Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 25

Chính vì câu nói này mà nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Trong thế giới người lớn, khi bị đối xử bất công cũng chưa chắc sẽ khóc, nước mắt thường chỉ vỡ đê ngay khi nhận được một chút quan tâm.

Đối với Hoắc Niệm Sinh, một chút khác biệt tinh tế này không đáng chú ý.

Y chỉ hiểu rằng bạn nhỏ này đang tủi thân - Trần Văn Cảng kém y bảy tuổi, cứ ba năm lại có một khoảng cách thế hệ, họ cách nhau những hơn hai thế hệ. Khi Hoắc Niệm Sinh ra nước ngoài học đại học, có lẽ Trần Văn Cảng vẫn còn là học sinh tiểu học, mỗi khi nghĩ lại, y thấy coi anh như một đứa trẻ cũng không thành vấn đề.

Trần Văn Cảng gục trên vai y, đôi vai run rẩy, Hoắc Niệm Sinh nghĩ, bạn nhỏ này có chuyện buồn gì thế? Do bị ép chia tay, hay thấy thương cho hoàn cảnh của bản thân, hay là bị ai chỉ trích. Hoặc có thể vì lý do nào khác mà sống không mấy vui vẻ.

Ngực áo bị thấm ướt, lúc đầu còn ấm, sau chuyển sang lạnh băng. Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ lưng anh. Nỗi buồn đến đột ngột này quá uất ức, khiến Hoắc Niệm Sinh không thể nhẫn tâm.

Trong đầu Hoắc Niệm Sinh hiện lên hình ảnh Trần Văn Cảng lấy thuốc từ bệnh viện ra, một mình bước đi trên con phố tiêu điều. Luôn có một cảm giác căng thẳng ẩn bên dưới lớp mặt nạ dịu dàng điềm tĩnh đó, che giấu những bí mật và tâm sự mà anh không dễ dàng bộc lộ với người khác.

Các sinh viên đi qua đều tỏ vẻ tò mò, Hoắc Niệm Sinh kéo anh ra khỏi phòng triển lãm, tìm một chiếc ghế đá phía sau tòa nhà để ngồi.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống cơ thể, nóng ấm mà thân thiện. Trong làn gió nhẹ hiền hòa, Trần Văn Cảng kiềm chế được cảm xúc của mình.

Hoắc Niệm Sinh đưa cho anh một chiếc khăn tay để lau nước mắt. Bây giờ đầu óc đã bình tĩnh lại, anh cầm chiếc khăn tay trên tay, như đang ăn năn suy nghĩ xem nên làm gì với nó. Vào ngày mưa lần trước, anh đã làm bẩn áo khoác của Hoắc Niệm Sinh, lại còn vừa bước xuống xe đã nôn ra trước mặt y. Trần Văn Cảng tự giễu, nghĩ nếu Hoắc Niệm Sinh mắc chứng thích sạch sẽ, thì duyên nợ của họ kiếp này có lẽ sẽ chấm dứt.

Có vẻ như mỗi lần anh gặp người này, luôn có gì đó bất ngờ xảy ra. Hoặc phần nhiều là anh đơn phương thất thố, ngay cả bản thân Trần Văn Cảng cũng phải quen dần. Anh cố gắng thể hiện khía cạnh hoàn hảo của mình trước mặt mọi người, nhưng ông trời lại quyết không sắp xếp như vậy, có lẽ vì cảm thấy anh rất phiền phức.

Nhưng suy cho cùng, Hoắc Niệm Sinh vẫn khác. Trong thâm tâm, Trần Văn Cảng biết rằng người này sẽ không chê mình, mà lại bao dung, dịu dàng, an toàn, có thể chấp nhận mình.

Ít nhất Hoắc Niệm Sinh cũng không có biểu hiện sợ bẩn, nhận lấy khăn tay từ tay anh: "Đưa cho tôi đi."

Trần Văn Cảng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh y, lặng lẽ, vai thõng xuống, hai tay đặt trên ghế, trông có vẻ hơi cô đơn. Khí chất toàn thân khiến người ta có cảm giác anh rất mong manh và tĩnh lặng, như đom đóm bay lượn trong đêm tối, lúc tụ lúc tan, yếu ớt mơ hồ.

