Khi Trần Văn Cảng về đến nhà họ Trịnh, Trịnh Ngọc Thành đã đợi trước cửa phòng ngủ của anh.
Anh yêu cầu gõ cửa trước khi vào, lần này hắn đã nhớ, cũng đã tuân thủ.
Trần Văn Cảng thở dài, mở cửa ra: "Mời vào."
Trịnh Ngọc Thành nhìn thấy chiếc hộp mà anh đang cầm trong tay. Hắn mím môi: "Là cái bảy triệu đó?"
"Ừ."
"Anh xem được không?"
Trần Văn Cảng đưa cho hắn.
Trịnh Ngọc Thành mở ra, thấy chiếc đồng hồ bỏ túi cổ nằm giữa lớp vải nhung đen. Cho dù bảo quản tốt đến đâu cũng không thể mới nguyên như ban đầu, trên vỏ đồng hồ có một chút dấu vết thời gian. Kỳ thực nó cũng không có gì đặc biệt.
Trịnh Ngọc Thành cười một tiếng rất khẽ: "Cũng hơi tiếc, cuối cùng không phải là anh mua được."
Gần đây hắn có vẻ trầm tính hơn nhiều, khí chất cũng thay đổi một chút. Tất nhiên, thay đổi của hắn không dễ nhận thấy mà là bắt đầu xảy ra từ từng chi tiết nhỏ, như cách ăn nói và giọng điệu, có thể coi là dấu hiệu của sự chuyển biến hướng tới trưởng thành và ổn định.
Hắn trả lại cái hộp cho Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng cầm món quà trên tay, băn khoăn không biết nên để nó ở đâu. Nhìn xung quanh một vòng, anh thấy một khoảng trống nhỏ trên giá sách, ngay cạnh chiếc đồng hồ bấm giờ tourbillon mà Trịnh Ngọc Thành tặng.
Trần Văn Cảng không phải là người quá coi trọng hình thức, anh đối đãi với bản thân món đồ một cách lý trí, dù tình cảm đã kết thúc, nhưng anh không cố chấp với việc vứt bỏ tất cả mọi thứ. Vậy nên nó nằm đó thì vẫn cứ nằm đó, làm một vật trang trí, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Anh liếc nhìn Trịnh Ngọc Thành một cái, quyết định mở ngăn kéo bàn, giấu chiếc hộp đồng hồ vào trong ngăn kéo.
Trịnh Ngọc Thành thì đang nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ, hắn bước tới, cầm nó lên, nghịch một lát với vẻ hoài niệm. Học kỳ đó tình cờ có tiết học về kim khí, Trịnh Ngọc Thành bắt đầu thấy hứng thú với đồ thủ công, nói muốn tặng cho Trần Văn Cảng một thứ thú vị, vậy là hắn tự mình nghiên cứu cách làm mô hình truyền động rất lâu. Trịnh Ngọc Thành giơ tay lên, bây giờ vẫn có thể thấy vết sẹo nhỏ do mỏ hàn để lại trên ngón trỏ của hắn.
Trịnh Ngọc Thành mở miệng nói: "Lúc trước anh đang làm một dự án khác, hoạt động ở trường của em thế nào rồi?"
"Rất suôn sẻ. Quỹ đã sắp xếp một đoàn xe nhân ái để chuyển tất cả sách đến các tổ chức nhận sách vào thứ bảy tuần tới."
"Vậy có cần người không? Anh có thời gian, anh có thể đi giúp."
"Cần. Nếu anh muốn đến, họ sẽ chào đón."
"Còn em?"
"Tôi?"
"Là đang tỏ thái độ uyển chuyển rằng bản thân em không chào đón, phải không?"
Nghe vậy, Trần Văn Cảng nở một nụ cười vừa bất lực vừa nhu hòa, đó là câu trả lời không cần phải thốt ra.
Những chuỗi ngày gần gũi trước kia vẫn còn sống động trước mắt, khiến người ta cảm thấy bất lực mà hối tiếc.
Trịnh Ngọc Thành cúi đầu, nhìn vẻ mặt lúc này khó mà biết được trong lòng hắn đang chất chứa bao nhiêu ý nghĩ đen tối. Hắn muốn nhốt Trần Văn Cảng lại, đè anh xuống giường, l*m t*nh thật dữ dội, không cho ai chạm vào anh ngoài bản thân hắn, cũng không cho anh có cơ hội nghĩ đến bất kỳ ai. l*t tr*n lớp vỏ quý tộc có giáo dục bên ngoài, cốt lõi bên trong vẫn là bản chất hèn hạ của đàn ông.
