Đời này kiếp này
Tay thợ săn ảnh vẫn cười nịnh nọt: "Công tử Hoắc, kể ra thì tôi luôn tò mò về chuyện này."
Hắn xòe tay ra nói: "Hai người tình cảm thắm thiết thế thì sao năm đó lại phải lén lút chạy ra nước ngoài kết hôn, không để lộ ra chút tin tức nào cũng không thông báo cho ai, có nguyên nhân sâu xa gì sao?"
Trần Văn Cảng đứng sát bên Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh nói: "Chuyện này liên quan gì đến anh? Hỏi nhiều quá."
Thợ săn ảnh ỷ vào việc người ta nể mặt kẻ hay cười, tiếp tục hỏi: "Vậy đã bao giờ nghĩ đến việc tổ chức một đám cưới lớn trong nước chưa?"
Hoắc Niệm Sinh vẫn nói không liên quan đến hắn: "Chúng tôi định về, anh nên cút đi rồi đấy."
Thợ săn ảnh thấy không moi được gì cũng không dám đeo bám nữa, chuồn biến ngay, khuất dạng sau góc phố chỉ trong chốc lát.
Hai người còn lại thực ra vẫn chưa đi. Gió đêm nhẹ nhàng, Trần Văn Cảng nhìn ra mặt sông, tay đặt lên lan can. Họ cùng ngắm cảnh sông xa xa, anh tiện tay rút ra một cánh hoa hồng trong lòng Hoắc Niệm Sinh, đặt lên mũi, hít hà hương thơm.
Trần Văn Cảng nói: "Nếu anh ta mà cư xử đàng hoàng hơn, có lẽ một ngày nào đó em lại tiết lộ chuyện khi chúng ta làm đám cưới, chính em còn ngơ ngác, suốt dọc đường bị thúc ép, cứ như không trâu bắt chó đi cày, đến lúc hoàn hồn thì cưới xong mất rồi, ly kỳ thế đấy."
Hoắc Niệm Sinh cười anh: "Cứ cà kê như em à, đã vừa ý rồi còn không đóng gói mang về cho nhanh, còn chờ chờ chờ, chờ cái gì?"
Trần Văn Cảng vỗ nhẹ vào cánh tay y: "Anh đang nói gì vậy? Rõ ràng lúc đó em sợ anh không đồng ý."
Hoắc Niệm Sinh dài giọng: "Thấy chưa, đây chính là điểm khác biệt giữa tôi và em, tôi không cần cân nhắc vấn đề này."
Trần Văn Cảng hỏi lại: "Thật sao? Nếu em không đồng ý thì sao?"
Hoắc Niệm Sinh giơ tay làm dấu cây súng, kề lên đầu anh, đe dọa: "Trói lại, bắt mang qua biên giới."
Trần Văn Cảng mỉm cười, tựa vào người y. Gió nổi lên, cánh hoa trong tay Trần Văn Cảng tuột ra, mảng màu đỏ thẫm bị gió cuốn đi. Anh vội vàng bám vào lan can, nhoài người ra, đưa mắt theo dõi nó.
Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu nhìn Trần Văn Cảng. Vẻ mặt Trần Văn Cảng tập trung, lông mày nhíu lại, trông như rất tiếc nuối, thậm chí có phần trẻ con. Y đưa tay xoa gáy Trần Văn Cảng, giữ chặt quần áo anh, đề phòng anh ngã xuống, nhưng lại không khỏi mỉm cười. Thật ra Hoắc Niệm Sinh thích nhìn anh như vậy. Trong quá trình lớn lên, Trần Văn Cảng trưởng thành sớm, một phần trong anh dường như bị hoàn cảnh ép phải chín chắn, nhưng sâu thẳm bên trong, vẫn có một phần trẻ con mãi mãi bị che giấu. Chỉ thỉnh thoảng, trước mặt Hoắc Niệm Sinh, anh mới buông lỏng cảnh giác, vô tình để lộ ra, đây là một mặt chỉ dành riêng cho y thấy.
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng không tìm thấy cánh hoa nữa. Anh quay lại hỏi Hoắc Niệm Sinh: "Sáng mai ăn gì?"
"Nấu cháo kê nhé, trong tủ lạnh có một miếng đậu hũ, cắt nhỏ rồi trộn với chút muối."
