Khi Thích Đồng Chu chậm chạp quay lại bãi đất trống nơi đoàn xe đang đậu, hội sinh viên đang sắp xếp làm sao để đi theo đoàn. Trịnh Ngọc Thành đi ra trước cậu ta thì đã biến mất.
Thích Đồng Chu biết mình bị Trịnh Ngọc Thành tẩy não, chắc chắn đối phương đang cố tình làm hoen ố ấn tượng về Trần Văn Cảng trong lòng mình. Nhưng điều đáng ghét là cậu ta không thể đào thải ngay thứ ô nhiễm tinh thần này, tua lại thời điểm mình chưa nghe thấy gì. Đến nỗi khi nhìn thấy Trần Văn Cảng, cậu ta lại không khỏi nghĩ tới những gì Trịnh Ngọc Thành nói về việc ngưỡng mộ kẻ mạnh. Là thật hay giả? Người như thế nào thì đủ mạnh? Có tiêu chuẩn gì không? Phải thế nào mới bảo vệ được anh? Dù sao đi nữa, cậu ta cũng tự làm mình rối tung lên.
Không ai chú ý đến tâm sự thiếu niên của cậu ta lúc này, nhóm tình nguyện viên lần lượt lên xe. Ngoài tài xế, mỗi xe Jinbei đều chở thêm một nam sinh cao lớn, đến nơi sẽ giúp dỡ hàng hóa, hai người là vừa đủ. Trong đó, Trần Văn Cảng cũng lên một chiếc, xe của anh còn có thêm một chủ tịch hội sinh viên, Du Doanh cũng có mặt. Thích Đồng Chu hoàn hồn, không muốn bị bỏ lại nên mặt dày tự nhét mình lên theo.
Để vận chuyển hàng hóa, hàng ghế sau của xe Jinbei đã được tháo bỏ. Trần Văn Cảng và Du Doanh chăm sóc cho đàn em, không hẹn mà cùng nhường cho cậu ta cái ghế phó lái duy nhất. Hai người ngồi đối diện nhau trên thùng sách trong khoang chở hàng, khiến Thích Đồng Chu thấy rất ngại.
Du Doanh không quan tâm lắm, chỉ lo nói chuyện với Trần Văn Cảng: "Tiếc là lần trước cậu không có mặt, giáo sư Hoàng mời chúng tôi đến nhà ăn cơm, nói là khao mọi người vì đã vất vả suốt thời gian qua. Ông ấy thật tốt bụng, còn đồng ý sang năm sẽ hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho tôi."
Trần Văn Cảng nói: "Chúc mừng, thế là không phải lo về thư giới thiệu nữa rồi nhỉ?"
Du Doanh rất vui mừng: "Tất nhiên rồi. Không thể dễ dàng để ông ấy thoát được."
Thích Đồng Chu ngồi ở phía trước dựng tai lên lắng nghe, tìm cơ hội để chen vào: "Giáo sư Hoàng nào?"
Có nói thì cậu ta cũng không biết, Du Doanh bèn đổi sang chủ đề khác để thể hiện sự quan tâm: "Đồng Chu, học kỳ tới sinh viên năm nhất vào ghi danh, nếu cậu muốn vào hội sinh viên thì nhất định phải nộp đơn càng sớm càng tốt, đến lúc đó tôi vẫn còn tại nhiệm, muốn vào bộ phận nào thì tôi có thể giúp cậu nói một tiếng."
"Vậy thì tốt." Thích Đồng Chu tranh thủ hỏi Trần Văn Cảng: "Anh ở bộ phận nào?"
Trần Văn Cảng cười nói: "Việc này tôi không thể giúp cậu, tôi không phải là thành viên hội sinh viên."
Không ngờ Du Doanh đột nhiên nói: "Nói đến chuyện này, có một điều tôi rất thắc mắc đây này, cậu có biết tin đồn từ đâu ra không, cách đây một thời gian có người tung tin trên diễn đàn nhà trường, đoán xem, nghi ngờ sự kiện lần này là để cậu lợi dụng cơ hội nhảy dù vào cái ghế phó chủ tịch hội sinh viên."
