Bụi trần quá khứ - Mười năm sau
"Anh Trần thường không nhận phỏng vấn." Amanda từ chối ngay: "Xin lỗi, cậu đến từ cơ quan truyền thông nào?"
"Tôi là phóng viên của tờ Tuần báo Tân Thành."
"Tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy, để anh ấy tự quyết định, hôm nay cậu cứ về trước đi."
"Hãy nghe tôi, chị nghe tôi nói..." Từ Niệm Sinh chạy chậm, lật đật đuổi theo sau lưng cô: "Chính là vì chuyện, từ hồi anh Trần được phong danh hiệu Justice of the Peace cách đây hai năm, tôi biết anh ấy có uy tín cao trong quần chúng, nhưng xét cho cùng..."
Hắn hạ giọng làm ra vẻ tránh tai vách mạch rừng: "Nhưng xét cho cùng quá khứ của anh ấy... Tại sự kiện gây quỹ tháng trước, nghị sĩ Vương Thuyên còn thẳng thừng ám chỉ khối tài sản ban đầu của anh ấy đến từ các nguồn bất hợp pháp, chẳng phải là ý đó hay sao? Vì vậy, tôi nghĩ hiện này anh ấy rất cần một cuộc phỏng vấn chuyên sâu đủ chất lượng để có thể mang lại hình ảnh tích cực cho mình. Tất nhiên, tốt nhất là phỏng vấn độc quyền..."
Thế nhưng, Amanda quá bận, không rảnh để nghe hắn nói lảm nhảm. Cô đang ôm ba hộp hồ sơ xếp chồng lên nhau trên tay, trước mặt là một cánh cửa kính, cô thả một tay ra, lấy thẻ nhân viên quét, cánh cửa kính mở ra.
Từ Niệm Sinh chớp lấy cơ hội, chen vào theo.
Cô lập tức đuổi hắn ra ngoài: "Này, tôi nói cậu..."
Từ Niệm Sinh mặt dày ra vẻ cầu xin, muốn gặp được người.
Lúc này, hai bóng dáng một cao một thấp đi ra từ trong hành lang. Bóng cao là người đàn ông cao dong dỏng có sẹo trên mặt, mặc áo gió màu đen, bóng thấp là là chú chó Berger lông đen vàng đi sát bên anh. Chú chó đã già, dáng đi của nó không còn uyển chuyển nhanh nhẹn nữa. Tuy nhiên, nhiều người đều đã nghe tiếng rằng anh Trần chưa bao giờ để dây xích rời tay, đi đến đâu cũng dẫn nó theo, còn chó thì luôn bảo vệ chủ, chiến tích huy hoàng, vì vậy tốt nhất là không nên khiêu khích nó.
Khi cả hai tiến lại gần, vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra khí thế áp đảo, khiến người ta không dám tùy tiện mở lời.
Amanda đang định giải thích thì Từ Niệm Sinh đảo mắt, mặt dày giành đưa danh thiếp của mình ra.
Anh Trần có thể không phải là người giàu nhất Kim Thành, nhưng chắc chắn là một huyền thoại, từ xuất thân khiêm tốn vươn lên thành nhà từ thiện nổi tiếng Kim Thành, quá khứ của anh là một câu chuyện đầy kịch tính. Nhưng anh lại sống kín tiếng, hiếm khi ra ngoài, làm nhiều công việc thực tế, nhưng không nhận lời phỏng vấn công khai.
Từ Niệm Sinh đã hạ quyết tâm, dù có phải ngủ ngoài đường ba tháng, hạ mình cầu xin cũng phải có được buổi phỏng vấn này.
Trần Văn Cảng lịch sự nhận lấy tấm danh thiếp. Anh định nói gì đó, nhưng rồi ngập ngừng một lúc.
Từ Niệm Sinh liền lợi dụng tình thế nói: "Anh xem, chỗ anh là 'Quỹ từ thiện Niệm Sinh', còn tôi, tên thật Từ Niệm Sinh, chẳng phải là duyên phận sao? Anh yên tâm, chỉ vì mối duyên này..."
Trần Văn Cảng xua tay, ra hiệu hắn không cần phải nói nữa: "Sáng thứ năm, cậu rảnh không?"
