Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 28

Thích Đồng Chu không kịp ngăn cái miệng lại.

Cuối cùng là chính cậu ta đã tiết lộ bí mật của Trần Văn Cảng. Nhưng dù sao thì Trần Văn Cảng đã dám cho cậu ta biết cũng có nghĩa là không sợ người khác biết, chẳng qua việc này không đáng để đi nói khắp nơi thôi. Trong nhà họ Trịnh, chuyện nhỏ này cũng không phải là bí mật cần phải giữ kín.

Thậm chí, Trịnh Bỉnh Nghĩa còn gọi Trần Văn Cảng sang phòng làm việc nói chuyện. Mặc dù cuối cùng được xác định là hiểu lầm, Trịnh Bỉnh Nghĩa vẫn nhân cơ hội này khuyên Trần Văn Cảng cân nhắc đến hướng xin việc trong chính phủ.

Đây là một lựa chọn tốt, từ lần trước nhắc đến chuyện đổi chuyên ngành, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã biết rằng tâm trí anh không còn ở đây nữa. Đối với Trần Văn Cảng, Trịnh Bỉnh Nghĩa vừa là cha nuôi vừa là ông chủ của anh - về tư, dù sao thì cũng có tình cảm, ông tất nhiên sẽ hy vọng anh có thể tiến xa hơn trong tương lai; về công, chính trị và kinh doanh không thể tách rời, nếu anh có tham vọng ra tranh cử trong tương lai thì vừa không thể thiếu Trịnh Thị ủng hộ, cũng không thể không đền đáp Trịnh Thị, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi.

Thế nhưng lời khuyên thì đã nói xong, Trần Văn Cảng ngược lại vẫn kiên quyết: "Cha nuôi, con chưa từng có ý định này."

Sau khi nhìn thấy biểu cảm của con nuôi, Trịnh Bỉnh Nghĩa bình tĩnh lại, biết rằng mình không có quyền này. Quả nhiên là lợi ích khiến đầu óc con người mất kiểm soát, Trịnh Bỉnh Nghĩa tự cười mình, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa thoát khỏi thế tục, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.

Ông bất lực xua tay, bảo Trần Văn Cảng ra ngoài đi.

Khi bước xuống cầu thang, Trần Văn Cảng thấy hai người làm đang dựng thang trong nhà ở phòng khách, một người giữ thang, người kia chuẩn bị trèo lên.

Một trong hai người là Mai, người kia thì anh cũng anh nhận ra, chính là cô gái đã gọi sai tên anh lần trước. Bây giờ thì cô ấy đã già giặn hơn nhiều. Hai người cùng nhau chào hỏi anh: "Cậu Văn Cảng."

Anh đi tới hỏi: "Các cô định sửa đèn trần à? Sao không gọi thợ bảo trì?"

Mai cười một tiếng: "Thay bóng đèn thôi mà, cần gì phải gọi thợ bảo trì?"

Trần Văn Cảng chủ động đưa tay ra: "Vậy thì các cô đừng trèo nữa, để tôi làm cho."

"Ôi không, không cần đâu, chút chuyện nhỏ thôi, đâu cần cậu phải làm?"

"Không sao đâu, tôi cao mà, tôi làm tiện hơn."

Mạch điện trong phòng khách đã bị cắt, anh trèo lên thang tạo thành tiếng kẽo kẹt, Mai đưa cho anh một bóng đèn dự phòng. Trần Văn Cảng dùng tua vít vặn chặt chụp đèn, cô gái còn lại nhanh chóng chạy đi bật điện kiểm tra, đèn trần đã sáng.

Đây là một trong những lý do khiến những người làm việc trong nhà thích Trần Văn Cảng: anh chăm chỉ, chu đáo lại tử tế với người khác. Mai và cô gái kia vừa lo cất thang, vừa trò chuyện với Trần Văn Cảng, nói chuyện ở quê chị Trương dưới bếp có gửi một ít trái cây khô tự làm lên, còn để dành riêng cho anh rất nhiều.

Họ đang nói chuyện vui vẻ, có người đi tới từ đầu bên kia hành lang. Khi thấy đó là Mục Thanh, tiếng cười lập tức tắt đi. Mai và cô gái kia nháy mắt ra hiệu với Trần Văn Cảng, ý muốn nói sẽ đưa cho anh sau, rồi lặng lẽ xách thang đi cất.

Người làm xáo trộn bầu không khí không hề có ý thức, vẫn tỏa ra luồng hơi thở muốn xua đuổi người lạ tránh xa.