Thích Đồng Chu quay đầu lại: "Nhảy dù cái gì? Nghĩa là sao?"
Du Doanh giải thích: "Tất cả những ai vào hội sinh viên đều bắt đầu từ làm việc vặt, làm cán sự vài năm, rồi mới được bầu lên trên. Đột nhiên nhảy dù xuống làm cán sự hay thậm chí là chủ tịch nghĩa là sao, mọi người sẽ nghĩ gì?"
Thích Đồng Chu phản ứng lại, thì ra là hành động ngấm ngầm khơi dậy sự phản cảm, ám chỉ rằng Trần Văn Cảng lợi dụng đặc quyền của mình, muốn không làm mà hưởng. Về lý do tại sao lại có những tin đồn này, nếu chúng không đúng sự thật thì chắc chắn là có ai đó ngứa mắt với anh.
"Việc này hoàn toàn vô lý." Du Doanh tự tin nói: "Lúc đó tôi hỏi lại bằng tài khoản tên thật, nói tôi là chủ tịch hội sinh viên đây, cho dù giáo viên ở bên trên có đồng ý cho Trần Văn Cảng nhảy dù như thế thì thủ tục tuyển thêm một phó chủ tịch cũng không thể qua mặt tôi được. Sao tôi không biết có việc đó?"
"Chị hỏi xong thì người đó nói gì?"
"Còn có thể nói gì nữa? Im miệng luôn thôi, xin lỗi thì chắc chắn là không có rồi."
"Có phải là diễn đàn ở trường chúng ta không?" Thích Đồng Chu hơi lo lắng, bèn lấy điện thoại ra: "Tôi cũng đi xem thử."
"Cậu không thể thấy nó nữa đâu, đã bị xóa rồi." Du Doanh nói: "Sau khi phát hiện ra sự việc, tôi đã gửi đơn kiến nghị lên hiệu trưởng dưới danh nghĩa hội sinh viên, nêu rõ diễn đàn sinh viên quản lý kém, mất trật tự, đồng thời đề nghị phòng công nghệ mạng chấn chỉnh."
Thích Đồng Chu như đang nghe một câu chuyện: "Hiệu trưởng của chúng ta dễ thuyết phục thế sao?"
Du Doanh đáp: "Tôi cũng không chắc chắn, nhưng hội sinh viên vốn nên quan tâm đến công tác sinh viên, không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa, đó không phải là vấn đề duy nhất, tôi thấy đặc biệt là cái bảng tin confession đó, quả thật là một tai họa, sao còn có người dám đào bới thông tin của con gái dưới danh nghĩa tỏ tình? Đã có tên viết tắt, lớp và chuyên ngành là có thể dễ dàng tìm ra người đó là ai. Tóm lại tôi ngứa mắt, thẳng tay xử lý luôn."
Cảnh vật bên ngoài xe từ thành phố biến thành ngoại ô, viện phúc lợi xã hội mà họ định đến nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, tài xế phải lái xe mất hai giờ mới đến. Đường quá hẹp, còn có hai hàng xe trái phép đậu dày bên đường, cản trở giao thông. Xe Jinbei không thể vào được, chỉ có thể dừng ngoài ngã tư.
Bao gồm cả tài xế, bốn người bước ra khỏi xe. Trần Văn Cảng tóm lấy Thích Đồng Chu đang định chạy ra đằng sau lại nói: "Đợi đã." Anh dẫn Thích Đồng Chu đang bối rối đến một cửa hàng quần áo ven đường, mỉm cười nói: "Tặng cậu một cái quần."
Thích Đồng Chu cúi đầu: "Quần này cũng không được à?"
Trần Văn Cảng chỉ vào logo ở mép túi quần: "Lát nữa vào trong, bọn trẻ thích nhất là cạy mấy hạt cườm của cậu. Nguy hiểm cho quần của cậu, mà cũng nguy hiểm cho bọn chúng."
