Đời này kiếp này
Trình Ba bị đẩy vào thế khó. Thà rằng cô lễ tân xinh đẹp trước mặt cứ khăng khăng là không còn phòng riêng nào khác thì cũng đành, chứ đằng này giới thiệu phòng gì mà như được dát vàng, ăn một bữa mất 100.000 tệ, mà còn là giá thấp nhất. Trình Ba nghe xong thì một câu chửi thề nghẹn lại trong cổ họng, nuốt không trôi, nhưng chẳng dám thốt ra, đành nhịn.
Thực ra, chính hắn cũng không phải là hội viên, mà lần này dùng thẻ của một khách hàng. Vị khách đó rộng rãi, đang lúc uống say quá thì nói, cậu em cứ dùng tùy thích. Nhưng tất nhiên hắn vẫn phải tự trả tiền. Khi đó, Trình Ba tính nhẩm chi phí, một đêm 30.000 tệ thì hắn vẫn có thể trả được, chỉ cần được nở mày nở mặt. Giờ thì thoắt một cái đã tăng hơn gấp ba, gật đầu à, lại xót ví, lắc đầu thì sao, mất hết mặt mũi, không gánh nổi.
Đằng sau là đám bạn học cũ, cổ Trình Ba toát mồ hôi đầm đìa. Còn mấy bạn nam hùa theo lúc trước cũng im bặt không dám nói gì. Rồi có hai bạn nữ lên tiếng giải vây, nói rằng không cần phải tiêu tiền như thế, dù sao thì hôm nay thầy giáo cũng không đến, nếu phòng đã bị hủy thì cứ ra ngoài đặt bàn ở một nhà hàng lẩu, ăn xong tìm một quán karaoke nào đó, vậy là đủ rồi.
Có người lên tiếng trước, những người khác cũng phụ họa, tất cả đều đồng thanh nói phải, ăn ở ngoài thoải mái hơn. Hơn nữa, nơi này tiêu pha đắt đỏ, ngay cả một người có tiền như Trần Văn Cảng cũng không muốn phải tiêu tiền oan. Anh thấy giá cao đến mức hơi vô lý, cũng khuyên vài câu theo đám đông, chân đã lùi lại nửa bước, nhường ra lối đi, định ăn một bữa đơn giản rồi tranh thủ ra về.
Kết quả là rất tình cờ, lúc này có người gọi anh: "Tiểu Trần."
Trần Văn Cảng không ngờ lại gặp lại Phan Chính Dương ở nơi này.
Phan Chính Dương vẫn diện âu phục giày da, cổ tay đeo mẫu đồng hồ Rolex khác, ung dung bước tới hỏi: "Đi ăn với bạn à?"
Trần Văn Cảng nói ngắn gọn: "Họp lớp."
Nhóm bạn học khoảng hai mươi người, chen chúc trong sảnh nhìn cũng rất đông đúc. Phan Chính Dương dường như hiểu ra, đi sang gõ vào bàn của quầy lễ tân: "Các cô làm ăn thế nào vậy, để nhiều khách chen chúc trong sảnh có đẹp mắt không? Các cô mở câu lạc bộ hay là chợ đêm?"
Cô lễ tân vội vàng cúi người xin lỗi.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Phan Chính Dương nói: "Gọi quản lý Quách của các cô ra đây."
Quản lý sảnh thì càng tinh ranh, vừa có mặt đã hạ mình ngay, luôn miệng nói không sắp xếp phòng ốc hợp lý là trách nhiệm của họ. Để đền bù, họ sẽ nâng cấp miễn phí lên phòng riêng cao cấp hơn cho Trình Ba, mức giá tương đương phòng trước đó, đồng thời lấy đó làm cơ sở giảm thêm 20%.
Trên đời không có người làm ăn buôn bán nào không mặt dày, Trình Ba đã tiến lại gần, trao đổi danh thiếp với Phan Chính Dương.
Trần Văn Cảng liếc nhìn Phan Chính Dương, Phan Chính Dương không nhìn anh mà chỉ lo nói chuyện với Trình Ba, như thể đã quen nhau từ lâu rồi. Nhưng anh không muốn nhận ơn huệ này, Trần Văn bước tới, vẫy tay gọi cô lễ tân, ra hiệu cho cô lại gần nói riêng.
