Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 147

Đời này kiếp này

Trần Văn Cảng ngẩn ra: "Cái gì thế này?"

Bên cạnh hoa hồng còn có một túi kẹo và một tấm thiệp.

Anh lùi ra ngoài, các đồng nghiệp cũng đang tranh giành với nhau trên bàn. Vừa lúc đó thì Phan Chính Dương đến, dẫn đường là nhân viên của quỹ từ thiện, theo bên cạnh là thư ký tài xế, thoạt nhìn đội hình khá hoành tráng.

Phan Chính Dương cười nói: "Tôi thấy dự án việc làm dành cho người khuyết tật trí tuệ lần trước rất có ý nghĩa."

Trần Văn Cảng "à" một tiếng: "Chủ tịch Phan tốn kém rồi. Thực ra, không cần phải tặng quà đâu..."

Phan Chính Dương nói: "Tốn kém thì không đến nỗi, đây là kẹo và bánh ngọt có thương hiệu dưới trướng Đại Dương chúng tôi, mang sản phẩm mới đến để mọi người dùng thử, tranh thủ quảng bá." Hắn còn nói đùa với mọi người: "Nếu nếm xong thấy ngon thì ủng hộ nhiều nhiều, chi nhiều tiền hơn là được nhé."

Mọi người đồng thành cười lớn. Trần Văn Cảng liếc nhìn hắn.

Phan Chính Dương tiếp tục giải thích mục đích của mình: "Cá nhân tôi cho rằng dự án hợp tác thúc đẩy việc làm cho người khuyết tật trí tuệ của chúng ta là rất có ý nghĩa. Không phải tôi tự khoe khoang, tập đoàn nhưng Đại Dương chúng tôi luôn là một công ty có ý thức trách nhiệm xã hội mạnh mẽ, rất trân trọng tác phong thực tế và vững chắc của quỹ từ thiện các vị, nếu có những dự án phù hợp, hay là cho chúng tôi cơ hội cung cấp thêm kinh phí."

Là đối tác và nhà tài trợ tiềm năng, quỹ từ thiện đón tiếp theo tiêu chuẩn đã quy định, ban thư ký đặt phòng riêng tại Vọng Hải Tửu Gia.

Vọng Hải Tửu Gia là quán ăn của nhà họ Lư, nói ra thì cũng là thương hiệu cũ đã tồn tại hơn trăm năm, mời đến đây thì không quá keo kiệt, giá cả cũng phải chăng, chất lượng xứng đáng với số tiền bỏ ra. Để tị hiềm, Trần Văn Cảng đã bán lại toàn bộ cổ phần của mình cho Lư Thần Long khi quỹ từ thiện vừa thành lập.

Hai chiếc xe hơi màu đen từ tầng dưới chạy ra, một chiếc của Phan Chính Dương, một chiếc của quỹ từ thiện. Trần Văn Cảng kiếm cớ không đi theo.

Halley theo anh đi làm, ngồi xổm dưới chân anh, nghiêm túc nhìn bức tường. Các đồng nghiệp trong tòa nhà đã rất quen thân, đi ngang qua cả hai là sẽ cười phá lên, rồi ngồi xuống chơi với nó.

Không ngờ đến chiều hôm đó, nhóm người Phan Chính Dương cùng lại quay về bàn bạc dự án, hắn thậm chí còn tìm được cơ hội một mình chạy đến văn phòng phó thư ký trưởng nói chuyện.

Trần Văn Cảng đẩy bó hoa sang: "Đúng lúc, tôi còn đang cân nhắc tìm ai chạy việc vặt, giờ thì không cần nữa rồi. Chủ tịch Phan, anh tự mang về đi."

Phan Chính Dương cầm tấm thiệp lên, cười nói: "Hoa hồng vàng tượng trưng cho tình bạn, không cần phải cảnh giác như thế chứ."

Hắn đi vòng quanh bàn, tìm cách đi qua, nào ngờ lại bị dũng sĩ cản đường ngay bên cạnh, Halley hắt hơi một cái rất to vào ống quần hắn.

Trần Văn Cảng nhìn hắn, nói: "Vậy sao, tôi không hiểu, bình thường tôi không để ý nhiều đến những chuyện này."

Phan Chính Dương định nói gì đó, nhưng Trần Văn Cảng đã rút bút ra, cúi đầu viết, tỏ vẻ đang bận. Anh cụp mắt xuống, nhìn từ bên cạnh, khí chất vô cùng điềm tĩnh và tao nhã.

Phan Chính Dương dừng lại một chút, rồi đột nhiên cười, lấy cả hoa lẫn thiệp về.

Nhưng Phan Chính Dương không hề nao núng, bắt đầu năm ba ngày lại gửi hoa hồng vàng và bánh ngọt đến. Mỗi lần đều tặng tất cả người trong cả tòa nhà, gióng trống khua chiêng làm cho đồng nghiệp trong quỹ từ thiện cũng biết chủ tịch của công ty đối tác đang để ý phó thư ký trưởng.

Vậy thì cũng thôi, nhưng sau đó có một cậu trai trẻ tìm đến tận cửa, chỉ đích danh tìm Trần Văn Cảng. Thấy cậu ta có vẻ khả nghi, bảo vệ không cho vào. Không được vào thì cậu ta lại ra bãi đậu xe canh chừng, chờ cho đến khi gặp được người thì ngẩng cao đầu cảnh cáo Trần Văn Cảng, bảo anh phải giữ khoảng cách với Phan Chính Dương.

Trần Văn Cảng đánh giá cậu ta, đối phương mặc một chiếc áo nỉ và quần jean đơn giản, trông có vẻ là sinh viên.

Ngày hôm sau trò hề nhỏ này, Phan Chính Dương tìm đến xin lỗi.

Trần Văn Cảng tò mò: "Hai người có quan hệ gì?"

Phan Chính Dương nói: "Nói thật là đã chia tay rồi, nhưng cậu trai đó còn non nớt, hơi khó đối phó, không muốn chấp nhận thực tế."

Trần Văn Cảng nhướng mày, nheo mắt nhìn Phan Chính Dương, nghịch bút máy trên tay. Nắng chiếu vào bàn làm việc của anh từ bên cạnh, cũng rắc những vụn sáng nhỏ trên má anh, nét tao nhã thanh lịch ngày hôm đó dường như đã biến mất, để lộ ra một khí chất mạnh mẽ quyết liệt hơn, khiến người ta chợt nhận ra rằng không nên mặc định anh là người ôn hòa dễ tính như một lẽ đương nhiên.

Phan Chính Dương ngược lại còn tỏ ra hứng thú hơn, cười rồi kéo một chiếc ghế xoay lại, ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh.

Phan Chính Dương nói: "Cậu ta là học sinh mà gia đình tôi đã từng tài trợ trước đây. Ha ha, nói thật thì sau khi cha tôi phất lên, ông ấy vẫn luôn duy trì làm việc thiện như xây cầu đường, tài trợ cho học sinh ở quê nhà, sau đó tôi tiếp quản công ty, vẫn đang tiếp tục làm như vậy, thế là chúng tôi gặp nhau. Cậu ta cũng biết cố gắng, thi đậu một trường đại học ở đây, chúng tôi đã có một thời gian quen nhau, nhưng chỉ thế thôi. Cậu biết đấy, không phải mối tình nào cũng bền vững đến cuối cùng, không thể nói rằng vì tôi đề nghị chia tay nên tôi có lỗi với người ta được."

Trần Văn Cảng đặt bút xuống tờ giấy: "Nghe có vẻ đáng tiếc đấy. Vậy tại sao lại không đi đến cuối cùng?"

Phan Chính Dương đáp: "Suy cho cùng thì do còn trẻ, tính chiếm hữu mạnh quá, cứ hở ra là kiểm tra rồi xem điện thoại của tôi, tôi đi dự sự kiện xã giao thôi mà một đêm đã oanh tạc mười cuộc gọi, thời gian dài ai mà chẳng mệt mỏi. Điều này cũng dễ hiểu thôi, phải không?"

Trần Văn Cảng hỏi lại: "Như vậy chẳng phải là chứng minh anh không tạo cho người ta cảm giác an toàn đó sao?"

Phan Chính Dương xòe tay: "Tôi tin rằng cảm giác an toàn của người lớn là do chính mình tạo ra, trông cậy vào người khác là vô ích. Giờ cậu ta đã tốt nghiệp đi làm rồi nhưng vẫn chưa nhận thức được điều này, thậm chí còn ấu trĩ đến độ đi tìm cậu, điều này chứng tỏ tâm trí và tuổi tác không nhất thiết tỷ lệ thuận với nhau."