Thích Đồng Chu ngượng ngùng đi theo anh vào trong, chọn bừa một cái quần thể thao để thay. Không thể mong đợi nhiều kiểu dáng từ loại cửa hàng này, toàn nằm giữa mức bình thường và lỗi thời. Cậu ta bước ra khỏi phòng thay đồ đơn giản chỉ có mỗi tấm rèm kéo, vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu, miễn cưỡng hỏi liệu có ổn không. Khi cậu ta ngẩng đầu lên, Trần Văn Cảng ở bên kia đã đưa tiền cho ông chủ, ông chủ cũng đang trả lại tiền thừa cho anh. Thích Đồng Chu sờ vào đường may quần, đột nhiên cảm thấy cái quần này cũng không xấu xí lắm, còn có ý nghĩa khác nữa.
Khi họ quay lại góc phố, tài xế đã dỡ hai thùng sách xuống xe đẩy. Họ đến giúp đẩy xe, băng qua con phố gập ghềnh.
Thích Đồng Chu nhìn thấy những bức tường xi măng màu xám xịt, trên đầu tường cắm những mảnh kính, chúng bao quanh hai tòa nhà sáu tầng trông giống như giảng đường. Có một tấm biển đã phai màu treo bên cạnh cửa, trên đó có ghi tên cơ sở theo hàng dọc - Cơ sở phúc lợi trẻ em Ngôi nhà Hy vọng - chính là điểm đến của họ.
Vừa bước vào cửa, Thích Đồng Chu đã sửng sốt ngây người. Cánh cổng rào màu đen phản chiếu trong mắt cậu ta, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Khi bước vào sân, Thích Đồng Chu mới biết vì sao lại phải lo lắng cho hạt cườm của mình. Mấy đứa trẻ đang hoạt động tự do trong sân chạy ùa tới, đứa lớn nhất đã mười mấy tuổi, đứa nhỏ thì cũng năm sáu tuổi, ầm ĩ quấn lấy họ không chịu buông tay.
Trần Văn Cảng lấy ra một túi kẹo trái cây không biết mua từ lúc nào, đưa cho Du Doanh, vừa mở ra đã nhanh chóng bị giành lấy sạch sẽ. Họ bước vào bên trong, viện trưởng ký Giấy xác nhận tiếp nhận quyên góp ở trong văn phòng, rồi trao cho họ giấy chứng nhận đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, nhân viên dẫn họ đi tham quan khu vực sinh hoạt với tư cách là khách.
Đến đây rồi, Thích Đồng Chu mới nhận ra rằng những đứa trẻ còn chạy nhảy được vừa rồi vốn đã rất may mắn. Du Doanh đi trước, cậu ta đi theo, vào phòng là thấy mười mấy em bé và nôi.
Môi trường trong phòng không phải là tệ, có máy lạnh và máy lọc không khí, nhưng vẫn hơi ngột ngạt. Những đứa bé này, đứa thì nằm trong nôi có cái đầu to bất thường, đứa khác được nhân viên bế trong lòng thì miệng méo mắt lệch. Có đứa miệng ch** n**c dãi, tay chân tàn tật... gần như không có đứa trẻ khỏe mạnh nào nằm ở đó. Dưới ánh đèn sợi đốt sáng rực, các nhân viên cho chúng ăn, cho uống thuốc, thay tã dính đầy phân và nước tiểu của chúng. Mùi chất khử trùng và nhiều mùi khác hòa lẫn vào nhau tạo ra một thứ mùi mà ngay cả máy lọc không khí cũng không thể loại bỏ hoàn toàn.
Cánh tay Thích Đồng Chu nổi đầy da gà, bước chân do dự, cậu ta đụng phải ngực Trần Văn Cảng đi phía sau.
Trần Văn Cảng đỡ cậu ta: "Cậu ổn chứ?"
Thích Đồng Chu nín thở, cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.
Họ không ghé thăm quá lâu, chỉ nhìn lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa rồi rời khỏi phòng, để không làm xáo trộn cuộc sống bình thường ở đây.
