Tất nhiên có tiền là tốt, nó có thể giải quyết được quá nửa những rắc rối trong cuộc sống.
Đây là điều mà Hoắc Niệm Sinh đã cho Trần Văn Cảng có đủ tư cách để hiểu được.
Nếu kiếp trước không có Hoắc Niệm Sinh để lại toàn bộ của cải cho anh, anh sẽ không thể nuôi được nhiều đội ngũ ưu tú, không có đủ năng lực để xoay chuyển tình thế và vốn liếng để cạnh tranh với người khác, sẽ không có Quỹ từ thiện Niệm Sinh, cũng sẽ không đạt được tất cả những thành tựu sau này của mình. Đúng như Hoắc Niệm Sinh đã sắp đặt, nửa đời sau của anh không bao giờ thiếu thốn vật chất.
Điều duy nhất không thể mua lại được là khoảng thời gian họ ở bên nhau, dù chỉ là một giây.
Trần Văn Cảng một mình đứng bên lề đường một lúc, rồi gọi một chiếc taxi khác.
Sau khi lên xe, anh vẫn còn hơi lo lắng nên gửi một vài cái tên cho cả Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân, tất cả đều là bạn bè đã đến nhà hàng cùng Hà Gia Tuấn tối hôm nay, nói rằng hai bên xảy ra xung đột, nhờ hai người chú ý xem có ai nói gì trên Moments hoặc nhóm chat không. Đặc biệt là có video hay hình ảnh nào của Trần Hương Linh không?
Trịnh Bảo Thu nói không có trước. Lát sau, Trịnh Mậu Huân gọi điện đến, cũng nói không có, nhưng hắn tự cho rằng cuối cùng cũng giành lại được một điểm nên vô thức lên giọng dạy dỗ Trần Văn Cảng: "Ăn bữa cơm thôi cũng bị bắt nạt, sao anh lại tự rước lấy nhiều rắc rối thế hả?"
Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm, cũng nói xuôi theo hắn: "Được, tôi sẽ kiểm điểm."
Trịnh Mậu Huân lại nói: "Coi như anh không ngốc, còn biết cách chạy cho nhanh, trong nhà hàng bọn họ chiếm ưu thế số đông, anh ở lại thế nào cũng chịu thiệt."
Trần Văn Cảng cười cười: "Phải, bây giờ hy vọng cậu Hà kia không bị thương gì thôi. Nếu không được nữa thì gọi cảnh sát đến xác định trách nhiệm."
Trịnh Mậu Huân tặc lưỡi: "Nói thì dễ lắm, không cần trả tiền à? Anh còn không phải dùng tiền của nhà chúng tôi đền sao?"
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng đông cứng lại.
Của nhà chúng tôi.
Trịnh Mậu Huân nhận ra mình đã quá đáng. Ban đầu hắn chỉ muốn xỉa xói đối phương một câu, thật sự không nghĩ nhiều lắm. Đây không phải là lời xúc phạm nhất mà hắn từng nói, cũng không phải là câu nói đùa quá đáng nhất, nhưng là một trong số ít lần hắn mơ hồ có suy nghĩ "mình thực sự không nên nói thế".
Hắn cảm thấy hơi hối hận, nhưng Trần Văn Cảng ở bên kia không nói gì, hắn cũng không muốn hạ mình chủ động xin lỗi. Vậy là hắn ra vẻ dữ tợn nói: "Tôi sẽ tìm người giúp anh theo dõi, xem gã có vào bệnh viện không. Cúp đây."
Trần Văn Cảng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng bình tĩnh: "Được rồi, cảm ơn."
Trịnh Mậu Huân không hề lúng túng nhìn sau đầu anh, cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh. Trong cả hai kiếp cộng lại, Trần Văn Cảng đã nghe vô số lời bàn tán, còn chưa đến mức để bụng một lời vô ý của hắn. Huống hồ gì đó là sự thật. Đúng như bác cả đã nói, khi anh gọi Trịnh Bỉnh Nghĩa là cha nuôi, thế giới trước mắt anh đã hoàn toàn khác rồi.