Hắn nhìn Trần Văn Cảng thật sâu: "Tôi một lần nữa xin lỗi về việc Tiểu Khánh đã làm, nhưng tôi thực sự đánh giá cao tính cách trưởng thành của cậu hơn. Mặc dù tôi không may bị từ chối, nhưng gặp được người mình thích ít nhất thì ai cũng nên có cơ hội để cố gắng, đúng không?"

Trần Văn Cảng cười: "Tôi không biết thật ra anh thích tôi, hay chẳng qua là thích nhà họ Trịnh nhiều hơn."

Phan Chính Dương giải thích: "Không có ý xúc phạm, tôi đúng là người thực dụng, là kiểu người coi trọng cả hai phía. Nhưng trước hết, tất nhiên là tôi vẫn quan tâm đến cậu, lần này không phải là thái độ vui đùa, tôi đang nghiêm túc cân nhắc một mối quan hệ lâu dài, ổn định... "

Trần Văn Cảng lại cười: "Không có gì, thực ra tôi quá quen rồi, nhà giàu cưới gả thì luôn coi trọng môn đăng hộ đối, còn những thứ khác đều có thể tính sau. Chủ tịch Phan, ý anh là muốn bắt chước các danh gia vọng tộc kia, theo đuổi một cuộc hôn nhân thương mại phiên bản rẻ tiền à?"

Anh nói xong mấy chữ "phiên bản rẻ tiền", Phan Chính Dương nheo mắt nhìn anh, không nói gì.

Halley không hiểu họ đang nói gì, chỉ buồn chán nằm đó, há miệng ngáp một cái. Cửa phòng làm việc của Trần Văn Cảng hé mở, một đồng nghiệp thò đầu vào định đưa giấy tờ, Halley đứng phắt dậy, ngậm vào miệng mang về cho Trần Văn Cảng. Đồng nghiệp cũng đã quen rồi, chỉ cười ha ha, khen một câu "Giỏi lắm", rồi lại rụt đầu về.

Phan Chính Dương cũng cử động, hắn cười cười, không nói gì, miệng chậc chậc mấy tiếng. Halley liếc nhìn hắn với vẻ khó hiểu rồi lại nằm xuống bên chân Trần Văn Cảng.

*

Trần Văn Cảng làm xong vài công việc dang dở, khi về đến phố Giang Hồ thì khoảng 4 giờ. Anh mở cửa xe, Halley đeo đai yếm, vui sướng nhảy ra ngoài.

Thấy trời còn sớm, Trần Văn Cảng dẫn nó ra bãi đất rộng bên bờ sông chơi. Halley lớn rất nhanh, mới mười ngày nửa tháng đã thay đổi hoàn toàn, Trần Văn Cảng luôn lo không thỏa mãn được nhu cầu vận động của nó, chỉ cần thời tiết thuận lợi là có thể dắt nó đi dạo năm ba lần một ngày, công việc cũng mang theo ra ngoài làm, cún thì vui, chỉ có người là mệt.

Với tần suất dắt cún đi dạo của nhà họ Trần, trong phạm vi vài cây số quanh đây chẳng có mấy ai là không quen Halley. Một nhóm mấy ông bà lão đang ngồi hóng mát dưới bóng cây, còn có mấy học sinh tiểu học đang chơi xích đu, thấy nó là đều thay phiên nhau gọi lại. Halley tính tình hiền lành, người già trẻ em thích v**t v* ôm ấp thế nào cũng được.

Mấy đứa bé thò tay vào túi lục lọi hồi lâu, lấy ra một ít kẹo cho nó ăn: "Cún con có muốn ăn không? Ngọt lắm."

"Cậu ngốc quá, cún không ăn kẹo, nhìn mình này, có mang xúc xích từ nhà ra cho nó."

Halley lại rất ngoan, nếu không phải là chủ cho ăn thì còn không thèm ngửi.

Trần Văn Cảng mỉm cười ngăn cản: "Bây giờ nó không đói, không cần ăn đâu. Các con có thể chạy chơi với nó."

Một đứa bé mang luôn ván trượt của anh trai mình ra, mà đó là do nó lén lấy. Đây là một kỹ năng mới mà Halley vừa học được, đứng bằng ba chân trên ván, để một chân đẩy đẩy ở dưới mặt đất, sau đó cưỡi ván trượt đạp bằng sóng gió suốt một đường. Từ khi học được trò này, Halley đã trở thành ngôi sao nổi tiếng khắp vùng, nhiều người lớn và trẻ em đi dạo đều dành thời gian vòng sang đây xem nó có chơi không.

