Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 2

Trần Văn Cảng đưa tay với lấy cuốn lịch để bàn từ gần hai mươi năm trước, nhưng cảm giác không chính xác, chẳng lấy được gì.

Trước kia khi vừa mất thị lực mắt phải, anh không thích nghi được, đi xuống lầu còn ngã cầu thang, về sau phải mất vài tháng để làm quen mới không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống nữa. Bây giờ đột nhiên hồi phục thị lực bình thường, anh lại thấy chóng mặt từng cơn.

Nhưng cuốn lịch là có thật.

Đây không phải là mơ, anh đã trở lại.

Anh vững vàng dẫm xuống đất. Dưới chân là tấm thảm lông hiệu Hải Mã màu xám mà nhà họ Trịnh trải trong mỗi căn phòng, trên tường phòng ngủ có một chiếc đèn chùm màu đen, lớp sơn trên ống kim loại hơi bong tróc, nhưng không phải do anh làm, mà là hồi nhỏ Bảo Thu dùng dao cào xước.

Trên giá sách còn có một chiếc đồng hồ bấm giờ tourbillon thủ công, là món quà sinh nhật của Trịnh Ngọc Thành tặng lúc trước. Trước năm 20 tuổi, anh và Trịnh Ngọc Thành không thể tách rời. Dù không phải là người yêu, cũng gần như là anh em như thể tay chân.

Trời bên ngoài sáng, bây giờ vẫn còn là ban ngày, anh chưa kịp xem đồng hồ, điện thoại đã reo vang gần đó. Trần Văn Cảng lần theo tiếng chuông, tìm thấy điện thoại di động của mình trên bàn làm việc.

Điện thoại vẫn là mẫu trong ký ức của anh, hơi cũ so với tiêu chuẩn của tương lai, nhưng cũng không gây khó khăn khi sử dụng. Mọi người trong Quỹ từ thiện Niệm Sinh đều biết rằng ông Trần không theo đuổi bất kỳ sản phẩm điện tử thời thượng nào, cũng không phụ thuộc vào Internet, không đăng ký bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào, chỉ sử dụng điện thoại di động để gọi điện và nhắn tin, sống như một người cổ đại bảo thủ. Vài người nghĩ anh siêu phàm thoát tục, cộng thêm vết sẹo che phủ nửa khuôn mặt, mọi nhân viên mới vào đều từng suy đoán quá khứ của anh.

Ký ức thuộc về Trần Văn Cảng ở tuổi 20 dần hiện lên, nhưng ký ức của ông Trần làm từ thiện ấy dường như chỉ là một giấc mơ xa vời.

*

Trước khi nhận cuộc gọi, Trần Văn Cảng nhìn qua tên người gọi, là "Lư Thần Long". Cái tên này thuộc về người bạn thời thơ ấu kiêm hàng xóm lớn lên cùng anh, từng có mối quan hệ rất thân thiết.

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ lo lắng: "Văn Cảng! Cậu có sao không?"

"Long." Trần Văn Cảng không biết hắn đang nói về chuyện gì, anh bình tĩnh hỏi: "Đừng hoảng lên thế, tôi có thể làm sao được chứ?"

"Hà Uyển Tâm đó!" Hắn nói: "Ngay cả tôi cũng nghe nói đến, cô ả bày trò gì vậy, đến trường gây rắc rối cho cậu, sỉ nhục cậu trước đám đông, vậy là sao hả? Còn nữa, tôi nghe nói có người dán áp phích gì đó vu khống cậu, có biết ai đã làm không?"

Trần Văn Cảng nghe đến cái tên này còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng miệng vẫn nói: "Không sao đâu, cậu đừng lo."

Lư Thần Long không được học đại học, đã đi làm thợ học việc từ rất sớm. Có người bạn học cao như Trần Văn Cảng, hắn vừa ngưỡng mộ vừa tự hào. Trước đó vì là bạn thân, Lư Thần Long đã biết chuyện Trần Văn Cảng và con trai nhà họ Trịnh đang bí mật hẹn hò. Còn chuyện vừa rồi, Lư Thần Long cũng chỉ nghe câu được câu mất, đủ mọi lời đồn trộn lẫn vào với nhau, hắn không hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nên tất nhiên cũng lo lắng.

Trần Văn Cảng cuối cùng cũng nhớ ra bây giờ là khi nào. Nhưng vẫn không biết nên bắt đầu giải thích với hắn từ đâu.

Hà Uyển Tâm, con gái nhà họ Hà, cô ả là ai?