Trần Văn Cảng nhường đường cho Mục Thanh, nhưng gã lại không đi qua.

Không ngờ, gã do dự một lát rồi đột nhiên nói xin lỗi Trần Văn Cảng: "Thật ra, tôi cũng có trách nhiệm trong việc tiết lộ việc đó của cậu."

Trần Văn Cảng nhướng mày: "Việc nào?"

Mục Thanh dừng một lát rồi nói: "Mấy ngày trước Thích Đồng Chu nói chuyện với tôi, vô tình nhắc đến dự định tương lai của cậu, tôi không biết là cậu chỉ nói với cậu ấy, cũng không biết là người khác trong nhà cũng không biết. Vậy nên cũng trách tôi nói nhiều, hy vọng cậu không phiền."

Lời gã nói nghe cũng lạ. Trần Văn Cảng nhìn vẻ ấp a ấp úng của gã thì chợt hiểu ra, nói nhiều hay ít chẳng quan trọng, việc mà gã nói đến cũng không phải là bí mật, đơn giản là gã định chia rẽ quan hệ của anh với Thích Đồng Chu. Mặc dù điều này không có ý nghĩa gì, bởi bất kể là làm gì thì trong tương lai gần, Trần Văn Cảng cũng không có ý định lợi dụng Thích Đồng Chu.

Trần Văn Cảng vẫn đáp một câu: "Không sao." Nhưng anh không hiểu từ khi nào Thích Đồng Chu và tên này lại trở nên thân thiết đến mức không có bí mật như vậy.

Mục Thanh thờ ơ nhìn anh đi ngang qua mình. Gã liếc thấy Trần Văn Cảng đang tiến đến cửa, một người làm khác niềm nở chào anh: "Cậu Văn Cảng, cậu đi đâu vậy?"

Mục Thanh ngoảnh đầu bỏ đi.

*

Trước đó, Trịnh Bỉnh Nghĩa còn nói với Trần Văn Cảng về một việc khác. Ngày giỗ của cha Trần Văn Cảng sắp đến, Trịnh Bỉnh Nghĩa bảo anh thay mặt mình đi viếng.

Đây là chuyện riêng tư, Trần Văn Cảng vốn định đi một mình. Không ngờ bác cả Trần Tăng cũng nhớ ngày này. Ông ta gọi điện cho Trần Văn Cảng trước hai ngày, hẹn thời gian gặp mặt.

Hôm đó hai người đều lái xe riêng, gặp nhau ở bãi đậu xe của nghĩa trang. Trần Văn Cảng cầm bó hoa cúc trắng, Trần Tăng mang theo tiền giấy và đồ cúng theo tập tục dân gian. Cùng Trần Tăng xuống xe còn có cả Trần Hương Linh tay cầm túi bánh trái, cô lặng lẽ mỉm cười với Trần Văn Cảng.

Trần Tăng nhìn chiếc Lexus của Trần Văn Cảng, khen: "Xe này đẹp đấy, mới à?"

Trần Văn Cảng không trả lời, mà cầm lấy hộp đồ ăn trong tay ông ta: "Con mang giúp bác."

Tiền giấy đã đốt, chỉ để lại một đống màu xám, đồ cúng và hoa cúc trắng được đặt trước mộ.

Nghĩa trang được xây dựng trên sườn núi, thực chất được chia thành hai khu vực, ở đối diện phía xa xa là nơi dành cho người có quyền có thế yên nghỉ. Trịnh Bỉnh Nghĩa từng muốn chôn cất cấp dưới hy sinh để cứu mình tại khu nghĩa trang cao cấp đó. Nhưng cha của Trần Văn Cảng đã mua luôn một mảnh đất dành cho mình từ khi an táng mẹ anh, người đã khuất là quan trọng nhất, nên họ tôn trọng nguyện vọng của ông, bây giờ hai vợ chồng được nằm cạnh nhau.

Trần Tăng đổ rượu xuống đất: "Chú hai, nhìn xem Văn Cảng đã lớn thế này rồi. Con cái nhà chúng ta đều khỏe mạnh, chú không có gì phải lo lắng cả. Đây là Hương Linh, khi nào được thì tôi lại dẫn Quang Tông, Diệu Tổ đến thăm chú."

