Đời này kiếp này
Sau cuộc họp nửa năm của tập đoàn Hoắc Thị là tiệc tối tổ chức tại khách sạn Lida. Không khí buổi tiệc khá thoải mái. Khi Trần Văn Cảng đến, không khí đã lên đến đỉnh điểm, tiếng cười loáng thoáng vọng qua khe cửa.
Bên ngoài sảnh là phông nền trang trí của Hoắc Thị, trên đó toàn là chữ ký rồng bay phượng múa. Gần như là dựa vào trực giác, anh nhìn thoáng qua đã tìm ra ba chữ "Hoắc Niệm Sinh" nối liền một mạch trông rất trừu tượng, nét bút như bay ra ngoài, đè lên trên một cái tên co thành một cụm khác, gần như có thể tưởng tượng cảnh chủ nhân chữ ký mở nắp bút rồi vung tay phóng khoáng. Trần Văn Cảng bật cười.
Người phục vụ giúp anh đẩy cánh cửa nặng nề. Giữa hội trường có vài cái bục, hóa ra họ đang chơi trò chơi. Đám đông vây lại thành một vòng tròn lớn, nhiều quản lý cấp cao của tập đoàn kẹp giữa nhân viên bình thường, cùng nhau bốc thăm, đích thân tham gia thể hiện sự gần gũi với mọi người.
Hoắc Niệm Sinh cảm thấy có vật gì chạm vào lưng mình. Y quay lại, nghe thấy tiếng hét: "Người nhà sếp Hoắc đến rồi!"
Hoắc Niệm Sinh nở nụ cười, ôm cả hoa hồng và người vào lòng. Trần Văn Cảng mỉm cười nhẹ, rồi trước mặt mọi người, anh mạnh dạn hôn lên má y.
Hoắc Chấn Phi chen qua đám đông, chỉnh lại cà vạt, quần áo thì vẫn chỉnh tề nhưng tóc tai hơi rối, giọng nói hơi khàn. Anh ta chào Trần Văn Cảng một tiếng.
Đám đông nhân bầu không khí thân mật mạnh dạn thúc giục mấy vị sếp Hoắc có mặt tham gia trò chơi. Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh nắm tay nhau, bị đám đông đẩy vào giữa hội trường.
Hóa ra những bục cao đó chính là chướng ngại vật trong trò chơi, ở giữa bắc lên ba bốn đoạn cầu độc mộc thấp. Mỗi nhân viên nhận được một thẻ số trước, người dẫn chương trình sẽ rút ngẫu nhiên hai số, hai người được rút thăm sẽ thảo luận với nhau, dù chọn phương pháp nào, mục tiêu vẫn là cùng nhau qua cầu. Nói nghe êm tai thì là để rèn luyện tinh thần đoàn kết đồng tâm hiệp lực.
Hai vị giám đốc trêu chọc Hoắc Chấn Phi, nói sáng nay báo cáo công việc đã bị anh ta chèn ép không thở nổi, giờ đã đến lúc trả thù, phải tìm một người đồng hành cùng anh ta trên sân khấu. Hoắc Chấn Phi chắp tay lại, phối hợp giả vờ xin tha, khiến mọi người bật cười.
MC đang cầm micro để hâm nóng bầu không khí, đột nhiên quay lại, nhìn về phía Hoắc Niệm Sinh.
"Nếu mà sếp Chấn Phi chưa sẵn sàng, sếp Niệm Sinh lại đang nhàn rỗi..."
Hoắc Niệm Sinh vui vẻ đồng ý, nhướng mày nhét bó hoa vào tay Hoắc Chấn Phi, bảo anh ta giữ cho kỹ.
Trần Văn Cảng được y dẫn lên cầu thang. Cầu gỗ dưới chân chỉ rộng 30 centimet, không cao lắm, bên dưới còn lót sẵn một bể bóng nhựa, chẳng qua là cứ lắc lư, trông có vẻ đáng sợ hơn so với trên đất bằng.
MC nhắc lại luật chơi, yêu cầu phải duy trì tiếp xúc cơ thể trong suốt trò chơi. Khá nhiều nhân viên đã băng qua cầu, một số còn thử cõng nhau, nhưng quá khó khăn, hầu hết đều thất bại. Anh ta đề xuất phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất là hai người nắm tay nhau, một trước một sau, di chuyển theo chiều ngang.
Trần Văn Cảng mỉm cười, Hoắc Niệm Sinh thì không thèm nghe hết, bế luôn anh lên. Trần Văn Cảng ôm chặt cổ Hoắc Niệm Sinh, nín thở, bất động, cố gắng giữ trọng tâm của mình thẳng hàng với y. Mặc dù tầm nhìn bị hạn chế, anh vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng hướng về phía mình, những khuôn mặt bên dưới đều ngước nhìn lên theo dõi trò vui.