Khi còn trẻ, Trần Văn Cảng sẽ quan tâm đến những điều này. Anh cố tình chia tiền vào hai tài khoản ngân hàng, tiền của Trịnh Bỉnh Nghĩa cho sẽ giữ riêng trong một tài khoản, còn tiền lương của anh và tiền trợ cấp của cha anh được giữ trong một tài khoản khác... Anh đã từng thử tách biệt giữa "của mình" và "của nhà họ Trịnh", để có thể đứng cạnh Trịnh Ngọc Thành mà vẫn thản nhiên và độc lập.
Cuối cùng, anh phát hiện ra rằng đây là khoản nợ không thể vạch rõ được. Con người đều có ý thức hoặc vô thức đong đếm được mất thiệt hơn, đó là chuyện thường tình ở đời. Giữa con người với nhau sẽ chẳng bao giờ có chuyện không ai nợ ai. Anh nhất định phải nợ người khác một vài điều gì đó, người khác cũng nợ anh bằng cách này hay cách khác.
Nhưng nếu như nhất định phải nói, thì giả như Hoắc Niệm Sinh sẵn lòng cho đi, anh sẽ hoàn toàn yên tâm, đời này anh nhất định sẽ tiếp nhận bằng hết.
Tài xế taxi đột nhiên hỏi: "Anh bạn trẻ đang nghĩ gì vậy, từ lúc lên xe đến giờ không nói một lời?"
Trần Văn Cảng như bừng tỉnh, mỉm cười: "Không có gì, chỉ nghĩ đến vài chuyện nhỏ thôi."
Tài xế trung niên nói: "Cậu vẫn còn là sinh viên đúng không? Vui lên đi, ở tuổi các cậu, ngoài việc thị rớt và không có bạn gái ra, còn lo lắng điều gì nữa? Chờ đến tuổi của tôi phải nuôi gia đình, sáng mở mắt ra là phải kiếm tiền, lúc đó lo lắng cũng chưa muộn đâu!"
Trần Văn Cảng mỉm cười, nghe ông ta kể chuyện vợ con ở nhà. Đây là một tài xế thích nói, không thể kiềm chế cái miệng, nói chuyện suốt dọc đường. Ông làm Trần Văn Cảng nhớ đến cha mình, cũng là một tài xế. Không biết khi ông ấy đang lái xe cho Trịnh Bỉnh Nghĩa, có phải cũng nghĩ đến việc mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho vợ con mình không.
Đến nhà họ Trịnh ở khu nhà giàu cũ, tài xế cho Trần Văn Cảng xuống xe rồi quay đầu lại xem có thể quay xe ở đâu. Ông liếc thấy Trần Văn Cảng bấm chuông cửa, cánh cửa biệt thự mở ra, bảo vệ chào anh qua điện thoại hình ảnh, anh gật đầu rồi quen đường quen nẻo bước vào. Quả nhiên là con nhà giàu, vừa rồi trên xe ông ta có thể cảm nhận được, vì khí chất của anh rất khác biệt. Tài xế dừng lại một lát, nhìn vào khoảng sân rộng mênh mông, tặc lưỡi cảm thán rồi quay xe đi khỏi.
*
Du Sơn Đinh chạy một mạch, đẩy cửa phòng ra, phát hiện vị trí của Hoắc Niệm Sinh giữa một đám yêu tinh ăn mặc loè loẹt. Hắn liếc qua, người đang cầm micro là con trai của giám đốc ngân hàng họ Mã, vừa ôm tiếp viên nữ vừa hát một bản tình ca, đang hát đến đoạn cao trào. Gần đó còn một đám người đang thi uống rượu, chơi đủ các trò theo hơi hướm s*c t*nh, tiếng ồn trong phòng đập vào làm màng nhĩ ù cả đi.
Hoắc Niệm Sinh lười biếng dựa vào sô pha, năm ngón tay cầm ly rượu, đôi chân dài chống vào bàn trà, đẩy ra thật xa. Dáng vẻ uể oải, như thể đang say, mắt loang loang ánh nhìn mơ màng. Ngồi giữa đám đông, nhưng quanh y vẫn vấn vít đôi phần cô đơn của kẻ độc ẩm.
