những vết sẹo thô ráp, tay phải nghiêm trọng hơn nhiều so với tay trái. Anh đã phẫu thuật ghép da, nhưng chỉ một hai ca phẫu thuật thôi thì không thể che phủ hết các vết sẹo. Vì đã chịu quá nhiều đau đớn, sau đó không còn tiếp tục, kết quả là thành như thế này.

Trần Văn Cảng xòe tay phải ra, đưa lên trước mắt, ngắm nghía vài giây.

Anh tưởng tượng mình không ở trong phòng làm việc, bầu trời bên ngoài cũng không u ám, mà đang ở trên bãi cỏ ngoài sân, nơi bữa tiệc sinh nhật vừa kết thúc. Trời đã tối hẳn, khách khứa vui chơi thỏa thích cũng đã ra về, người giúp việc dọn dẹp thức ăn thừa và rác, rồi lau dọn bàn ăn, loa trên sân khấu đã tắt, bãi cỏ trở nên yên tĩnh mà rộng rãi. Những ngọn đèn nhiều màu sắc nhấp nháy trên đầu, lúc sáng lúc tối, một cơn gió nhẹ thổi qua, anh ngẩng đầu nhìn lên, người trước mặt anh là Hoắc Niệm Sinh - một Hoắc Niệm Sinh trẻ hơn bây giờ một chút. Hoắc Niệm Sinh đeo nhẫn vào ngón tay anh, tỏ tình với anh, hỏi anh có muốn ở bên y không.

Nếu là thời điểm đó, Trần Văn Cảng có thể trả lời câu hỏi này mà không do dự.

Anh cũng tưởng tượng họ đang đi dã ngoại trên bãi biển, anh và Hoắc Niệm Sinh cười đùa vui vẻ, họ trải khăn trải bàn dưới dù, lấy táo, cola, mực khô và bánh sandwich từ giỏ thức ăn ra. Anh tưởng tượng họ đang khiêu vũ tại vũ hội tốt nghiệp, anh vui vẻ kéo Hoắc Niệm Sinh, chạy vào sàn nhảy dưới những ánh mắt vui đùa của mọi người. Anh tưởng tượng họ cứ thế vui cười rồi cãi vã suốt quãng đời còn lại, cho đến khi cả hai đều tóc bạc.

Ranh giới giữa tưởng tượng và hiện thực dần mờ nhạt, bãi biển vàng rực úa màu, tấm màn vũ hội phai nhạt, họ không bao giờ đi xa đến thế. Tất cả những gì trước mắt là khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh, y nhìn Trần Văn Cảng bằng ánh mắt sâu thẳm, phức tạp và lặng lẽ.

Trần Văn Cảng lại tháo chiếc nhẫn ra, anh nói: "Anh giữ cho người khác đi."

Hoắc Niệm Sinh nắm tay anh, hờ hững nhưng kiên quyết: "Không hợp với ai khác đâu. Hơn nữa, tôi còn có ai nữa chứ?"

Trần Văn Cảng cũng cố chấp nói: "Tôi cũng không hợp."

Hoắc Niệm Sinh ngồi xổm trước mặt anh: "Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà. Cậu nói xem có gì là không hợp."

Trần Văn Cảng im lặng, mỉm cười yếu ớt: "Trước đây cũng có người tặng tôi nhẫn. Đoán xem sau này anh ta cưới ai."

Sắc mặt Hoắc Niệm Sinh trở nên lạnh lẽo, y đưa tay, xoa đỉnh đầu anh.

Trần Văn Cảng tiếp tục nói: "Hay là nói thẳng ra đi, tôi biết anh tốt với tôi, không có gì để chê... nhưng anh đừng trói mình với tôi cả đời. Anh có tiền, có quyền lực, ra ngoài làm gì có chuyện không tìm được người tốt hơn. Còn tình trạng như tôi bây giờ, mang khuôn mặt thế này mà còn thời gian để nghĩ đến những chuyện tình ái lãng mạn thề non hẹn biển, tôi còn tự thấy mình lố bịch. Tôi sống được ngày nào hay ngày đó, những thứ này có hay không có, với tôi cũng đều như nhau. Xin lỗi, đó là vấn đề của tôi."

Hoắc Niệm Sinh nhắm mắt lại, sau đó lại nở nụ cười: "Được rồi, được rồi, vậy thì quên đi."

Y đóng hộp lại, cất vào túi. Hộp đựng trang sức hơi to, thật ra không thể bỏ vừa vào túi quần, lớp vải bị đội lên rõ ràng. Khi Hoắc Niệm Sinh đến, có lẽ y đã giấu nó trong túi áo khoác.

Trần Văn Cảng nhìn thấy, rốt cuộc vẫn không nỡ. Lòng anh lo được lo mất, nhưng trước mắt chỉ còn mờ mịt. Con người rất dễ cảm nhận được mình đã làm sai, nhưng để biết phải làm thế nào mới là đúng lại quả thật không dễ.

Hoắc Niệm Sinh không tỏ vẻ gì là bất mãn, chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy, nói mình sẽ về thành phố.

Halley chạy lên cầu thang rồi lại chẳng hiểu gì, đi theo Hoắc Niệm Sinh xuống. Hoắc Niệm Sinh cúi xuống v**t v* nó, nói với nó rằng mình phải đi. Tai Halley dựng đứng lên, đuôi cũng không vẫy nữa, đầu ngước lên nhìn theo bóng dáng đang vội vã rời đi. Nó nghe thấy Trần Văn Cảng gọi mình từ tầng hai, tinh thần phấn chấn, chạy lên lầu lần nữa.