Họ trao đổi vài câu, anh suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hoắc Niệm Sinh: "Anh có là hội viên ở đây không?"
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Có, em dùng đi, ăn xong không cần trả tiền, cứ ghi tên tôi là được."
Trần Văn Cảng bảo được, rồi mới nghe y hỏi có chuyện gì. Nghe xong chuyện Phan Chính Dương xen vào, Hoắc Niệm Sinh khẽ cười nhưng cũng không bình luận gì, chỉ nói: "Chỗ đó do một người bạn của Du Sơn Đinh mở, em chỉ cần nhắc tên Du Sơn Đinh, cái khác không cần lo."
Không hổ danh là phòng riêng giá 100.000 tệ, bước vào bên trong đã thấy trong phòng có trang trí cầu nhỏ trên suối róc rách, như cõi tiên dưới trần gian. Người phục vụ dọn món lên, mỗi món đều thanh thoát nhẹ nhàng, đĩa trắng như ngọc, phần ăn trên đó thì ít ỏi, được trình bày tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.
Trần Văn Cảng nhìn món cải thảo nước sôi trước mặt, cả tên gọi và hình thức đều rất đơn giản, vài cái lõi cải thảo ngâm mình trong nước dùng trong vắt, nở ra những bông hoa màu vàng nhạt, nước dùng không để sót một giọt dầu nào. Anh nếm thử, cảm thấy hương vị vô cùng đậm đà sâu lắng, thực ra đây là nước hầm từ ba loại thịt suốt hàng tiếng đồng hồ, đầu bếp có thể nấu món này đạt tiêu chuẩn chắc chắn không phải hạng vô danh dễ thuê về.
Người quản lý đích thân dẫn theo phục vụ mang một cái khay vào, tặng cho mỗi người một đĩa thịt cua viên hấp. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trần Văn Cảng.
Trong bữa ăn, có người nói đùa rằng không ngờ hôm nay lại được thơm lây từ anh, hỏi anh làm sao mà quen được nhiều ông chủ lớn như vậy. Người khác lại trả lời rằng không cần phải hỏi, sao không nhìn lại những mối quan hệ mà anh có trong giới. Một người khác ngay lập tức xen vào, xuýt xoa bảo anh thật biết giấu mình, bình thường thấy anh sống quá giản dị, không nhận ra hoàn cảnh thật. Trình Ba gần như bị phớt lờ, những bạn nam trong nhóm trước đó từng nịnh bợ hắn giờ lại vây quanh Trần Văn Cảng nói này nói kia.
Bản chất con người là nịnh người cao, giẫm kẻ thấp. Trần Văn Cảng đã lường trước được tình huống này, chỉ có điều ăn được một lúc, anh đã không thể chịu nổi bầu không khí đó nữa. Trên bàn có một vài chai rượu trắng, đều do cánh mày râu uống, cồn vào bụng rồi xông lên não, tất cả lại bắt đầu hò reo mời rượu. Thậm chí, có người còn đến cụng ly, đòi chơi oẳn tù xì với Trần Văn Cảng, nói rằng nếu anh không uống rượu tức là coi thường các bạn học cũ.
Trần Văn Cảng nói mình phải lái xe, cô bạn học vừa rồi dẫn đầu giảng hòa lại ra tay giải vây: "Muốn uống thì tự uống đi, sao lại ép người ta?"
Người kia bị đuổi đi, Trần Văn Cảng và hai cô bạn nhìn nhau cười.
Anh lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn, thấy một cuộc gọi nhỡ trên màn hình. Ghi chú là tên Phan Chính Dương. Nhân lúc không ai để ý, anh rời khỏi phòng, đi ra cửa.
Cánh cửa chạm hoa và đèn dưới mái hiên phủ kín dấu vết thời gian. Kiến trúc của hoa viên có vài nét đặc trưng của phong cách Đông Nam Á, mái vòm bằng gạch đỏ, ở đầu kia hành lang mái vòm là Phan Chính Dương đang cầm điện thoại.
Khi gặp nhau, Phan Chính Dương cười, hỏi thẳng: "Sao cậu lại xóa kết bạn với tôi?"