Một tên yêu tinh lấy hết can đảm lượn qua đám đông như một con rắn, thử chui vào lòng y.
Ôi cậu ấm cô chiêu thời nay, Du Sơn Đinh nghĩ thế, ai cũng như ai, sắp không phân biệt được là nam hay nữ nữa rồi. Hắn phải nhìn thêm mấy lần mới nhận ra - thôi được, là con trai, nhưng lại mặc vớ lưới và đi giày cao gót.
Lúc này cậu Mã đã hát xong.
Hoắc Niệm Sinh nhướng mi, như thể vừa mới thấy Du Sơn Đinh, khẽ cười: "Ông chủ Du đến à? Nào, ngồi đi."
Du Sơn Đinh biết tính y, thế là nên chen ngay vào giữa y với tên yêu tinh kia, tách hai bên ra.
Tuy nhiên, cậu Mã kia lại không vui: "Sao thế, công tử Hoắc không vui? Hay là người tôi gọi hôm nay không tốt?"
Du Sơn Đinh biết rằng những cậu ấm nhà giàu này, dù chưa từng tự tay kiếm được một xu, thì vẫn tự cho rằng mình có quyền coi thường hắn. Nhưng chẳng sao, hắn mặt dày mà, hắn sờ luôn vào một cái ly trên bàn cà phê bằng đá cẩm thạch: "Làm phiền cuộc vui của mọi người, tôi tự phạt một ly."
Rồi hắn uống cạn.
Cậu Mã kia lại vẫn không buông tha, lờ hắn đi, đảo mắt một cái rồi đổi cách, xúi giục tên trai bao vừa bị đẩy ra: "Thử xem cưng có khả năng không nhé. Đi, hôm nay không cần biết là dùng cách gì, phải dỗ công tử Hoắc uống một ly."
Gã vỗ mông tên trai bao: "Dụ anh ta uống một ly, anh sẽ boa cưng mười ngàn. Kiếm được bao nhiêu tùy thuộc vào năng lực của cưng."
Cả phòng cùng bật cười.
Có người huýt sáo: "Cậu Mã hào phóng, cho cưng cơ hội làm giàu, còn không đi à?"
Du Sơn Đinh rít lên một tiếng, thầm niệm A Di Đà Phật, tội lỗi quá, chuyện này không liên quan đến tôi đâu đấy.
Có phần thưởng lớn trước mắt, tên trai bao kia càng thêm hăng hái, uốn éo lắc mông cọ qua đùi Du Sơn Đinh sang bên kia, bò về phía Hoắc Niệm Sinh. Người đã như rắn, cánh tay thon gầy cũng như rắn, cứ thế ấn xuống làm trai thẳng như Du Sơn Đinh phải biến sắc. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, mọi nguyên tắc đều có thể được tóm tắt trong một câu: không có người đàn ông nào thực sự không háo sắc. Tửu sắc kết hợp thì còn k*ch th*ch nào bằng.
Cậu Mã nheo mắt, nâng ly lên lẩm bẩm, dây thần kinh bị rượu thiêu đốt dường như chuyển từ trạng thái phấn khích sang trầm tư triết lý: "Công tử Hoắc, nhìn kìa, bọn nhỏ này ra đây chỉ để kiếm miếng cơm thôi, anh coi như mỗi ngày làm một việc tốt đi."
Một bàn tay trắng trẻo yếu như không xương mò đến trước ngực, Hoắc Niệm Sinh cong môi đón lấy ly rượu.
Bàn tay đang mò mẫm lung tung đột nhiên bị giữ lại. Tên trai bao vừa bắt đầu vui mừng, cánh tay đã bị vặn ngược ra sau như bị tra tấn, đau đớn thấu tim. Đầu gối hắn mềm nhũn, rầm một cái, không hiểu sao mình lại lăn khỏi người Du Sơn Đinh, ngã sấp mặt xuống đất. Nghe thấy tiếng cười vang lên trên đầu, đồng nghiệp xung quanh cũng bắt đầu cười ha ha. Đầu hắn lạnh ngắt, trái tim cũng lạnh ngắt, rượu chảy dài xuống từ trán xuống má.