Trần Văn Cảng từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cái đầu đen vàng của nó. Anh bỗng thấy cổ mình đau nhói, đưa tay sờ vào, dường như còn lại dấu răng của Hoắc Niệm Sinh vừa cắn. Hoắc Niệm Sinh gác chân anh lên khủy tay, cảm giác và hơi ấm từ cơ thể vẫn còn đó, nhưng y đã rời khỏi tầm mắt của Trần Văn Cảng.

Một lúc sau, có người giúp việc đến hỏi Trần Văn Cảng tối nay muốn ăn gì.

Trong biệt thự đã lần lượt thay vài nhân viên, người giúp việc tên Tiểu Bình vốn thân thiết với anh nhất cũng nghỉ việc, cô thi đậu đại học tại chức, Trần Văn Cảng còn chúc mừng cô. Nhưng cô đi rồi, cũng mang theo lần duy nhất anh từng tâm sự thật lòng với ai đó.

Sau khi Hoắc Niệm Sinh mang nhẫn đi, Trần Văn Cảng không còn nhìn thấy nó nữa, không rõ y đã làm gì với nó.

Nhưng sau này có lần Hoắc Chấn Phi gọi điện cho Trần Văn Cảng, hỏi thật ra thì anh nghĩ gì, và Hoắc Niệm Sinh nghĩ gì.

Có vẻ như sau khi Hoắc Niệm Sinh bước sang tuổi 35, người anh họ này dần dần chuyển sang thái độ chấp nhận số phận, bất kể là y có kết hôn không, có nuôi con hay không, dù cho y muốn học theo người xưa sống ẩn dật thanh cao thì cả nhà cũng đành chịu, để thuận theo tự nhiên. Vấn đề là, nếu Hoắc Niệm Sinh có thể thực sự vô tư thì cũng đành, đằng này trong mắt Hoắc Chấn Phi, y đang bị Trần Văn Cảng ngáng chân, dù thế nào cũng không thể vượt qua.

Hoắc Chấn Phi hỏi Trần Văn Cảng không thấy mối quan hệ lạt mềm buộc chặt giữa họ là kỳ lạ sao?

Trần Văn Cảng không nổi giận, anh chỉ hỏi Hoắc Chấn Phi có tự thấy mình giống những bậc cha mẹ thích lo chuyện bao đồng trên phim truyền hình không.

Hai người không thể nhìn thấy biểu cảm của nhau, chỉ có thể giao tiếp thông qua âm thanh. Nhưng có lẽ khi tuổi tác lớn dần, mùi thuốc súng không còn nồng nặc như trên từng con chữ nữa.

Qua nhiều năm, dù chủ động hay bị động, Trần Văn Cảng đều hiểu rõ hơn về các mối quan hệ trong gia đình Hoắc Niệm Sinh.

Trong cuộc trò chuyện này, anh vẫn bình tĩnh, ôn hòa trao đổi với Hoắc Chấn Phi. Trần Văn Cảng lần đầu tiên chủ động nói với Hoắc Chấn Phi rằng tuy đôi khi anh không tán thành hành vi và thái độ của đối phương, nhưng anh vẫn có thể hiểu được, vì điều này ít nhất cũng cho thấy Hoắc Chấn Phi đứng về phía Hoắc Niệm Sinh. Bất kể anh ta có làm tốt vai trò anh họ hay không, vẫn có thể thấy anh ta thực sự coi Hoắc Niệm Sinh là thành viên trong gia đình, nên mới hết lần này đến lần khác can thiệp vào việc của y. Thực ra, như vậy còn tốt hơn là Hoắc Niệm Sinh mãi cô đơn, không ai hỏi đến. Nếu tất cả những người họ Hoắc chỉ muốn lấy việc xem trò cười của y làm niềm vui, Trần Văn Cảng mới cảm thấy chạnh lòng và bất bình thay y.

Nghe vậy, Hoắc Chấn Phi cũng bình tĩnh lại.

Giọng nói của anh ta có vẻ hơi khàn và mệt mỏi, như thể ban ngày họp hành đã nói quá nhiều. Anh ta nói với Trần Văn Cảng rằng mình hiểu ý của anh. Hoắc Chấn Phi thừa nhận, anh ta vốn dĩ không nên và cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào đời tư của em họ, chỉ vì nóng lòng nên mới thúc giục Trần Văn Cảng nghiêm túc xem xét lại. Vài năm đầu vô cùng rối rắm hỗn loạn, những người ngoài cuộc theo dõi đều cảm thấy họ quá vất vả. Suy cho cùng, Hoắc Niệm Sinh giờ cũng đã gần 40 rồi. Đàn ông ở độ tuổi này, chỉ cần làm ăn tạm được thì thường đã đến giai đoạn sự nghiệp thành công và gia đình ổn định, khao khát những mục tiêu này là bản năng tự nhiên.

Hoắc Chấn Phi nói thêm, dù cho Hoắc Niệm Sinh có cá tính đến đâu, không theo đuổi hình thức gia đình truyền thống thế nào, cũng không thể phủ nhận Trần Văn Cảng đã chiếm một phần đáng kể trong cuộc đời y. Đã đi đến ngày hôm nay rồi, bất kỳ ai cũng biết đòi buông tay thì phải buông tay là không dễ dàng. Tiến thoái lưỡng nan là điều khó chịu nhất - chưa nói đến Hoắc Niệm Sinh, nhưng ít nhất đó là những gì anh ta nghĩ.

Trần Văn Cảng im lặng thật lâu.

Cuối cùng, cả hai bên đều nói xong những gì mình muốn nói, lịch sự cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment