Bụi trần quá khứ
Sau 8 giờ tối, đám đông bắt đầu thưa dần.
Trần Văn Cảng tê dại dựa vào tường hành lang. Anh đã đứng đó quá lâu, đôi chân như không còn là của mình nữa. Ngoài bữa sáng hôm đó, cả ngày anh gần như không ăn uống gì, anh thấy chóng mặt, từng cơn choáng váng ập đến, nhưng giờ thì không còn cảm nhận được gì nữa.
Anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Trong đầy anh luôn có một sợi dây thần kinh căng lên, như một sợi dây cung được kéo căng, ngày càng căng hơn, càng căng thì càng mỏng, tác dụng thêm một chút lực thì sẽ đứt hẳn.
Lúc này anh còn có một cảm giác rất buồn cười, anh gần như không nhớ nổi mình đang làm gì.
Trần Văn Cảng tự tát mình một cái, không mạnh cũng không nhẹ.
Ý thức của anh đã tỉnh táo hơn một chút.
Hoắc Niệm Sinh đi rồi, phải, y là con cháu nhà họ Hoắc, nên dĩ nhiên cũng phải do nhà họ Hoắc phát tang, danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý. Thế nhưng Trần Văn Cảng ngang ngược, ra lệnh cho Khang Minh canh chừng ở nhà xác, không cho ai được động đến y. Sau đó, tất nhiên là bắt đầu tranh chấp, không hóa giải được.
Anh thậm chí còn chẳng có thời gian để than khóc, sắp xếp mọi thứ một cách máy móc, nhà tang lễ không đủ xe tang, sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới có.
Trong thời gian này, họ Hoắc tìm đến hết nhóm này đến nhóm khác, đe dọa rồi lại dụ dỗ, cố gắng lấy đi thi thể của Hoắc Niệm Sinh, chỉ thiếu chút nữa là diễn màn kịch cướp xác ngay tại chỗ. Ngay cả cảnh sát cũng đã đến vài lần, nhưng không thể can thiệp, chỉ cố gắng hòa giải, ban đầu cố thuyết phục Trần Văn Cảng, nói rằng chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà của người khác, thấy anh cứng đầu, bất chấp đạo lý thì quay sang khuyên người nhà họ Hoắc, họ không tiện ra tay, để người thân và bạn bè tự thảo luận với nhau thì hơn.
Trần Văn Cảng gần như không còn nhớ mình đã đối phó với bao nhiêu người.
Thật ra Amanda và luật sư Chúc đã giúp chặn hầu hết các phương tiện truyền thông, nếu không sẽ còn rối loạn hơn nữa. Ý thức của anh rối tung lên, chỉ nhớ rằng sau khi Hoắc Kinh Sinh tức giận bỏ đi, vợ của Hoắc Chấn Phi là Phương Cầm cũng bị đẩy vào đây một lần. Chị ta không trang điểm, mắt sưng húp lên như mắt cá vàng. Nhưng chị ta cũng chỉ nói được vài câu tượng trưng rồi lại bật khóc, sau đó được con trai Hoắc Dữ Tường đã là thiếu niên dìu đi. Đối với chị ta, điều đáng mừng là con trai không gặp tai nạn, gia đình chị ta không hoàn toàn tan vỡ.
Sau đó lại xuất hiện vài khuôn mặt xa lạ, léo nha léo nhéo, không ngừng nói tới nói lui, phiền chết người.
Khi Amanda quay lại thì đúng lúc chú hai nhà họ Hoắc tìm đến. Lão ta nhuộm tóc đen nhánh trông rất trẻ trung, chải tóc bằng dầu dưỡng bóng loáng, nhưng mí mắt của lão ta vẫn sụp xuống, che mất nửa nhãn cầu, khiến lão trông có vẻ uể oải. Lão mặc bộ vest đen, tay đeo băng vải màu trắng, nói mình vừa trở về từ Hawaii ngay trong đêm. Lão ta ỷ mình lớn tuổi, vừa dùng tình cảm vừa viện lý lẽ, khuyên Trần Văn Cảng rằng lúc này đang là tình cảnh khốn cùng của nhà họ Hoắc, không thể để người ngoài chê cười. Chi bằng để nhà họ Hoắc tự làm tang lễ cho người nhà họ Hoắc, quy mô lớn hơn, lúc cử hành tang lễ sẽ mời anh đến cùng tiếp khách, chia buồn.
