Trần Văn Cảng đã hoàn hồn sau khi hồi tưởng quá khứ. Anh cũng đùa lại: "Hôm nay công tử Hoắc rảnh rỗi thế à?"
Hoắc Niệm Sinh oán trách: "Đi bao nhiêu ngày rồi, cậu không thèm gọi cho tôi lần nào, thế chẳng phải chỉ còn tôi tự đi tìm cậu à?"
Trần Văn Cảng bật cười, nhẹ nhàng sờ lên bức tường sơn thấp bên ngoài rạp hát. Dưới tay anh là một chú hề ngây thơ dễ thương, anh phác họa khuôn mặt của nó vô cùng dịu dàng.
Hoắc Niệm Sinh lại thực sự nhớ anh, y cười khẽ: "Cậu chơi với ai ở công viên giải trí?"
Trần Văn Cảng đáp: "Em gái tôi. Còn đang đi học, ôn tập cũng vất vả, đưa nó đi chơi thư giãn."
"Vậy đúng lúc, ngày đầu tiên của tháng tới là ngày lễ, có muốn đưa em cậu đến câu lạc bộ du thuyền chơi không?"
"Thư giãn một ngày là đủ rồi, không thể để tâm trí lang thang khắp nơi, câu lạc bộ du thuyền có kế hoạch gì?"
"Chỉ là vài người bạn tụ tập thôi. Nhớ không? Lúc trước hẹn rồi mà, lúc nào gọi cậu ra ngoài chơi." Hoắc Niệm Sinh dường như mới nhớ ra, áy náy nói với anh: "Ồ, tôi quên hỏi trước. Cậu có rảnh lúc đó không?"
Trần Văn Cảng do dự hai giây, bản thân anh không có kế hoạch gì cả. Nhưng trùng hợp, hôm đó lại là ngày sinh nhật của Trịnh Ngọc Thành. Cho dù anh không định chúc mừng Trịnh Ngọc Thành thì nhà họ Trịnh cũng phải mở tiệc mừng con trai trưởng, nếu anh vắng mặt thì không hay.
Nhưng Trần Văn Cảng vẫn trả lời không chút do dự: "Tôi sẽ cố gắng sắp xếp."
Hoắc Niệm Sinh nói: "Là lỗi của tôi, không cân nhắc trước kế hoạch của cậu."
Cả hai không hẹn mà cùng im lặng một lúc.
Đối với Trần Văn Cảng, cảm giác kỳ lạ mơ hồ đó lại dâng lên từng chút một. Anh không thể nói rõ là do cách nói chuyện, hay do giọng điệu của người kia, quả thật nhất thời rất khó phân biệt, nhưng anh cảm thấy rằng từng lời y nói dường như đang thăm dò cảm xúc của anh.
Hoắc Niệm Sinh thăm dò cảm xúc của anh - y lại định làm gì?
Cùng lúc đó, đối phương lại lên tiếng: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, nghe nói cậu không muốn ở nhà họ Trịnh nữa?"
Trần Văn Cảng bật cười: "Sao lại truyền đến tận chỗ anh rồi, cũng không hẳn, tôi chỉ đang cân nhắc đổi việc thôi."
Hoắc Niệm Sinh cũng cười: "Không có ý xúc phạm, tôi không cố ý đi hỏi đâu. Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu cần giúp đỡ, dù là trong công việc hay cuộc sống, đều có thể đến gặp tôi... không cần phải khách sáo quá."
Lúc này có người gọi Trần Văn Cảng từ phía sau. Là Trần Hương Linh chơi tàu lượn siêu tốc xong quay lại thì phát hiện anh họ mình đã không còn ở đó. Anh tạm biệt Hoắc Niệm Sinh, cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào di động, suy nghĩ mông lung.
Trần Hương Linh hai má đỏ bừng chạy tới: "Anh Văn Cảng, sao anh chạy lung tung thế?" Cô bé chơi vui quên lối, cười hì hì nói: "Hại em cứ tưởng anh bị lạc mất rồi!"
Trần Văn Cảng cất điện thoại, cười mắng cô một câu, hai anh em đi đến xe đẩy đồ ăn có mái che nhiều màu sắc mua xúc xích nướng.
Khi ra khỏi khu vui chơi thì trời vẫn chưa tối hẳn, Trần Văn Cảng đưa Trần Hương Linh về nhà.
Mặc dù ngày hôm nay vui vẻ hoàn hảo, nhưng Trần Hương Linh vẫn rất tự giác, còn cẩn thận nhắc Trần Văn Cảng: "Tuần trước em đã hỏi giáo viên cố vấn, nếu muốn nộp đơn xin nghỉ ở trường dạy nghề thì cần có chữ ký của phụ huynh. Anh nghĩ, phải làm sao?"
"Đừng lo, anh sẽ tìm cách giải quyết cho em." Trần Văn Cảng nói: "Đừng nói với ba mẹ em."
Nếu không thì bác cả và bác gái rất có thể sẽ không đồng ý, rồi thì phản đối và tranh cãi, Trần Văn Cảng thấy phiền phức, dứt khoát tiền trảm hậu tấu đi.
Với Trần Hương Linh, cảm giác làm việc xấu rất thú vị. Cô thường sống ở ký túc xá của trường, về nhà vào cuối tuần, cha mẹ sẽ lại bày mưu tính kế, mong cô tìm được một nơi thực tập tốt cho học kỳ tới, không ai biết rằng cô đã có ý định bỏ học. Hai anh em họ đã âm mưu với nhau, ngay từ đầu cho đến khi hành động, không ngờ thật sự có thể quyết định như vậy.
Trần Hương Linh âm thầm đắc ý: "Em đã ôn lại kiến thức phổ thông, làm bài kiểm tra thử, điểm cao hơn mong đợi của em. Vậy là được phải không? Em nghĩ nếu chăm chỉ học tập, có thể sẽ thi đậu trong vòng một năm."
Trần Văn Cảng cười như không hiểu nỗi khổ của người đời: "Thấy không? Học là việc dễ nhất trên đời."
Trên đường đi, anh thậm chí còn rẽ sang một con đường khác, đưa Trần Hương Linh đi thăm trường luyện thi mà cô sẽ theo học vào học kỳ tới. Môi trường của nhà trường tốt, quản lý hoàn thiện, có nhân viên bảo vệ ở cổng, chặn người ngoài không cho ra vào tùy tiện.
Hai người không vào được. May mắn là lúc sắp ra về, họ gặp giáo viên tuyển sinh mà Trần Văn Cảng đã liên lạc ở cửa, đối phương nhiệt tình mời họ vào văn phòng, rót trà rồi lấy ra một mẫu đơn kiểm tra, hỏi thăm về tiến độ học tập của học sinh để thể hiện mình rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm.
Trần Văn Cảng cầm ly giấy dùng một lần ngồi trên sô pha, lòng cảm giác như được làm phụ huynh.
Khi đưa Trần Hương Linh về phố Xuân Đào, trước khi chia tay, anh định dặn dò cô học hành chăm chỉ, nhưng sau đó thấy không cần phải nhấn mạnh nữa nên đổi lời, nói: "Em có tiền riêng, bình thường ăn uống đừng tiết kiệm, cứ mua cái ngon. Đúng rồi, còn đủ tiền không? Anh cho em thêm một ít."
"Đủ rồi, đủ thật mà, còn chưa dùng hết."
"Ký túc xá tắt đèn rồi thì đừng thức khuya, nhớ giữ mắt."
"Anh à, anh dài dòng quá."
"Giỏi nhỉ, còn dám chê anh." Trần Văn Cảng nói: "Nhất là phải nhớ... không được yêu sớm, sẽ ảnh hưởng đến điểm số."
Thế này chính là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Trên thực tế trưởng thành rồi thì không tính là yêu sớm nữa, chính anh lúc 18 tuổi còn qua lại với Trịnh Ngọc Thành, nhưng quả thật là không có kết thúc tốt đẹp. Thế nên dứt khoát phải thực hiện chính sách một khuôn mẫu.
"Em không thèm đâu!" Trần Hương Linh thanh minh: "Con trai cùng tuổi mà em quen biết, mà không chỉ bằng tuổi, kể cả lớn hơn em vài tuổi cũng có, hoặc là tự cho mình là đúng, hoặc là ngu ngốc hết thuốc chữa, còn lâu em mới vừa mắt. Tất nhiên, anh thì không tính."
Người làm anh nghe xong thấy rất nhẹ nhõm: "Đúng rồi, đây mới đúng là em gái anh."
*
Về việc tổ chức sinh nhật cho Trịnh Ngọc Thành, Hoắc Mỹ Khiết đã chủ động nhắc đến trên bàn ăn ngày hôm sau. Bà trao đổi với Trịnh Bỉnh Nghĩa về việc tiệc sinh nhật của con trai trưởng nên tổ chức theo quy mô thế nào, nên mời những vị khách nào.
Nhưng Trịnh Ngọc Thành liếc nhìn bà, tỏ vẻ không hài lòng: "Không cần làm, đến lúc đó tôi phải đi công tác."
Hoắc Mỹ Khiết đổi sắc mặt tươi cười ngay lập tức: "Đi đâu thế? Đi làm gì?"
Trịnh Ngọc Thành không thèm để ý. Bởi vì Hoắc Mỹ Khiết luôn hào hứng khi nghe những việc này - Trịnh Mậu Huân có thể gặp những khách hàng mà hắn gặp không? Trịnh Mậu Huân có tham gia vào các dự án mà hắn theo đuổi không? Cũng chỉ có tầm nhìn đến thế thôi, nói mười câu thì có tám câu là buồn cười.
Hoắc Mỹ Khiết không nản lòng, quay sang Trịnh Bỉnh Nghĩa, lần này đã nhận được câu trả lời từ chồng. Chuyến đi của Trịnh Ngọc Thành khá quan trọng, hắn đi cùng vài giám đốc điều hành đến Singapore thảo luận về tuyến đường mới. Rõ ràng điều này khiến Hoắc Mỹ Khiết cảm thấy bất an, bằng chứng là khi bà ta cười một cách khó chịu, các nếp nhăn ở khóe miệng trở nên sâu hơn.
Trần Văn Cảng cúi đầu, chăm chú vào phần của mình, gắp một miếng ngỗng quay giòn tan trên đĩa trước mặt.
Đây là sinh nhật lần thứ 21 mà Trịnh Ngọc Thành sắp trải qua.
Ở kiếp trước, Trần Văn Cảng thực ra đã từng đi chúc mừng cùng hắn một lần. Họ lái xe đến một bờ biển xa xôi, một nơi có nhiều rạn san hô sừng sững, thủy triều gầm thét dữ dội. Họ trốn trong lều, nhìn lên bầu trời mờ ảo, như thể đã trốn thoát đến tận cùng trái đất, có thể từ bỏ trách nhiệm của mình. Sau đêm đó, ngày hôm sau vẫn phải trở về cái lưới của thế giới trần tục, không có gì trên thế gian này thay đổi cả.
Nhưng Mục Thanh chợt lên tiếng, gã hỏi Trịnh Ngọc Thành: "Anh đi với cô Hà à?"
Âm thanh không lớn nhưng lại gây ra một cơn sóng gợn trên mặt bàn, có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu suy nghĩ.
Hoắc Mỹ Khiết quay lại hỏi: "Cô Hà nào? Hà Uyển Tâm? Ý cậu là cô ta sẽ đi cùng Ngọc Thành à?"
Trịnh Ngọc Thành trừng mắt nhìn gã: "Cậu nghe ở đâu vậy? Tôi ra ngoài có việc của công ty, không liên quan gì đến cô ta."
"Thì ra là vậy, tôi hiểu lầm rồi." Mục Thanh xin lỗi: "Tôi tình cờ thấy cô ấy đăng trên WeChat Moments, nói rằng cô ấy và một người bạn thân đã hẹn nhau đi nghỉ ở Singapore để mừng sinh nhật... Tôi mới nghĩ cô ấy đang nói về anh. Có vẻ như hai người rất thân thiết."
Hoắc Mỹ Khiết trách Mục Thanh: "Không có bằng chứng, lần sau đừng nói thế nữa. Con gái người ta cũng cần bảo vệ danh tiếng."
Về việc của Hà Uyển Tâm thì Hoắc Mỹ Khiết có quan điểm khá rõ ràng. Bà ta đương nhiên không muốn Trịnh Ngọc Thành lấy vợ sớm, thà để hắn dây dưa mập mờ với Trần Văn Cảng mãi còn hơn. Trịnh Ngọc Thành có một đối tượng kết hôn tốt thì bà ta sẽ gặp bất lợi, hắn mà sinh được cháu đích tôn thì lại càng phiền phức hơn.