Khi đi xuống cầu thang, Thích Đồng Chu nhìn thấy một cậu bé đang núp ở góc cầu thang. Đứa trẻ khoảng tám hoặc chín tuổi, chân tay vẫn còn nguyên vẹn, dường như có thể chạy nhảy. Thích Đồng Chu vẫy tay với nó, muốn chào hỏi nó. Đúng lúc cậu ta còn đang thắc mắc tại sao không ai nhận nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh như vậy, thằng bé bất thình lình giơ ngón giữa lên với vẻ thù địch, hung dữ nói "cút ra ngoài" bằng khẩu hình.
Khi bước ra khỏi cửa, cậu ta cảm thấy như mình đã lấy lại được tự do.
Tài xế hỏi có cần chở họ về không, khi nhận được câu trả lời là không thì lái xe đi, để lại ba người đi bộ dọc trên phố.
Trần Văn Cảng mua ba cây kem từ một khung cửa sổ trên phố, một hương dâu, một hương sôcôla và một hương vani. Anh không thể cầm nhiều nên đưa cho Du Doanh một cái trước, sau đó lấy một cái khác từ tay nhân viên bán hàng, đưa cho Thích Đồng Chu.
Thích Đồng Chu cúi đầu ăn một miếng, cảm nhận vị ngọt mát lạnh của sôcôla trong miệng. Có vẻ như chỉ sau nửa giờ ngắn ngủi, cậu ta đã định nghĩa lại khái niệm hạnh phúc, có thể mua kem ở ngoài như thế này là đủ để cảm thấy cuộc sống thật bình yên tốt đẹp.
"Có phải bị sốc không?" Trần Văn Cảng dường như hiểu được tâm tình của cậu ta.
"Ồ, không phải không phải." Thích Đồng Chu vội vàng phủ nhận: "Tôi chỉ... trong phút chốc chưa kịp hoàn hồn. Tôi cũng biết rằng hầu hết trẻ sơ sinh bị bỏ rơi là do chúng bị bệnh, không bị bệnh thì sao có thể như vậy, tại tôi thiếu kinh nghiệm, chuyện bé xé ra to thôi."
Trần Văn Cảng cười với cậu ta.
Thích Đồng Chu khâm phục vì anh bình thản như vậy. Người bình thường sinh lòng sợ hãi những thân thể dị dạng là một phản ứng bản năng, nhưng Thích Đồng Chu cảm thấy mình thể hiện quá kém, cậu ta suy nghĩ rồi hỏi Trần Văn Cảng: "Đây là cơ sở mà anh thường đến l*m t*nh nguyện à?"
"Không, là một cái ở nội thành."
Thích Đồng Chu thỉnh cầu: "Lần sau có thể dẫn tôi đi cùng không?"
Trần Văn Cảng không từ chối: "Ngày mai tôi có việc ở đó, cậu đi cùng đi."
Ngày hôm sau, Thích Đồng Chu đi cùng anh như đã hẹn.
Lần này cậu ta đã nhớ thay quần áo gọn gàng hơn, còn mang theo kẹo. Cơ sở vật chất của viện phúc lợi xã hội mang tên Ngôi nhà Nhân ái mà Trần Văn Cảng nói đến có vẻ tốt hơn, nhưng họ lại tiếp nhận rất nhiều trẻ em khuyết tật. Thích Đồng Chu đã chuẩn bị tinh thần, không có biểu hiện thất thố nữa, trẻ con ở đây cũng không giành kẹo, cậu ta đưa kẹo cho các nhân viên đem phát.
Hôm nay không có chương trình tham quan nào, khi đi qua một cánh cửa hé mở, cậu ta nhìn thấy một bé gái khoảng hai hoặc ba tuổi qua khe hở. Đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha cười khúc khích với cậu ta, nụ cười ngọt ngào không chút lo lắng nào. Thích Đồng Chu thấy vậy cũng rất vui: "Văn Cảng, anh xem, cô bé dễ thương quá."
Trần Văn Cảng biết cô bé này: "Thật ra không phải là cô bé đang cười, em chỉ có thể làm được một loại biểu cảm này thôi."