Amanda lặng lẽ bước sang một bên, hoàn toàn không thể hiện mình có mặt, nghe lão ta vờ như thân thiện, lải nhải không thôi.
Trần Văn Cảng lặng lẽ nhìn lão ta một lúc rồi hỏi: "Sao ông lại cười?"
Chú hai Hoắc trợn tròn mắt, da cổ lão đã chảy xệ xuống hết.
Lão nói: "Cái gì? Tôi không có."
Trần Văn Cảng nhìn chằm chằm vào mặt lão: "Ông đang cười."
Cơ mặt của chú hai Hoắc hơi căng ra.
Trần Văn Cảng nói tiếp: "Vì người chết không phải là ông, ông rất vui à?"
Khuôn mặt anh hoàn toàn vô cảm, chỉ có con mắt lộ ra vẻ tàn bạo, những vết sẹo ăn mòn trên nửa khuôn mặt anh trông kinh khủng hơn bao giờ hết. Ánh sáng lạnh lẽo âm u từ trên cao đổ xuống tạo nên cái bóng nặng nề, khắc sâu từng chi tiết xấu xí, khiến anh trông như ma quỷ. Hay đúng hơn, anh như một xác chết biết đi trà trộn vào thế giới loài người, một nửa đã phân hủy, chỉ dùng nửa còn lại vẫn còn giống con người để nói chuyện.
Trần Văn Cảng nói: "Chờ ngày chú hai tổ chức tang lễ thì báo cho tôi đến viếng, cầu chúc chú hai lưu danh muôn đời, khai sáng hậu thế."
Amanda nhước mắt lên, nhìn thấy chú hai Hoắc chống gậy, hai tay ôm ngực run lẩy bẩy.
*
Khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng, cuối cùng tất cả mọi người cũng bỏ đi, chỉ còn lại một số ít người canh chừng ở nhà xác.
Phía cuối hành lang tối đen như mực.
Nhiệt độ ở đây quanh năm luôn thấp, một cơn gió từ đâu thổi đến, tưởng như gió từ âm phủ, buốt cả sống lưng. Trần Văn Cảng cũng không gắng gượng được nữa, anh kiệt sức ngồi phịch xuống đất, dựa vào tường. Tường lạnh buốt, Trần Văn Cảng rùng mình.
Khang Minh vẫn còn đứng đó, lẳng lặng quay đầu nhìn từng người đi ngang qua. Anh ta nói với Trần Văn Cảng: "Cậu lên xe chợp mắt một lát đi."
Trần Văn Cảng nói: "Anh nên đi nghỉ, ngày mai còn cần anh bảo vệ."
Halley nằm bên cạnh, tựa cái đầu to của mình trên đùi chủ nhân. Trần Văn Cảng chậm chạp v**t v* đầu nó, nó nhắm mắt lại. Nhưng đôi tai thỉnh thoảng vẫn lắc lắc, như thể nó còn giữ cảnh giác, sẽ nhảy lên khi có bất kỳ động tĩnh nhỏ nào.
Chỉ đến lúc này, Trần Văn Cảng mới cảm nhận được cơn đau như bị moi gan, cắt tim. Anh cảm thấy lạnh dần, lạnh dần. Chỉ có một phần nhỏ nơi Halley nằm là ấm, ngoài nơi đó ra, toàn thân anh đều lạnh ngắt.
Trần Văn Cảng cố nhắm mắt lại, nhưng chỉ thấy đầu đau muốn nứt ra, có thứ gì đó đang xé toạc lồng ngực.
Anh vô thức đặt tay lên túi đeo hông, anh mua cái này ở một gian hàng trước bệnh viện. Anh mò mẫm kéo khóa bằng đầu ngón tay, thứ bên trong nặng trĩu, là một cuốn từ điển cũ, cũng vừa được mua.
Bên trong kẹp những hàng chữ cuối cùng của Hoắc Niệm Sinh.
Anh vô tri vô giác, mơ màng một lúc, trong đầu chỉ toàn là lá thư của Hoắc Niệm Sinh. Vào lúc này, lá thư đã trở thành chỗ dựa duy nhất, là thứ duy nhất để anh bấu víu. Trần Văn Cảng chỉ đọc trọn vẹn một lần, thậm chí không dám đọc lại lần nữa, nhưng những hàng chữ đen vẫn còn hiện ra trước mắt.
Tôi chưa từng biết, em đã bao giờ thương tôi một lần chưa.
Thật tiếc, có lẽ cả đời này không còn cơ hội để biết nữa rồi.