Ông ta mắt đỏ hoe, lầm bầm nói về chuyện hồi còn nhỏ. Các thế hệ trước của nhà họ Trần đều là ngư dân bản địa, trong những bức ảnh cũ, từ ông cố đến ông nội đều có làn da sần sùi và đen sạm vì gió biển. Trong ký ức của bác cả, cá luôn là món ăn xuất hiện nhiều nhất trên bàn ăn. Trần Tăng lau nước mắt, nói đến lúc còn nhỏ em trai đã thề sẽ thoát khỏi thân phận ngư dân, phải sống thật tốt.

Trần Hương Linh đứng nghiêm trang một lúc, xuất thần ngắm nhìn những cánh hoa cúc trắng. Cô ngước nhìn Trần Văn Cảng, một cơn gió mạnh thổi qua, hất tung đống tro tàn vào người họ.

Khi xuống núi, Trần Tăng nhận được thông báo của sếp, gọi ông ta đi gặp khách hàng xã giao. Ông ta nói với cháu trai: "Vậy nhờ con đưa Hương Linh về nhà, bác còn có việc khác phải làm."

Nói xong, ông ta vội vã bỏ đi. Hai thanh niên nhìn nhau, cùng thấy được sự bất lực trong mắt nhau.

"Bây giờ ba em cảm thấy sếp của mình rất coi trọng ông." Trần Hương Linh nói: "Ông ấy cứ tưởng rằng mình có thể xưng huynh gọi đệ với sếp, như thể cả nhà em sắp phát tài rồi, không thể khuyên nổi. Ông ấy tự đắc quá rồi."

"Chuyện của người lớn, em không cần lo. Nhưng nếu gặp vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể nói với anh." Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn lên bầu trời, họ đến sớm nên bây giờ cũng vẫn còn sớm. Anh hỏi Trần Hương Linh: "Đi cùng anh đến một nơi được không?"

Trần Hương Linh đi theo anh khoảng 20 phút, dọc theo con đường núi đến một nghĩa trang khác. Khu nghĩa trang này trông sang trọng hơn hẳn, vô số những bức tượng bằng đá cẩm thạch nối liền nhau. Trần Văn Cảng dẫn cô đi xuyên qua giữa những bức tượng thiên thần và thánh nhân san sát nhau. Trần Hương Linh không biết anh họ mình muốn thăm ai, họ chỉ đi về phía trước một cách vô định, thậm chí còn tuần tra khắp các ngôi mộ vẫn đang để trống.

Tấm màn che trang nghiêm bao phủ khắp cả nghĩa trang, cuối cùng Trần Văn Cảng đứng lại ở rìa khu nghĩa trang. Nơi này sẽ được cải tạo và mở rộng vào khoảng ba bốn năm sau, nơi chôn cất Hoắc Niệm Sinh kiếp trước vẫn chưa được xây dựng, dãy núi xa xa còn hoang vắng. Anh cười nhẹ rồi bước ra theo đường cũ.

Trên đường về nhà, Trần Hương Linh chẳng hiểu sao lại thấy tâm trạng của anh họ tốt hơn nhiều. Trần Văn Cảng thậm chí còn xúi giục cô: "Chỗ này hình như khá gần khu vui chơi, có muốn đến đó chơi không?"

Trần Hương Linh sửng sốt: "Bây giờ đột nhiên muốn đi? Sao anh lại nghĩ tới cái này?"

Trần Văn Cảng cười tinh nghịch: "Nhân lúc Quang Tông, Diệu Tổ không ở đây, không dẫn theo hai đứa nó, chúng ta đi thôi."

Trần Hương Linh suy nghĩ một lát, che miệng cười: "Được, vậy thì chúng ta lén đi."

Quyết định dứt khoát, chiếc xe quay đầu lái theo hướng khác.

Trần Hương Linh nghiêng đầu: "Anh ơi, anh còn nhớ hồi nhỏ chú dẫn chúng ta đi công viên không. "

"Ừ, công viên thời đó rất đơn giản, chỉ có hố cát và bập bênh, không có nhiều tiện nghi giải trí như bây giờ."

Nhưng lúc đó lại không cảm thấy tệ. Trần Hương Linh nhớ lại ngày mình còn nhỏ, khi chưa có hai đứa em trai, cô và anh họ thường được chú dẫn đi chơi vào những ngày nghỉ, hai đứa trẻ, chú mỗi tay bế một đứa cùng vào công viên, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất.

Đến công viên giải trí, hai người bước vào thế giới rộng lớn đầy màu sắc, nhộn nhịp từ miệng chú hề. Mặc dù ngày trong tuần không đông đúc như cuối tuần, nhưng vẫn có những nhóm trẻ em và các cặp đôi xếp hàng dài.