"Nhà mình hết dầu mè rồi, em dẫn cún đi dạo về sẽ mua. Anh có muốn chạy bộ cùng bọn em không?"
"Cái gì mà bọn em, sao bọn em lại thành một hội rồi? Gọi tôi đi, tôi cũng đi."
Trần Văn Cảng ngáp dài, tự hỏi ngày mai mình sẽ đi qua chợ bằng đường nào, rồi dần dần trượt vào vòng tay Hoắc Niệm Sinh.
Sau đó, họ lại ra ngồi trên bậc thềm trò chuyện, đến tận sáng sớm mới về nhà ngủ, rồi sáng hôm sau ra ngoài chạy bộ.
Hai ngày sau, một tờ báo đăng một bài viết chỉ to bằng miếng đậu hũ, nói rằng công tử Hoắc không màng thân phận tôn quý, chẳng những cùng bạn trai đi ăn khuya ngoài lề đường mà còn ra bờ sông tâm sự, vân vân mây mây, đính kèm là một bức ảnh không lộ mặt chính diện. Tay thợ săn ảnh kia cũng không cố tình thêm mắm dặm muối, hoặc có thể vì đề tài quá bình thường thật sự không có chỗ để múa bút. Kết luận đơn giản là cảm thán công tử Hoắc quá si tình, bằng lòng sống một đời bình dị, nhiều nhất cũng chỉ cho thấy tiêu chuẩn theo đuổi chất lượng cuộc sống của y đã hạ xuống điểm thấp nhất, và vì thế lại càng làm nổi lên một chút ẩn ý tình sâu không thọ.
Vì đối phương quấy rầy nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được nên Trần Văn Cảng đọc xong cũng chỉ cười cho qua chuyện. Anh biết rằng suốt vài năm qua để bịt miệng thợ săn ảnh, đội ngũ quan hệ công chúng và luật sư của Hoắc Niệm Sinh đã làm rất nhiều việc, ngày trước như thế nào thì tạm thời khoan nhắc đến, nhưng sau này họ phải tỏ thái độ tương đối cứng rắn mới xử lý xong một nhóm người cứng đầu cứng cổ, từ gửi thư luật sư đến ra tòa, hoặc dùng biện pháp đe dọa đều có. Cho đến ngày nay, về cơ bản cả hai bên đã thỏa hiệp, đạt được trạng thái tương đối cân bằng.
Cũng không cần thiết phải cấm tuyệt đối không được nhắc chữ nào, xét cho cùng, họ phải dựa vào người nổi tiếng để kiếm sống. Chẳng qua là khi nói đến Trần Văn Cảng, hầu hết các bên chỉ gọi là "cậu Trần", không nhắc đến tên thật của anh, để lại cho anh chút không gian sống tự do.
Các dự án nửa cuối năm của tập đoàn Hoắc Thị đang được triển khai toàn diện, suốt hai tuần tiếp theo, Hoắc Niệm Sinh bỗng trở nên vô cùng bận rộn. Trần Văn Cảng phải mang cơm đến tận văn phòng của y vài ngày liên tiếp.
Trước kia quả thật anh hiếm khi đến đưa cơm, nhưng kể từ lần họ tâm sự bên bờ sông, Hoắc Niệm Sinh cứ nhắc mãi, bảo rằng Trần Văn Cảng rõ ràng đã biết trước mọi chuyện nhưng vẫn không chủ động cầu hôn, làm anh buộc phải giơ tay đầu hàng. Cũng vì chuyện này, trên giường Hoắc Niệm Sinh muốn thế nào, anh cũng chiều theo, xuống giường Hoắc Niệm Sinh đòi đưa cơm đòi tặng hoa, anh cũng chiều nốt.
Trần Văn Cảng có thời gian thì sẽ nấu cơm ở nhà, cho vào hộp mang đến cho y, nếu anh phải đến quỹ từ thiện làm việc thì sẽ mua đồ ăn bên ngoài, mang đến ăn cùng Hoắc Niệm Sinh. Sau đó Hoắc Niệm Sinh họp hay phê duyệt quy trình thì tùy, anh sẽ đọc sách trên sô pha bên cạnh. Phải làm quá khuya thì Trần Văn Cảng sẽ sang phòng nghỉ của y ngủ một giấc, chờ y về cùng.