Hoắc Niệm Sinh hết cách, y quả thật dễ xiêu lòng trước tình cảnh này. Y lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, dừng lại, hỏi trước: "Có được không?"

Trần Văn Cảng gật đầu.

"Cậu hút không?"

Trần Văn Cảng lắc đầu.

Hoắc Niệm Sinh cười khẽ, nhớ ra: "Một học sinh ngoan như cậu chắc chắn không có tật xấu hút thuốc rồi."

"Có hút." Không ngờ, Trần Văn Cảng cong môi lên: "Nhưng có một thời gian bị người ta ép phải bỏ thuốc, giờ cũng không muốn hút nữa."

"Nghe lời thế à." Hoắc Niệm Sinh cúi đầu châm lửa: "Ai mà có thể diện vậy?"

Trần Văn Cảng lại không chịu trả lời.

Anh im lặng, Hoắc Niệm Sinh nhất thời cũng không nghĩ ra là ai. Mười thầy giám thị hợp lại cũng không thể ngăn cản một học sinh muốn hút thuốc, còn về phần chơi bài tình cảm với anh? Người đầu tiên hiện lên trong đầu Hoắc Niệm Sinh chính là Trịnh Ngọc Thành. Nhưng bản thân Trịnh Ngọc Thành cũng hút. Thời thanh thiếu niên của ai mà chẳng như vậy, ai cũng biết chuyện là thế nào. Hoắc Niệm Sinh thậm chí có thể tưởng tượng được, biết đâu chừng chính hắn là người đã dạy Trần Văn Cảng làm sao phun mây nhả khói. Trong con hẻm sau trường học, hay trên gác xép của biệt thự, hay nơi nào đó khác, hai thiếu niên lén lút chia sẻ một đốm lửa cấm kỵ.

Trần Văn Cảng đưa mắt nhìn ra xa, trên bầu trời có chú chim bay ngang.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi mắt anh được ánh mặt trời chiếu sáng, trông như màu hổ phách nhạt, bên trong ẩn chứa một thế giới của riêng mình anh. Hoắc Niệm Sinh đứng ở biên giới của thế giới đó, tuy rằng không thể vào, nhưng cũng không buồn bực, không lo lắng.

Hoắc Niệm Sinh thờ ơ, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc. Y cảm thấy cơ thể của người bên cạnh mình thư giãn hơn một chút. Ánh mắt Trần Văn Cảng chuyển sang bàn tay đang cầm điếu thuốc của y. Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn anh, chợt mỉm cười. Y đưa tay lại gần hơn, hỏi trong im lặng.

Như ma xui quỷ khiến, Trần Văn Cảng cứ thế hút một hơi trên tay y. Mối quan hệ của họ có vẻ chưa sâu sắc đến mức này, nhưng làm như thế lại không có vẻ gì là đột ngột. Nó tự nhiên như một cặp tình nhân trẻ chia nhau một chén chè đậu xanh trong tiệm chè.

Hoắc Niệm Sinh thu tay lại, tự hút một hơi nữa: "Thế này chẳng phải dạy hư cậu à."

Trần Văn Cảng nói nhẹ nhàng, giọng điệu như đang thương lượng: "Thỉnh thoảng một lần, chắc cũng không sao." Nhưng không biết anh đang thương lượng với ai, với Hoắc Niệm Sinh, hay với chính anh.

Tia lửa cháy hướng lên trên một chút, Hoắc Niệm Sinh khéo léo búng tàn thuốc đi, không để chúng rơi vào lớp vải đắt tiền trên chiếc quần của mình.

Cho đến bây giờ, giữa họ vẫn luôn tồn tại một mối quan hệ giằng co kỳ diệu, đôi khi Hoắc Niệm Sinh cảm thấy Trần Văn Cảng như một con thú nhỏ đang nấp dưới gầm xe. Y đặt mồi vào lòng bàn tay, thế là người kia từ từ thăm dò tiến lại gần. Một mặt thì rất thận trọng, cực kỳ cảnh giác, nhưng mặt khác lại dành cho y một lòng tin không thể giải thích được. Mâu thuẫn này nằm ngoài lẽ thường, nhưng cảm giác không đến nỗi tệ. Huống chi, trên người anh còn có một hơi thở quen thuộc mà y cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi.

Hoắc Niệm Sinh cười thầm, có lẽ thật sự là duyên tiền định ở kiếp trước.

Đối với Trần Văn Cảng, Hoắc Niệm Sinh cảm thấy mình thật sự thích anh. Không chỉ là vì thích trêu chọc, mà còn sẵn sàng làm chút gì đó để khiến anh vui.

Thế nhưng y quả thật không phải thiện nam tín nữ gì, cái gọi là thích của y chỉ là để phóng túng hoan lạc, không hề nghĩ tới tương lai. Trong suốt một tháng không tìm anh vừa rồi, cũng có một đôi lần Hoắc Niệm Sinh nghĩ đến chuyện buông tha anh. Trần Văn Cảng là loại người hễ đắm chìm vào rồi sẽ không thoát ra được, quá chân thành, điều này không tốt.

Du Sơn Đinh cũng nhắc nhở, nói rằng loại thuốc anh dùng có tính gây nghiện, người có vấn đề về cảm xúc có thể sẽ rất khó đối phó, thậm chí còn náo loạn đòi chết. Cứ nhất định phải khiêu khích một đối tượng như vậy là có phần thất đức.

Ngay hôm nay khi đi ngang qua, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nghĩ rằng, thôi bỏ đi, cứ đưa món đồ này cho anh, coi như mua vui đi. Y tỏ ra vô hại, gặp mặt Trần Văn Cảng, trò chuyện, đi dạo quanh trường, thậm chí còn đòi mang cuốn sách về làm kỷ niệm. Chỉ có vậy thôi.

Nhưng khi nước mắt của Trần Văn Cảng dần lạnh đi trên ngực, Hoắc Niệm Sinh ôm chặt lấy anh, nhưng không thể buông ra được nữa. Cũng có thể nói, ngay khi anh gọi "Niệm Sinh" qua điện thoại, y đã định nuốt lời.

"Có phải tất cả nghệ sĩ đều thích những thứ liên quan đến tình yêu này không." Hoắc Niệm Sinh nói về tác phẩm vừa rồi.

"Hở?" Trần Văn Cảng hỏi: "Nghệ sĩ thì sao?"

"Tôi thấy đứa trẻ đó rất thú vị, điêu khắc một cái đầu, ngâm nó trong nước máu, nào là tình yêu nào là hạnh phúc. Đây có phải là đi tiên phong không?"

"Có lẽ vì còn quá trẻ." Trần Văn Cảng nói: "Nên mới có can đảm để nói rằng người chết đi rồi, tình yêu mới có thể thăng hoa."

"Người ta còn hơn cậu một khóa đấy." Hoắc Niệm Sinh trêu anh: "Cậu không phải cũng trẻ sao?"

"Nếu được lựa chọn, tôi muốn là người ra đi trước." Trần Văn Cảng trả lời một câu không liên quan, tiếp tục nói chuyện một mình, anh thậm chí còn vô thức đặt một tay lên bên cổ, như để đo trọng lượng của cái đầu: "Nếu không... người còn sống sẽ phải gánh vác suốt đời."

Giọng nói của anh rất bình thản, trên khuôn mặt là biểu cảm rất khó tả, chắc chắn không phải là đa sầu đa cảm hay khóc gió than mưa. Anh thậm chí còn ghen tị với chàng trai trẻ đó vì có thể nói về cái chết một cách tùy tiện như vậy.

Sao có thể nói điều đó dễ dàng như vậy - cậu ta đã từng trải qua chưa? Cậu ta có biết người còn sống phải trải qua bao nhiêu năm đau khổ không? Cậu ta có thực sự biết đến sức nặng của việc ôm lấy đầu lâu của người yêu không? Cậu ta không biết nên mới dám như vậy. Quả nhiên là nghé con không sợ cọp.

Trong đầu Trần Văn Cảng toàn là những suy nghĩ hỗn loạn này, không hiểu sao biểu cảm của anh lại khiến một cảm xúc lạ dâng lên trong lòng Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh đột nhiên dùng bàn tay không cầm điếu thuốc che mắt anh.

Dường như có một người khác bên trong y đang dùng giọng điệu bỡn cợt như y để nói: "Đừng nghĩ nhiều quá. Tác phẩm nghệ thuật chỉ là tác phẩm nghệ thuật, được tạo ra để giải trí. Cái gì mà tình yêu đó chỉ là giả dối, dù ai đã ra đi, cậu cũng phải sống tốt cho chính mình."