Thích Đồng Chu kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Đứa trẻ này mắc phải một chứng rối loạn phát triển thần kinh hiếm gặp - hội chứng Thiên thần. Lần đầu tiên cậu ta được nghe về căn bệnh này, bệnh nhân sẽ mãi mãi nở nụ cười rạng rỡ như thiên thần, nhưng nụ cười đó không có ý nghĩa gì, nó chỉ là một vẻ mặt bệnh tật. Căn bệnh này là một vấn đề di truyền, hiện tại vẫn chưa có thuốc đặc trị, cũng chưa có khả năng chữa trị. Chỉ số IQ của cô bé bị giới hạn ở mức của một đứa trẻ hai tuổi, em sẽ không bao giờ thiết lập được mối liên hệ tình cảm thực sự với thế giới này. Em sẽ không nhớ những người chăm sóc mình, sẽ không học được cách nói hoặc suy nghĩ, thậm chí sẽ không học cách bò hoặc đi một mình nếu không được huấn luyện.
Thích Đồng Chu cảm thấy ngực mình nghẹn lại, cậu ta ngơ ngác đứng ngoài cửa. Nhân viên phụ trách cho ăn phát hiện ra họ. Hiển nhiên là chị quen thân với Trần Văn Cảng, vì đã hết tã cần phải đi tìm thêm nên nhờ anh trông chừng giúp một thời gian.
Camera giám sát trên cao nhấp nháy màu đỏ, Thích Đồng Chu hơi căng thẳng đứng đó, hai tay buông thõng, sợ bị bắt gặp đang làm điều gì không đúng mực.
Trần Văn Cảng cầm thìa lên, tiếp tục đút thức ăn dặm cho cô bé một cách tự nhiên. Em ăn được hai miếng rồi lại nôn ra, anh nhanh tay nhanh mắt dùng tay đón lấy, vẩy vào thùng rác rồi rút khăn giấy lau tay như việc bình thường.
Trong khoảnh khắc đó, một cảm xúc không thể diễn tả được bắt đầu dâng trào trong lòng Thích Đồng Chu.
Viện trưởng Lưu của Ngôi nhà Nhân ái cũng quen thân với Trần Văn Cảng, bà nhiệt tình tiếp đón họ trong phòng tiếp tân. Một lát sau, một người đàn ông trung niên khác đến, tự giới thiệu mình là Mã Văn, người phụ trách của một Quỹ từ thiện Hy vọng nào đó. Nếu Du Doanh ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là người râu quai nón đã đến trường họp với họ lúc trước.
Họ không tránh mặt Thích Đồng Chu khi nói chuyện, nhưng cũng rất chuyên nghiệp, không dễ hiểu chút nào. Cậu ta chỉ biết chống cằm nhìn Trần Văn Cảng, nghe họ nói về phân tích hành vi ABA, huấn luyện phản ứng chủ chốt, phương pháp can thiệp có mục tiêu, quản lý hành vi và liệu pháp hành vi gì đó...
Cuối cùng cậu ta hiểu ra rằng mấy người viện trưởng Lưu muốn thành lập một cơ sở giáo dục đặc biệt phi lợi nhuận. Quỹ từ thiện đi đầu trong việc thiết lập dự án, đã nộp đơn xin cấp địa điểm lên chính phủ, hiện đang tuyển dụng nhân viên.
Thích Đồng Chu xen vào: "Không dễ lắm đâu nhỉ, có đủ tiền không?"
Mã Văn thô kệch cười toe với cậu sinh viên này: "Tiền tất nhiên là một vấn đề, nói thật thì không bao giờ là đủ, tuy nhiên, nhân tài lại là nguồn lực còn khan hiếm hơn. Nếu những trụ cột tương lai của xã hội như các cậu mà muốn đến rèn luyện bản thân, chúng tôi lúc nào cũng chào đón."
Thích Đồng Chu khách sáo gật đầu đồng ý.
Không ngờ, Mã Văn vỗ vai Trần Văn Cảng, nói thêm: "Như cậu ấy đây, chúng tôi đã có quyết định nội bộ rồi nhé, hợp đồng đã ký rồi, sau này cậu ấy sẽ là trụ cột của đội ngũ chúng tôi."