Những gì tôi để lại cho em đủ để em sống, sau này hãy mạnh mẽ lên, sống thật tốt.
Hãy mạnh mẽ lên, sống thật tốt...
Mạnh mẽ...
Sống thật tốt...
Thương tôi...
Một lần...
Thương...
Từ trong bóng tối vô tận, Trần Văn Cảng đột nhiên tỉnh giấc, mí mắt anh cay xè.
Anh nhìn lại điện thoại, lúc này đã là 4 giờ 30 sáng.
Anh vừa nhúc nhích, Halley cũng tỉnh dậy. Người ta nói rằng 4 giờ sáng là thời điểm âm khí cực thịnh, đồng thời cũng là lúc con người yếu đuối nhất, buồn ngủ nhất. Trần Văn Cảng vịn tường, chậm rãi đứng dậy. Anh nhớ ra xe tang của nhà tang lễ sẽ đến trước 6 giờ.
Xe tang...
Trần Văn Cảng vịn tường, ngây người nhìn vào bức tường, như thể đôi mắt anh có thể xuyên qua đó, nhìn thẳng vào bên trong.
Đằng sau bức tường vô số xác chết không còn chút sức sống nào, lòng anh chỉ ngập tràn đau đớn khôn tả, nhưng không hề sợ hãi, bởi vì Hoắc Niệm Sinh cũng ở đó. Thế rồi, nghĩ đến Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng lại cảm thấy ngực đau nhói lên, đến nỗi hít thở cũng trở nên khó khăn.
Anh cảm thấy như thể mình đang gánh lấy một sức nặng không thể chịu đựng nổi, từng đốt sống ngực bị đè nát, buộc anh phải từ từ cong người lại.
Trước khi đi là một người còn sống sờ sờ, vậy mà giờ đây lại như một vật thể, bị đông lạnh trong từng ngăn tủ đông.
Bởi vì không có dấu hiệu sinh tồn, chỉ có sự sống mới có phẩm giá, cơ thể thì vô nghĩa.
Anh không còn cơ hội gặp lại người đó còn sống nữa.
Anh mất người đó rồi.
Trần Văn Cảng dựa đầu vào tường, nỗi tuyệt vọng nhấn chìm anh như cơn sóng thần.
Anh đang gặp một cơn ác mộng rất dài, không sao tỉnh dậy được.
*
Đến 5 giờ 30 phút, Khang Minh ngủ được một giấc cũng trở về từ bãi đậu xe, Amanda gọi điện đến, họ đi tìm nhân viên.
Thi thể được đặt trong quan tài, xe tang sơn màu đen, đầu xe trang trí bằng hoa trắng, ở giữa là một nụ hoa bách hợp vừa hé nở.
Linh đường của Hoắc Niệm Sinh bày ngay trong nhà tang lễ, quàn ba ngày, để gia đình và bạn bè đến viếng, tiễn biệt. Phòng tang lễ được treo rèm tối màu, có bức hoành ghi tên người đã khuất, đen trên nền trắng. Quan tài đặt giữa phòng, Hoắc Niệm Sinh nhắm mắt, thi thể của y đã được nhân viên tẩm liệm chỉnh trang lại, khuôn mặt thanh thản như thể chỉ đang ngủ. Y đã thay bộ quần áo sang trọng sạch sẽ, do Amanda mang từ nhà đến, Trần Văn Cảng đích thân mặc cho y.
Khi anh làm những việc này, Amanda gần như sợ anh có thể ngã quỵ, nhưng anh chỉ im lặng làm xong. Theo quan niệm dân gian, khi mặc áo liệm cho người đã mất thì không được để nước mắt rơi lên, như thế sẽ khiến người đã mất phải lang thang trên đường xuống suối vàng, không thể siêu sinh. Đôi mắt Trần Văn Cảng khô khốc, anh như con rối dây, ở trong trạng thái thân xác và tâm hồn bị tách rời.
Linh hồn của anh đã bị rút ra, nhưng thân xác vẫn tiếp tục hoạt động.
Tinh thần của anh bị tra tấn, nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn giúp anh hoàn thành mọi việc phải làm.
Trên bàn thờ có một bức di ảnh, là ảnh màu, những đường nét điển trai, xương lông mày nhô cao khiến hốc mắt trông sâu hơn.
Trần Văn Cảng ngồi ở ghế dưới, mắt nhìn vào di ảnh, đôi mắt hoa đào ngả ngớn lơ đãng, nụ cười nửa miệng, vừa vui vừa giận.