Đối tượng hơn nhân thương mại môn đăng hộ đối của Trịnh Ngọc Thành, bà Trịnh tương lai, mẹ của các con của Trịnh Ngọc Thành.

Nhưng bây giờ cô ả còn chưa có thân phận này. Cô ả chỉ là con gái út của nhà họ Hà, mới được giới thiệu với Trịnh Ngọc Thành chỉ hai tháng trước. Cô gái này tính tình ngang ngược, nhưng lại yêu Trịnh Ngọc Thành ngay từ cái nhìn đầu tiên, suốt cả buổi tiệc cứ đỏ mặt lén lút nhìn hắn. Trong mắt các bậc cha chú, hai người bọn họ rõ ràng là kim đồng ngọc nữ.

Sau ngày hôm đó, Hà Uyển Tâm đã "tình cờ gặp" Trịnh Ngọc Thành nhiều lần, tất cả đều là những trò vặt vãnh không nói cũng hiểu, cọc đi tìm trâu, mọi người đều thấy rõ ràng, Trịnh Ngọc Thành mà còn không phản ứng thì lại có vẻ không lịch sự.

Vào thời điểm này, có kẻ lắm điều dán ảnh chụp chung của Trịnh Ngọc Thành và Trần Văn Cảng lên bảng tin confession của trường đại học, vạch trần mối quan hệ mập mờ của cả hai. Bức ảnh được chọn lại là khi hai người dựa vào nhau, đầu kề sát thì thầm với nhau, được ghim trên một tấm áp phích in màu như hành quyết công khai. Chữ viết trên áp phích có màu đỏ tươi bắt mắt, bảo mọi người cược xem mối quan hệ đồng tính kinh tởm này có thể kéo dài được bao lâu, để xem tình yêu của họ có thực sự bền chặt hơn vàng hay không.

Tấm áp phích nhanh chóng bị bảo vệ tuần tra của trường tháo xuống. Ý của Trịnh Ngọc Thành là che đậy. Đến thời điểm này, dù sao thì cũng chỉ có một số ít sinh viên nhìn thấy, chụp ảnh và chuyền tay nhau nên mọi chuyện vẫn chưa trở nên mất kiểm soát.

Thế nhưng không biết bằng cách nào mà Hà Uyển Tâm biết được chuyện này. Cô ả tự cho rằng mình bị sỉ nhục, tức giận chạy ra chặn xe của Trịnh Ngọc Thành giữa nơi công cộng, mắng chửi Trần Văn Cảng là "bồ nhí" và "hồ ly tinh".

Trần Văn Cảng tìm thấy đoạn video đã tải xuống trong bộ nhớ điện thoại: Hà Uyển Tâm xông ra trước cổng trường, chặn xe của Trịnh Ngọc Thành, mắng hắn là đồ cạn bã lừa dối tình cảm. Càng ngày càng nhiều sinh viên tụ tập lại, con đường bị chặn cứng, Trịnh Ngọc Thành đành phải xuống xe, Trần Văn Cảng cũng xuống xe, hai người thử khuyên cô ả bình tĩnh lại. Nhưng khi nhìn thấy Trần Văn Cảng, Hà Uyển Tâm càng kích động hơn, vung tay định tát anh nhưng bị Trịnh Ngọc Thành ngăn lại. Các sinh viên bàn tán xôn xao, nhiều người cầm điện thoại lên quay, vì vậy có lẽ còn có nhiều video hơn thế nữa.

Trong ký ức của Trần Văn Cảng, tất cả đều là những câu chuyện cũ kỹ phủ đầy bụi bặm. Nhưng hiện tại, vụ việc của Hà Uyển Tâm mới xảy ra cách đây hai ngày, đoạn video đang lan truyền chóng mặt, khiến Trịnh Ngọc Thành mất hết thể diện.

Trần Văn Cảng bị kẹp ở giữa, còn rơi vào tình cảnh khó xử hơn, điện thoại của anh đầy tin nhắn từ những người quen biết. Anh vẫn chưa trả lời những tin nhắn đó, nhưng vấn đề lớn hơn là tin tức về vụ việc Hà Uyển Tâm gây rối như thế đã lan truyền trong giới, không thể không đến tai ông Trịnh. Trịnh Bỉnh Nghĩa mới đi ra biển câu cá với bạn bè gần đây, về nhà lúc nửa đêm qua, ắt hẳn đã nghe mọi thứ cần nghe rồi.

