Lúc này có người đến gõ cửa phòng anh.
Dòng suy nghĩ của Trần Văn Cảng bị cắt ngang, anh ngẩng đầu lên: "Ai đó?"
Người trả lời bên ngoài không phải là Trịnh Ngọc Thành, mà là một giọng nam còn trẻ: "Là tôi, Mục Thanh."
Trần Văn Cảng bước tới mở cửa. Người đó thấp hơn anh khoảng hai ba phân, nét mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng. Mục Thanh không phải họ Trịnh, gã là cháu của ông Trịnh, vì sau khi mẹ mất không có ai chăm sóc nên mấy năm qua cũng ở nhờ nhà cậu ruột.
Nhà họ Trịnh có nhiều con, tuổi tác không cách nhau quá lớn, thế nên cùng đi học cùng lớn lên. Trịnh Bỉnh Nghĩa có hai đứa con trai, hai đứa con gái, nhận nuôi một người là Trần Văn Cảng, và thêm một đứa trẻ khác là con của em gái mình, Mục Thanh.
Vậy xét về hoàn cảnh thì Mục Thanh thực ra giống Trần Văn Cảng nhất: cả hai đều mất cha mẹ, đang sống nhờ nhà người khác, ngay cả ngoại hình cũng hao hao giống nhau. Duyên phận khó hiểu này không khiến họ đến gần nhau hơn, mà ngược lại, Mục Thanh có ác cảm khó hiểu với Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng không nhớ mình từng làm gì để mất lòng gã, nên bề ngoài vẫn tỏ ra lịch sự: "Có chuyện gì vậy?"
"Có vẻ như cậu tôi đã biết chuyện giữa cậu và Ngọc Thành." Mục Thanh nói nhẹ nhàng chậm rãi, thản nhiên thông báo tin xấu cho anh, tính tình gã lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng tỏ thái độ và giọng điệu như vậy: "Bác Lâm muốn nói chuyện với cậu trước."
Bác Lâm là quản gia của nhà họ Trịnh, đã phục vụ cho chủ gia đình đến hai mươi năm. Trong căn nhà này, ông đại diện cho một thứ quyền lực khác.
"Được." Trần Văn Cảng đáp: "Ông ấy còn nói gì nữa không?"
Mục Thanh ngước mắt lên, lại thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình với vẻ cân nhắc. Đồng tử của Trần Văn Cảng sáng màu, nhưng khi quay ngược nguồn sáng thì lại tối đi, đen thẳm phản chiếu bóng của một người.
Tim Mục Thanh hẫng một nhịp: "Không, tôi không hỏi thêm câu nào, không phải cậu không biết tính ông ấy."
Có rất nhiều người làm việc ở nhà họ Trịnh, quản gia, đầu bếp, tài xế và các nhân viên khác sống trong một tòa nhà khác, Trần Văn Cảng đi qua đó theo ký ức.
Bác Lâm nhìn thấy anh thì nghiêm mặt ngay: "Trần Văn Cảng! Lại đây! Hai người có chuyện gì thế hả?"
Không thể trách thái độ của ông gay gắt, người già chưa bao giờ gặp phải những chuyện thế này, bác Lâm khá sốc: "Dù con không đổi họ thì vẫn gọi Trịnh Bỉnh Nghĩa là cha nuôi, con với Trịnh Ngọc Thành là anh em, không chọn ai khác được sao mà nhất định phải với cậu ta, hả?"
"Bác đừng nói như vậy." Gọi là anh em thì nâng cao anh quá rồi. "Người ngoài có ai lại nhìn nhận như vậy."
"Vậy là con vẫn biết mình là ai? Bác tưởng con mơ mộng quá rồi!"
"Lần này do con chưa cân nhắc kỹ." Trần Văn Cảng cúi đầu nhận lỗi trước mặt ông.
"Chẳng phải có rất nhiều bạn nữ cùng lớp viết thư tình cho con sao? Cớ gì mà nhất định phải đi đường lệch thế này chứ?"