Hoắc Niệm Sinh nhìn anh, nhưng lại không nhìn anh.
Trần Văn Cảng đánh mất khái niệm về thời gian.
Thực ra, họ không có ý định tổ chức tang lễ trong ba ngày. Để đề phòng người nhà họ Hoắc gây rối, cũng để tránh giới truyền thông đeo bám, luật sư Chúc đã tung hỏa mù, còn Amanda bí mật đặt ngày với nhà hỏa táng, sau hai ngày là sẽ đưa thi thể đến đó.
Hai bên bàn thờ đặt liễn phúng và vòng hoa, Trần Văn Cảng đứng dậy, chậm rãi bước tới, xem xét từng chữ ký trên liễn phúng.
Thật ra không nhiều người đến viếng, mặc dù cố ý không thông báo nhưng những ai muốn biết thì cuối cùng cũng sẽ biết. Hoắc Niệm Sinh ngày xưa tưởng chừng rất nhiều bạn, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như không được mấy người thân thiết.
Trong số ít vòng hoa, Trần Văn Cảng nhìn thấy tên của Lý Hồng Quỳnh, anh nhớ rằng cô chính là người bị đồn đoán có khả năng sẽ lấy Hoắc Niệm Sinh nhiều nhất. Khi đến nơi, cô vẫn đeo kính mát, cho người đặt vòng hoa xuống rồi nói với Trần Văn Cảng một câu "xin chia buồn".
Một người khác là Hoắc Mỹ Khiết, người cô ruột này không đến viếng mà chỉ cho người mang vòng hoa đến nhà tang lễ. Có điều Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân đặc biệt đến một chuyến, cả hai đều che kín người, đeo kính mát và đội nón, giữ thái độ khiêm tốn. Trịnh Mậu Huân cúi đầu, xoa mũi, đứng ở một góc linh đường, lúng túng nói không lên lời.
Mắt Trần Văn Cảng đỏ ngầu, đã quá lâu rồi anh không được nghỉ ngơi, trông tiều tụy như bộ xương di động. Trịnh Bảo Thu vừa thấy anh đã òa khóc. Cô ôm Trần Văn Cảng, đứng trong linh đường khóc lớn. Trần Văn Cảng đưa tay, đờ đẫn xoa tóc cô.
Đến đêm trước ngày hỏa táng, Trần Văn Cảng chẳng còn nhớ mình đã không ngủ bao lâu, Amanda và những người khác thay phiên nhau khuyên nhủ anh. Sau đó Du Sơn Đinh cũng đến, cũng khuyên, trước sau phụ giúp lo liệu nhiều công việc.
Chỉ là dù có nằm xuống, anh cũng không thể ngủ ngon, giấc ngắn giấc dài chập chờn, hầu như không rời khỏi linh đường.
Anh không hẳn là xa lạ với nhà tang lễ, mặc dù trí nhớ khá mơ hồ, nhưng vẫn nhớ năm chín tuổi, anh đã từng thức một đêm ở đây để canh giữ thi hài cha ruột. Khi đó anh khóc thút thít, người lớn đưa anh vào trong, bảo anh ở lại đây, linh hồn của cha sẽ quay về gặp anh. Nhưng họ cũng không thống nhất lắm, có người tức giận nói sao lại mang một đứa trẻ nhỏ như vậy đến đây, đừng để anh nhìn thấy. Người khác lại do dự, rồi một người thở dài, nói chỉ cần ở lại đây một đêm, dù sao cũng chỉ có một đứa con trai, gặp mặt lần cuối cùng vậy.
Trần Văn Cảng ghép ba chiếc ghế lại với nhau, anh nằm trên đó, cánh tay che mặt, không biết đang nghĩ gì.
Trời đã tối đen, đèn trong linh đường bật sáng, sáng như ban ngày. Không khí ngập ngụa mùi nhang trầm, trang nghiêm mà bi ai.
Ở phòng bên cạnh, từ sáng đến tối đều có người khóc, người than khóc, người gào khan. Anh cũng nghe thấy ai đó đang hát, giọng hát mong manh, âm điệu thê thiết du dương, ngoài trường đình, bên đường xưa, cỏ xanh mướt trải dài bất tận, rượu đục cạn rồi cuộc vui tan, đêm nay tiễn biệt mơ cõi lạnh, hỏi người đi ấy bao giờ lại, ngày về xin chớ ngần ngại... Anh cứ nghe, nghe mãi, đến giờ thì mọi âm thanh đều lắng xuống.