Hai anh em chơi trò đi thuyền vượt thác, cưỡi ngựa gỗ, ăn kẹo bông, bắn bóng bay và xem múa rối. Còn những trò hấp dẫn hơn mà Trần Hương Linh thích như tàu cướp biển, tàu lượn siêu tốc, con lắc lớn... thì tập trung ở phần sau, vì Trần Văn Cảng không chơi những thứ này.

Anh chỉ vào tai mình: "Già rồi, không chịu được mấy trò k*ch th*ch đó đâu, lúc xuống đầu anh sẽ nổ tung mất."

Trần Hương Linh bĩu môi cười khúc khích: "Sao lúc nào anh cũng nói chuyện như người cao tuổi vậy?"

Trần Văn Cảng không phủ nhận, cười nói: "Nghe lời, em đi một mình đi. Anh ở dưới này chờ em."

Một nhóm trẻ mới lớn chạy tới, chuẩn bị xếp hàng rồi, Trần Hương Linh vội vã chạy về cuối hàng như một chú thỏ.

Trần Văn Cảng tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, hai tay dang rộng gác trên lưng ghế, ngắm nhìn tàu lượn siêu tốc vút qua giữa không trung. Tiếng la hét hòa lẫn tiếng cười lớn của đám đông vọng đến tai anh. Không khí thoang thoảng mùi thơm của bắp rang và xúc xích nướng, ánh nắng mặt trời khiến mí mắt nặng trĩu. Cơn buồn ngủ dần dần ập đến.

Trong lúc đang ngủ gật, anh đã có một giấc mơ. Mơ về khoảng thời gian mà Hoắc Niệm Sinh qua đời. Từ khi gặp lại nhau, anh đã không còn bị ác mộng làm phiền trong một thời gian. Nhưng giống như vài người tốt nghiệp 800 năm rồi vẫn còn mơ thấy làm bài thi không kịp giờ, có những bóng ma luôn chờ đợi để sẵn sàng để bủa vây.

Thực ra, tang lễ của Hoắc Niệm Sinh đáng lẽ phải do người nhà họ Hoắc tổ chức, nhưng lúc đó Trần Văn Cảng đã làm một việc khiến ai nghe cũng phải kinh hãi. Anh chống đỡ áp lực cực lớn, quyết giữ lấy thi thể Hoắc Niệm Sinh trong tay mình, không cho bất kỳ ai mang đi, rồi tự tay lựa chọn nơi chôn cất. Từng người một, từng người một đến gặp anh, anh thấy ai cũng đáng ngờ, vậy là anh căm ghét tất cả bọn họ, không tin tưởng ai cả.

Sự việc này cũng gây xôn xao trên khắp các mặt báo của Kim Thành lúc bấy giờ, là một trò hề lố bịch. Đó là một cảnh tượng mà hầu hết mọi người không thể tưởng tượng được: một bệnh viện tử tế thì như có băng đảng đấu súng, đội vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt bên ngoài nhà xác, anh buộc mình phải lên tinh thần, chống lại từng đợt tấn công của kẻ thù, cả tinh thần và thể xác đều bị hành hạ.

Khi không thể chịu đựng được nữa, anh ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường một lúc, nhưng vẫn còn phải cảnh giác với đám thợ săn ảnh luôn túc trực như vác theo súng ống, chờ đợi để ghi lại mọi khoảnh khắc anh ngã gục. Halley nhe răng đi theo sát bên anh, Trần Văn Cảng gật gù giấc ngắn giấc dài qua suốt hai ba ngày, không biết khi chợp mắt lần thứ mấy thức dậy, anh nghe thấy tiếng chó sủa, mở mắt ra, chú chó canh gác hung dữ đã ghì chặt phóng viên xuống đất, răng nanh của nó kề sát cổ gã. Máy ảnh và ống kính rơi trên mặt đất. Anh bước tới, gọi chó về, lạnh lùng giẫm nát chiếc máy ảnh. Tên phóng viên nhìn anh như thể đang thấy quỷ Tula bước ra từ địa ngục.

Trần Văn Cảng không gục ngã, anh chỉ cảm thấy đau đớn, Hoắc Niệm Sinh không cho anh một danh phận, nhưng xét cho cùng, anh cũng không cho Hoắc Niệm Sinh một danh phận. Anh nhìn lại bảy năm qua, biết trước có ngày hôm nay, hà tất ngày xưa phải thế, anh đã làm gì trong suốt bảy năm qua. Nhưng anh không thể hối hận, nếu hối hận thì sẽ thật sự bị kéo gục, lùi lại một bước thì sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng.