"Bác Lâm." Trần Văn Cảng nhìn mái tóc hoa râm của ông mà cảm xúc lẫn lộn, anh tiến lên hai bước, cố gắng khuyên ông nguôi giận: "Cha con mất khi con còn nhỏ, cha nuôi rất bận rộn, họp phụ huynh hàng năm đều do bác đi dự cho con, trong mắt con, bác cũng giống như cha chú trong nhà."
"Đừng nói chuyện không đâu." Ông lão cũng không thể nổi giận hơn được nữa. "Nói những cái này làm gì?"
Khi Trần Văn Cảng mới đến nhà họ Trịnh, quản gia trong ký ức luôn rất nghiêm khắc với anh, luôn sửa lỗi cho anh trong mọi việc. Không thể làm điều này, không thể làm điều kia, nên làm thế này, nên làm thế kia... Suốt thời thơ ấu, anh bị người giám hộ cố chấp và cổ hủ này trói buộc. Vào thời điểm đó, anh thường nghĩ rằng chờ lớn lên là được, chuyển ra ngoài, sống một cuộc sống tự do.
Mãi đến sau này...
Kiếp trước, khi vết thương của Trần Văn Cảng nặng thêm, phải cắt bỏ nhãn cầu, bác Lâm đã lén đến biệt thự của Hoắc Niệm Sinh thăm anh sau khi phẫu thuật, lúc ấy tóc ông đã bạc trắng, trông già đi hai mươi tuổi.
"Con vừa ra tù đã lặng lẽ bỏ đi, bác nhờ người đi tìm con nhiều lần, nhưng không tìm thấy... Bác biết con hận Trịnh Ngọc Thành có lỗi với con, nhưng con không biết đi tìm bác sao? Con do bác một tay nuôi lớn, chẳng lẽ bác còn bỏ mặc con một mình được à?" Trước khi đi, bác Lâm sờ vào miếng gạc trên mặt anh, đôi mắt đục ngầu ngấn nước: "Nhìn xem, phải chịu đựng thế này."
Thời gian đã cách xa, Trần Văn Cảng của tuổi 20 đưa tay ra ôm lấy ông: "Con biết, bác làm vậy là vì muốn tốt cho con."
Bác Lâm hít một hơi rồi nói: "Con nghĩ tại sao bác phải giận hả, con có biết là con đang đùa giỡn với tương lai của mình không?"
Trần Văn Cảng tỏ thái độ ngoan ngoãn: "Bác bớt giận đã, con biết đạo lý này mà."
Kiếp trước, anh không chịu tin, kết quả tự làm mình vỡ tan thành từng mảnh.
"Bác cũng không hiểu thanh niên các con đang nghĩ gì, bác chỉ hỏi, con có còn chịu nghe lời khuyên không? Trịnh Ngọc Thành là cậu ấm nhà giàu tất nhiên có tư cách buông thả, còn con? Con muốn làm bà Trịnh à? Con nghĩ có thể được không?"
Lời lẽ thô lỗ nhưng ý nghĩa lại đúng, Trần Văn Cảng không phản bác.
Nói cũng nói xong, bác Lâm vỗ vai anh, vẻ mặt rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút: "Con đừng làm bác sợ nữa nữa là cảm ơn trời đất lắm rồi. Lần này còn may chỉ là một sự cố nhỏ, chưa đến nỗi ầm ĩ lên mặt báo, đến lúc đó mới khó coi, thế là thành tai tiếng của nhà họ Trịnh, không biết người ta còn viết gì về con nữa đấy! Cha nuôi của con gần đây cao huyết áp, có thể tránh làm ông ấy tức giận thì cố đừng làm, đi giải thích với ông ấy đi. Nếu có vấn đề gì nữa thì tìm bác."
Ông nhìn đồng hồ, lúc này là 11 giờ 30: "Được rồi, đi ăn trước đi."
Trần Văn Cảng bước ra khỏi phòng, mượn tạm phòng tắm trong tòa nhà để rửa mặt. Khi ngước nhìn lên, trong gương vẫn là gương mặt dịu dàng không bao giờ mất bình tĩnh đó. Trông có hơi xanh xao mệt mỏi, nhưng khỏe mạnh, đây là vốn liếng của một thanh niên 20 tuổi.
