Đời này kiếp này
Trần Văn Cảng trở lại bàn. Một lát sau, Phan Chính Dương cũng quay về chỗ ngồi, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi đối diện với anh.
Gần chín giờ thì bữa tiệc kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Trần Văn Cảng bước xuống bậc thềm, đứng cạnh sư tử đá. Anh đang nhìn quanh thì Phan Chính Dương đuổi theo từ phía sau, hỏi anh về nhà bằng gì, lại nói tài xế của mình sắp lái xe đến, hỏi anh có muốn đi nhờ không.
Đúng lúc này, có tiếng gâu gâu vọng lại từ phía đối diện. Hoắc Niệm Sinh đang dắt cún con, đứng đối diện vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Halley vốn đang đi dưới đất theo chân y, thời gian này đường phố vẫn đông đúc, xe cộ qua lại nườm nượp, đột nhiên một nhóm thiếu trượt ván rầm rập vượt đèn đỏ lao qua, khiến nó giật mình nhảy dựng, sủa ầm lên. Hoắc Niệm Sinh dứt khoát nhấc nó lên, kẹp lấy cún con đi bộ về phía này.
Phan Chính Dương dừng lại cách đó nửa mét: "Đó là... bạn của cậu?"
Trần Văn Cảng mỉm cười, đôi mắt phản chiếu ánh đèn neon: "Là bạn trai tôi."
Phan Chính Dương im lặng mất một lúc.
Trần Văn Cảng chỉ vào bên kia đường: "Chủ tịch Phan, có phải tài xế của anh đang tới không."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hoắc Niệm Sinh đã băng qua đường, đến đứng trước mặt họ. Phan Chính Dương bắt tay y theo phép lịch sự.
Hoắc Niệm Sinh nhận lấy tấm danh thiếp mà hắn đưa. Y thậm chí còn không nhìn, tiện tay nhét vào túi quần jeans.
Phan Chính Dương đánh giá y.
Hoắc Niệm Sinh ăn mặc khá thoải mái, hôm nay tóc chỉ vuốt sơ qua, thậm chí còn hơi rối một chút, quần áo thì càng tùy tiện, một chiếc quần jean và một chiếc áo thun đen, cái kiểu có thể thấy ở khắp các chợ đêm, còn in thêm một hình trái tim màu đỏ. Vải cotton nguyên chất mặc vào thì dễ chịu nhưng không đứng form, hoàn toàn dựa vào vóc dáng nâng đỡ.
Một người đàn ông đẹp trai bình thường. Phan Chính Dương nghĩ vậy.
Tài xế từ từ lái xe tiến thêm một đoạn, Phan Chính Dương hắng giọng chào tạm biệt hai người Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng ôm cún con vào lòng: "Đã bảo anh đừng đến đón rồi, sao anh còn mang cả nó đến?"
Hoắc Niệm Sinh co ngón tay lại, ấn vào trán Halley: "Tiện đường, đưa nó đi tắm, tiêm vắc-xin nữa."
Halley ngẩng đầu lên tỏ vẻ không hài lòng, lại cố l**m ngón tay y.
Trần Văn Cảng thì thầm: "Sao không đợi em đi cùng, ngày mai em có thời gian."
Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Hay em cột nó vào thắt lưng luôn đi! Vẫn còn một mũi nữa kìa, lần sau để em đưa đi."
Y vòng tay ôm eo Trần Văn Cảng, đêm hè, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước qua những cái bóng loang lổ dưới ánh đèn đường.
Trần Văn Cảng nhìn áo của Hoắc Niệm Sinh: "Sao anh lại mặc áo của em nữa rồi?"
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Áo giảm giá là em tự mua, rộng quá, thấy em cứ để đó lâu rồi không mặc."
Trần Văn Cảng cũng bật cười, đặt tay lên trái tim trên áo, cảm nhận từng thớ thịt dưới lớp vải, Hoắc Niệm Sinh nắm tay anh.