Trần Văn Cảng lại ngồi dậy, đi đến bên quan tài, nhìn chăm chú hồi lâu.
Suốt hai ngày qua, anh cứ mãi nhìn Hoắc Niệm Sinh lạnh băng xa lạ này. Họ ở cùng một phòng, đôi khi, Trần Văn Cảng cảm thấy hai ngày này có thể sẽ không bao giờ trôi qua. Chúng sẽ tiếp tục tuần hoàn không ngừng trong suốt quãng đời còn lại của anh.
Một lúc lâu sau, anh thò tay vào túi áo trước ngực Hoắc Niệm Sinh, lấy ra một lá bùa hộ mệnh màu đỏ.
Trần Văn Cảng đã bỏ nó vào khi thay đồ cho y, ban đầu anh định để Hoắc Niệm Sinh mang nó đi.
Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy không muốn phải buông tay. Lòng Trần Văn Cảng bỏng rát như bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt, anh nắm chặt tấm bùa hộ mệnh trong tay, các ngón tay cong lại, rồi từ từ nới lỏng ra. Anh vươn cánh tay ra, chạm vào khuôn mặt từng quen thuộc.
Trần Văn Cảng thương lượng với y bằng giọng nhẹ nhàng: "Lần sau gặp lại, em sẽ mang đến cho anh, được không?"
Khoảng hai hay ba giờ sáng, anh ngủ thiếp đi một lúc, rồi tỉnh dậy sau giấc ngủ không biết là thứ mấy, Trần Văn Cảng đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.
Anh mở mắt ngồi dậy, có một bóng người lạ đang vật lộn trên mặt đất, giằng co với Halley.
Máy ảnh và ống kính rơi đầy đất, thì ra là có phóng viên lẻn vào, bị Halley phát hiện. Thời gian huấn luyện chó bảo vệ không phải là vô ích, Halley chiếm được thế thượng phong, hung hãn đè gã đàn ông kia xuống đất, nó nhe nanh sắc nhọn, kề sát vào cổ phóng viên.
Phóng viên kia sợ gần chết, gã hét lên: "Cứu! Cứu! Con chó, mau giữ nó lại!"
Trần Văn Cảng bước tới gọi Halley, nhưng không bảo nó thả gã ra ngay. Anh lạnh lùng nhìn xuống gã phóng viên, rồi chuyển ánh mắt sang thứ nằm trên mặt đất.
Trần Văn Cảng cầm chiếc máy ảnh lên, đây là loại mini, anh nhấn vài nút, mở nội dung trong thẻ nhớ ra, không chỉ có ảnh mà còn có cả video. Anh nhấn nút phát, video bắt đầu chạy. Anh nhìn thấy chính mình, quay lưng về phía máy ảnh, đang cúi xuống quan tài.
"Nếu không có em, anh đã có thể sống ung dung thoải mái biết bao, cần gì phải vào bệnh viện quanh năm, tắm rửa cho em, thay băng cho em, nấu ăn cho em, tìm hiểu xem em thích ăn gì, quan sát tâm trạng của em, lo lắng không ngừng, mệt mỏi vô tận..."
"Em vừa có chuyện gì là anh làm như chuyện to bằng trời, em nổi giận em phát điên, anh còn phải cười đùa dỗ dành, làm gì có cái lý đó, lại còn phải nơm nớp lo sợ, sợ một ngày nào đó em nghĩ quẩn... không phải em nghĩ quẩn, là anh đang nghĩ quẩn. Lẽ ra anh nên quay đầu từ lâu rồi. Thực ra anh chẳng có trách nhiệm gì với em cả... Anh dành cho em bảy năm, đến em còn thấy không đáng..."
"Anh có thể nhìn em lần nữa không..." Trần Văn Cảng cúi đầu, nức nở: "Anh nhìn em lần nữa..."
Trần Văn Cảng thờ ơ liếc nhìn ra phía sau, xét theo góc quay, có thể thấy máy ảnh được giấu trong một giỏ hoa. Anh mở nắp sau, nghiên cứu một lúc, rút thẻ nhớ ra, giơ cao tay trái.
Gã phóng viên kinh hãi nhìn anh, hai tay giơ lên che đầu, Trần Văn Cảng cũng không đập xuống gã, chỉ buông lỏng tay.
Chiếc máy ảnh rơi mạnh xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Anh lạnh lùng nhấc chân lên, gót giày giẫm cho những linh kiện đó nát vụn hơn.