"Đi công tác thì đi công tác đàng hoàng." Trịnh Bỉnh Nghĩa gõ nhẹ vào ly nước: "Đừng trộn lẫn chuyện công việc và chuyện cá nhân."
Thái độ thiếu kiên nhẫn của ông là dấu hiệu kết thúc cuộc trò chuyện, người giúp việc nhanh chóng mang lên cho mỗi người một chén canh vịt già măng chua. Canh vịt già có nước dùng đậm đà, chua chua hấp dẫn, nấu canh luôn là sở trường của chị Trương đầu bếp. Mọi người đều cúi đầu húp canh, tư thế khác nhau.
Trịnh Bảo Thu nhìn quanh rồi lên tiếng hỏi: "Ba ơi, nếu anh hai không tổ chức sinh nhật, vậy con có thể đi chơi với bạn không?"
Sắc mặt Trịnh Bỉnh Nghĩa dịu lại đôi chút, ân cần hỏi: "Đi đâu, hẹn với bạn nào? Có qua đêm bên ngoài không?"
"Ở câu lạc bộ du thuyền, anh họ con bao trọn chỗ, mời nhiều bạn bè lắm, chỉ là đi nghỉ bình thường thôi."
"Anh họ nào của con?"
"Còn ai vào đây, Hoắc Niệm Sinh đó ba."
Trịnh Bỉnh Nghĩa không bình luận, dường như có thành kiến với tay công tử ăn chơi này: "Ồ, nó à." Không nói là được hay không.
Hoắc Mỹ Khiết vội tiếp lời: "Niệm Sinh cũng có nhắc đến chuyện này với em, anh đừng lo, chỉ là rủ Mậu Huân với Bảo Thu đi cùng, cũng chỉ mời những người có mối quan hệ thân thiết thôi. Thanh niên làm quen với nhau ấy mà, giống như giao lưu thôi, không có bạn nào bậy bạ."
Trịnh Bỉnh Nghĩa hỏi thêm: "Còn mời những ai nữa?"
Trần Văn Cảng xen vào: "Có thể con cũng đi."
Trịnh Ngọc Thành, mà không chỉ có Trịnh Ngọc Thành, tất cả người trên bàn cùng quay sang nhìn anh. Trịnh Bảo Thu hơi ngạc nhiên, cũng cảm thấy có lỗi. Hoắc Niệm Sinh bảo cô gọi Trần Văn Cảng đi cùng, nhưng cô vốn định giấu nhẹm việc này.
Thấy anh cũng đi, Trịnh Bỉnh Nghĩa cuối cùng cũng gật đầu, nói với con gái: "Là con gái, đi chơi với người quen cũng phải cẩn thận, không thể mất cảnh giác. Không được uống quá nhiều rượu, không được hút thuốc lá của người khác đưa. Văn Cảng, con trông chừng nó đấy."
Trịnh Bảo Thu dạ vâng, nhưng lẩm bẩm thêm: "Không biết ai trông chừng ai."
*
Thật ra thì bây giờ đã là gần cuối tháng. Kỳ nghỉ lễ đang đến gần, cả sinh viên lẫn nô lệ tư bản đều đang lây nhau hội chứng tiền nghỉ lễ. Dù đến trường học hay vào công ty làm việc, Trần Văn Cảng đi đến đâu cũng bị cảm giác tâm tư bồn chồn ập thẳng vào mặt.
Cảm giác bồn chồn lên đến đỉnh điểm vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Trần Văn Cảng đến gõ cửa văn phòng Trịnh Mậu Huân. Trịnh Mậu Huân đang vùi đầu vào đống giấy tờ, tay cầm bút viết viết vẽ vẽ trông cũng rất ra dáng. Mặc dù sinh viên đại học ngày nay thường có xu hướng hăng hái được ba phút rồi bỏ cuộc, nhưng ít nhất thì hăng hái được ba phút coi như là đã tiến bộ rồi.
Trần Văn Cảng nhìn hắn bằng ánh mắt như đã ba năm không gặp, Trịnh Mậu Huân trừng mắt nhìn lại: "Gì đây?"
Trần Văn Cảng mang cho hắn một chiếc bánh sandwich: "Sao sáng nay cậu không ăn sáng?"
"Ồ, anh còn quan tâm đến tôi à." Trịnh Mậu Huân đáp lại.