Hoắc Niệm Sinh không biết câu này từ đâu ra, y chưa từng nói như vậy bao giờ. Quả nhiên là cái phòng triển lãm trong trường này có từ trường bất ổn.

Gỡ tay y xuống rồi, Trần Văn Cảng lại cười: "Anh nghĩ là thật đấy à? Đừng coi là thật. Tôi chỉ nói cho vui thôi."

Hoắc Niệm Sinh đứng dậy nhìn quanh, phát hiện một thùng rác màu đen ở đằng xa. Y dập tắt điếu thuốc, đến đó vứt mẩu thuốc đi rồi thong thả bước về, đưa một tay về phía Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng hiểu ý, nắm lấy tay y, rồi cứ thế được kéo dậy khỏi ghế.

Hoắc Niệm Sinh không có nhiều thời gian rảnh rỗi, y nhìn đồng hồ, cảm thấy tiếc nuối: "Hôm nay chỉ có thể dạo đến đây thôi, tôi phải về rồi." Y lúc nào cũng tỏ vẻ như đang chơi đùa, nhưng thật ra không hoàn toàn là kẻ ăn chơi. Dành ra chút thời gian trong lịch trình bận rộn, chuyến đi hôm nay thực sự là bất chợt nảy ra ý định, y không thể dành cả ngày ở đây.

Trần Văn Cảng hiểu được: "Tôi đưa anh ra bãi đậu xe." Trong mắt anh đầy quyến luyến.

Hoắc Niệm Sinh dừng bước chân, vỗ lưng anh như dỗ trẻ con: "Cậu đừng tự làm cho mình bận rộn quá, làm vậy nên mới có áp lực tinh thần lớn. Cần phải kết hợp công việc và nghỉ ngơi." Sau đó y dịu dàng nói: "Khi nào tôi trở lại sẽ dẫn cậu đi chơi. Có thể mời thêm vài người bạn nữa."

"Anh định đi đâu?"

"Chương Thành, CEO mới của công ty bên đó vừa mới nhậm chức, tôi phải quay lại xem thử."

Trần Văn Cảng đột nhiên dang tay ôm chặt y: "Thuận buồm xuôi gió."

Cách một lớp vải, anh khát khao vòng tay của Hoắc Niệm Sinh trong thinh lặng.

Hoắc Niệm Sinh không đẩy anh ra. Một lúc lâu sau, y cười nói: "Không nỡ rời xa tôi à? Vậy thì sao lại kiên nhẫn đến mức cả một tháng không liên lạc với tôi."

Trần Văn Cảng ngửi mùi hương của y, mùi thuốc lá hòa cùng nước hoa thoang thoảng, lòng cũng bình yên.

Họ đi từ phía sau phòng triển lãm đến cổng chính, chưa được hai bước đã bất ngờ chạm trán một gương mặt quen thuộc.

Mục Thanh đang nói chuyện với vài người bạn học dưới gốc cây, khi nhìn lên cũng thấy hai người họ. Giả vờ không nhìn thấy thì không được tự nhiên, thế nên gã chào các bạn học rồi bước tới, gật đầu với Trần Văn Cảng. Ngược lại, Mục Thanh lại tỏ thái độ kiêng kỵ Hoắc Niệm Sinh, ngoan ngoãn gọi y là "anh Hoắc".

Hoắc Niệm Sinh không thấy vừa mắt với người quen có vẻ ngoài giống Trần Văn Cảng này chút nào, trong mắt y, cái cách học đòi vụng về của gã gần như là giấu đầu hở đuôi, là trẻ con mà bày mưu tính kế với người lớn. Hoắc Niệm Sinh tay đút túi, mắt đánh giá gã, thần thái giễu cợt thờ ơ lại hiện lên bên môi như một thói quen.

Ánh mắt Mục Thanh đảo qua đảo lại giữa y và Trần Văn Cảng: "Hai người đang làm gì vậy?"

Cái mùi dò xét tọc mạch không thân thiện dính nhớp nhúa đó, gã cho là mình đã che giấu rất tốt, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại không nể mặt chút nào. Một bàn tay đột nhiên lớn lên, búng ngón tay đánh tách trước mắt gã. Mục Thanh không kịp đề phòng, giật mình hoảng hốt, cổ rụt lại, bộ dạng trông cũng khá buồn cười.