Trịnh Ngọc Thành tự nhìn nhận lại bản thân, hắn không phủ nhận điều này. Mọi loài vật giống đực đều sinh ra để cạnh tranh. Đây là thứ đã được khắc sâu vào gen, ngược lại, hắn nên tự trách mình trước đó đã thức tỉnh quá muộn. Có lẽ vì về mặt bản chất, hắn chưa từng trải qua cảm giác khủng hoảng được mất. Để đến nỗi phải mất rất nhiều công sức mới có thể quay trở lại điểm xuất phát.
Gạt qua mọi cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng tiền đề để mình đồng ý "chia tay" là Trần Văn Cảng vẫn sẽ ở tại một vị trí mà hắn có thể duỗi tay với tới được, sẽ không thực sự rời xa hắn. Vậy thì cái gọi là chia tay này ngay từ đầu đã là một mệnh đề giả. Giống như trẻ con mẫu giáo chia sẻ đồ chơi của mình để giả vờ rộng lượng, nhưng thực tế không cho người khác mang đồ về nhà. Phép so sánh này không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng dù là con trai hay đàn ông thì cũng chỉ thế thôi.
Trịnh Ngọc Thành đứng bên giá sách nhìn một lúc rồi chạm vào một cây sáo nhựa, hắn lại cầm lên nghịch trên tay. Đây là thứ từng dùng trong lớp âm nhạc khi còn nhỏ, Trần Văn Cảng quả thực là người hoài cổ, cái của Trịnh Ngọc Thành thì từ lâu đã chẳng biết đi đâu rồi. Hắn nghiên cứu một lúc, đưa lên môi thử, sau đó ngắc ngứ thổi ra giai điệu của bài Little children, little sorrows dựa trên trí nhớ của mình. Giáo viên dạy nhạc của họ lúc đó đã dạy bài này, là một đoạn nhạc đệm trong một bộ phim cũ của Đức.
Trần Văn Cảng bối rối nhìn hắn.
Trịnh Ngọc Thành cười cười: "Em còn nhớ lời tiếng Trung của bài hát này không? Thiếu niên nhỏ bé, có ít nỗi lo, nhìn quanh dưới ánh nắng mặt trời, hy vọng nó sẽ luôn như thế này... Nhưng một ngày nọ cơn bão nổi lên, những lo lắng và rắc rối cùng ập đến. Khi còn học tiểu học, anh không cảm thấy gì cả, không hiểu như vậy có nghĩa là gì... Đến bây giờ, đột nhiên nghĩ lại, mới nhận ra rằng nó rất thực tế."
Trần Văn Cảng nhớ rõ, nhưng lại nói: "Thật sao? Tôi thậm chí còn không nhớ nữa."
Trịnh Ngọc Thành đặt cây sáo lại chỗ cũ, nói với anh: "Ngủ ngon, em nên đi ngủ sớm đi."
*
Trần Văn Cảng nhận được bức ảnh đầu tiên của Hoắc Niệm Sinh gửi sau khi đến Chương Thành. Y chụp ảnh tòa nhà mang tính biểu tượng ở Chương Thành, một tòa nhà chọc trời vươn thẳng lên chín tầng mây.
Trần Văn Cảng lúc đầu bật cười, nhưng rồi nụ cười đó vô thức nhạt đi.
Anh nghĩ đến đống ảnh chụp muôn màu muôn vẻ mà Hoắc Niệm Sinh đã gửi cho anh ở kiếp trước. Thói quen này hình thành khi chứng trầm cảm của Trần Văn Cảng ngày càng nghiêm trọng.
Một lần nọ, tài xế nói chuyện với cô giúp việc ở tầng dưới, cười rằng anh Hoắc cũng bị ép trở thành người phàm tục rồi, uống tách trà buổi sáng cũng phải chụp ảnh báo cáo với người ở nhà. Cô giúp việc tỏ vẻ rất nghiêm túc: "Cậu Trần không ra ngoài, cậu Hoắc muốn cho cậu ấy xem thế giới bên ngoài."
"Có ai ngăn cản đâu, lại có xe, tự cậu ta có thể ra ngoài, đúng không?"
"Ôi chao, cậu biết cậu ấy bị trầm cảm kia mà."