Gần đây hắn không vui, đã cáu gắt vài ngày liên tục, Trần Văn Cảng quen rồi, không hỏi thêm.
Thế nhưng đến chiều cùng ngày, chỉ sau thời gian Trần Văn Cảng ra cảng, vừa về đến trụ sở chính, vẫn còn ở dưới hầm gửi xe, anh đã thấy nhóm chat của phòng (phiên bản không có sếp) đang bàn tán xôn xao về việc cậu hai và cậu ba lại cãi nhau, ở ngay trong phòng họp số 3. Đây không phải là cảnh tượng mới mẻ trong công ty, nên khi anh lên lầu, chỉ có hai thực tập sinh đang nhìn nhau. Những nhân viên cũ đã quen cả rồi, đang giờ uống trà, họ đều tụ tập bên ngoài, vừa ăn bánh sandwich vừa chờ đến giờ nghỉ.
Trần Văn Cảng đặt cặp xuống, thản nhiên hỏi: "Lần này có chuyện gì vậy?"
Một đồng nghiệp liếc nhìn vào bên trong: "Hầy, rớt tàu nhưng chọn trúng tổng giám đốc Hạng, không hài lòng đấy."
Thực tập sinh phụ trách hành chính mới vào đây được hai ngày, không hiểu nhiều thuật ngữ: "Rớt tàu nghĩa là gì?"
Trần Văn Cảng tốt bụng giải thích cho cậu ta là đang nói đến container, thường dùng để chỉ các thùng chở hàng lớn. Thông thường khi khách hàng đặt tàu, luôn có lý do này hay lý do khác khiến hàng hóa bị chậm trễ không kịp lên tàu, để đảm bảo chất đầy hàng trên một con tàu, công ty vận chuyển luôn công khai số khoang chứa hàng trống nhiều hơn tình hình thực tế. Nhưng nếu cuối cùng không có khách hàng nào hủy chuyến, vậy tức là không đủ chỗ chứa hàng, sẽ có ai đó "may mắn" bị đá ra. Về cơ bản, công ty vận chuyển không quyết định cho rớt container nào dựa trên nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước, mà chỉ dựa trên ai thân ai sơ, thích cho ai rớt thì đá người đó. Nói trắng ra là sẽ đá những khách hàng không quan trọng. Ai mà giá cước thấp, khối lượng hàng hóa nhỏ, quan hệ không thân thiết thì phải biết điều chờ chuyến đi tiếp theo.
Nghe vậy, thực tập sinh lắp bắp hỏi: "Khách hàng không làm gì sai cả mà?"
Đồng nghiệp xòe tay: "Vì chúng ta là công ty vận chuyển, chúng ta có quyền, mọi công ty vận chuyển đều khốn nạn như thế đó, nếu không đủ lượng hàng mỗi chuyến thì ai sẽ bù tiền cho chúng ta? Trên vận đơn của chúng ta còn có cả tuyên bố miễn trừ trách nhiệm, đây là quy tắc của ngành, nếu không đồng ý thì đừng vận chuyển bằng đường biển."
Đây quả thực là một việc rất phổ biến. Nhưng hôm nay Trịnh Ngọc Thành lại nhận được điện thoại của anh rể Hạng Hào.
Sau khi Trịnh Đông Tình lấy chồng, chồng cô là Hạng Hào tay trắng khởi nghiệp, kinh doanh công ty giao nhận vận tải. Đại lý giao nhận kiếm ăn dựa vào khách hàng và thái độ của các công ty vận chuyển đường biển, Hạng Hào có nhà vợ làm chỗ dựa, có mối quan hệ nào bền chặt hơn thế nữa, từ trước đến giờ vẫn luôn suôn sẻ. Tuy nhiên, lần này Hạng Hào hỏi Trịnh Ngọc Thành, vì sao khách hàng của mình có lô hàng nông sản nhập khẩu từ Hoa Kỳ, đã khai báo hải quan nhưng lại bị đuổi khỏi tàu mặc dù rõ ràng là đã ở trên tàu.
Trịnh Ngọc Thành bèn đi hỏi chi tiết.
