Mãi cho đến khi nhìn thấy món lẩu nấm cục đen trên thực đơn, Trần Hương Linh vẫn chưa kịp nhận ra rằng đây không phải là "tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện" mà cô tưởng tượng ra. Nhà hàng theo hình thức hội viên, họ phải báo tên mới vào được, trông rất cao cấp, sang trọng tráng lệ không giống một quán lẩu chút nào. Cô nhíu mày nhìn giá cả trên thực đơn, cuối cùng vẫn là Trần Văn Cảng cầm lấy, tự gọi nước lẩu cùng các nguyên liệu.
Nước lẩu nấm sôi sùng sục, cốt lẩu được hầm từ nhân sâm, thêm vào nấm cục đen khô, càng nấu lâu càng tươi. Trên bàn có sò điệp, ốc xà cừ miệng rộng và cua tươi ngon béo ngậy, nhưng Trần Hương Linh chỉ quan tâm đến hóa đơn, mắt trợn thật to: "Hai chúng ta gọi gần một ngàn rồi!"
Họ không uống rượu, cũng không gọi bất kỳ nguyên liệu "đặc biệt" nào, nên giá của bữa ăn này không đắt đến mức vô lý.
Trần Văn Cảng an ủi: "Không sao đâu, thỉnh thoảng một lần. Thấy tiếc tiền thì ăn nhiều vào, đừng lãng phí."
Bình thường anh sẽ không đến nhà hàng kiểu này một mình, lần đầu tiên còn là do Trịnh Ngọc Thành dẫn anh đến. Khi hai người ra ngoài, tất nhiên anh phải chiều theo tiêu chuẩn chi tiêu của Trịnh Ngọc Thành. Không thể phủ nhận rằng khi còn trẻ, chính Trịnh Ngọc Thành là người đã dẫn anh đi trải nghiệm nhiều nơi được coi là sang trọng.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ăn uống xa xỉ một lần có đáng gì đâu.
Một khi thức ăn đã ở trên bàn thì không thể trả lại được, Trần Hương Linh ăn uống rất nhẹ nhàng, nhưng cũng vớt sạch sẽ hết nồi lẩu.
Khói trắng dày đặc, Trần Văn Cảng chống tay lên bàn, ngồi đối diện nhìn cô bé, ánh mắt bình thản như nước. Lúc này, mục đích của anh cuối cùng cũng rõ ràng: "Linh Linh, có muốn đi học đại học không?"
Trần Hương Linh sửng sốt: "Anh à, em sắp tốt nghiệp trường nghề rồi."
Trần Văn Cảng lại bảo: "Trường trung cấp nghề có gì tốt mà học? Anh sẽ tìm cho em một trường luyện thi, em có thể học ở đó một năm, thi tuyển sinh dự bị đại học với tư cách thí sinh tự do. Nếu thi đậu thì có thể học một năm dự bị, sau đó tham gia kỳ thi tuyển sinh chính thức. Em còn nhỏ, vẫn còn thời gian."
Trần Hương Linh phát hiện anh không hề nói đùa.
Tất nhiên là không, Trần Văn Cảng đã kiểm tra thông tin trước khi đến: "Khó khăn vất vả thì chịu khó một chút, mất thêm hai năm nữa, nhưng nói thẳng ra thì chẳng phải chỉ là hai kỳ thi lớn thôi sao?" Bản thân anh là học sinh giỏi nên hình như nghĩ rằng bất cứ kỳ thi nào cũng dễ: "Thi đậu, chọn chuyên ngành đại học mà em thích, học xong, sau này tốt nghiệp, muốn đi làm thì đi làm, muốn khám phá thế giới thì tiếp tục đi du học..."
Trần Hương Linh bối rối: "Anh làm sao biết những thứ này?"
Đây là lễ trưởng thành sao? Lễ trưởng thành kiểu gì thế?
"Linh Linh." Trần Văn Cảng nhìn cô: "Không phải anh đang ép em chọn con đường này. Anh chỉ đang nói cho em biết, nếu em muốn, anh có thể làm được cho em. Nếu em muốn làm gì khác, anh cũng vẫn sẽ ủng hộ em."
Trần Hương Linh dùng thìa nhỏ múc bánh mousse, thực sự chìm vào dòng suy nghĩ. Đứa trẻ sinh ra trong gia đình có nhiều anh chị em có thể dễ dàng hiểu được cái gì gọi là đời không bao giờ có sự công bằng. Cha mẹ thích em trai hơn, ai có mắt đều có thể thấy điều đó, bảo cô không thấy tủi thân là không thể rồi, nhưng có tủi thân cũng chẳng biết làm gì? Chỉ có thể tự lo cho chính mình.