Trần Văn Cảng cảm khái, anh sờ vào mặt mình, mặt không còn sần sùi nữa, nhưng cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Sẽ không còn phải nhận những ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người ở bất cứ nơi đâu, sẽ không có đứa trẻ nào ác ý gọi anh là "quái vật" hay "độc nhãn long" ở nơi công cộng. Trời cao cũng không xử tệ với anh, dường như mọi nỗi đau mà anh phải chịu đựng suốt nhiều năm qua cứ thế bị xóa tan trong nháy mắt.
Theo quy định của nhà họ Trịnh, giờ ăn trưa thường bắt đầu vào lúc 12 giờ, ai muốn ăn thì không được đến muộn.
Trần Văn Cảng lấy lại bình tĩnh rồi đi tới nhà ăn. Chưa có ai đến, chỉ có hai người phục vụ đang trải khăn trải bàn và bày dụng cụ ăn uống.
Cô gái trẻ hơn trong số họ có vẻ lạ mặt, làm việc chưa thuần thục, có lẽ là người mới, cô cất tiếng chào bằng giọng rõ ràng: "Chào cậu Mục Thanh."
Trần Văn Cảng mỉm cười hiền lành với cô.
Cô gái bị lóa mắt, còn người bên cạnh tên là Mai kéo cô một cái. Cô gái giật mình, vội vàng cúi đầu làm việc. Sau khi xong việc, Mai kéo cô vào góc nhỏ dưới cầu thang: "Em nhầm người rồi, đó là Trần Văn Cảng."
Trịnh Ngọc Thành từng lén nói rằng hắn cảm thấy thời đại này rồi không cần thiết phải gọi cậu này cô kia nữa. Nhưng ông Trịnh là người coi trọng luật lệ, phải biết tôn ti, phải chia chủ tớ, ông ta vẫn là người quyết định cuối cùng trong nhà.
"Trời đất?" Cô gái vừa kinh ngạc vừa xấu hổ: "Em không cố ý. Làm sao đây, quay lại xin lỗi à?"
"Cũng may là em gọi sai trước mặt Trần Văn Cảng, cậu ấy tốt tính, không sửa có lẽ là vì không muốn làm em xấu hổ." Mai đáp: "Nhưng làm ngược lại thì là cấm kỵ, em mà dám gọi Mục Thanh là cậu Văn Cảng thử xem, hắn ta sẽ phát điên."
"Sẽ không phạm sai lầm nữa." Cô gái đảm bảo: "Nhưng mà phát điên à? Có đến nỗi ấy không?"
Mai nhìn quanh xem có ai không rồi thì thầm với cô ấy: "Chị nói riêng với em chuyện này. Cái cậu Mục Thanh đó là đồ cuồng bắt chước, cái gì cũng bắt chước Trần Văn Cảng, mặc quần áo giống người ta, đi đứng nói năng cũng phải bắt chước người ta, ai mà không nhận lầm được?"
"Có loại người thế à?"
"Cứ biết thế đi, sau này đừng có đụng vào hắn. Cẩn thận hắn lại kiếm chuyện với em."
Bác Lâm quản gia từ đầu hành lang đi tới, hai người im bặt, vội vã đi vào bếp.
*
Bàn ăn của nhà họ Trịnh mang phong cách rất Tây, là một cái bàn dài phủ khăn trải bàn trắng như tuyết, chỗ ngồi của mọi người đều được kéo giãn ra xa nhau.
Trần Văn Cảng ngồi xuống, ngay sau đó có người đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh anh. Là Trịnh Ngọc Thành.
Phải công nhận là Trịnh Ngọc Thành có khuôn mặt đẹp, tươi tắn sáng lạn. Bây giờ hắn vẫn còn trẻ, tràn đầy năng lượng, sức sống trẻ trung, ngay khi bước vào dường như còn mang theo cả hơi ấm của mặt trời. Trịnh Ngọc Thành liếc nhìn khuôn mặt Trần Văn Cảng, rồi đưa tay ra dưới gầm bàn, định bí mật nắm tay anh.
Trần Văn Cảng nhẹ nhàng rút tay về đặt lên bàn, cho Trịnh Ngọc Thành bắt hụt.