Trần Văn Cảng mỉm cười ngại ngùng dưới bàn tay của ông ta, phong thái thư sinh của anh quá rõ rệt, càng làm nổi bật thêm dáng vẻ của một thủy thủ dầm mưa dãi nắng lâu ngày cho ông chú râu quai nón này.
Thích Đồng Chu ngạc nhiên, hỏi Trần Văn Cảng: "Anh định sau này sẽ theo ngành này à?"
Trần Văn Cảng quả thật có kế hoạch này, không có gì đáng để phủ nhận.
Viện trưởng Lưu tưởng rằng cậu ta chê xuất phát điểm của công việc này quá thấp: "Làm việc tại một tổ chức phi chính phủ, mặc dù mức lương ban đầu có thể không cao, nhưng lại là một hình thức đào tạo riêng biệt cho những người trẻ tuổi, cũng là một trải nghiệm sống độc đáo."
Tất nhiên là Thích Đồng Chu biết những đạo lý mà bà đang nói đến. Cậu ta không ngạc nhiên về điều này. Cái ngạc nhiên của cậu ta cũng giống như khi bất ngờ phát hiện ra Trần Văn Cảng là một người có lý tưởng riêng. Mà cậu ta lại tình cờ phát hiện ra cá tính này, lòng thấy mừng thầm.
*
Buổi tối, Thích Đồng Chu ăn cơm ở nhà, mẹ cậu ta thấy con trai cứ mất tập trung nên cười hỏi: "Đang nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Thích Đồng Chu vội cúi đầu ăn cơm: "Không có gì đâu mẹ, mẹ cứ ăn cơm đi."
Thật ra là cậu ta suy nghĩ mãi rồi lạc đề mất, thậm chí còn xấu hổ đến mức nghĩ sang vấn đề liệu cha mẹ mình có thích một người con dâu như vậy không. Cha mẹ cậu ta rất cưng chiều con trai út, dù cậu ta công khai mình là người đồng tính từ thời thiếu niên, họ vẫn bình tĩnh chấp nhận sự thật đó. Cậu ta chưa từng gặp phải bất kỳ trở ngại nào trong vấn đề này, suy cho cùng thì tưởng tượng không phải là phạm pháp. Thích Đồng Chu đã tưởng tượng ra mình giới thiệu Trần Văn Cảng và sự nghiệp của anh với cha mẹ như thế nào.
Thế rồi, Thích Đồng Chu vừa mới do dự nói: "Con có một người bạn..."
Anh chị của cậu ta lập tức bật cười: "Lại nói thế nữa rồi, em có một người bạn."
Thích Đồng Chu nổi khùng: "Không phải em! Em thật sự có một người bạn, em phát hiện ra anh ấy rất tốt bụng."
Nghe cậu ta nói xong, anh trai hiểu ý, nói: "Vậy tức là định theo đường chính trị."
Thích Đồng Chu hoang mang: "Theo đường chính trị? Chính trị gì? Anh thấy không nói là có dự định như vậy."
Anh trai bèn nói: "Không phải chính em nói là cậu ta nhiệt tình tham gia công tác phúc lợi xã hội từ lâu rồi sao, còn định làm việc cho tổ chức phi chính phủ để tích lũy kinh nghiệm."
Thích Đồng Chu đáp: "Thì đúng."
Chị gái lại hỏi: "Em còn nói là cậu ta muốn học thạc sĩ xã hội học, nghiên cứu vấn đề xã hội phải không?"
Cậu ta gật đầu: "Thì đúng là vậy."
Thích Đồng Chu thấy anh và chị nhìn nhau. Sau đó, anh trai cậu ta cười nói: "Em trai ngốc, vậy không phải là tích lũy nền tảng chính trị sao? Đặc biệt trong lĩnh vực từ thiện và phúc lợi xã hội, những người quan tâm và thúc đẩy các vấn đề xã hội trong thời gian dài thì 90% là đang tìm cách đi tắt đón đầu."
Thích Đồng Chu quay sang nhìn cha mình, ông cũng đồng ý: "Chúng ta không chắc người ta muốn làm gì trong tương lai, mấy đứa các con đừng nói lung tung. Nhưng nếu thật sự đang có ý định đi lên con đường chính trị thì kế hoạch này quả là rất phù hợp. Ba nghĩ chàng trai trẻ này hẳn là một người rất thông minh."