Nhưng đề nghị của anh họ lại có vẻ ngây thơ đến vô lý. Vì điểm số của cô quả thật rất kém, trước kia thường đứng cuối lớp. Chính vì vậy mà vợ chồng Trần Tăng thuyết phục được cô đi học trung cấp nghề, dù sao cô cũng không thể vào đại học.
Trần Hương Linh lo ngại điều này, và cũng nói thẳng ra như vậy.
Trần Văn Cảng nói: "Trước đây em không có thời gian để tập trung học, không thử ở một môi trường khác thì làm sao biết được."
Trần Hương Linh lại nghĩ đến một việc khác: "Ba mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý."
Trần Văn Cảng nói tiếp: "Em đã lớn rồi, là người trưởng thành, em có thể tự quyết định."
"Làm sao để thuyết phục họ?"
"Cứ giấu trước đã, đợi sau khi thi đậu mới nói."
"Nhưng nếu em không đậu thì sao?"
"Nếu muốn thi thì thi thêm một năm nữa, một năm không đủ thì thi hai năm, em thi bao nhiêu năm anh cũng có thể nuôi được."
Ban đầu Trần Hương Linh muốn đi làm sớm, ra ngoài xã hội kiếm tiền càng sớm càng tốt. Kiếm được tiền có nghĩa là được độc lập. Chỉ là bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một cây cầu độc mộc, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn. Muốn đi lên nhưng lại sợ ngã, mà không đi cũng sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất này.
Trần Văn Cảng không vội giục cô: "Học kỳ này chưa kết thúc đâu, em cứ về từ từ suy nghĩ đi, nghỉ hè quyết định cũng chưa muộn."
Lúc này, phục vụ lại dẫn một nhóm khách khác lên tầng hai. Đám người vừa tới rất ồn ào, Trần Văn Cảng nhìn sang thì hơi nhíu mày. Anh họ không thường có vẻ mặt nghiêm túc thế này, Trần Hương Linh ngây ra, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của anh.
Đám nam thanh nữ tú không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi kia cũng chú ý đến bàn của họ. Hai bên nhìn thấy nhau, bọn họ có vẻ quen biết Trần Văn Cảng, nhưng rõ ràng mối quan hệ không tốt đẹp gì, vừa ngồi xuống vừa thì thầm bàn tán với ý chế giễu. Chỉ trỏ thôi còn chưa thỏa, một thanh niên thậm chí còn bước về phía họ với vẻ đầy khiêu khích.
Nồi lẩu trên bàn của họ đã tắt, dưới đáy đã đóng một lớp dầu. Gã đàn ông nhìn vào cơm thừa canh cặn trên bàn: "Không có Trịnh Ngọc Thành, sao lại ăn nghèo nàn thế?" Gã bật cười, tự kéo ghế ngồi xuống rồi gọi phục vụ: "Thêm vài món nữa. Hôm nay món nào đắt hơn thì tính vào hóa đơn của tôi."
Gã mập này đến để gây chuyện.
Trần Hương Linh lo lắng nhìn gã, rồi nhìn Trần Văn Cảng, đưa mắt đảo qua đảo lại. Cô không có kinh nghiệm đối phó với loại con nhà giàu mắt để trên đầu này, gã lại còn to đùng mập ú, bất kể là về tiền tài hay kích thước đều gây ra cảm giác bị chèn ép cho người khác. Trần Hương Linh cảm thấy nguy hiểm, thậm chí lo lắng bên mình sẽ chịu thiệt nếu phải động tay động chân.
"Cậu Hà, không cần phải khách sáo." Trần Văn Cảng lạnh lùng nói: "Chúng tôi ăn xong rồi." Anh nhìn lại gã mà không biểu lộ cảm xúc.
Gã này là Hà Gia Tuấn, anh trai của Hà Uyển Tâm. Kim Thành là một mảnh đất nhỏ, cậu ấm cô chiêu có tiếng gom lại cũng chỉ được một thúng, trong đó Hà Gia Tuấn là kẻ danh tiếng tồi tệ nhất. Còn Hà Uyển Tâm, thay vì nói hai người này là anh em thân thiết thì nên nói là cá mè một lứa, cả hai đều thích làm xằng làm bậy. Đại khái là Hà Uyển Tâm theo đuổi Trịnh Ngọc Thành không được, Hà Gia Tuấn gặp phải Trần Văn Cảng thì định ra mặt bênh vực em gái.