Trần Văn Cảng nghe thấy có người hô cố lên cố lên, anh vẫn không nhúc nhích, Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh rồi bước lên trước một bước.
Ngã thì cũng không ngã, Hoắc Niệm Sinh thường xuyên tập thể thao, bế một người không thành vấn đề. Y bước đi chậm rãi nhưng vững vàng, cho thấy khả năng giữ thăng bằng khá tốt, không thể đi như trên mặt đất nhưng hầu như không bị lắc lư qua lại.
Trần Văn Cảng ngoái lại nhìn qua vai y, thấy chiếc đèn chùm hình nhánh cây bán âm trần lơ lửng trên trần nhà. Anh như một chiếc thuyền nhỏ, nhưng thay vì chìm xuống nước thì lại được nâng qua biển.
Sau khi Hoắc Niệm Sinh thả anh xuống, tiếng reo hò và vỗ tay vang lên, mọi người bàn tán ồn ào. Người thì đùa rằng họ đang khoe tình cảm, người khác lại đùa là show trình diễn cá nhân của sếp Niệm Sinh, tất nhiên, câu sau cũng đi kèm với lời nịnh hót của những người tinh ranh. Hoắc Niệm Sinh cười cười, không quá bận tâm đến, giật lại bó hoa từ tay Hoắc Chấn Phi.
Mục tiêu náo động lại chuyển sang Hoắc Chấn Phi.
Phòng tiệc quá ồn ào, Trần Văn Cảng đành phải nghiêng người ghé sát vào tai Hoắc Niệm Sinh để nói chuyện. Hoắc Niệm Sinh kéo ghế ra xa ngồi, bắt chéo chân. Có người đi ngang qua thấy y một tay ôm hoa hồng, tay kia ôm Trần Văn Cảng, hai người trò chuyện thân mật. Bó hoa hồng nằm giữa họ, ánh sáng chiếu xuống, bố cục trông như một bức tranh minh họa, gợi lên cảm giác yên bình giữa đám đông.
Giờ mới nói, việc Hoắc Niệm Sinh tìm được bạn đời rồi thậm chí chạy ra nước ngoài làm đám cưới cũng từng là một chủ đề nóng hổi trong nội bộ Hoắc Thị, người người bàn tán xôn xao. Chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi, khi đó 99% mọi người đều hoài nghi, giữ thái độ quan sát, nghe qua thì có vẻ như hoặc là y lừa đối phương, hoặc là đối phương lừa y, thời gian sẽ kiểm chứng tất cả, rất có thể cuối cùng sẽ chỉ là một trò hề. Ai mà ngờ rằng sau ba bốn năm, tình cảm của hai người vẫn không hề phai nhạt, ngược lại còn trở thành hình mẫu của tình yêu bền chặt hơn vàng. Có thể thấy rằng chuyện đời vô thường là vậy, việc gì cũng có thể xảy ra, nói trước là quá sớm.
Trước khi tiệc kết thúc, khoảng hơn 10 giờ, chú ba Hoắc là chủ tịch tập đoàn cùng một số giám đốc điều hành cũng xuất hiện, coi như là có góp mặt vào sự kiện. Hoắc Chấn Phi gửi tin nhắn cho Hoắc Niệm Sinh, hỏi xem y có còn ở hội trường không, bảo y ra mặt cho có lệ.
Thực ra lúc này Hoắc Niệm Sinh đã ra về lâu rồi, y đang trên đường về nhà cùng Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng lái xe, đi được nửa đường thì phát hiện có người đi theo sau mình, là một chiếc Volkswagen màu xám.
Cuộc họp nửa năm và tiệc tối nội bộ của Hoắc Thị hôm nay tuy không được quảng bá rộng rãi, nhưng ít nhiều gì cũng thu hút chú ý của giới truyền thông. Các phóng viên tài chính nghiêm túc thì đến phỏng vấn vài câu, lấy được thông cáo báo chí thì đi, còn lại những kẻ thích theo dõi chuyện riêng tư của danh gia vọng tộc thường là thợ săn ảnh sẽ thừa cơ trà trộn vào. Theo thời gian, vài người trong số họ còn trở nên quen mặt với đối tượng bị theo dõi, Trần Văn Cảng thậm chí còn nhận ra biển số xe này.