Cuối cùng, ngày hỏa táng đã đến, một ngày được ấn định bí mật, chỉ có một số ít người có mặt để tiễn biệt.

Phải đến khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ lạnh băng của Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng mới đột nhiên tỉnh lại sau cơn mê, ý thức được rằng y đã thực sự ra đi. Một khi đã vào lò thiêu, về sau sẽ không bao giờ được nhìn thấy người này nữa.

Anh túm lấy cổ tay của nhân viên, mạnh đến mức để lại những vết bầm tím. Anh đã quên mất nhân viên đó trông như thế nào, nhưng vẫn là khuôn mặt trung thực, thấu hiểu, không phàn nàn, ngược lại còn cùng mấy người như luật sư Chúc bên cạnh khuyên nhủ anh. Cuối cùng, Trần Văn Cảng cũng tự bình tĩnh lại, ngơ ngác buông quan tài ra.

Khi trở ra thì chỉ còn lại một nắm tro cốt, được cho vào hộp, đến khi diễn ra đám tang, mọi ký ức sau đó đều hỗn loạn và mất trật tự.

Nhiều năm sau, Amanda và luật sư Chúc nhớ lại sự việc này, còn mỉm cười đưa tay che miệng, nói với các nhân viên của quỹ rằng đừng tưởng ông Trần chỉ là một con mèo bệnh, bình thường có vẻ hiền lành lịch thiệp thế thôi, nhưng khi nổi giận thì rất kinh khủng, long trời lở đất.

Trần Văn Cảng nghe vậy cũng chỉ cười dịu dàng. Thời gian đã mài mòn góc cạnh của anh, thậm chí anh còn thờ ơ với việc đó, như thể những sự kiện trong quá khứ chẳng là gì cả. Người bình thường có thể tạm biệt nỗi đau, hướng tới tương lai, bình thản nhìn lại quá khứ. Họ đã đi ra khỏi bóng ma, không ai nhận ra anh vẫn bị bỏ lại ở đó, không thể di chuyển.

Trần Văn Cảng đột nhiên tỉnh giấc, điện thoại trong túi anh reo liên hồi. Anh chỉ vừa kịp nhìn rõ cái tên "Hoắc Niệm Sinh", điện thoại reo lần cuối rồi tự ngắt. Có hai cuộc gọi nhỡ trong nhật ký. Anh rơi vào trạng thái xuất thần vài giây, rồi mới điều chỉnh lại thời gian và không gian, nhớ ra mình đang ở trong thế giới nào.

Trần Văn Cảng tìm một chỗ vắng người phía sau rạp múa rối, trấn tĩnh lại, gọi lại cho Hoắc Niệm Sinh.

"Văn Cảng." Anh nghe thấy Hoắc Niệm Sinh gọi tên mình: "Bây giờ cậu ổn chứ?"

Trần Văn Cảng không hiểu ra sao, trực giác cảm thấy câu hỏi của y là lạ. Người bình thường mà không gọi được đều sẽ hỏi "vừa rồi bận việc gì phải không".

Thực ra, Hoắc Niệm Sinh quả thật đang bất an. Hôm qua y thức khuya, vừa nãy khi tài xế lái xe, y ngủ gật ở ghế sau, chỉ một thời gian ngắn ngủi đó mà lại gặp ác mộng.

Trong mơ, y nằm đó cứng đờ lạnh ngắt, có tiếng khóc, nước mắt rơi xuống người mình, như những giọt mưa lạnh giá từ trên trời rơi xuống. Không phải là một giấc mơ may mắn, nhưng giọng nói đó lại rất quen thuộc.

Sau khi giật mình tỉnh dậy, y không bị gì cả, chỉ luôn cảm giác mình phản ứng thái quá, linh cảm thấy nguy rồi, Trần Văn Cảng xảy ra chuyện rồi.

Linh cảm chẳng lành thúc giục Hoắc Niệm Sinh bấm số, kết quả là y quá đa nghi, người ta không những vẫn ổn mà còn đang ở khu vui chơi. Có tiếng nhạc sôi động phát ra từ trên nền, có tiếng trẻ em đang vui vẻ hò hét.

Không có vấn đề thì tất nhiên là tốt nhất.

Hoắc Niệm Sinh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có tâm trạng trêu chọc anh: "Nhớ tôi không?"

Bình Luận (0)
Comment