"Em gái tao bị mày liên lụy, dạo này bị nhốt trong nhà, không được ra ngoài kìa." Gã liếc nhìn Trần Hương Linh như nụ hoa chớm nở, nói: "Mày cũng nhanh tay thật, bồ mới à? Không tệ đâu, gái nhà lành hả. Trịnh Ngọc Thành cũng đồng ý cho mày ra ngoài ăn bậy?"
Trần Văn Cảng nói với Trần Hương Linh: "Thu dọn đi, đừng để sót đồ, chúng ta đi trả tiền."
Trần Hương Linh vội vàng cầm sách của mình lên, chuông gắn trên đuôi tóc cô rung từng hồi. Cô vội vã đi vòng qua bàn, nhưng Hà Gia Tuấn đột nhiên duỗi chân ra, chặn đường cô.
"Nè cưng, ra giá đi, đừng theo thằng này làm gì, theo anh đi." Gã chỉ tay về phía Trần Văn Cảng: "Em không biết lai lịch của nó đúng không? Anh nói cho em nghe, đưa em đến nơi như thế này không có nghĩa là người giàu đâu, không chừng là..."
"Hương Linh!" Trần Văn Cảng từ bên kia đi tới, nắm tay cô, nghiêm túc nói: "Em thấy chưa? Không học hành, dốt nát vô học, thì sau này sẽ trở thành loại người đáng xấu hổ này đấy. Đi thôi."
"Thằng kia mày nói gì?" Cặp mắt của Hà Gia Tuấn trợn to như chuông đồng.
Trần Văn Cảng phớt lờ gã, kéo Trần Hương Linh đi xuống lầu.
Hôm nay gặp phải Hà Gia Tuấn, đành coi như xui xẻo. Hà Gia Tuấn kiêu ngạo tự phụ tâm địa hẹp hòi, nếu chỉ có một m*nh tr*n Văn Cảng ở đây thì không sao, nhưng anh đang dẫn theo Trần Hương Linh, nên vẫn là tẩu vi thượng sách. Nếu hành động bốc đồng có thể gây ra nhiều rắc rối hơn, lại hóa ra mất nhiều hơn được.
Trần Hương Linh túm lấy áo của Trần Văn Cảng, đi theo anh xuống lầu. Trong lúc hoảng loạn, cánh tay cô đụng ngã chiếc lọ pha lê trên kệ trang trí bên tường. Lọ rơi xuống đất, vỡ tan thành. Ban đầu bên trong đựng bi thủy tinh trang trí đủ màu, nhiều đến khoảng nửa lọ, chúng đổ tràn ra khắp sàn.
Trần Hương Linh đang lo gã đàn ông vô lý kia sẽ tiếp tục đuổi theo, nhưng lại nghe thấy một loạt tiếng động binh binh bang bang phía sau. Cô vội quay lại, thấy Hà Gia Tuấn đã giẫm phải mấy viên bi thủy tinh trơn nhẵn, đang trượt về phía sau. Gã mất thăng bằng, lại không vịn được thứ gì, thế là cả người ngã ra sau, sau đó đập đầu vào ghế, kêu thét lên, mặt mày nhăn nhó vì đau.
Đám bạn bè ăn chơi của gã cũng kinh hãi trước biến cố đột ngột này, rồi chợt giật mình phản ứng lại, vội vã chạy tới vây quanh gã:
"Làm sao thế?"
"Lão Hà, ngã có sao không?"
"Để yên để yên, xem có chảy máu không?"
Trần Hương Linh sợ ngây người, nắm chặt ngón tay, miệng lẩm bẩm: "Anh ơi, em..."
Trần Văn Cảng dứt khoát kéo cô đi: "Mặc kệ, chúng ta đi ngay, sau này có chuyện gì thì nó tìm anh."
Người phục vụ đã trốn từ lâu bước tới định ngăn cản, Trần Văn Cảng liếc nhìn anh ta rồi hỏi: "Cái lọ đó giá bao nhiêu?"
"Một, một ngàn..." Người phục vụ lắp bắp: "Nhưng, nhưng anh..."
Đến quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán, Trần Văn Cảng lại lấy một xấp tiền mặt từ trong ví ra đếm, tổng cộng cũng khoảng một ngàn. Anh ném tiền lên quầy, nói là đền cái lọ pha lê trang trí, không chờ nhân viên thu ngân kịp phản ứng đã dẫn Trần Hương Linh đi thẳng ra ngoài.