"Sao trông sắc mặt em kém thế? Đừng lo lắng, thật đấy." Hắn nghĩ Trần Văn Cảng sợ Trịnh Bỉnh Nghĩa. "Anh đã nói với em rồi, nếu ba muốn nổi giận thì đã nổi giận từ lâu rồi, hôm qua ba về, đến giờ vẫn chưa phản ứng gì, có nghĩa là ba thực sự không quan tâm đến chút chuyện nhỏ của chúng ta."
Đôi khi Trần Văn Cảng nghĩ rằng Trịnh Ngọc Thành lớn lên trong một gia đình như vậy, quả thật là được bảo vệ quá tốt. Không hẳn là hắn không biết suy nghĩ, nhưng chưa đủ để nổi bật giữa đám người thông minh, ngược lại còn có vẻ quá liều lĩnh. Cái ngây thơ này ở hắn có thể xem là một kiểu chân thành, thực sự khiến cho Trần Văn Cảng ngày xưa phải say mê, cảm thấy hiếm có một cậu ấm nào có tấm lòng như vậy. Nhưng ngây thơ cũng có thể gây ra tai họa hủy diệt, thế giới này không thể bao dung cho kẻ quá ngây thơ.
Thực ra, Trịnh Ngọc Thành cũng chỉ đang giả vờ thư giãn. Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến việc làm sao để cha mình chấp nhận mối quan hệ này, nhưng không muốn nó bị phơi bày trong một tình huống chưa chuẩn bị như thế. Nhất là khi nhà còn có mẹ kế và em trai. Trịnh Ngọc Thành dám chắc bây giờ bà Trịnh đang chờ xem hắn làm trò hề.
Trịnh Bỉnh Nghĩa lấy tổng cộng hai người vợ, mỗi người sinh hai đứa con.
Bà Trịnh đầu tiên là mẹ ruột của Trịnh Ngọc Thành, bà sinh ra con gái lớn là Trịnh Đông Tình hiện đã lập gia đình và Trịnh Ngọc Thành rồi qua đời. Khi mẹ mất, Trịnh Ngọc Thành vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, không có ký ức gì về mẹ, cũng chính vì thế mà hắn tự nhiên sinh ra lòng đồng cảm với Trần Văn Cảng. Về sau, từ ngày Trịnh Ngọc Thành có thể nhớ được, bà chủ nhà chính là bà Trịnh thứ hai - Hoắc Mỹ Khiết.
Nhưng người mẹ kế này không hề xây dựng mối quan hệ thân thiết với Trịnh Ngọc Thành, ngược lại, giữa hai người còn có nhiều hiềm khích. Hoắc Mỹ Khiết dồn hết tâm trí vào những đứa con ruột của mình - một cặp song sinh long phượng rất đáng ăn mừng, con trai tên Trịnh Mậu Huân, con gái là Trịnh Bảo Thu, chỉ nhỏ hơn Trịnh Ngọc Thành hai tuổi. Xét về thời gian, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã tái hôn ngay sau khi góa vợ không lâu.
Dù là với chị cả Trịnh Đông Tình đã chuyển ra ngoài sau khi lấy chồng, hay với Trịnh Bảo Thu hoạt bát vui vẻ được Trịnh Bỉnh Nghĩa cưng chiều, Trịnh Ngọc Thành luôn có thái độ rộng lượng quan tâm. Trịnh Bỉnh Nghĩa là người theo chủ nghĩa phong kiến bảo thủ, không cho con gái thừa kế cơ nghiệp gia đình, người cạnh tranh với hắn chỉ có em trai Trịnh Mậu Huân.
Trịnh Ngọc Thành là con trai trưởng, Trịnh Mậu Huân là con trai thứ, cả hai đều có dã tâm, lại không cùng một mẹ sinh ra nên không tránh khỏi có khoảng cách. Từ năm ngoái, Trịnh Mậu Huân cũng đã vào đại học, đồng thời vào công ty học tập, hắn ngày càng có dấu hiệu cạnh tranh với anh trai mình về mọi mặt.
Trong lúc Trần Văn Cảng đang suy nghĩ thì có tiếng nói từ phía sau vang lên: "Anh hai, anh Văn Cảng."