Cùng lúc đó, Hoắc Niệm Sinh cười mỉa mai: "Ha, nhìn đủ chưa? Muốn chụp ảnh tôi không?"

Mục Thanh không khỏi xấu hổ, mặt đỏ bừng rồi lại tái đi, cuối cùng cúi xuống, nhíu mày tỏ vẻ vô tội: "Tôi không..."

"Triển lãm tốt nghiệp của các cậu được đấy, chúng tôi vừa vào xem." Hoắc Niệm Sinh chỉ vào cổng nói: "Nếu thích nhìn thì vào trong đi, còn có ảnh chụp nữa, đẹp hơn cả tôi."

Địa vị khác hẳn nhau, thái độ lạnh lùng xa cách mà Mục Thanh cố gắng duy trì đã hoàn toàn bị bóc trần trước mắt y. Sau khi hai người đi khỏi, gã cúi đầu nghịch điện thoại, lặng lẽ xóa những bức ảnh đã chụp lén.

Khi đi ngang qua bờ hồ, Trần Văn Cảng mới nói: "Cần gì phải bận tâm đến kẻ đó chứ."

Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Bé ngoan, cậu là quân tử, nhưng cũng nên hiểu rằng người khác thích làm tiểu nhân. Có người giúp cậu trút giận mà còn không vui?"

Trần Văn Cảng lặng lẽ nhìn về phía trước. Đi được một đoạn, anh nói với Hoắc Niệm Sinh: "Cảm ơn."

Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua vai anh: "Có việc thì tìm luật sư Chúc, được chứ?"

Trần Văn Cảng không ngạc nhiên khi y đoán ra được, không hỏi lại mà chỉ đáp: "Được."

*

Nói ra thì việc trút giận này cũng không phải chưa từng xảy ra. Vừa rồi khi Hoắc Niệm Sinh đối mặt với Mục Thanh, trong đầu Trần Văn Cảng bỗng nhiên đầy những hình ảnh của trò hề hỗn loạn từ kiếp trước. Mục Thanh đang ngâm mình trong hồ bơi, nước rất nông, nhưng có vệ sĩ đứng ở mọi phía trên bờ, ai cũng cầm súng nước và nĩa hình chữ U, bất kể Mục Thanh bơi theo hướng nào, họ cũng trêu chọc xua gã trở xuống hồ nước như đang đuổi vịt.

Hoắc Niệm Sinh đứng trên bờ xem kịch, cuối cùng xem đủ rồi mới hỏi vệ sĩ: "Nó đã chịu xin lỗi chưa?"

Da Mục Thanh bị ngâm nước nhăn nheo, gã hét lên the thé: "Tôi không xin lỗi! Tại sao tôi phải xin lỗi! Anh đang bắt nạt tôi!"

Hoắc Niệm Sinh ngồi xổm trên bờ: "Còn chưa nghĩ kỹ sao? Không sao, từ từ suy nghĩ đi, hôm nay thời tiết tốt, ngâm mình một lúc cho tỉnh táo."

Mục Thanh điên cuồng tát nước, làm nước bắn tung tóe lên bờ: "Tôi thật không hiểu! Cùng một hoàn cảnh, thật ra Trần Văn Cảng có chỗ nào hơn tôi? Tại sao ai cũng thích Trần Văn Cảng! Tội nghiệp nó! Tôi không phục! Tôi cứ ghét nó! Tôi ghét nó!"

Trò bắt nạt này kết thúc khi Hoắc Niệm Sinh phát hiện Trần Văn Cảng ở gần đó, y đẩy anh vào nhà, hỏi tại sao anh lại ở đó.

Trần Văn Cảng hỏi: "Anh đang giúp tôi trút giận à?"

Hoắc Niệm Sinh đẩy anh vào tường, trắng trợn vòi công lao: "Sao, thế mà còn chưa vui?"

Trần Văn Cảng không biết phải nói gì, nhưng Hoắc Niệm Sinh vẫn cứ quấn lấy anh mà hỏi: "Em chưa từng nghĩ đến việc trả thù những người đáng ghét đó?"

Không đợi Trần Văn Cảng trả lời, Hoắc Niệm Sinh đã sờ vào mặt anh, phần mặt bị axit đốt cháy còn lại một vết sẹo kinh khủng.