Họ đi nhanh xuống phố, khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi mình mới dừng lại bên lề đường, gọi một chiếc taxi. Trần Hương Linh không biết là sợ hay hối hận mà cứ cúi đầu, nắm lấy tay áo Trần Văn Cảng, không nói gì.
Taxi dừng lại, Trần Văn Cảng mở cửa cho cô: "Đừng sợ, gã chỉ có thù oán với anh thôi, không liên quan gì đến em."
Trần Hương Linh lắc đầu, muốn nói rằng mình không sợ chuyện này, nhưng cơ thể cô đang run lên vì cảm xúc quá kích động. Trước kia cô chưa bao giờ hiểu được thế giới mà anh họ đang sống, cha mẹ chỉ miêu tả đó là một cuộc sống xa hoa hơn người. Lần đầu tiên quan sát ở khoảng cách gần, cô mới nhận ra rằng những người được gọi là thượng lưu đó thật ra vừa nông cạn vừa vô lễ.
Trong lúc cô suy nghĩ lung tung, Trần Văn Cảng đã vòng tay qua vai cô.
Xe dừng ở trước Vọng Hải Tửu Gia. Anh dẫn Trần Hương Linh vào trong, lúc này quán ăn đang rất đông đúc.
Lư Thần Long vừa mới chia tay vào buổi sáng đã bị phục vụ gọi ra từ trong bếp, Trần Văn Cảng chỉ vào hắn: "Đây là bạn thân của anh. Nếu gặp chuyện gì thì gọi điện cho anh, còn nếu không kịp thì tới đây tìm anh ấy."
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Lư Thần Long tặc lưỡi kinh ngạc, nhưng vẫn vỗ ngực đảm bảo rằng con dao làm bếp trên tay hắn không chỉ để trang trí.
Trần Hương Linh thấy hắn hài hước như vậy, cuối cùng bật cười, ngại ngùng bắt tay hắn.
Trần Văn Cảng dặn dò Lư Thần Long thêm vài điều rồi mới đưa Trần Hương Linh về nhà. Khi về đến nơi quen thuộc, cô đã bình tĩnh lại, bây giờ chỉ lo không biết có phải trả tiền viện phí hay không. Trần Văn Cảng sửa tóc cho cô: "Đừng nghĩ đến cái khác, chỉ nghĩ xem có đi học đại học không thôi."
"Dạ." Trần Hương Linh đáp: "Em... thực sự không đủ tự tin."
"Vậy hãy tưởng tượng xem sau này em muốn sống cuộc sống như thế nào."
Trần Hương Linh gật đầu, lại gọi anh: "Còn anh thì sao, anh đã bao giờ nghĩ đến chưa?"
Trời đã tối, ánh đèn đường chiếu lên người Trần Văn Cảng, vẽ nên một đường nét tĩnh lặng mông lung.
Đâu chỉ từng nghĩ.
Anh đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời từ tận kiếp trước rồi. Anh đã đi mọi con đường phải đi, đã vượt qua mọi trận chiến phải đánh. Anh đã chứng kiến vinh quang và giả dối của thế giới danh vọng và tiền tài, cũng may mắn làm được một vài điều có ý nghĩa.
"Nếu một người có thể thành gia, có thể lập nghiệp, thì người đó đã được ông trời ưu ái lắm rồi."
Trần Hương Linh nửa hiểu nửa không, nhưng cảm thấy anh hơi đau buồn, thế là không hỏi thêm gì nữa.
Trước khi đi, Trần Văn Cảng chuyển cho cô bé một ít tiền, nói là tiền tiêu vặt: "Muốn mua sách, ăn uống hay chơi thứ gì đều tùy em. Một mình em dùng, đừng nói cho ba mẹ và Quang Tông, Diệu Tổ."
Trần Hương Linh lúc đầu định từ chối, nhưng rồi lại thấy buồn cười, cười nói: "Dạ... Sau này kiếm được tiền em trả lại cho anh."
"Chờ đến khi em phát tài rồi tính." Trần Văn Cảng gõ nhẹ vào trán cô: "Phát tài rồi có thể giải quyết được hầu hết những rắc rối trong cuộc sống, đến lúc đó anh còn phải trông cậy vào cô em gái đầy triển vọng phụng dưỡng mình đấy. Được rồi, về đi."
---
Tác giả nhắn gửi:
Bối cảnh của truyện là giả tưởng, hệ thống giáo dục cũng là giả tưởng, nói chung hỗn tạp, không trùng lặp với đời thực.