Trịnh Ngọc Thành và Trần Văn Cảng cùng quay lại, mắt chạm mắt với Trịnh Bảo Thu.
Trịnh Bảo Thu cười hì hì, đưa tay vỗ vai hai người rồi ngồi xuống chiếc ghế được người làm kéo ra. Nhưng rồi Mục Thanh đến, những người khác cũng lần lượt có mặt, ngồi xuống bàn, bầu không khí không còn thoải mái nữa. Vụ việc dán áp phích trong trường học và Hà Uyển Tâm chặn xe không thể che giấu được, luồng xoáy áp thấp đang lờ mờ tụ lại xung quanh hai nhân vật chính.
Bàn ăn của nhà họ Trịnh có thứ tự cố định, ông Trịnh luôn luôn ngồi ở ghế chính, vẻ mặt nghiêm nghị khó có thể nhận ra là đang vui hay đang giận. Bên cạnh ông là bà Trịnh hiện tại - Hoắc Mỹ Khiết. Hoắc Mỹ Khiết đóng vai khán giả đứng ngoài cuộc, chỉ nhìn cuộc vui mà còn mong nó thêm rắc rối.
Bà ta theo dõi Trịnh Ngọc Thành mà không biết rằng Trần Văn Cảng cũng đang nhìn mình.
Không phải vì điều gì khác, chỉ là danh gia vọng tộc họ Hoắc ở Kim Thành không có nhà thứ hai. Hoắc Mỹ Khiết cũng mang họ "Hoắc", có liên quan đến Hoắc Niệm Sinh - bà ta là cô của Hoắc Niệm Sinh. Bên phải Hoắc Mỹ Khiết là hai người con ruột, Trịnh Mậu Huân và Trịnh Bảo Thu, xét theo vai vế thì là em họ của Hoắc Niệm Sinh.
Mọi người đều hiểu ngầm, cuối cùng bà Trịnh là người lên tiếng đầu tiên. Bà ta trò chuyện với ông Trịnh: "Thoắt một cái mà Bảo Thu và Mậu Huân nhà mình đã vào đại học được gần một năm rồi. Anh có thấy ngày tháng trôi qua nhanh quá rồi không?"
Ông Trịnh ừ một tiếng đáp lại, rồi tập trung ăn phần của mình.
Hoắc Mỹ Khiết quay sang con gái hỏi: "Dạo này trường con có chuyện gì mới lạ không?"
Ý đồ của bà ta là gì đã quá rõ ràng, Trịnh Ngọc Thành khẽ cười khẩy. Trịnh Bảo Thu ngây thơ trả lời: "Hôm qua con đến học viện Mỹ thuật xem triển lãm sinh viên họ tổ chức, hình như là cái mà Mục Thanh đã đăng ký vào năm ngoái, trông cũng ra dáng một sự kiện lớn."
Cô nhìn Trần Văn Cảng ở phía bên kia bàn, lén làm vẻ mặt đắc ý vì đã rất nghĩa khí, rồi quay sang Mục Thanh, dẫn chủ đề sang phía gã: "Tôi còn thử tìm xung quanh một vòng đấy, ai da, nhưng sao mà không thấy anh, có được chọn không vậy?"
"Không được chọn cũng không sao, chỉ cần đừng mang màu vẽ về nhà nữa là được." Hoắc Mỹ Khiết không mấy hứng thú: "Lần trước ở nhà vẽ nửa tháng, mỗi lần ngửi thấy mùi là tôi lại đau đầu. Cuối cùng cũng chẳng có thành tích gì."
Mục Thanh mím môi, khóe miệng hơi xệ xuống, rồi lại nhanh chóng nhếch lên: "Dạ, lần sau con sẽ chú ý hơn."
Bà Trịnh chưa kịp nói gì thêm, Trịnh Bỉnh Nghĩa đột nhiên lên tiếng: "Nếu đau đầu thì gọi bác sĩ về nhà khám."