Trần Văn Cảng ngẩng đầu nhìn y, nhưng lại ngây ra, Hoắc Niệm Sinh miệng vẫn cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ hung ác khó nói thành lời. Ngược lại, ngón tay cái của y lại rất nhẹ nhàng.

Sau đó Hoắc Niệm Sinh tự mình cười lên: "Tôi biết rồi, cứ làm việc tốt, không lo tương lai chứ gì, em rất thích hợp với việc này, còn làm tiểu nhân thì có thể để người khác làm." Y chỉ vào mình nói: "Ví dụ, những người như tôi, coi trời bằng vung, lại cực kỳ nhỏ nhen."

Trần Văn Cảng chỉ ngây ra nhìn y.

Hoắc Niệm Sinh ôm lấy Trần Văn Cảng: "Vậy nên chúng ta là một đôi hoàn hảo."

*

Sau khi chia tay Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng không có việc gì ở trường nữa, không lâu sau cũng lái xe về nhà họ Trịnh.

Không biết có phải do sếp dặn dò không, đến xế chiều thì luật sư Chúc bất ngờ gọi điện thoại đến, thông báo cho Trần Văn Cảng: "Cậu Trần, gần đây cậu có kiểm tra diễn đàn không? Rất nhiều bài viết vu khống cậu đã biến mất rồi."

"Tôi không biết chuyện này. Chuyện gì đã xảy ra?"

"Đừng lo, máy chủ đã xóa thì vẫn còn bản sao lưu, cũng may là trước đó chúng ta đã công chứng, lưu giữ được bằng chứng." Luật sư Chúc nói tiếp: "Chỉ muốn cho cậu biết trước, diễn đàn của trường cậu đột nhiên chỉnh đốn, những ngôn luận đó ngay từ đầu đã không phù hợp, bị xóa là bình thường."

"Tại sao phải chỉnh đốn?" Trần Văn Cảng bối rối: "Là chủ động hay bị động?"

"Vậy là cậu cũng không biết sao? Tôi tưởng cậu nhờ người khác giúp chứ."

"Cái này thì không có. Gần đây tôi khá bận rộn, hơn nữa tôi đã ủy thác cho anh rồi, không có gì phải lo lắng, cũng không vội vàng nhất thời. Nếu tôi muốn làm thêm cái gì ngoài lề, tôi sẽ không làm mà không báo trước cho anh."

Theo hướng dẫn của luật sư Chúc, Trần Văn Cảng vào diễn đàn xem thử, thấy một thông báo về quy định diễn đàn mới được ghim ở đầu trang, phông chữ màu đỏ rất nổi bật.

Anh nhấp vào đó, bộ phận kỹ thuật và an ninh mạng của trường đã nhắc lại rằng những phát ngôn trên nền tảng phải tuân thủ luật pháp và quy định của trường, không được phép tự tiện tiết lộ thông tin cá nhân người khác, không được vô cớ làm tổn hại đến danh dự của người khác, không được tham gia vào bạo lực mạng hoặc truy tìm thông tin cá nhân của người khác, những ai vi phạm sẽ bị xóa bài đăng hoặc bị chặn tài khoản. Các bài đăng trên trang chủ diễn đàn đều rất yên bình, còn những tài khoản thường bôi nhọ anh thì không có hoạt động mới nào.

Trước đó, Trần Văn Cảng đã tìm luật sư Chúc, có lẽ vì thân chủ được Hoắc Niệm Sinh giới thiệu nên vị luật sư có năng lực nghiệp vụ khá cao này không bỏ bê anh chút nào, đồng thời còn dùng một vài con đường để tìm người lấy thông tin tên thật đằng sau những tài khoản đó. Mặc dù tài khoản trên diễn đàn của trường được đăng ký dưới tên tuổi thật của sinh viên, vẫn có cách để mua tài khoản mà người khác không sử dụng. Và dù không thể dùng làm bằng chứng pháp lý, thế này là đủ để tìm ra người dùng đứng sau.

Xuất phát từ lòng ghen tị hoặc những cảm xúc đen tối khác, Mục Thanh đã dùng nó như một cách để trút giận. Dường như việc biến những người nổi tiếng hơn mình thành kẻ thù tưởng tượng rồi âm thầm hạ bệ họ sẽ khiến cuộc sống của gã dễ dàng hơn.