Nhân viên ở công ty con không nghe được thông tin đầy đủ như ở trụ sở chính, đến nay vẫn còn tò mò về chuyện riêng tư của chủ tịch Hoắc. Một lần, Trần Văn Cảng xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới thì nghe thấy mọi người đang nói chuyện ở bên ngoài, còn đang bàn tán về anh. Có người nói tình nhân của chủ tịch Hoắc bám người quá đáng, làm nũng hay tán tỉnh tất nhiên là đáng yêu, nhưng bám dính quá là không biết điều, không sợ người ta mất kiên nhẫn. Nhưng một người khác lại cho rằng đây là minh chứng cho năng lực của anh, có thể thao túng chủ tịch Hoắc theo cách này, tức là một bên muốn đánh, một bên muốn chịu rồi.
Trần Văn Cảng trở lên lầu, gặp tổng giám đốc ở hành lang. Tổng giám đốc rất lịch sự với anh, thậm chí còn hơi cung kính. Tất cả nhân viên trong văn phòng CEO đều rất quen với anh, Trần Văn Cảng tính tình hiền lành, lại hòa đồng, thường mời họ ăn uống nên rất được lòng mọi người ở đây. Anh không kể việc vừa rồi với Hoắc Niệm Sinh hay tổng giám đốc, chỉ tìm thư ký tổng giám đốc nhắc nhở một tiếng. Thư ký vô cùng ngạc nhiên, xin lỗi liên hồi, hứa sẽ liên lạc với các trưởng phòng ban có liên quan, xử lý thỏa đáng.
Trần Văn Cảng lại khuyên cô, nói rằng anh không giận, người ta nói vài câu cũng không chết được, nhưng nhân viên lan truyền tin đồn lung tung về chủ tịch ở nơi làm việc chắc chắn là không ổn, cần phải quản lý.
Thư ký thậm chí còn xấu hổ hơn - việc này tất nhiên là phải giải quyết, cô đã có kế hoạch trong đầu, cô chỉ bắt đầu lo Trần Văn Cảng sẽ đi mách với chủ tịch Hoắc, nếu chuyện này bị làm lớn lên thì chẳng ai đẹp mặt cả. Vậy mà anh không hề có vẻ phật lòng gì, cô chợt nhận ra anh không chỉ là tốt tính, mà nên nói là một người biết kềm chế quá tốt. Kiểu người này không phải là không biết giận, mà chỉ đơn giản là rất khó để lay chuyển hoặc phá vỡ phòng ngự của anh, không phải ai cũng làm được như vậy.
Một thời gian sau, Trần Văn Cảng không còn nghe thêm lời bình luận bất ổn nào trong công ty của Hoắc Niệm Sinh nữa. Về phần dự án thì cũng chỉ bận một thời gian thôi, Hoắc Niệm Sinh thỉnh thoảng phải đi xã giao, nhưng không cần tăng ca hàng ngày, nhiệm vụ đưa cơm của Trần Văn Cảng cũng tạm thời kết thúc.
Giữa kỳ nghỉ hè, Trần Văn Cảng nhận được tin nhắn từ em họ Trần Hương Linh.
Dự án cải tạo phố cổ được thúc đẩy, giá nhà ở những khu vực đã cải tạo tại khu phố cổ cũng tăng lên rất nhanh. Vài năm trước, vợ chồng bác cả của Trần Văn Cảng vay tiền mua nhà trong khu vực trường học ở nơi khác để tiện cho hai đứa con trai đi học, nhưng lại đối xử tệ bạc với con gái, không cho cô chỗ nào để ở trong nhà mới. Vậy là anh dứt khoát bù thêm chút tiền mua lại căn nhà cũ ở phố Xuân Đào, đứng tên Trần Hương Linh.
Phố Xuân Đào nằm gần khu thương mại, hiện nay giá nhà trung bình ở đây thực tế cao hơn so với các khu ngoại ô mới. Ý tưởng của Trần Văn Cảng lúc bấy giờ chính là như thế, dù khu phố cổ bị phá bỏ để xây dựng lại hay chỉ cải tạo thì cũng sẽ có khoản tiền đền bù tương ứng, tóm lại là không lỗ vốn. Anh mua lại nhà từ tay bác cả với giá thị trường lúc bấy giờ đã coi như là trọn tình vẹn nghĩa rồi, không để lại cơ hội tranh chấp về sau.