Từ Niệm Sinh đồng ý ngay. Nhưng miệng lưỡi hắn còn rất trơn tru, khi Amanda đưa vào phòng khách để đăng ký, hắn vẫn luôn hỏi đông hỏi tây để thăm dò.
Amanda dường như không muốn để ý, cuối cùng chỉ liếc nhìn hắn rồi nói: "Cậu may mắn đấy."
Cuộc phỏng vấn diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tuần báo phát hành, Từ Niệm Sinh gửi hơn mười cuốn đến tặng cho quỹ từ thiện.
Ngày tuần báo đến, các nhân viên chuyền tay nhau cùng đọc, mọi người đều vui vẻ thảo luận, nhưng vẫn có người không vui lắm. Trợ lý Kiều Câu của ban thư ký đen mặt, cầm báo đọc từ đâu đến cuối, chỉ muốn bới móc chỉ trích từng chữ.
Các đồng nghiệp trêu chọc: "Hiếm khi được bàn luận công khai về chuyện của sếp, cậu không tranh thủ mà nghe, còn phải phẫn nộ thế làm gì?"
Kiều Câu rít lên như ấm nước đang sôi: "Đã nói là phỏng vấn chuyên sâu, vậy mà không viết về anh ấy, về các dự án mà quỹ từ thiện chúng ta thực hiện trong những năm qua, hỏi 10 câu thì có 8 là đào bới chuyện tình cảm riêng tư của anh Trần, vậy mà gọi là quảng bá tích cực?"
Một đồng nghiệp biết tâm tư của hắn: "Nhà báo mà, biết rõ khán giả muốn xem gì nhất chứ sao."
Đồng nghiệp lại nhìn hắn: "Anh Trần tự biết cân nhắc, anh ấy không chịu lên tiếng thì người khác cũng chẳng làm gì được."
Một đám mây đen hiện ra phía trên đầu Kiều Câu.
Đồng nghiệp thấy buồn cười, nhưng cũng không nỡ đả kích lòng chân thành của thanh niên. Mặc dù ngoại hình của anh Trần không hoàn hảo, nhưng sức hút cá nhân vẫn quá mạnh, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, bao gồm cả cậu chàng sinh viên du học trở về từ nước ngoài này. Kiều Câu có điều kiện cá nhân tốt, hiệu suất làm việc tốt, nhưng sau năm năm làm việc tại quỹ từ thiện và hai năm theo đuổi, cho đến nay vẫn chỉ là câu "cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc".
Đồng nghiệp vỗ nhẹ vào vai hắn.
*
Đã quá giờ tan làm, hầu như mọi người trong tòa nhà đã ra về, Kiều Câu chủ động ở lại tăng ca, chưa kịp nhận ra thì đã hơn 9 giờ. Hắn vừa trở về từ phòng vệ sinh thì nhìn thấy một vệt đỏ mờ nằm cạnh cây xanh ở góc hành lang.
Tim Kiều Câu đập mạnh. Mọi nhân viên trong quỹ từ thiện đều biết rằng anh Trần có một tấm bùa hộ mệnh không bao giờ rời khỏi người...
Hắn hắng giọng, kìm nén nhịp tim đập thình thịch, gõ cửa văn phòng chủ tịch quỹ từ thiện.
Quả nhiên Trần Văn Cảng và Amanda cũng đang tăng ca. Nhìn thấy thứ Kiều Câu đang cầm, anh sững sờ rồi lập tức đưa tay sờ lên cổ. Trong ký ức của Kiều Câu, Trần Văn Cảng luôn bình tĩnh và điềm đạm, chưa bao giờ thấy anh biểu lộ dao động cảm xúc rõ rệt như vậy. Thì ra sợi dây đeo bùa hộ mệnh bị đứt, Trần Văn Cảng nhận lấy bùa hộ mệnh, cảm ơn rối rít, tỏ ra vô cùng cảm động.
Trời đã muộn nên Trần Văn Cảng bảo hai người nghỉ đi, anh mời họ đi ăn khuya, thế là họ đến một quán cháo gần đó. Gọi ba phần cháo hải sản và bốn món ăn nhẹ, ăn xong, Amanda tự lái xe về nhà.