Gã phóng viên biết mình sai, nhưng lại quay ra già mồm át lẽ phải: "Đây là tài sản cá nhân của tôi!" Gã ầm ĩ: "Tôi để quên máy ảnh ở nhà tang lễ, muốn quay lại lấy, có gì sai không? Anh còn sai chó ra cắn người, phá hoại tài sản cá nhân, là phạm pháp!"
Trần Văn Cảng nói: "Vậy sao? Gửi trát hầu tòa đến đây, là sống hay là chết, tôi đền cho anh."
Anh nhìn xuống với vẻ khinh thường, Halley phát ra tiếng gầm gừ rợn người hơn. Nước dãi của nó nhỏ giọt xuống cổ gã phóng viên, như thể nó sẽ ngay lập tức cắn thủng cổ họng gã. Gã phóng viên không giữ được khí thế của mình, bèn hạ giọng, van nài Trần Văn Cảng gọi chó về, nói mình chỉ muốn giành đầu đề tin tức, yêu cầu công việc vậy thôi, không gì đáng trách, sẽ không tái phạm.
Một hồi lâu sau, Trần Văn Cảng bất ngờ vẫy tay, Halley cuối cùng cũng buông ra.
Gã phóng viên lặn lộn bò dậy, lúc này mới thấy rõ hóa ra gã rất lùn, ngoại hình tầm thường, không có nét gì đặc biệt. Gã mò ra đến cửa, vấp phải ngưỡng cửa, ngã sấp mặt xuống đất, rồi ngay lập tức đứng dậy, biến mất tăm.
Trần Văn Cảng định bẻ tấm thẻ nhớ, anh cầm lấy mép thẻ, nhưng bất ngờ dừng lại. Anh bỏ tấm thẻ vào túi mình.
Sau đó Trần Văn Cảng quay về chỗ cũ, im lặng chờ đợi.
Anh đờ đẫn nhìn đồng hồ treo tường, kim giây tích tắc nhích về trước, kim phút chuyển động chậm rãi, anh nhìn kim giờ từ từ tiến đến số năm.
Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô, tiếng gà gáy loáng thoáng vọng lại từ đâu đó.
Đến sáu giờ, trời bắt đầu sáng dần.
Đến bảy giờ, nhân viên đi làm.
Những người mặc đồng phục nhân viên bắt đầu đi lại bên ngoài.
Amanda đến, luật sư Chúc đến, Khang Minh và Du Sơn Đinh cũng đến linh đường, ngoài ra còn có hai cấp dưới thân cận với Hoắc Niệm Sinh lúc sinh thời, chỉ có vài người họ âm thầm đến từ biệt thi thể người đã khuất lần cuối. Không khí trang nghiêm, mọi người lần lượt bước lên phía trước, cúi chào.
Người quản lý nhà tang lễ dẫn nhân viên vào, thái độ rất cung kính, các nhân viên thuần thục niêm phong quan tài, chuẩn bị đưa đến nhà hỏa táng.
Nắp quan tài từ từ khép lại, đến tận lúc này, Trần Văn Cảng mới chợt tỉnh khỏi cơn mê.
Lần này sẽ đi thật rồi.
Người thương của anh.
Amanda tiến lại đỡ anh, Trần Văn Cảng hơi lảo đảo, nhưng anh lắc đầu, đẩy tay cô ra.
*
Bốn thanh niên khỏe mạnh khiêng quan tài lên xe tang, nhưng quãng đường không xa lắm, nhà hỏa táng nằm ngay cạnh nhà tang lễ.
Trần Văn Cảng lên xe, rồi lại theo quan tài bước xuống, anh đi theo sau, dẫn Halley đi mãi cho đến khi có người chặn lại.
Người đó chỉ vào bức tường, theo quy định, người nhà không được phép chứng kiến lễ hỏa táng.
Amanda thở dài không biết là lần thứ mấy, cô bước tới giữ lấy cánh tay Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là trống rỗng và hoang mang. Cô bước tới giúp giải thích, nhưng có lẽ anh chẳng hiểu gì cả, chỉ nhìn cô với vẻ cầu xin.
Sau khi thỏa thuận, Trần Văn Cảng được phép ở lại cho đến khi đưa vào lò thiêu.
Nhân viên phụ trách có cái đầu to tròn, khuôn mặt thật thà chất phác, anh ta cùng các đồng nghiệp đẩy chiếc giường sắt vào. Thi thể bị nuốt vào, cửa lò thật ra không lớn, làm Trần Văn Cảng liên tưởng đến tủ đông trong nhà xác.