Nhà cũ họ Trần khá nhỏ, không có chỗ để xây phòng để đồ riêng, chỉ có một tủ quần áo âm tường trong phòng ngủ, mỗi khi sang mùa khác là phải sắp xếp lại một lần, giúp công tử Hoắc được trải nghiệm cảm giác bình dân của nghệ thuật sắp xếp đồ đạc. Thông thường, quần áo của hai người treo chung với nhau, mỗi người một nửa, đôi khi lấy ra một món đồ lại phải nghĩ xem đó là của ai. Tất nhiên, ngoài việc căn cứ vào kích thước, những món đồ trông đắt tiền thường là của Hoắc Niệm Sinh. Còn Trần Văn Cảng, anh đã trở lại với phong cách giản dị, chủ yếu mặc vải cotton và vải lanh. Cũng vì hôm nay ôm chó, ngày mai lại trông trẻ, thỉnh thoảng còn phải vào kho chuyển đồ, quần áo chống mài mòn và dễ giặt là tiện lợi nhất, tốt nhất là loại có thể cho thẳng vào máy giặt, không cần chăm sóc kỹ lưỡng.
Đến nơi Hoắc Niệm Sinh đậu xe, Trần Văn Cảng ôm Halley ngồi vào ghế phụ, tự thắt dây an toàn. Hoắc Niệm Sinh nhấn ga, Trần Văn Cảng tiện tay bật đèn nhỏ lên. Anh một tay ôm cún, một tay cầm điện thoại của Hoắc Niệm Sinh xem video - trong đó có hai người cùng nhau tiêm thuốc cho Halley, bác sĩ nắm lấy gáy nó, từ từ đẩy kim vào, y tá nhẹ nhàng v**t v*. Thật ra nó khá ngoan, không vùng vẫy cũng chẳng run rẩy, chỉ lặng lẽ để bác sĩ làm việc, thậm chí còn không kêu tiếng nào.
"Anh xem nó không..."
"Chủ tịch Phan vừa rồi..."
Cả hai cùng lên tiếng, Trần Văn Cảng phản ứng lại, quay sang nhìn y: "Sao cơ?"
Hoắc Niệm Sinh cười đầy ẩn ý: "Ý tôi là, trông anh ta khá giàu có nhỉ?"
Trần Văn Cảng cũng cười: "Anh không có Hermès à? Sao thế, thấy mình thua kém, không phục? Lần sau anh cũng đeo vào đi."
Hoắc Niệm Sinh nhìn con đường phía trước, khóe miệng cong lên. Đèn đỏ, xe dừng lại. Trần Văn Cảng nắm lấy bàn tay trên cần điều khiển của y. Hoắc Niệm Sinh không nói gì thêm.
Tối hôm đó về đến nhà, trước khi đi ngủ, Trần Văn Cảng phát hiện có tin nhắn mới trên điện thoại. Lúc trước khi bữa bắt đầu, người trên bàn trao đổi thông tin liên lạc với nhau, Trần Văn Cảng và Phan Chính Dương cũng có kết bạn trên ứng dụng. Tin nhắn là của Phan Chính Dương, hỏi: "Đã về nhà chưa?"
Trần Văn Cảng giả vờ như không thấy, không trả lời.
*
Nhưng Phan Chính Dương không bỏ cuộc. Một tuần sau, hắn gọi điện cho Trần Văn Cảng, mời anh đến một quán bar, nêu tên một quán bar đồng tính nổi tiếng ở địa phương, ý định đã quá rõ ràng. Trần Văn Cảng lịch sự từ chối: "Xin lỗi, không tiện lắm."
Phan Chính Dương vẫn kiên trì, ở đầu dây bên kia, hắn đột nhiên hạ giọng hỏi: "Bạn trai cậu cấm cậu ra ngoài chơi à?"
Trần Văn Cảng nói thẳng: "Chủ tịch Phan, tôi đã có gia đình, chúng tôi cũng đã kết hôn..."
Phan Chính Dương không nhịn được cười: "Nước ta có chính sách hôn nhân đồng tính từ khi nào vậy? Sao tôi chưa nghe nói đến?"
Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì. Hắn không nhìn thấy biểu cảm của Trần Văn Cảng, có thể đoán mò.
"Hơn nữa, tôi không hề bảo cậu phải chia tay, đừng hiểu lầm, tôi chỉ mời cậu đến chơi thôi." Phan Chính Dương lại nói. "Thực ra, với một... quần thể như chúng ta, đặc biệt là với một người trẻ như cậu, khám phá thế giới, kết bạn vẫn tốt hơn, đừng nghĩ đó là điều xấu."
"Cảm ơn, tôi thật sự đang bận." Trần Văn Cảng ngắt lời hắn: "Nếu anh không có gì quan trọng, tôi cúp máy trước."
Giọng anh lạnh tanh, rồi cúp máy. Bình thường Trần Văn Cảng sẽ không nói năng như vậy, nhưng hôm nay anh không có tâm trạng.