Bà Chu cũng ở đó, vẫy Trần Văn Cảng lại, lục túi vải một lúc rồi đưa cho anh hai cái đài sen: "Có người vừa bày ra bán này, rất tươi, con mang một ít về nhà tách hạt, nấu canh là ngon nhất."

Trần Văn Cảng mỉm cười đồng ý, rồi nghe bà Chu hỏi: "Dạo này không bận học à?"

Anh đáp: "Cũng tạm, con lo được."

Bà Chu đấm chân: "Vừa rồi còn nói về con đấy, dạo gần đây, mấy đứa cháu nhà bác Phương chẳng hiểu sao cứ khăng khăng bảo là con giàu có nhưng keo kiệt, mượn tiền hay nhờ giúp gì cũng không chịu. Bà nói với bác Phương, thằng cháu ông mà nghĩ vậy thì ông về mắng nó một trận đi, tiền của người ta là do gió thổi đến hay sao mà chúng nó thèm muốn?"

Trần Văn Cảng cười ha ha, nói không sao đâu.

Bà Chu lại nói: "Bà biết Niệm Sinh là ông chủ lớn, bình thường bà cũng không nói với ai cả, hai đứa kín tiếng thế mà. Mấy đứa trẻ này, chẳng chịu khó làm ăn, chỉ muốn lợi dụng người khác, dựa dẫm người khác, chẳng bao giờ thành đạt đâu."

Trần Văn Cảng cười cười. Anh ngồi trên một chiếc ghế đá, tay cầm đài sen. Halley được một đám nhóc hâm mộ vây quanh tung hô, đang hào hứng trượt ván. Thấy cả nhóm chạy càng lúc càng xa, anh vẫy tay chào bà Chu, đứng dậy đuổi theo.

Khi Hoắc Niệm Sinh về đến nhà, trong sân tràn ngập hương thơm, trên bếp đặt một chiếc nồi đất, nhưng nhà bếp lại trống không. Trong nồi đất là canh đang nấu. Sau hai năm rèn luyện, Trần Văn Cảng giờ đã biết nấu nướng đủ món, trình độ cũng tàm tạm, ăn được, nhưng không ngon bằng Hoắc Niệm Sinh nấu. Chỉ riêng nấu canh là sở trường của anh, không đòi hỏi bất kỳ kỹ thuật cao siêu nào, chỉ cần đủ kiên nhẫn.

Halley ngồi xổm ở cửa bếp, nghiêm túc trông chừng cái nồi. Hoắc Niệm Sinh nhấc nắp lên, nhìn một cái, đặt lại, rồi xoa đầu nó. Y vào phòng ngủ, thấy Trần Văn Cảng nằm sấp trên giường, người thẳng đơ cứng đờ, có vẻ mệt rồi.

Hoắc Niệm Sinh cười thành tiếng: "Làm sao thế này?"

Trần Văn Cảng đáp: "Con cái lớn rồi cũng khó chăm hơn. Chờ lúc sức lực của nó nhiều thêm chút nữa, em thực sự không thể đuổi kịp nó rồi."

Lòng bàn tay anh trĩu xuống, Hoắc Niệm Sinh đặt một viên sôcôla vào tay anh.

Trần Văn Cảng từ từ bò dậy, bỗng nhớ đến đống đồ mà Phan Chính Dương tặng mỗi ngày, anh lại vô thức nhìn xuống nhãn hiệu, tất nhiên là chẳng liên quan gì đến Đại Dương, đây là sôcôla đen nhập khẩu. Anh lột vỏ cho vào miệng, ngẩng đầu lên, Hoắc Niệm Sinh đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn anh.

Trần Văn Cảng cắn miếng sôcôla đưa qua, Hoắc Niệm Sinh cũng tự nhiên cắn mất một nửa trong miệng anh.

Môi và lưỡi nhân cơ hội tiến vào, rất dịu dàng. Trần Văn Cảng ôm đầu y, ngón tay luồn vào tóc y, họ hôn nhau nhẹ nhàng, hương thơm ngọt đắng lan tỏa trong miệng.

Bình Luận (0)
Comment