Trần Văn Cảng khoanh tay trước ngực, đứng nhìn hắn từ xa: "Chủ tịch Phan có chuyện gì vậy?"
Phan Chính Dương gãi gãi sau đầu, cử chỉ ấy khiến hắn toát lên vẻ trẻ con, hoạt bát như một sinh viên đại học: "Cũng không có gì, thật ra là tôi luôn có ý định nuôi một con chó - tôi muốn nuôi giống chó lớn, nhưng lại không có kinh nghiệm, không biết bắt đầu từ đâu. Hôm nọ tình cờ thấy cậu có nuôi một con Berger, chắc hẳn rất am hiểu cách nuôi chó, cậu có gợi ý gì không? Đi đâu thì mua được loại tương tự như của cậu?" Khi hắn cười lên, những nếp nhăn nhỏ đã dồn lên khóe mắt.
Trần Văn Cảng cũng cười: "Với một doanh nhân bận rộn như anh, lời khuyên của tôi là hãy cân nhắc, không có thời gian thì tốt nhất là đừng nuôi, nếu không anh sẽ không thể huấn luyện nó tốt được, mà nếu đã không có đủ thời gian đồng hành, tạm thời không xét đến chủ, chú chó chắc chắn sẽ không vui, vì vậy tốt hơn hết là từ bỏ ý định này ngay từ đầu."
Phan Chính Dương không phục: "Cái gì, tôi là doanh nhân, vậy tôi không có cơ hội sao? Giữa hai thứ này có mối liên hệ bắt buộc nào à? Tôi không nghĩ điều này có ý nghĩa."
Trần Văn Cảng đáp: "Nếu anh thực sự muốn nuôi, thật ra không cần phải quá kén chọn giống loài, hiện nay còn đang khuyến khích nhận nuôi thay vì mua, hay là anh đến trung tâm cứu hộ, tìm một chú chó ưng ý, cho nó một mái nhà."
Phan Chính Dương nhìn anh, nụ cười vẫn còn trên môi, nếp nhăn quanh mắt dần dần giãn ra.
Trần Văn Cảng quay đi, lại bị Phan Chính Dương gọi: "Văn Cảng."
Hắn sải bước đuổi đến, nói: "Tôi nghĩ chúng ta có thể thẳng thắn với nhau hơn, tôi luôn tin rằng sự chân thành là nền tảng của giao tiếp, cậu và tôi không phải là đối tác làm ăn quen biết trên thương trường, chúng ta không cần phải quá thận trọng khi gặp nhau, đúng không? Vậy thì tôi nói trước, cậu biết tôi không có ác ý gì, tôi chỉ tò mò thôi, người tôi gặp hôm đó là bạn trai cậu, đúng không? Thật ra, hiếm có người nào ở độ tuổi của cậu mà lại không thích vui chơi, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc có thêm vài mối tình, thử qua lại với một vài người khác, để tìm ra ai là người phù hợp với mình chưa?"
Trần Văn Cảng nhướn mày: "Chủ tịch Phan, sao anh biết tôi chưa từng có vài mối tình?"
Phan Chính Dương không nói gì, chỉ nhìn anh.
Trần Văn Cảng cười nhạt, nói: "Giờ đến lượt tôi, anh muốn thẳng thắn, vậy thì cứ thẳng thắn, chủ tịch Phan, anh thấy tôi có giống người thiếu người theo đuổi không? Tôi chọn người yêu hiện tại để gắn bó cả đời, chắc chắn phải là vì anh ấy có những điểm hơn người."
Phan Chính Dương cười cười.
Trần Văn Cảng lại nhìn hắn với vẻ trêu chọc: "Còn chủ tịch Phan, người đàn ông độc thân hoàng kim như anh mà không thích chơi bời thì chắc càng hiếm thấy hơn, tôi đoán là anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ổn định cuộc sống. Đúng là nên trao đổi, chúng ta không phải là cùng loại người, nên sẽ không thể cùng nhau bước tiếp. Nhưng anh ấy và tôi có chung một lý tưởng, chung một quá khứ, mối quan hệ của chúng tôi vô cùng bền chặt, tại sao anh nhất định phải xen vào khiêu khích?"