Nhưng khi bác cả và bác gái biết được chuyện này thì vẫn hối hận, lại quay đầu tìm cách lấy lòng con gái. Ngoài ra, Trần Văn Cảng còn nhờ mối quan hệ của Lý Hồng Quỳnh để mua lại một mặt tiền cửa hàng ở khu thương mại, tặng cho Trần Hương Linh, không rõ hai người kia nghe nói đến chuyện này từ đâu.
Trần Văn Cảng gọi video cho cô: "Anh hiểu rồi, em lo học hành chăm chỉ, đừng nghĩ nhiều về chuyện này."
Trần Hương Linh ở đầu dây bên kia cười với anh: "Em không lo lắng, chỉ nói cho anh biết thôi."
Con gái mười tám thay đổi rất nhiều. Ngoại hình của cô không khác mấy so với ba bốn năm trước, vẫn hai đuôi sam, không trang điểm, chỉ là khí chất ít nhiều gì cũng khác rồi, học hành nhiều thì trưởng thành hơn, trông cũng ra dáng người lớn hơn.
Trần Văn Cảng hỏi thăm về việc học và cuộc sống thường ngày của cô, cuối cùng nói: "Nghỉ lễ em có muốn về không?"
Trần Hương Linh không buồn nghĩ đã đáp luôn: "Thôi, tiếng Anh của em còn kém, nói là đi du học chứ vẫn không theo kịp hết những gì giáo sư giảng trên lớp, phải ghi âm lại mang về nghe từ từ. Em còn tích được một đống băng ghi âm đủ cho cả một học kỳ đây này, nhiều chỗ nghe chỉ hiểu được một nửa, không biết khi nào mới nghe hết nữa."
Trần Văn Cảng cười bảo: "Không cần phải quá sức như vậy." Anh nhìn Trần Hương Linh bên kia rồi đổi ý: "Mà thôi đừng về, có thời gian nghỉ thì em đi du lịch các nơi xem sao, mở mang tầm mắt, phải rồi, có đủ tiền không?"
"Đủ, học phí đã có học bổng, tiền sinh hoạt thì anh cho em rồi mà."
"Sao anh lại có cảm giác lần trước gửi tiền cho em là từ lâu lắm rồi, để anh gửi thêm cho em ít nữa?"
"Không cần không cần, em đủ dùng rồi."
"Thôi được, vẫn cứ chuyển cho em một ít đi, dành đi du lịch."
Sau khi cúp máy, Trần Hương Linh gửi một tấm ảnh cho Trần Văn Cảng, là ảnh chụp màn hình video của họ vừa rồi. Cô chụp ảnh màn hình khuôn mặt của Trần Văn Cảng, dùng phần mềm thêm cặp kính gọng đồi mồi vào, trông như một ông già đeo kính đọc sách nhìn mọi người qua gọng kính, cười anh dong dài. Trần Văn Cảng bật cười, liền gửi một tấm ảnh của Hoắc Niệm Sinh, bảo cô chỉnh sửa.
Anh không liên lạc ngay với bác cả Trần Tăng, dù vợ chồng ông ta có sốt ruột đến đâu cũng không thể cứ thế mà chiếm lấy căn nhà. Ban đầu là vì đủ thứ chuyện liên quan đến Trần Hương Linh làm Trần Văn Cảng hơi bất mãn với họ, vậy nên anh quyết định tạm thời bỏ mặc đã.
Còn một việc nữa là trong thời gian này, Phan Chính Dương lại bắt đầu thể hiện ý định theo đuổi với anh.
Vốn dĩ, đối với Phan Chính Dương, Trần Văn Cảng đại khái chỉ là một đối tượng theo đuổi được thì tốt mà không được thì không cần gượng ép. Nhưng sức hút của một sinh viên nghèo khó sống chung với người bạn trai thuộc tầng lớp lao động hoàn toàn khác với con nuôi của Trịnh Bỉnh Nghĩa, người gắn bó mật thiết với Vua Thuyền họ Trịnh.
Phan Chính Dương dùng tư cách đối tác đến quỹ từ thiện khảo sát, mang quà và hoa đến tặng mọi người.
Trần Văn Cảng vừa đến văn phòng thì thấy một bó hoa hồng vàng lớn trên bàn làm việc.