Anh đột nhiên siết lấy tay nhân viên đó, lực mạnh đến nỗi cánh tay anh ta tím đỏ lên.
Luật sư Chúc và những người khác vội vàng tiến lên khuyên nhủ. Nhân viên phụ trách cũng tốt tính, không tức giận, chỉ tỏ vẻ bất lực, còn an ủi vài câu, bảo rằng đây chính là lý do gia đình không thể tiếp tục xem, dù sao cũng chẳng mấy ai chịu đựng được.
Nghe vậy, Trần Văn Cảng lại tự mình bình tĩnh, anh dần dần nới lỏng tay.
Ngón tay anh run lên dữ dội.
Luật sư Chúc liền giữ chặt lấy anh từ phía sau.
Cánh cửa sắt đóng lại, tiếng động ầm ầm, họ ở lại phòng chờ, tất cả đều im lặng.
Năm mươi phút sau, cánh cửa sắt đột nhiên mở ra, luồng khí nóng lập tức ùa vào. Sau đó, chiếc giường sắt bị đẩy ra, trên giường là một chiếc chậu sắt hình chữ nhật. Trong chậu không chỉ có tro cốt, còn có rất nhiều xương vụn. Thực ra không thể thiêu rụi hết một con người, sau khi hỏa táng, vẫn còn sót lại những mảnh xương lớn. Ở nơi không ai thấy, các nhân viên đã đập vỡ chúng thành từng mảnh, những mảnh xương màu trắng xám rải rác trong đống tro tàn.
Sinh ra rồi chết đi, những gì còn lại chỉ có chừng này.
Luật sư Chúc liếc nhìn Trần Văn Cảng, nhưng không ai nhúc nhích.
Sau một hồi im lặng, Trần Văn Cảng giơ tay lên, anh vẫn không nói gì, chỉ cầm lấy kẹp kim loại, bắt đầu đặt những mảnh xương vụn cho vào lọ tro cốt.
Xương, rồi đến tro. Khi anh ôm lọ tro cốt trong lòng bước ra khỏi nhà tang lễ, anh thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm trên tay mình.
Đây là chút hơi ấm cuối cùng mà Hoắc Niệm Sinh để lại cho anh.
Sau khi về nhà, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng ngủ được một chút, gần như là bị cưỡng ép, Amanda gọi bác sĩ gia đình đến tiêm cho anh một mũi an thần.
Đó là một giấc ngủ cực kỳ dài, anh ngủ gần như trọn một ngày một đêm.
Cơ thể anh rất cần được nghỉ ngơi, nhưng chất lượng giấc ngủ của anh lại không được tốt. Trong mơ, anh thấy nhiều thứ kỳ quặc, nhưng không thấy Hoắc Niệm Sinh.
Trần Văn Cảng cũng biết rằng mình không thể gục ngã lúc này, tiếp đến vẫn còn một đám tang, tất cả các mối quan hệ cần giải quyết, và đối diện với hàng hà sa số rắc rối của nhà họ Hoắc. Hoắc Niệm Sinh đi rồi, anh không thể trốn sau lưng bất kỳ ai nữa.
Thật ra Amanda sắp xếp tiến hành tang lễ theo nghi thức phương Tây, đơn giản và yên tĩnh. Cô đã liên hệ với một nhà thờ, nhưng Du Sơn Đinh lại bình dân hơn, hắn nói thêm rằng cần phải đặt nhang đèn, còn phải cúng bái, hai việc này không xung đột nên cứ đặt bàn thờ ở nhà. Thà tin là có còn hơn không, lỡ như thì sao?
Lỡ như thì sao?
Theo quan niệm dân gian, đến ngày thứ bảy, linh hồn người đã mất sẽ trở về nhà. Trước khi linh hồn trở về, người nhà phải đích thân chuẩn bị bữa cơm cúng, rồi lui ra ngoài, không được lộ diện. Dù cho thật sự không thể ngủ, tốt nhất là trốn trong chăn, để người đã khuất không nhìn thấy mà vương vấn, linh hồn bị trói buộc không thể ra đi.
Trần Văn Cảng thức dậy từ sớm, dành cả ngày trong bếp, từ buổi sáng đã bắt đầu cạo vảy, mổ cá, từ từ loại bỏ phần ruột. Anh đặt điện thoại bên cạnh, vừa tìm kiếm vừa chuẩn bị nguyên liệu. Anh cắt thịt và nhặt rau đều rất kém, nhưng lại vô cùng tập trung, vô cùng tỉ mỉ, như thể đó là việc quan trọng nhất trên thế giới.