"Trầm cảm mà là bệnh gì, chẳng qua là đỏng đảnh làm giá thôi."
"Sao lại không phải bệnh? Bác sĩ bảo phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn, chú ý đến tâm trạng của cậu ấy."
"Thì ỷ vào chuyện có người để làm làm nũng chứ sao. Sao những người khuyết tật khác lại không bị trầm cảm, họ không phải ra ngoài à?"
Tài xế này cũng là người cũ, đã lái xe cho Hoắc Niệm Sinh vài năm, cũng hơi ra vẻ ta đây, ăn nói không biết lựa lời. Nào ngờ chủ của mình lại nuôi gián điệp, cô giúp việc vừa quay đi đã báo cáo cho Hoắc Niệm Sinh. Vậy là không biết người này có bị mất việc không, dù sao thì cũng chẳng bao giờ xuất hiện nữa.
Trần Văn Cảng nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên một cánh tay, hôn lên tên y trên màn hình.
*
Lúc này còn một người khác cũng đang cầm điện thoại, nghĩ ngợi không biết nên gửi tin nhắn cho Trần Văn Cảng thế nào.
Trong thời gian này, Thích Đồng Chu vừa hồi hộp vừa phấn khích, thủ tục nhập học đã hoàn tất, sau kỳ nghỉ hè là cậu ta có thể tới trường ghi danh. Nhưng lý do khiến cậu ta hào hứng tất nhiên không phải vì được đi học, mà là vì cậu ta gặp được người mà mình mến mộ.
Theo thông tin mà Thích Đồng Chu nhận được từ chỗ Trịnh Mậu Huân, lịch trình hàng ngày của Trần Văn Cảng là một đường thẳng gồm ba điểm: nhà, công ty, trường học. Cậu ta không thể ngày nào cũng đến thăm nhà họ Trịnh, càng không có lý do gì để tùy tiện vào công ty của nhà họ Trịnh, nhưng trường học có thể ngăn cản cậu ta vào à?
Trước đó, thật ra Thích Đồng Chu đã lấy hết can đảm để nói chuyện với Trần Văn Cảng vài lần. Ngôn từ của anh rất đúng mực, nhưng lại không quá nồng nhiệt, hiển nhiên không coi cậu ta là đối tượng có thể phát triển. Việc này thì không còn cách nào khác, cậu ta biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, bị bỏ mặc trong danh sách bạn bè bao nhiêu lâu, ai mà tin cậu ta chân thành chứ? Điều này khiến Thích Đồng Chu do dự ngần ngại, không dám hẹn anh, sợ sẽ bị từ chối thẳng thừng.
Nhưng không thể chỉ nằm ở nhà là theo đuổi được người ta. Nếu núi không đến với ta, ta có thể đi tìm núi. Ví dụ, cơ hội đột nhiên đến... Thích Đồng Chu soạn tin nhắn mà mãi vẫn không dám gửi đi, đột nhiên, cậu ta nhìn thấy một thứ thu hút chú ý của mình trên WeChat Moments.
"Ngày mai cậu muốn tới giúp?" Qua điện thoại, Trần Văn Cảng hỏi một cách không chắc chắn: "Có thể sẽ rất mệt."
"Đừng đánh giá thấp tôi. Khi còn đi học, tôi đã tham gia nhiều hoạt động nào là bán hàng từ thiện này, gây quỹ này."
Thích Đồng Chu thấy hoạt động quyên góp sách của hội sinh viên nên háo hức muốn thử sức. Mặc dù cậu ta đã nghỉ một năm nhưng đa số bạn cùng lớp cũ đều đã vào đại học, có người đăng nhóm chín tấm ảnh trên WeChat Moments, cậu ta nhấp bừa vào thì thấy Trần Văn Cảng trong ảnh nhóm. Thích Đồng Chu vội hỏi đây là hoạt động gì. Quả thực là đã cho cậu ta một cái cớ, thể hiện lòng nhân ái mà, một cái cớ thật là đường hoàng.
Thích Đồng Chu mặt dày nói một lúc lâu, rồi nói rằng mình đang giúp một người bạn, Trần Văn Cảng không có lý do gì để ngăn cản, đành mặc cậu ta.