Đối phương đi theo họ cho đến khi cách phố Giang Hồ hai ngã tư. Tuy địa chỉ của nhà họ Trần không phải là bí mật, ai muốn thì vẫn có thể điều tra được, nhưng công khai theo chân đến tận cửa nhà thì đã hơi quá đáng rồi, cũng không phải là fans cuồng của thần tượng. Trần Văn Cảng gọi Hoắc Niệm Sinh một tiếng: "Xử lý thế nào?"
Hoắc Niệm Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ tình cờ đang đi ngang qua một quán ăn, y nói: "Ăn khuya nhé?"
Trần Văn Cảng dừng xe bên đường, hai người bước ra.
Quán ăn lề đường này đã mở nhiều năm, chủ yếu là bán hải sản nướng, kinh doanh luôn phát đạt. Trần Văn Cảng và Lư Thần Long hồi nhỏ cũng thường lần theo mùi thơm tìm đến, nhưng chỉ thỉnh thoảng đi cùng người lớn mới có cơ hội được thưởng thức, đúng là niềm vui mong chờ rất lâu.
Cho đến ngày nay, chủ quán vẫn là người đó, một người đàn ông trung niên bụng bia, mái hiên và bàn ghế vẫn không thay đổi. Trần Văn Cảng từng dẫn Hoắc Niệm Sinh đến đây vài lần, chủ quán vẫn còn nhớ anh, cao giọng bảo họ cứ tự tìm bàn. Vào thời điểm này, các quán ăn luôn tấp nập đông vui, chủ quán phải trông chừng lò nướng, bận rộn luôn tay, chân không chạm đất.
Hai người đã cởi áo khoác trước khi xuống xe, nhưng vẫn còn quần âu đắt tiền và giày da, ngồi trên những chiếc ghế đẩu nhỏ trông thật lạc lõng. Trước mặt là một chiếc bàn nhỏ vuông vức, lớp sơn đã mòn hết cả. Bà chủ quán bước đến, nhanh nhẹn lau sạch mặt bàn.
Trần Văn Cảng xem thực đơn rồi gọi món mực nướng, tôm nướng, cá thu nướng, vài xiên ớt xanh, cà tím và nấm. Tiệc tối thường chỉ cung cấp món nguội, chủ yếu là sandwich, bánh tart trứng và bánh mousse, tinh tế đẹp mắt nhưng cũng quá ít ỏi, ăn một miếng là hết một phần, chẳng ai mong lấp đầy bụng mình bằng những món như thế. Lúc này, mùi của hạt thì là và ớt thơm nức mũi, khiến anh thực sự cảm thấy đói.
Trần Văn Cảng gọi thêm nửa tá hàu nướng, bà chủ quán dùng bút bi ghi món. Anh quay đầu lại, thấy Hoắc Niệm Sinh đang nhàn nhã chống cằm, ánh mắt trêu chọc nhìn anh từ trên xuống dưới. Trần Văn Cảng phản ứng lại, đá y một cái rồi thay bằng hai tô mì bò.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Sao không gọi nữa? Tôi muốn ăn."
Trần Văn Cảng đáp: "Em không muốn ăn nữa."
Hoắc Niệm Sinh cười: "Tôi có nói gì đâu!"
Trần Văn Cảng cũng chống cằm nhìn y: "Không bảo anh vừa nói gì cả, em chỉ không muốn ăn nữa thôi, được không?"
Hoắc Niệm Sinh vẫn nhìn anh, cười: "Đương nhiên là được, nhưng tôi muốn ăn mà, vậy nên có thể gọi thêm một phần không?"
Hai tay y đang gác trên đầu gối, Trần Văn Cảng đặt tay mình vào tay y, Hoắc Niệm Sinh bèn đan những ngón tay của mình vào tay anh. Hai người họ miệng thì cãi nhau như học sinh tiểu học, tay lại quấn chặt lại với nhau.
Lúc này, có người đi tới, là bà chủ dẫn theo một vị khách. Bà thương lượng với họ: "Cả trong lẫn ngoài đều không còn chỗ, bàn này chỉ có hai cậu, cậu ta thì một mình, ghép bàn được không?"
Người vừa đến lại chính là tay thợ săn ảnh đã đuổi theo xe, đội nón lưỡi trai, lông mày nhạt đến mức gần như không có, lưng khom như hơi gù.
Hoắc Niệm Sinh hất cằm về phía người kia: "Ngồi đi."
Thợ săn ảnh mặt dày ngồi xuống, cười nịnh nọt, mời y điếu thuốc: "Công tử Hoắc."
Hoắc Niệm Sinh đưa một tay lên xua: "Không hút, bỏ rồi."
Thợ săn ảnh rụt tay lại, định châm thuốc hút một mình, bị y liếc một cái, đành cất thuốc và bật lửa đi. Hắn tùy tiện gọi vài món. Bà chủ quán đi rồi, mười phút sau, nhân viên phục vụ mang lên mấy xiên nướng của Trần Văn Cảng gọi lúc trước.