Trên thực tế, việc nộp đơn kiện rất đơn giản. Nhưng luật sư Chúc hiểu rõ hoàn cảnh của Trần Văn Cảng, giải quyết về mặt pháp lý không khó, nhưng lại rất khó ăn nói với cha nuôi của anh. Hai thanh niên xuất thân từ cùng một gia đình giàu có phải ra tòa vì một người nói xấu người kia? Đám thợ săn ảnh chắc sẽ lật trời lên.

Nhưng vẫn có những giải pháp không cần công khai, điều Trần Văn Cảng mong muốn là rõ ràng minh bạch. Luật sư Chúc đã giao cho anh những con bài tẩy rồi thì sẽ không hỏi nhiều đến việc anh làm gì với chúng, định giải quyết vấn đề như thế nào.

"Có vẻ như đây chỉ là do văn phòng mạng của trường cậu ra tay quản lý chỉnh đốn thôi, dù sao thì diễn đàn ban đầu cũng có quy định cả rồi, chỉ là trước đó chưa được thực hiện triệt để." Vậy nên luật sư Chúc nói: "Không có gì khác thường nữa, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi trông chừng giúp cậu."

Trần Văn Cảng cảm ơn, hai người trao đổi đôi lời đơn giản trước khi kết thúc cuộc gọi.

*

Tất nhiên, những người thường xuyên vào diễn đàn cũng nhận thấy sự thay đổi này, bao gồm cả Mục Thanh.

Ban quản trị đã xóa nhiều bài viết và bình luận bị nghi ngờ vi phạm quy định, trong đó tất nhiên cũng có những thứ bôi nhọ Trần Văn Cảng. Trong khi cố gắng ám chỉ rằng có ai đó đứng sau Trần Văn Cảng ra tay bịt miệng người khác, Mục Thanh phát hiện ra có thêm hai đến ba tài khoản mà gã thường dùng cũng đã bị chặn.

Gã nóng nảy đăng nhập từng tài khoản một, khi chuyển sang tài khoản khác, một lời nhắc về tin nhắn riêng tư đột nhiên hiện lên. Có ba đến bốn tin nhắn riêng. Gã mở giao diện tin nhắn lên, hàng chữ đầu tiên đập vào mắt là: "Cậu là ai?"

Mục Thanh vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, nhấp vào tài khoản của đối phương để kiểm tra thông tin, phát hiện tài khoản này rất ít khi sử dụng, chỉ có một vài phát biểu, giới tính là nữ, ngoài ra không có manh mối nào khác để truy tìm.

Gã nhúc nhích ngón tay, nhưng cuối cùng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ quay lại giao diện ban đầu, tiếp tục đọc những tin nhắn riêng tư còn lại. Hàm ý lên án thì rất rõ ràng, nhưng nếu không phải chính Trần Văn Cảng gửi thì gã hoàn toàn không thể nghĩ được đây là ai.

"Tôi chỉ tò mò thôi, tại sao cậu luôn đào bới chuyện riêng tư của người khác thế?"

"Có ân oán? Nhưng cậu không sợ một ngày nào đó việc mình làm sẽ bị vạch trần sao?"

"Đừng chạy theo đuôi người khác để bày mưu hèn kế bẩn nữa, cậu cũng rảnh thật, tự biết mình đã nói dối bao nhiêu thứ rồi chứ."

"Thôi bỏ đi, tôi chỉ rảnh rỗi thôi. Diễn đàn của trường thực sự cần phải chỉnh đốn lại, hy vọng bầu không khí sẽ tốt hơn, chỉ có thể nói vậy thôi, cậu tự lo cho mình đi."

Mục Thanh không biểu lộ ra ngoài, nhưng lòng hoảng hốt, đóng máy tính lại. Gã nhìn quanh, lại đứng dậy, nhanh chóng kéo rèm lại.

---

Tác giả nhắn gửi: Không phải Lão Hoắc mất vệ sinh, ngược lại y còn hơi cầu kỳ, nhưng Văn Cảng là ngoại lệ, nhìn thấy Văn Cảng một cái là không nhớ nổi cái chuyện sạch sẽ này nữa.

Người dịch: Team phản diện trong truyện cũng đáng ghét đấy, nhưng xét về độ ghê tởm thì chỉ có thằng Mục Thanh này là hạng nhất.

Bình Luận (0)
Comment