"Cậu thực sự ổn hay chỉ đang giả vờ?" Vậy nên Lư Thần Long lẩm bẩm: "Tôi biết thừa cậu, chỉ báo tin tốt không báo tin xấu. Tôi đã xem video, con nhỏ đó nói thật khó nghe, toàn là lời nhảm nhí, ăn không nói có! Phải, tôi biết, cậu còn phải cân nhắc đến tình hình của cậu Trịnh kia, không được cãi nhau với cô ta. Bây giờ lớn chuyện rồi phải làm sao? Tôi lo không biết sau này cậu làm sao mà sống trong cái nhà đó?"

Sau một loạt lời lẽ như súng máy, hắn mới nghe thấy Trần Văn Cảng đang cười: "Này! Cậu thế là sao hả?"

"Tôi cười cậu hoàng đế chưa lo, thái giám đã vội." Trần Văn Cảng đáp: "Tôi còn chưa sao, cậu đã hoảng lên làm gì?"

"Đồ khùng, cậu mới là thái giám!"

"Điều tệ nhất có thể xảy ra là sẽ bị đuổi ra ngoài thôi, chỗ cậu có cho tôi ở ké được không?"

"Được, cứ đến đây." Thấy anh còn có tâm tình nói đùa, Lư Thần Long mới tạm yên tâm: "Có thể ở, nhưng tôi nói cậu này, quân tử dễ tránh tiểu nhân khó phòng, chúng ta không thể tự nhiên chịu thiệt như thế, ít nhất phải tìm ra tên khốn đã dán áp phích đó là ai, nghe rõ chưa?"

Trần Văn Cảng đồng ý: "Được rồi, khó mà giải thích qua điện thoại được, khi nào rảnh gặp nhau."

Lư Thần Long cúp điện thoại: "Gặp lại sau."

Trần Văn Cảng thôi cười.

Anh ngồi trên mép giường, nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ tourbillon rồi thất thần.

Những người khác nghĩ rằng nhà họ Trịnh giàu có, thậm chí còn ghen tị với vận may của anh, mất cha từ khi còn nhỏ nhưng giờ lại có người hậu thuẫn lớn hơn. Nhưng giàu sang nào phải là thứ dễ hưởng thụ? Từ nhỏ đến lớn, anh phải tỏ ra hiểu biết thứ mà những đứa trẻ khác không hiểu, phải khoan dung việc mà những đứa trẻ khác không nhường nhịn.

Trần Văn Cảng từng rất quan tâm đến lời người khác nói về mình, nhưng giờ nhìn lại, anh nhận ra rằng có nhiều thứ thực ra không quan trọng đến vậy.

Lư Thần Long bảo anh tìm ra kẻ tiểu nhân đó, tất nhiên anh biết đó là ai, nhưng hoàn toàn không có động lực. Không có hứng thú, cảm thấy sao cũng được. Bị dán vài tấm áp phích tố cáo đồng tính, bị người ta chỉ vào mũi mà mắng thì cũng chẳng sao cả, chuyện có bao lớn đâu.

Và tất cả chỉ là trò trẻ con so với những gì Hà Uyển Tâm thực sự đã làm. Hà Uyển Tâm không phải là hoa xác thối, cô ả là một con rắn độc. Hành động thực sự của cô ả mới khiến người ta phải rùng mình, nếu không thì làm sao một phạm nhân đang thụ án trong tù lại có thể lấy được axit sunfuric?

Ở kiếp trước, Trần Văn Cảng cần cô ả giải thích, anh nghĩ không thể cứ thế mà bỏ qua, nhưng rồi Hoắc Niệm Sinh lại giúp anh làm trước. Không phải là anh không muốn tự làm, mà có những lý do cụ thể, cái chính là vì lúc đó trạng thái tinh thần của anh không ổn.

Sau khi ra tù, Trần Văn Cảng mắc chứng trầm cảm và lo âu nặng, kèm theo chứng rối loạn hoảng sợ nghiêm trọng, mỗi lần lên cơn giống hệt như vừa rồi. Hoắc Niệm Sinh không muốn k*ch th*ch anh, bản thân Trần Văn Cảng cũng trốn tránh hiện thực, mất nhiều năm chỉ để cố gắng chữa trị những vấn đề này. Sau này, khi anh từ từ bước ra được, ở Kim Thành không còn người họ Hà tên Uyển Tâm đó nữa.