Đêm hôm trước, Thích Đồng Chu trải một đống quần áo ra giường, cẩn thận phối đồ, quyết định chọn cho mình một phong cách nam tính hợp thời trang lại rất hoạt bát. Trước khi ra khỏi nhà, cậu ta lại thấy bộ đồ đó chưa đủ đẹp, vậy là thay một bộ khác. Mất quá nhiều thời gian trước khi ra khỏi nhà buổi sáng, khi cậu ta háo hức đến trước cửa của trung tâm học tập và sinh hoạt, hầu hết mọi người đã bắt tay vào làm việc.
Đến nơi, cậu ta lại phát hiện người khác toàn mặc áo thun và quần jean của hội sinh viên, còn bản thân mình như một con công xòe đuôi, nổi bật giữa đám đông.
Bạn của cậu ta đùa: "Quào, kiểu cách thế này, ai không biết còn tưởng cậu đến tham gia cuộc thi người mẫu của trường."
Thích Đồng Chu mạnh miệng: "Tôi thì sao? Chỉ là bình thường thôi được chưa... Sao cậu không nói thẳng cậu là người dị tính đi?"
Người bạn biết mục đích của cậu ta không trong sáng, nhưng vẫn tử tế không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ coi là tìm được một lao động miễn phí.
Thích Đồng Chu hồi hộp nhìn xung quanh một vòng. Thật ra, trong những người có mặt, không chỉ có mình cậu ta mang phong cách khác biệt. Còn có một người nữa mặc Âu phục đi giày tây, thoạt nhìn thì suýt nữa tưởng là giảng viên trong trường, nhưng lại còn quá trẻ, Thích Đồng Chu tập trung nhìn lại, đột nhiên nhận ra đó là ai, cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu. Cậu ta không ngờ rằng bạn trai cũ của Trần Văn Cảng cũng có mặt?
Chắc chắn là bạn trai cũ, Thích Đồng Chu thầm viết hoa in đậm chữ "cũ" này trong đầu. Đây cũng là nhờ Trịnh Mậu Huân lén nói với cậu ta. Cũng may là hai người đã chia tay, cậu ta mới được bạn bè dắt mối cho làm quen Trần Văn Cảng như một trò đùa. Thích Đồng Chu chưa nghe nói hai người này quay lại với nhau. Chắc là... không có đâu nhỉ?
Cảm thấy có ánh mắt tò mò nhìn mình, Trịnh Ngọc Thành chẳng hiểu ra sao, liếc nhìn Thích Đồng Chu một cái rồi quay người bỏ đi với vẻ mặt thờ ơ. Lúc này, tâm lý của hai người có lẽ đang hoạt động giống nhau: cảm thấy tên này thực sự rất đáng ghét.
Thích Đồng Chu không quan tâm hắn có vui hay không, cậu ta còn bận tìm người trong mộng giữa đám đông. Trần Văn Cảng đang trao đổi với tài xế của đoàn xe, anh mặc trang phục giống như các thành viên của hội sinh viên, áo thun đơn giản và quần dài thường ngày, chẳng qua là một người đẹp trai thì dù khoác bao tải cũng vẫn đẹp, anh mặc bình thường vẫn sẽ rất đặc biệt. Thích Đồng Chu nhìn chằm chằm vào eo anh, không biết đang nghĩ gì mà mặt đỏ bừng lên.
Một chiếc xe đẩy nhỏ đập vào mông cậu ta từ phía sau, kèm theo giọng nói chế giễu của bạn học: "Bình thường đang nhìn ai đấy? Nhìn đủ chưa?"
Thích Đồng Chu bỏ lại một câu "Tôi đi làm việc" rồi hốt hoảng chạy mất.
Đoàn xe cử đến hơn mười chiếc xe tải Jinbei, các tài xế cũng xuống xe giúp đỡ chuyển số sách chất đầy trong phòng học ra ngoài chất lên xe tải, nhưng không đủ người, vì vậy lực lượng chính vẫn là các tình nguyện viên. Người qua người lại, Thích Đồng Chu đến phòng hoạt động, nhìn vào đống sách như núi theo đúng nghĩa đen, những thùng các tông lớn có kích thước một mét vuông xếp chồng lên nhau, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra rằng mọi người mặc áo thun là có lý do cả, bởi vì tiện lợi, bền và dễ làm việc.
Thích Đồng Chu do dự không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm thấy có hơi vướng víu nên tháo đồng hồ ra, bỏ vào túi.
Lúc này, bạn học kia quay lại: "Được rồi, đùa cậu thôi, cậu qua đó giúp mấy bạn nữ phát nước đi."