Thực ra Kiều Câu có xe, để trong bãi đậu xe gần đó, nhưng hắn lại ma xui quỷ khiến nói rằng hôm nay không lái xe.
Vậy là Trần Văn Cảng đưa hắn về.
Ngồi ở ghế phụ, tâm trí Kiều Câu lơ đãng. Hắn liếc sang bên cạnh, xe tiến về phía trước, ánh sáng và bóng tối đan xen lướt qua khuôn mặt Trần Văn Cảng.
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được: "Cái bùa hộ mệnh đó..."
Trần Văn Cảng cười nói: "Cảm ơn cậu, nếu thật sự lạc mất thì tôi cũng mất nửa cái mạng rồi."
Điều Kiều Câu muốn nói không phải là việc này: "Vậy thì thật ra là... Hoắc đó..."
Trần Văn Cảng không phủ nhận: "Là của anh Hoắc 'đó' tặng. Không phải mọi người còn thảo luận vấn đề này cách đây không lâu à? Ồ, thực ra dù không đọc bài phỏng vấn đó, chỉ cần nhìn vào tên quỹ từ thiện chúng ta cũng sẽ biết anh ấy thôi?"
Quỹ từ thiện Niệm Sinh, được thành lập là để tưởng nhớ Hoắc Niệm Sinh. Dù ngoài xã hội có người không hiểu rõ chi tiết, ít nhất mọi nhân viên đều được nghe về văn hóa của tổ chức mình trong quá trình đào tạo nghề nghiệp.
Kiều Câu cảm xúc lẫn lộn, như thể không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào. Thực ra, hắn đã từng lấy hết can đảm tỏ tình với Trần Văn Cảng, anh từ chối rất khéo léo, không khiến hắn mất mặt. Nhưng có khéo léo đến đâu thì vẫn là từ chối. Trần Văn Cảng viện cớ rằng mình lớn tuổi hơn Kiều Câu rất nhiều, chúc hắn tìm được người bạn đời phù hợp hơn.
Kiều Câu lúc đó không nghe lọt tai. Hắn sắp bước sang tuổi 30, bước vào giai đoạn trưởng thành hơn trong đời, hoàn toàn hiểu rõ mình muốn gì, Trần Văn Cảng lại chưa đầy 40 tuổi, chỉ là cách 10 tuổi thì sao có thể coi là khoảng cách quá lớn? Còn gì nữa, khuôn mặt anh? Quá khứ của anh? Kiều Câu chỉ hy vọng rằng anh sẽ cho mình một cơ hội, hắn sẽ chứng minh rằng họ có thể sống hạnh phúc bên nhau. Trần Văn Cảng chỉ nhìn hắn một cách bình thản và ôn hòa, ánh mắt anh như hoàng hôn buông xuống thung lũng, có cảm giác lắng đọng theo thời gian. Kiều Câu thất bại.
Trong bóng tối lúc này, Kiều Câu mạnh dạn hỏi: "Trước đây mối quan hệ của hai người có tốt không?"
Trần Văn Cảng im lặng một lúc, không trả lời vào trọng tâm: "Thực ra mấy năm nay tôi rất ít khi nhắc đến anh ấy."
Kiều Câu ngậm miệng, nhưng hắn cảm nhận được ý muốn tiếp tục của Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng thong thả nói: "Không nhắc đến là vì không dám nói quá nhiều, tôi sẽ bị mắc kẹt trong đau khổ, không thể thoát ra được. Mà cứ luôn cho người khác thấy vết thương đó, cứ lải nhải mãi không ngừng thì người ta cũng thấy phiền, người khác cũng cần phải bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng nếu hoàn toàn không nhắc đến, thì bao năm qua tôi lại sợ rằng sẽ không còn ai nhớ đến anh ấy nữa, sẽ không còn ai nhớ đến anh ấy cùng tôi nữa. Tôi luôn nhớ anh ấy."
Kiều Câu nói: "Nhưng anh ấy đã đi xa nhiều năm rồi... Tôi nghĩ rằng đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, một người để khắc cốt ghi tâm, giấu vào sâu trong tim, đó là những kỷ niệm quý giá. Nhưng con người luôn phải hướng về phía trước."