Trần Văn Cảng biết rằng Hoắc Niệm Sinh có mâu thuẫn với hai anh em nhà họ Hà, ở đâu có xung đột lợi ích thì ở đó có đấu đá. Trước kia anh tự đa tình, tưởng rằng Hoắc Niệm Sinh làm như vậy chỉ vì mình. Đến sau đó, trong lòng lại không còn chắc chắn nữa. Có lẽ ít nhiều gì cũng một phần là vì anh.

Khi hoàn hồn, Trần Văn Cảng đang bấm số điện thoại mà anh thuộc lòng trên điện thoại theo thói quen. Anh nhập số nhưng không bấm gọi, chỉ nhìn nó, rồi sau đó lại xóa đi từng số một.

Sau khi Hoắc Niệm Sinh mất, Trần Văn Cảng vẫn tiếp tục nạp tiền cho số này. Chiếc điện thoại ban đầu của Hoắc Niệm Sinh đã mất khi du thuyền gặp nạn, Trần Văn Cảng dùng mối quan hệ của mình để xin làm lại thẻ SIM mới, lắp vào một chiếc di động dự phòng. Thỉnh thoảng vào những đêm khuya thanh vắng, anh dùng nó để gọi cho chính mình. Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ "Hoắc Niệm Sinh", tựa như thật sự có người ở đầu dây bên kia đang chờ anh bắt máy.

Còn vào lúc này, Trần Văn Cảng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Anh hoài nghi rằng đây chỉ là một giấc mơ chân thực hơn, mang đậm tính lừa dối hơn.

Thừa nhận đi, làm sao có thể xảy ra điều tốt đẹp như vậy được - nhấn vào, là có thể nghe thấy chính Hoắc Niệm Sinh nhấc máy, hỏi ai vậy?

Trần Văn Cảng đứng dậy, lại ngồi xuống, rồi đột nhiên đứng dậy, đi vòng quanh phòng, anh dừng lại bên bàn làm việc.

Cứ mơ đi vậy, anh cầm điện thoại nhập lại số đó, lưu vào danh bạ.

Chỉ cần anh không thức dậy, giấc mơ cũng là hiện thực.

Có vẻ như chỉ đến lúc này, anh mới dám thận trọng nhìn vào ý tưởng chực nhảy xổ ra này.

Quả thực, vào lúc này, Hoắc Niệm Sinh hẳn vẫn còn sống. Dưới bầu trời này, ở đâu đó trên mặt đất, không biết đang làm gì, nhưng vẫn còn sống, vẫn thở, vẫn có thân nhiệt.

Từ vừa rồi đến hiện tại, Trần Văn Cảng vẫn luôn vô thức tránh né vấn đề này. Rất nhiều người và nhiều việc lộn xộn liên tục hiện lên trong tâm trí anh, chỉ riêng có điều này là không dám tùy tiện nghĩ đến, nếu không chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng sẽ đè nặng lên trái tim anh đến khi không thể đập nổi nữa.

Anh khi thì muốn ngay lập tức xác minh nó là sự thật, khi thì dừng lại, bây giờ chưa thể bấm gọi số này được.

Đối với Hoắc Niệm Sinh của hiện tại, Trần Văn Cảng là cái gì chứ?

Đã từng gặp, nhưng không quen. Chẳng qua chỉ là một trong số những khuôn mặt bình thường.

Trần Văn Cảng nhớ lại trước năm 20 tuổi, thật ra anh chỉ thỉnh thoảng gặp Hoắc Niệm Sinh trong các bữa tiệc tối. Anh nghe người khác nói y là một tay chơi, ấn tượng đầu tiên là rất độc miệng, chỉ thế thôi. Bắt tay, gật đầu, thậm chí gọi được tên khi gặp lại, như vậy xem như anh đã để lại ấn tượng trong mắt Hoắc Niệm Sinh rồi. Khi không gặp mặt, có lẽ y thậm chí không nhớ ra Trần Văn Cảng trông như thế nào.

Đầu óc Trần Văn Cảng dần bình tĩnh lại, nhưng anh không hề thất vọng. Không quen thì có thể làm quen lại, thực ra chỉ cần người đó còn bình yên, mọi thứ đều là chuyện nhỏ.

Năm đó Hoắc Niệm Sinh để lại bức thư cuối cùng bảo anh hãy sống tốt, nhưng hóa ra đó lại là lời nguyền trói buộc Trần Văn Cảng suốt mười năm không thoát ra được. Bây giờ có vẻ như cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác đó. Thì ra khi anh nghĩ đến Hoắc Niệm Sinh, tất cả chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cứ sống đi.

Có thể sống tốt đã là tốt hơn bất cứ điều gì khác.

Bình Luận (0)
Comment