Lòng hiếu thắng của cậu ta lập tức tăng vọt: "Tôi đến đây chỉ để phát nước thôi sao? Tôi thực sự đến để giúp, cậu nói cho tôi biết phải chuyển đến đâu."
"Không phiền cậu chủ phải vất vả, cậu mà mang vác xong chuyến này thì quần áo cũng bỏ đi đấy?"
"Hư thì hư thôi. Tôi cũng không thấy tiếc vài bộ quần áo đâu."
Ngay lúc định hăng hái làm một mạch, khom người xuống lấy sức thì có ai đó nhẹ nhàng chạm vào Thích Đồng Chu từ phía sau. Cậu ta quay lại, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của Trần Văn Cảng, anh đưa ra một chiếc áo thun cỡ lớn: "Mặc cái này ra ngoài đi, hoặc vào phòng vệ sinh thay ra."
"À... được!" Thích Đồng Chu đầu óc choáng váng như ngộp thở: "Cảm ơn!"
Cậu ta ôm cái áo đó rất cẩn thận, trong khi có một cán sự hội sinh viên bên cạnh cũng ôm cả tá cái áo giống vậy: "Còn ai chưa có áo thun không? Không có thì cứ nói nhé! Tôi có thừa áo ở đây này!"
Cán sự này cũng làm theo, định tặng Trịnh Ngọc Thành một cái: "Đàn anh, sao anh không thay luôn quần áo đi..."
Trịnh Ngọc Thành kéo cái áo lại, nói lời cảm ơn, liếc mắt nhìn Thích Đồng Chu đầy khinh thường một cái rồi sải bước về phía nhà vệ sinh nam.
Thế nhưng trong đầu Thích Đồng Chu làm gì còn những việc này, cậu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, ít nhất thì cái của mình là do người trong mộng tự tay đưa cho. Cậu ta cứ thế tròng áo thun vào, cảm thấy mình đã thắng một ván, sau đó học theo người khác chuyển những chiếc thùng đã đóng gói lên xe đẩy.
Khi trở lại, Trịnh Ngọc Thành chỉ thay áo sơ mi ra, vẫn mặc quần dài và đi giày da, kết hợp này trông có vẻ hơi buồn cười.
Chuột chù chê khỉ rằng hôi, khỉ mới bảo rằng cả họ mày thơm, trong thâm tâm Thích Đồng Chu đang cười hắn tới đây chỉ để làm màu. Cậu ta quay đầu nhìn Trịnh Ngọc Thành, thấy hắn cũng không tiếc sức lực, nửa ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy một cái thùng. Đôi giày da mỏng manh quý báu tất nhiên không thể chịu được bị chà đạp như vậy, hai nếp nhăn khó coi ngay lập tức xuất hiện trên phần mặt giày sáng bóng.
Thích Đồng Chu từ nhỏ tay không dính bùn, hóng hớt xong quay đầu đi thì đã vui quá hoá buồn, bất cẩn để mép thùng các tông cắt trúng tay.
Là con út trong gia đình, Thích Đồng Chu được cưng chiều từ nhỏ, thật ra cậu ta chưa bao giờ làm những việc này, cũng không hiểu được việc bỏ ra sức lao động thế này có ý nghĩa gì. Cũng giống như những lần cậu ta tham gia hoạt động bán hàng từ thiện do nhà trường tổ chức trước đây, mục đích chính là tham gia, tạo cơ hội cho học sinh được rèn luyện. Trên thực tế, sau cả một ngày làm việc, doanh thu bán hàng có thể không đủ để mua một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn. Chẳng phải tiết kiệm số tiền mua một đôi giày rồi mang quyên góp sẽ dễ làm hơn à?
Phòng học nóng nực ngột ngạt, sinh viên lại đông, áo thun đã ướt đẫm từ lâu, mồ hôi trên trán chảy vào mắt cay quá, không mở mắt ra được. Cậu ta đang đứng ở giữa lối đi, tủi thân cúi đầu nhìn vết cắt trên ngón tay cái thì Trần Văn Cảng đi ngang qua đã chú ý đến: "Sao thế? Bị đứt tay à?"
"Không có gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Thích Đồng Chu vội giấu tay đi: "Phát hiện trễ hơn có khi cũng lành rồi."
"Mang cho tôi bình xịt cồn khử trùng." Trần Văn Cảng quay lại gọi một sinh viên khác: "Kiểm tra xem còn miếng băng cá nhân nào không."