Hắn thận trọng nói: "Anh không cần phải quên những thứ này, nhưng cũng có thể mang chúng theo, bắt đầu một cuộc sống mới, đúng không?"
Trần Văn Cảng mỉm cười: "Mọi người đều khuyên tôi như vậy. Thực ra, đã đi được đến đây rồi, chẳng phải tôi đang hướng về phía trước đó sao? Tôi nghĩ mình đã rất kiên cường rồi. Quay lại câu hỏi vừa rồi của cậu, tôi thậm chí không dám nói rằng tình cảm của chúng tôi sâu đậm thế nào, bởi vì khi anh ấy còn sống, tôi chưa bao giờ nói một lời yêu thương nào với anh ấy. Sau khi anh ấy mất, nỗi đau của tôi chỉ có thể ngày càng tăng lên, không giảm bớt được, càng không thể biến mất. Nếu anh ấy không bảo tôi phải sống tốt, có lẽ tôi đã không thể trụ được đến bây giờ. Đây là điều cuối cùng anh ấy muốn tôi làm, may mắn là tôi đã làm được, tôi đã làm tốt chứ? Còn những thứ khác, tôi đã quá già yếu, thật sự không thể gánh vác nổi nữa."
Kiều Câu nghe vậy thì sững sờ, một lúc sau mới định thần lại, hắn gãi đầu, hắng giọng rồi nói đùa: "Tiếc thật đấy, xem ra tôi hết hy vọng thật rồi. Nhưng tin tốt là lần này tôi không phải làm người tốt nữa, cuối cùng đã bị tuyên án tử hình một cách rõ ràng."
Trần Văn Cảng nói: "Cậu chắc chắn có thể tìm được người phù hợp hơn."
Xe dừng lại ở ngã tư, đèn đỏ nháy hai lần rồi chuyển sang xanh, Trần Văn Cảng tiếp tục lái về phía trước. Đi thêm hai con đường nữa là đến gần nhà Kiều Câu, khu dân cư này mới xây, tiện ích chưa hoàn thiện, đèn đường gần đó chưa có điện, anh giảm tốc độ. Lối vào khu dân cư đã ở ngay phía trước, Trần Văn Cảng dừng xe bên lề đường. Anh nói: "Đến nơi rồi, cậu lên nhanh lên, nghỉ ngơi sớm."
Trên đường về, Trần Văn Cảng chợt nhớ ra điều gì đó. Anh liếc nhìn ngày tháng, suýt quên mất tháng này chỉ có 30 ngày.
Sáng hôm sau, anh gọi điện cho tiệm hoa, đến lấy một bó hoa hồng đỏ thắm trên đường, lái xe đến nghĩa trang. Halley nằm ở ghế sau, khi xe dừng hẳn, nó nhảy ra, quen đường quen nẻo theo Trần Văn Cảng vào trong.
Anh không chỉ đến thăm Hoắc Niệm Sinh vào các ngày lễ, mà cứ vào ngày đầu tiên của mỗi tháng, Trần Văn Cảng đều đến thăm y. Ngoài thời gian cố định này, lúc tâm trạng anh tốt hay xấu cũng có thể đến. Những năm đầu, Trần Văn Cảng luôn mang theo hoa màu trắng, cúc trắng, huệ trắng, cẩm chướng, dành dành... Khi đến nhiều hơn, anh dần bắt đầu mang cho Hoắc Niệm Sinh đủ loại hoa tươi theo mùa. Tâm trạng của anh khi đến đây không còn giống như viếng mộ, mà giống như hẹn hò với người yêu hơn.
Trần Văn Cảng đặt hoa hồng trước mộ, người trong ảnh nhìn anh trìu mến. Bức ảnh đã bị gió mưa làm cho phong hóa, dường như mất đi khí chất ngang ngược bất kham, chỉ còn lại dịu dàng.
Trần Văn Cảng lau sạch bức ảnh rồi ngồi xuống bậc thềm trước mộ.
Hôm nay nắng đẹp, Halley lười biếng nằm bên cạnh, lắng nghe từng lời thì thầm nhẹ nhàng của Trần Văn Cảng, lảm nhảm về những gì mình đã thấy và nghe gần đây, nó vừa vẫy đuôi vừa nhắm mắt, sắp chìm vào giấc ngủ.