Ông không thích mọi người cứ nhắc đi nhắc lại chuyện bê bối gia đình: "Em là bà chủ trong nhà, em phải quản lý mọi công việc trong gia đình, bị đau đầu thì đi khám bác sĩ, không đau nữa thì cố mà chú ý nhiều hơn. Đừng chỉ phàn nàn chuyện này chuyện kia suốt ngày."
Hoắc Mỹ Khiết khôn ngoan đổi chủ đề. Bà ta là người hay nói, nói hết cái này lại đến cái kia, chỉ cần có mặt bà ta thì bầu không khí sẽ không bao giờ buồn tẻ. Bỗng nhiên, Trần Văn Cảng nghe bà ta nhắc đến Hoắc Niệm Sinh: "Cũng ở Chương Thành mấy năm, nghe nói cuối cùng cũng sắp trở về ... "
Trần Văn Cảng nín thở, Hoắc Mỹ Khiết nói tiếp: "Dù sao thì ở nhà vẫn thoải mái hơn ở ngoài, không biết là có gì quấn lấy mà mãi không chịu về. Bảo Thu, Mậu Huân, hai đứa con nhớ liên lạc với anh họ, là họ hàng với nhau, phải gặp mặt thường xuyên giữ tình cảm chứ."
Lần này thì Trịnh Bảo Thu vui vẻ đáp lại.
Trịnh Mậu Huân tỏ ra thờ ơ, cho rằng mẹ quá quan tâm đến họ hàng bên ngoại - nhất là khi đó chỉ là một đứa cháu: "Để từ từ xem, anh họ thôi mà. Gần đây ba cho con vào công ty giúp đỡ, có rất nhiều thứ phải học, ngày nào cũng tăng ca, có thể không sắp xếp được thời gian."
Trịnh Ngọc Thành lại cười khẩy, thầm nghĩ đúng là thằng ngốc, rõ ràng Hoắc Mỹ Khiết đang muốn lôi kéo người làm chỗ dựa cho Trịnh Mậu Huân. Rồi hắn lại nhìn Trần Văn Cảng, nhưng anh lại lơ đễnh nhìn thẳng phía trước, không ăn ý với hắn chút nào.
Nhìn chung, bữa ăn trôi qua trong không khí lạ lùng nhưng không có sóng gió nào, sau bữa cơm, mỗi người đi lo việc của mình.
Mục Thanh trở về phòng mình, bật máy tính trên bàn lên, ngả người ra sau ghế. Máy tính khởi động lại từ chế độ ngủ, giao diện diễn đàn hiện ra.
Là diễn đàn sinh viên của trường đại học.
Vừa rồi, khi bà Trịnh hỏi thăm tin tức mới nhất ở trường, gã vừa phấn khích vừa hồi hộp, muốn nhìn hạt giống mình gieo trồng đơm hoa kết trái, chỉ tiếc là Trịnh Bảo Thu xen vào, còn mang gã ra để thay đổi chủ đề. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Trịnh Bảo Thu có bao giờ coi trọng gã không? Hoắc Mỹ Khiết cũng vậy. Cậu và mợ chẳng bao giờ coi gã ra gì.
Còn về phần Trịnh Ngọc Thành và Trần Văn Cảng, đúng vậy, chính gã đã dán áp phích. Gã nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm, đối phương không có lý do gì để biết được thủ phạm là gã. Mục Thanh không hề hối hận về điều này. Gã thậm chí còn luôn hiểu rõ, càng làm nhiều điều lén lút đáng xấu hổ thì càng nên tỏ thái độ bình thản. Chỉ có điều không hiểu sao hôm nay khi gặp Trần Văn Cảng, người kia nhìn gã với ánh mắt đầy ẩn ý, như một người thầy nhìn đứa học trò nghịch phá bày trò trẻ con.
Nhưng chính sự "trưởng thành" và "hiểu biết" vượt trội đó khiến Mục Thanh mỗi khi nhìn thấy đều cảm thấy buồn nôn.
Gã đặt tay lên bàn phím: "Các người chưa từng thấy bộ mặt thật của tên đồng tính đó ở nơi riêng tư sao? Đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa, tôi là bạn cùng lớp của nó, thằng này thường ngày thích nhất là xu nịnh bợ đỡ người khác, chèn ép người yếu thế, nhân phẩm không đáng một đồng."