Thích Đồng Chu trước đó chưa nghĩ xa đến thế, bỗng nhiên lòng chùng xuống, giống như trái tim tràn đầy tình yêu đơn phương chưa kịp đun sôi lên đến đỉnh điểm thì bất chợt bị rút củi đáy nồi. Cậu ta chỉ phản ứng hơi chậm một chút thôi, nhưng không ngốc. Cậu ta đã hiểu anh chị mình thông minh đến mức nào, lời họ nói thực chất là lời khuyên dành cho mình mà thôi.
Không phải làm chính trị gia là có vấn đề, Trần Văn Cảng muốn theo đuổi con đường này cũng hợp tình hợp lý, con người có tham vọng là điều bình thường, thế nhưng nếp sống trong nước không cởi mở, nếu anh quyết định thăng tiến thì ắt không thể tránh khỏi việc phải thỏa hiệp với truyền thống và dư luận.
Đối với các chính trị gia, chống lại áp lực để không kết hôn là điều mà Thích Đồng Chu thậm chí không dám yêu cầu. Chứ đừng nghĩ đến việc mong đợi anh đi ngược lại ý muốn của cả xã hội, tìm một người đàn ông làm bạn đời của mình. Càng nghĩ, lòng cậu ta càng lạnh giá, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết rõ là mình còn có hy vọng hay không rồi.
Lòng Thích Đồng Chu bối rối thấp thỏm, lo lắng bất an, như thể đã lường trước được những gian nan, đau khổ trong chuyện tình cảm tương lai của mình.
Nhưng cậu ta thật sự không cố tình tiết lộ việc này cho người khác.
Quá trình cụ thể là Thích Đồng Chu không thể tự kiềm chế được, cậu ta thực sự quan tâm đến việc Trần Văn Cảng có muốn tham gia chính trường hay không, chỉ có thể vòng vo tìm hiểu thông tin từ chỗ Trịnh Mậu Huân. Nhưng Trịnh Mậu Huân thực ra không biết gì hơn cậu ta cả: "Cậu nói anh ta sẽ làm gì?!"
---
Tác giả nhắn gửi:
Tôi đã tra cứu nhiều trường hợp tham khảo về tình trạng của viện phúc lợi xã hội, để tránh hiểu lầm thì xin được nói rõ, bộ truyện này không liên quan đến việc ngược đãi trẻ em, đội ngũ nhân viên làm việc bình thường, cơ sở vật chất bình thường, cũng được cung cấp nguồn lực y tế, Tiểu Thích sợ hãi vì không hiểu biết nhiều về các loại bệnh tật, nên cậu ta cảm thấy xấu hổ về phản ứng của mình. Thứ gây ra nỗi đau là bản thân tình trạng khuyết tật và bệnh tật, chứ không phải do viện phúc lợi xã hội.
Người dịch:
Tác giả xây dựng hình tượng của Văn Cảng thật tốt, dù phải gánh chịu nhiều đau khổ nhưng ẻm vẫn đối xử dịu dàng với cuộc đời. Nên tui mới quyết định dịch bộ này, mặc dù cái motip sống lại đá bay cặn bã thì không phải là mới gì, nhưng bộ này nó hướng thiện á, chứ còn sống lại trả thù thì thường quá rồi. Đây cũng là lần đầu tui gặp một bộ mà tác giả khai thác đề tài làm từ thiện theo kiểu tự mình lăn xả vào làm, chứ không chỉ đập tiền vào các quỹ là xong (hoặc là do tui đọc chưa đủ nhiều =))).
PS: Chắc sẽ có bạn đọc thấy Thích Đồng Chu cũng cute cute đồ đó, nhưng tui có thể nói thẳng là tui cũng không thích cậu này đâu, tuy không phải người xấu nhưng mà cảm giác nó khó tả lắm, rất là khó chịu ấy, tui mà gặp loại người này ngoài đời thì cũng tránh ra tám mét, không phải vì họ xấu xa, mà vì rất phiền.