Thợ săn ảnh cười như thân thiết lắm: "Sao hai vị không về nhà, đêm muộn thế này rồi?"
Hoắc Niệm Sinh đưa một xiên tôm cho Trần Văn Cảng: "Không phải là để tránh mặt anh sao?"
Thợ săn ảnh cười nói: "Tôi theo thế thôi, chứ hai năm qua chẳng có gì hay ho để viết! Hôm nay chỉ là công việc thường ngày thôi, ban đầu tôi định chờ hai người về thì tôi cũng về. Không phải ngày nào cũng nghe lén bên ngoài cửa đâu."
Hoắc Niệm Sinh nói: "Hai chúng tôi mặc thế này đi ăn khuya ngoài lề đường, chính tôi còn biết ngày mai anh sẽ nghĩ ra tiêu đề gì."
Đối phương vẫn cười nịnh: "Tôi biết, anh rộng lượng đừng để bụng với tôi, tôi chỉ là người bình thường, đang kiếm miếng cơm thôi mà!"
Người phục vụ bước đến, đặt hai chai bia lạnh lên bàn, thợ săn ảnh giành mở nắp chai, ân cần rót hai ly. Hắn đẩy một ly cho Trần Văn Cảng, một ly khác cho Hoắc Niệm Sinh.
Trần Văn Cảng cũng nói với hắn: "Tôi mới là một công dân bình thường, nếu anh thực sự có thời gian rảnh, sao không đi theo người khác."
Thợ săn ảnh tiếp tục: "Không không không, theo tôi, cậu Trần tương lai tươi sáng, trở thành một nhân vật lớn chỉ còn là vấn đề thời gian ."
Môi hắn cứ như được bôi mỡ, đúng là đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Trần Văn Cảng đưa ly lên môi, liếc hắn một cái. Một từ hiện lên trong đầu thợ săn ảnh: quyến rũ vô hạn. Chẳng trách một tay chơi như Hoắc Niệm Sinh lại rơi vào tay người này.
Hai bên lo ăn xiên nướng của mình. Tất nhiên, cuối cùng họ không gọi món hàu nướng, Trần Văn Cảng gắp một gắp mì, nếm thử rồi bỏ hết thịt bò trong tô sang cho Hoắc Niệm Sinh. Hương hoa hồng thoang thoảng và mùi thịt nướng thơm lừng pha trộn với nhau, trong nhã có tục, trong tục có nhã.
Tay thợ săn ảnh ở bên cạnh cố sức làm thân, nói lời vô nghĩa, ba hoa chích choè. Dĩ nhiên, hắn cũng là kẻ tinh ranh khéo léo, những gì hắn nói đều là chuyện quá khứ, hơn nữa hoàn toàn không đáng tin cậy, chỉ là nghe cho vui tai thôi, có cái là tai tiếng về tình ái, cái khác thì ly kỳ kinh dị. Ví dụ hắn liến thoắng kể chuyện băng đảng xã hội đen hoành hành cách đây 20 năm, nếu dám chọc vào thì có khi bị mang ra tưới dầu sôi, chặt tay chặt chân, tạt axit hay xăng.
Hoắc Niệm Sinh giơ tay ra hiệu bảo hắn ngậm miệng lại.
Trần Văn Cảng cúi đầu ăn mì, tóc anh rũ xuống, Hoắc Niệm Sinh giúp anh vén ra sau tai.
Vì đã uống bia nên họ không lái xe đi, tạm thời để lại trên phố.
Trần Văn Cảng lấy hai chiếc áo khoác, đưa hoa hồng cho Hoắc Niệm Sinh, đi bộ về nhà trong gió đêm.
Tay thợ săn ảnh vẫn đi theo họ, nhưng lại thấy hai người không vội về nhà mà đi vòng ra bờ sông. Hắn gọi với theo từ xa: "Sao thế, hai vị không định về nhà nghỉ ngơi à?"
Trần Văn Cảng đưa tay lên, ngửi mùi thì là trên người mình, rồi lại kéo tay áo Hoắc Niệm Sinh lên ngửi. Đây chính là lý do mà những người không nuôi chó sẽ không nghĩ ra được, đó là nếu không chờ bay hết mùi ở ngoài, về đến nhà sợ Halley ngủ rồi lại bò dậy, hít hà đến tận sáng.
Hoắc Niệm Sinh dựa vào lan can, lười biếng cười mắng: "Ăn xong rồi, hóng gió xong rồi, còn theo nữa thì hơi vô liêm sỉ, phải không?"