Mọi thứ đã sẵn sàng, vẫn còn sớm, anh lại quay sang nấu món gì đó cho Halley, cho nó ăn sớm.
Sau đó, anh ngồi ngơ ngẩn trên sô pha, không thấy thèm ăn, không muốn ăn gì cả, đợi đến xế chiều, anh lại tiếp tục công việc.
Cá được thả vào chảo dầu đang sôi, kêu xèo xèo, khói trắng bốc lên. Trần Văn Cảng lùi lại nửa bước, dầu nóng bắn vào cổ tay anh. Anh vẫy tay, rồi đến món gà xào xì dầu, vịt hầm nồi đất, tôm tít rang muối tiêu, tam bảo áp chảo...
Trần Văn Cảng bận rộn đến tận nửa đêm, trên bàn bày đầy thức ăn, và cả cơm trắng, bánh ngọt, trái cây, đồ uống, mọi thứ đều được đặt đúng chỗ của nó. Sau đó anh trốn vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang mặc tạp dề. Anh cởi dây cột ra, tiện tay ném xuống đất, rồi thở dài một hơi, cúi người xuống, dựa vào tường.
Trần Văn Cảng che mặt.
Từng giây trôi qua, đến 12 giờ, Trần Văn Cảng dựa vào tường, trán áp vào cửa, không nghe thấy một tiếng động nào từ bên ngoài. Anh quay đi, chậm rãi bước đến bên giường.
Trần Văn Cảng ngồi xuống, nhìn khung ảnh trên bàn đầu giường. Trên đó là ảnh của Hoắc Niệm Sinh và anh. Vài năm đầu sau khi khuôn mặt bị biến dạng, Trần Văn Cảng không còn chụp ảnh, nhưng hai năm trở lại đây, anh dường như đã dần nghĩ thoáng ra. Dù sao thì, ít nhất Hoắc Niệm Sinh cũng không quan tâm. Y thích chụp thì chụp thôi, Trần Văn Cảng sẽ hợp tác.
Trong khung hình, Trần Văn Cảng ngồi trên sô pha, Hoắc Niệm Sinh tựa khuỷu tay vào tựa lưng, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Trần Văn Cảng dùng ngón tay xoa mặt y.
Anh đột nhiên đứng dậy, bất chấp tất cả mở cửa phòng ngủ. Loảng xoảng, cửa sổ phòng khách không đóng, luồng không khí đối lưu khiến gió từ bên ngoài tràn vào, làm đổ một vật gì đó. Halley vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới kiểm tra.
Trần Văn Cảng đứng giữa phòng khách, một mình lẻ bóng, anh nhìn quanh, không có gì cả, chỉ thấy gió đêm thổi vào người.
Anh đứng đó bất động một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu lên như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, chẳng biết từ lúc nào đã gần 2 giờ.
Trần Văn Cảng kéo ghế ngồi xuống. Bàn ăn trước mặt anh bày biện đủ thứ. Ly đã rót đầy rượu, anh nâng lên, đổ rượu xuống đất, sau đó rót thêm một ly nữa, ngửa đầu uống cạn.
Trần Văn Cảng cầm đũa, gắp một con tôm bỏ vào miệng. Thức ăn đã nguội lạnh, không còn chút hơi nóng nào. Muối tiêu hơi mặn, cá chiên hơi quá lửa, thịt gà hơi lạnh và tanh, nhưng nếu không quá cầu kỳ, nhìn chung vẫn có thể ăn được.
Trần Văn Cảng nâng chén lên, gắp hết đũa này đến đũa khác vào miệng. Anh ăn uống rất lịch sự, rất kiềm chế, nhưng vẫn ăn rất lâu, không hề dừng lại. Đến cuối cùng, anh đã ăn hết cả bàn thức ăn.
Halley hít hà chân anh dưới gầm bàn, Trần Văn Cảng v**t v* nó: "Những món này nhiều gia vị, mày không ăn được, đi ngủ đi."
Anh để lại chén đĩa trống trên bàn, một mình đứng dậy, đi rửa mặt, rồi quay trở lại phòng ngủ.
Trần Văn Cảng bước đến bên giường, cầm khung ảnh lên. Hoắc Niệm Sinh vẫn đang dịu dàng nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên má Hoắc Niệm Sinh, trao cho y nụ hôn vĩnh biệt.