Thích Đồng Chu đầu óc quay cuồng, bị Trần Văn Cảng kéo sang một bên, đầu cậu ta như biến thành một khối bột, mọi suy nghĩ đều bay lên tận chín tầng mây. Thật là một hoạt động tập thể đầy ý nghĩa! Cậu ta thậm chí còn ngân nga một giai điệu, lờ đi mấy cái nhìn khinh thường liên tục của Trịnh Ngọc Thành.
Không biết từ lúc nào, phòng học gần như được dọn trống, Thích Đồng Chu chạy đi rửa tay rửa mặt. Và rồi oan gia ngõ hẹp, vừa đẩy cửa ra, cậu ta đã gặp phải Trịnh Ngọc Thành trong nhà vệ sinh. Hắn đã thay lại áo sơ mi, đang đứng dưới lỗ thông hơi nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang bàn công việc.
Thích Đồng Chu chỉ nghe được câu cuối cùng "biết rồi, đến ngay đây" là đủ, cậu ta nghĩ, tên này cuối cùng đã cút khỏi đây rồi.
Trịnh Ngọc Thành cúp máy, liếc nhìn cậu ta lần nữa, khẽ khịt mũi một cái khá kín đáo.
Đàn ông ai mà chịu được bị khiêu khích. Cái ăngten dò khiêu khích của Thích Đồng Chu lập tức hoạt động. Cậu ta nở một nụ cười giả tạo: "Ấy dà, còn chưa đóng góp được bao nhiêu mà đã định bỏ đi rồi à? Bận thế thì còn chạy đến đây làm gì, lộ mặt cho có?"
Trịnh Ngọc Thành liếc nhìn miếng băng cá nhân in hình hoạt hình trên ngón tay cậu ta, đột nhiên nhếch mép.
"Trình độ kỹ năng này mà tưởng mình được lên chức rồi à." Hắn nói: "Một ý tưởng đáng khen ngợi."
"Tôi không kiên trì như anh. Đã thành thì quá khứ rồi mà vẫn chưa từ bỏ hy vọng nhỉ."
"Cậu tưởng mình là thì tương lai à?" Vẻ mặt Trịnh Ngọc Thành toát lên chút u ám: "Cũng được, cứ tự tin như vậy đi. Trong tương lai, cậu có thể sẽ có cơ hội biết cậu ấy thích ăn gì, thích chơi gì, thích đi đâu khi hẹn hò, phản ứng thế nào khi hôn, thích tư thế nào trên giường..."
Thích Đồng Chu nghe hắn càng nói càng thấy không ra gì: "Này, anh đừng đi quá xa! Có biết tôn trọng người khác không?"
Tuy nhiên, đòn tấn công đơn giản thô bạo này lại có hiệu quả. Hắn nói xong thì Thích Đồng Chu không nhịn được liên tưởng theo hướng đó, lòng ghen tị vô cùng.
Trịnh Ngọc Thành châm chọc: "Ờ, đó không phải là điều cậu đang nghĩ tới. Vậy là cậu muốn có một tình yêu kiểu Plato, nắm tay nhau xem phim thôi à?"
Thích Đồng Chu nghẹn lời, nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy ngôn ngữ, nói đúng hay sai đều có vẻ nhu nhược. "Vô nghĩa, chuyện này không liên quan gì đến anh."
"Tôi biết Trần Văn Cảng từ năm chín tuổi, chúng tôi lớn lên cùng nhau." Trịnh Ngọc Thành nói: "Tôi chỉ nhắc nhở cậu, cậu ta sẽ không hứng thú với một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, còn cần được chăm sóc như cậu đâu, cậu không cần phải tốn công sức làm gì."
"Kiểu khiêu khích của anh thực sự rất thấp kém." Thích Đồng Chu cảm thấy không thể hiểu nổi: "Làm sao anh biết tôi cần có người chăm sóc?"
"Vậy sao? Tốt đấy, tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ thấy cậu ấy dịu dàng chu đáo, biết nghĩ cho người khác, nhưng thực ra cậu ấy chưa từng cảm thấy an toàn, lại còn ngưỡng mộ kẻ mạnh. Điều cậu ấy thực sự cần là một người có thể bảo vệ mình." Trịnh Ngọc Thành nói tiếp: "Tôi quả thật chưa làm tốt việc này, nhưng cậu..." Hắn nhìn Thích Đồng Chu bằng ánh mắt đánh giá: "Chắc chắn không có cửa."