Vì Hoắc Niệm Sinh đang bệnh. Kể ra thì công tử Hoắc tập thể thao thường xuyên, thể trạng cũng khỏe mạnh, quanh năm chẳng mấy khi nhức đầu cảm sốt, lần này bị cảm lạnh thì lại rất nặng, trong vòng nửa ngày đã sốt lên tới 40 độ. Trần Văn Cảng phải gọi bác sĩ gia đình ngay trong đêm, tiêm thuốc hạ sốt cho y.
Khi Phan Chính Dương gọi đến, anh đã thức trắng một ngày một đêm, đang ngồi bên giường, xoa rượu vào lòng bàn tay Hoắc Niệm Sinh. Lúc này lại có người khác tìm cách quấy rối, đầu óc Trần Văn Cảng kêu ong ong, anh dứt khoát xóa luôn Phan Chính Dương, sau đó tiếp tục trông chừng Hoắc Niệm Sinh.
Người trên giường nhắm mắt, nhưng rõ ràng là ngủ không ngon, hơi thở trộn lẫn tiếng khò khè, má đỏ bừng lên, môi khô khốc. Trần Văn Cảng thò tay xuống dưới chăn, thấy y đổ mồ hôi nhiều thì khẽ nhấc chăn lên. Anh nhẹ nhàng v**t v* mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Hoắc Niệm Sinh, y nghiêng đầu làm đường viền hàm dưới hiện rõ.
Trong trí nhớ của Trần Văn Cảng, anh hiếm khi thấy Hoắc Niệm Sinh yếu ớt thế này. Đời trước Trần Văn Cảng gặp nhiều bệnh tật và tai ương, luôn là Hoắc Niệm Sinh chăm sóc anh. Nhiều ca phẫu thuật, các chế độ chăm sóc y tế, đặt nội khí quản, nôn mửa, thay băng, lau người... Với anh, người này vững vàng như một ngọn núi, mãi mãi đứng đó, như thể sẽ không bao giờ có ngày sụp đổ.
Nhưng Trần Văn Cảng cũng đã trải qua, anh biết y cũng chỉ là một thân xác bằng xương bằng thịt. Đôi tay anh lướt nhẹ trên giường, vuốt phẳng những nếp nhăn trên gối và ga trải giường.
Lúc rạng sáng, khi Hoắc Niệm Sinh tỉnh dậy, Trần Văn Cảng đã ngủ quên bên giường. Halley nằm im lặng ở chân giường bên kia, ngước nhìn họ, hai ngày nay nó rất ngoan, chưa một lần đòi đi chơi.
Hoắc Niệm Sinh vén chăn lên. Y vừa động đậy, Trần Văn Cảng đã tỉnh giấc, mí mắt anh hơi sưng, tay vô thức đưa ra sờ trán y. Hoắc Niệm Sinh kéo anh lên. Trần Văn Cảng lấy nhiệt kế ở đầu giường xuống đo cho y, đã hạ sốt một chút, còn 37,8 độ.
Bác sĩ bảo bị cảm phong nhiệt, cho y uống thuốc xong, Trần Văn Cảng lại vào bếp nấu cháo ngân kiều, bí đao, ý dĩ. Anh lục tung tủ bếp, lôi ra kim ngân hoa, ngân kiều, hạt ý dĩ, không tìm thấy diếp cá, bèn nhờ trẻ con hàng xóm chạy đi mua, thêm muối, nấu chín rồi mang đến bên giường.
Hoắc Niệm Sinh thấy vậy liền cười: "Cũng không tệ, xem ra sau này khi tôi già rồi, có thể trông cậy vào em."
Trần Văn Cảng thử độ nóng: "Nếm thử xem, nấu không ngon thì chịu vậy, cứ coi như thuốc."
Hoắc Niệm Sinh nhìn anh một lát, đột nhiên cười càng sâu hơn, há miệng cắn lấy muỗng. Không phải Trần Văn Cảng không biết cách chăm sóc người khác, ngược lại, anh quá thuần thục việc này. Hoắc Niệm Sinh không nói cho anh biết, có lẽ là vì bình thường anh đã quen cho trẻ con ăn nên thành bệnh nghề nghiệp rồi, không chỉ đút tận miệng mà đút một thìa còn phải khen vài câu.