Hoắc Niệm Sinh đổ rượu lên đầu hắn: "Đã đẩy ra mấy lần rồi, còn trèo nữa? Không biết phép tắc."
Y tiện tay ném ly rượu rỗng vào ly của cậu Mã, chất lỏng lạnh lẽo tràn ra, chảy đầy tay gã.
Cậu Mã cũng chỉ xem như trò vui nên cười lớn. Đột nhiên da đầu gã căng ra, bị túm đau điếng, cổ không thể không ngửa ra sau.
Hoắc Niệm Sinh đưa tay vỗ mặt gã: "Mày cười theo làm gì, bảo tao mỗi ngày làm một việc tốt, mày cũng xứng à?"
Những tiếng cười thầm dường như bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng nhạc đệm vẫn vang lên trống rỗng. Tiếng nhạc át đi cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng không thể che giấu được biểu cảm của họ. Trong khoảng năm đến sáu giây, những người có mặt đều không dám nói gì, đều bo bo giữ mình, xem xét thời thế.
Một lúc sau, cậu Mã bắt đầu vùng vẫy, vừa cười xin lỗi vừa cố gắng thoát ra, cơ mặt gã xoắn lại thành hình thù nửa buồn cười nửa kỳ quặc.
Hoắc Niệm Sinh véo mặt gã đến biến dạng, giống hệt như trong phim Thomas và những người bạn, y nhìn trái nhìn phải rồi bật cười: "Mã Kế Minh, tao đột nhiên để ý thấy khuôn mặt của mày, là do mập hay sưng phù vậy?"
Y buông tay ra, lấy khăn tay ra lau dầu trên ngón tay, đôi mắt hoa đào dường như toát lên vẻ chán ghét: "Nói thật chứ, ngủ sớm dậy sớm, chạy bộ nhiều hơn, tốt hơn uống thuốc linh tinh nhiều." Y liếc nhìn rượu trên bàn: "Đi đây. Còn mày, giảm cân đi."
Lúc này đám đông mới phản ứng lại, vội vã ba phải làm hòa, Hoắc Niệm Sinh đã lười biếng đứng dậy, nhặt áo của mình lên.
Hoắc Niệm Sinh vừa từ Chương Thành về. Những người có mặt ở đây thực chất chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp y suốt vài năm qua. Nhưng trong tay y có cổ phần ở Hoắc Thị, có quyền lên tiếng, có quyền tham gia quyết định, điều này chắc chắn khiến nhiều người rục rịch hành động, lôi kéo hay thăm dò thì phải dựa vào bản lĩnh của từng người.
Cậu Mã bày ra bữa tiệc này rồi mời y, đồng thời cũng nói trước với đám yêu tinh kia, ai có khả năng hạ gục Hoắc Niệm Sinh sẽ được thưởng một bao lì xì lớn trị giá một trăm ngàn. Coi như là gã có chuẩn bị trước cả rồi, chỉ có điều phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, còn tự rước lấy nhục. Ai cũng nói Hoắc Niệm Sinh ăn chơi lắm, nhưng chưa từng có ai nói y thích trở mặt là trở mặt, ai mà biết đã giẫm phải giới hạn nào của y?
Du Sơn Đinh là người hiểu biết rộng, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Nhưng khi nghe nói đến thuốc, hắn vẫn liếc nhìn cái ly rỗng trên bàn, sờ sờ cổ họng rồi lại cảm nhận cơ thể một chút, đoán chừng có thuốc cũng không dùng cho ly của mình, hắn lại treo nụ cười lên mặt, đứng dậy theo: "Xin lỗi quý vị nhé, tôi có việc gấp cần báo cáo với sếp Hoắc. Hôm nay tôi mượn người đi, lần sau tôi mời khách, quý vị nhớ nể mặt đến chơi."
Nói xong, hắn không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người trong phòng nữa mà chạy nhanh ra ngoài.