Phan Chính Dương gật đầu, hỏi: "Bạn trai cậu làm nghề gì? Có còn đi học giống cậu không?"
Trần Văn Cảng đáp: "Anh ấy có công việc."
Phan Chính Dương lại hỏi: "Cũng ở quỹ từ thiện của cậu?"
Trần Văn Cảng dừng lại, ánh mắt hơi lóe sáng, lời nói đã đến đầu môi, nhưng vẻ mặt anh lại hơi phức tạp, suy nghĩ một lát, anh lại nói: "Phải."
Sau đó mặc kệ phản ứng của Phan Chính Dương, anh quay lưng bỏ đi, không quay lại phòng ăn nữa mà đi thẳng đến quầy lễ tân yêu cầu ghi lại hóa đơn.
Trần Văn Cảng về phố Giang Hồ. Anh đậu xe rồi đi theo hướng về nhà, nhưng không vội về ngay, anh mua một túi bánh đúc chén ven đường, gọi mỗi vị một cái, khi đi ngang qua nhà Lư Thần Long thì giơ tay gõ cửa.
Chưa đầy nửa phút sau, có người bên trong trả lời: "Đến đây! Ai đó?"
Trần Văn Cảng cũng mỉm cười, cất giọng: "Cậu đoán xem?"
Da của Lư Thần Long vẫn đen nhẻm, thân hình trông còn vạm vỡ hơn so với hai ba năm trước, tóc cắt ngắn để lộ mắt, hiện ra vẻ sắc sảo lão luyện.
Cuối tuần, em trai Tiểu Bảo không đi học nên hắn cũng không sang quán ăn, ở nhà giúp thằng bé làm bài tập. Tiểu Bảo đã là học sinh tiểu học, vóc dáng cao lớn hơn rất nhiều. Trần Văn Cảng bước vào phòng khách, nó đứng dậy, cúi người chào, miệng lẩm bẩm: "Chào anh."
Đây là cách thể hiện thái độ lễ phép và cách chào hỏi mọi người mà nó học được ở trường giáo dục đặc biệt, ra ngoài gặp chú cô anh chị nào cũng theo đúng bài bản. Sau khi làm xong toàn bộ quy trình, Tiểu Bảo mới reo hò ầm ĩ, lao tới giật lấy bánh đúc chén từ tay Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng giúp nó tách chén nhỏ bên ngoài ra.
Tiểu Bảo ăn mà dây ra đầy mặt.
Lư Thần Long rút một tờ khăn ướt đưa cho nó: "Tự lau đi."
Trong mắt người bình thường, hành vi cử chỉ của những đứa trẻ như Tiểu Bảo chắc chắn vẫn còn kỳ quặc, rập khuôn, lặp đi lặp lại, buồn tẻ, nhưng so với vài năm trước thì đã là tiến bộ vượt bậc. Sau quá trình trị liệu tích hợp giác quan dài hạn, nó có thể tập trung trong một khoảng thời gian, kiểm soát được tính khí và hành động của mình, dần dần bắt đầu tự chăm sóc bản thân, tự ăn, tự tắm, năm nay thậm chí còn học được cách tự giặt tất và đồ lót của mình.
Từ khi thành lập, quỹ từ thiện đã tập trung vào các chương trình giáo dục và đào tạo cho người khuyết tật trí tuệ, Trần Văn Cảng đến nhà họ Lư lấy ý kiến phản hồi của họ.
Nghe chuyện trong buổi họp lớp, Lư Thần Long cười lớn: "Xui xẻo quá vậy, cậu lại lỗ tiền ăn rồi?"
Cũng không đến nỗi tệ, lỗ thì tính cho Hoắc Niệm Sinh. Trần Văn Cảng cười đáp: "Cái khác không tính, món cải thảo nước sôi cũng khá ngon, hay là lần sau tôi mời cậu một bữa?"
Lư Thần Long xin miễn: "Tiêu 100.000 tệ cho món này, đầu cậu úng nước à? Đầu bếp khác không biết nấu chắc?"
Tiểu Bảo không chút phân tâm ăn xong bánh, l**m ngón tay, hai tay cầm khăn ướt, bôi ra khắp mặt.