Lôi kéo qua lại một hồi, cuối cùng cũng ăn xong cháo, Trần Văn Cảng rửa chén, lại đi lấy bạc hà và mật ong đun sôi lên, cho vào bình thủy tinh, đặt bên giường chờ nguội.
Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ vào bên cạnh mình, gọi anh: "Đừng làm nữa, lên đây."
Trần Văn Cảng cởi dép, trèo lên giường, choàng tay qua vai y.
Hoắc Niệm Sinh dựa vào đầu giường, vuốt tóc anh, lòng bàn tay y vẫn còn hơi nóng. Y hỏi: "Mơ thấy gì mà khóc?"
Trần Văn Cảng mở to mắt: "Anh đang nói em?" Anh sững sờ, như thể thực sự chưa nghĩ ra.
Hoắc Niệm Sinh dùng ngón tay cái v**t v* mí mắt dưới của anh. Trong mắt Trần Văn Cảng vẫn còn tơ máu, mí mắt hơi sưng, ngay cả bọng mắt cũng sưng, bị y chạm vào mới nhận ra vùng da mỏng manh trên mặt vừa khô vừa căng. Nhưng nếu Hoắc Niệm Sinh không hỏi, anh thậm chí còn không nhớ mình vừa có một giấc mơ buồn. Bây giờ anh nhớ ra rồi, trong mơ, anh đứng bên quan tài, cầu xin người lạnh băng kia hãy nhìn mình lần nữa.
Hoắc Niệm Sinh bảo Trần Văn Cảng tránh ra xa, đừng để bị lây bệnh, nhưng Trần Văn Cảng không chịu buông ra: "Không lây đâu."
Hoắc Niệm Sinh vỗ vỗ cánh tay anh: "Chỉ là cảm lạnh thôi, không chết được đâu."
Trần Văn Cảng nắm lấy cổ tay y, đưa lên miệng cắn một cái, mắng y là miệng quạ đen. Hoắc Niệm Sinh cười rộng lượng, giơ hai tay lên, mặc anh mài răng. Một lúc sau, Trần Văn Cảng mới nhả ra, mỉm cười yếu ớt.
Anh tâm sự với Hoắc Niệm Sinh: "Anh biết rồi nhỉ, mẹ em đã mất từ lâu."
Hoắc Niệm Sinh đáp lại, rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trần Văn Cảng nói: "Sau đó mua một lô đất, dựng bia mộ. Lúc đó em còn nhỏ, không nhớ được nhiều lắm, thậm chí còn chẳng nhớ mẹ trông như thế nào, chỉ biết rằng vài năm sau, vào Tết Thanh Minh, ba dẫn em đến nghĩa trang viếng mẹ. Mấy năm đầu chưa lập bia, cái năm em đến thì vừa làm xong, mà em cũng biết khá nhiều chữ rồi, nhận ra ngay có hai cái tên được khắc trên bia, một cái tên mẹ, một cái tên ba. Tên mẹ đã thếp vàng, còn của ba thì chưa, vẫn còn màu đỏ, tên người dựng bia chỉ khắc tên em."
Hoắc Niệm Sinh bảo: "Vậy cũng tốt, chứng tỏ họ yêu nhau sâu nặng."
Trần Văn Cảng nói: "Em hiểu, nhưng vẫn không chừa chỗ cho em."
Hoắc Niệm Sinh bật cười: "Đương nhiên đó là vợ chồng hợp táng, cho em vào cùng sao được?"
Trần Văn Cảng không lên tiếng.
Halley thấy hai người họ bắt đầu trò chuyện thì khua chân chạy tới, hai móng vuốt bám lên mép giường, háo hức muốn nhảy lên. Trần Văn Cảng đổi tư thế, nằm đè lên đùi Hoắc Niệm Sinh, vươn cánh tay ra xoa xoa Halley. Nó ngay lập tức nằm lăn ra đất như ăn vạ, bốn chân giơ lên trời, khoe bụng ra. Trần Văn Cảng gần như vươn nửa người ra, ngón tay lướt qua lướt lại trên bụng nó.
Hoắc Niệm Sinh như có thể đọc được suy nghĩ và cảm xúc từ gáy anh, nói rằng: "Được rồi, đã sống hai đời rồi, nghĩ thoáng ra nào, em vẫn còn tôi đấy thôi, sau này chúng ta cũng như thế. Còn không thì khỏi phải mua đất chôn nữa, lần này cùng thiêu đi, trộn tro vào chôn cùng một hố cây, rồi trồng một cây thông lên trên, giữ cho cây xanh quanh năm, dù có chặt cây cũng không thể phân biệt được ai là ai."
Trần Văn Cảng nằm trên đùi y trêu cún, nhưng vẫn không nói gì.
Hoắc Niệm Sinh gãi gáy anh: "Đang nói chuyện với em này, được không?"
Trần Văn Cảng phì cười.
Anh xin nghỉ phép để chăm sóc người bệnh, Hoắc Niệm Sinh sức khỏe tốt, qua hai ba ngày là khỏe lại.
Trần Văn Cảng đổi ý, họ quyết định đến thành phố bên cạnh chơi một chuyến, tự lái xe, cuối tuần có thể đi rồi về. Nhưng kế hoạch này bị hoãn lại một tuần, vì người bạn học tiểu học Trình Ba của Trần Văn Cảng lại thúc giục đi họp lớp.
Ban đầu, Trần Văn Cảng đồng ý vì nể mặt thầy giáo ngày trước. Trình Ba nói rằng năm nay đã mời thầy giáo chủ nhiệm năm lớp 1 cùng tham gia, mười mấy năm không gặp, năm nay thầy đã ngoài sáu mươi tuổi, cũng nghỉ hưu rồi. Nhiều bạn học ôn lại chuyện cũ trong nhóm chat, ai cũng nói nhất định phải đến. Nào ngờ đến ngày họp lớp vẫn chưa gặp được nhau, bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng của thầy giáo trở nặng, phải nhập viện mổ.
Như vậy cũng đành chịu, nhưng ngày hôm đó chuyện không vui liên tục kéo đến.
Nhóm tham gia họp lớp ban đầu đã hẹn gặp nhau gần trường, nhưng thời tiết không thuận lợi, một trận mưa bất chợt đổ xuống, nhiều người không mang dù phải tìm chỗ trú dọc đường, rồi lại đến muộn. Sau khi mọi người đến đông đủ mới chia thành nhiều nhóm, lên xe đi đến Lăng Vân Các. Khi đến nơi, cả nhóm lại bị chặn ở sảnh, lý do là họ đến trễ nửa tiếng, có khách hàng khác đặt phòng riêng vào phút chót, nên phòng của Trình Ba đã bị hủy.
Nơi Trình Ba chọn vốn là một hoa viên tư nhân do một phú thương bỏ ngàn vàng ra xây dựng vào thời nhà Thanh, kiến trúc sân vườn cổ điển rất điển hình, tường xanh ngói đen, yên tĩnh tao nhã, nghe nói tổ tiên của gia đình này có người từng làm quan lớn, sau đó vì con cháu lâm vào cảnh nghèo túng nên bán hoa viên đi. Ngày nay, nơi đây được một nhà phát triển cải tạo thành câu lạc bộ cao cấp, thường chỉ tiếp đón hội viên, người đến người đi, những ai có khả năng chi tiêu ở đây chủ yếu là giới thượng lưu.
Lần này, Trình Ba gánh vác trọng trách lớn. Trước khi đến đây, mấy bạn nam trong nhóm còn xúm lại hùa theo, nịnh bợ rằng hắn đã là người thành đạt, mọi người phải nhờ phúc của hắn mới được đến nơi sang trọng này mở mang tầm mắt. Giờ thì mọi chuyện đổ bể, Trình Ba cũng thấy mất mặt, bèn chen vào trước thương lượng với lễ tân: "Không có ai lại mở cửa đón khách kiểu này cả, khách hàng là thượng đế, hiểu chứ? Các người không thể nói là không còn phòng nào được, cô tìm cách đổi cho tôi."
Nhân viên lễ tân rất lịch sự, cũng không vội vàng, giữ nụ cười đúng tiêu chuẩn khoe trọn cả tám chiếc răng: "Rất tiếc, chúng tôi không còn phòng riêng cùng loại mà anh đã đặt, nếu anh cân nhắc nâng cấp, thì vẫn có thể sắp xếp những phòng khác, nhưng giá sẽ đắt hơn một chút."
Trình Ba do dự một lát rồi hỏi: "Vậy cô xem thử còn phòng nào đã."
Lễ tân kiểm tra trên máy tính rồi đáp: "Thủy Vân Gian, Đào Hoa Nguyên và Mẫu Đơn Đình đều có thể đặt, không tính theo đầu người, mỗi phòng chi tiêu tối thiểu là 100.000 tệ, quý khách có cần đăng ký không?"