Kết quả chứng minh đúng là hàng của Hạng Hào bị rớt do công ty thép Norfield của Mỹ có lô thép cần vận chuyển gấp từ bờ biển phía Tây về nước, đã đặt chỗ với Trịnh Thị. Lô thép được thêm vào ngay phút cuối này đã chiếm phần lớn không gian chứa hàng, sẵn đó đẩy lô hàng nông sản kia ra. Mà công ty thép Norfield là mối liên hệ mà Hoắc Mỹ Khiết có được từ nhà mẹ đẻ, là con đường mà bà ta mở ra cho con trai mình.
Thế là có khung cảnh mọi người đang hóng hớt bên ngoài phòng họp.
Một lúc sau, hai anh em lần lượt đi ra khỏi phòng họp với vẻ mặt u ám, những người xem vội vàng cúi đầu làm việc.
Trần Văn Cảng đợi một lát rồi đến văn phòng của Trịnh Mậu Huân xem sao, miệng vẫn cười hỏi: "Sao rồi, ai là người thắng?"
Theo thông lệ quốc tế, vẫn phải có người đóng vai trò là hòa giải. Dù Trần Văn Cảng không đi, thì cũng sẽ có đồng nghiệp lần lượt đến thăm hỏi.
Trịnh Mậu Huân cằn nhằn với anh: "Anh cũng thấy rồi đó, Trịnh Ngọc Thành có quá đáng không hả? Cái công ty nhỏ của họ Hạng đó, trước giờ chiếm bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Trịnh rồi, giờ lại coi là hiển nhiên? Đá ra một lần thì đã sao nào? Norfield là một công ty thép khổng lồ, bây giờ là cơ hội để chúng ta lôi kéo khách hàng lớn này. Trịnh Ngọc Thành hay thật, vì giúp đỡ người thân mà thậm chí bỏ qua lợi ích của công ty mình?"
"Đừng cứ họ Hạng đó họ Hạng đó, anh rể của cậu đấy." Trần Văn Cảng cười bảo: "Nói chuyện với khách hàng không chỉ là việc của cậu, có bộ phận tiếp thị và bán hàng chịu trách nhiệm, có tổng giám đốc đưa ra quyết định cuối cùng, lên trên cùng còn có ba cậu chống đỡ, cậu tức giận như vậy làm gì?"
"Tôi không có giận." Trịnh Mậu Huân cứng ngắc nói: "Đừng nói là anh định thay mặt Trịnh Ngọc Thành phê phán tôi đấy?"
"Sao tôi lại không giúp cậu nhỉ?" Trần Văn Cảng nói đùa: "Tôi chỉ muốn hỏi xem ai đã thắng thôi."
Nụ cười vui vẻ của anh nhẹ nhàng pha lẫn một chút trêu đùa, nhưng không hề ác ý.
Trịnh Mậu Huân nhìn vào ánh mắt của anh, cơn giận liền bị đẩy ngược vào lòng. Hắn đột nhiên nằm vật xuống bàn, vùi mặt vào dưới cánh tay.
"Đừng nghĩ nhiều." Trần Văn Cảng khuyên hắn: "Ngày mai cậu có đi câu lạc bộ du thuyền với chúng tôi không?"
"Không. Tôi muốn đi xem đua xe công thức với bạn."
"Được rồi, giữ an toàn đấy. Còn nữa, chúc một kỳ nghỉ vui vẻ."
"...Anh cũng vậy."
Trần Văn Cảng để tập tài liệu trên tay xuống bàn rồi bỏ đi, là tài liệu của đồng nghiệp bên ngoài muốn đưa cho Trịnh Mậu Huân.
Sau khi anh đi, Trịnh Mậu Huân vươn người cầm lấy, lật qua lật lại hai lần, khi nhìn thấy nội dung thì mất hứng, chán nản ném lại lên bàn.
Lúc này, Trịnh Mậu Huân bắt đầu nhớ lại cách Trịnh Bảo Thu ở cùng Trần Văn Cảng bình thường là như thế nào. Cô bé là áo khoác bông nhỏ bé của gia đình, nói chuyện lúc nào cũng ngọt ngào nũng nịu, anh Văn Cảng em muốn cái này, anh Văn Cảng em muốn cái đó, yêu cầu cái gì cũng có thể nhận được đúng ý. Vấn đề là hắn không thể làm được như vậy, Trịnh Mậu Huân thấy nó sến súa.
Vừa rồi trong lúc nóng nảy nhất thời, trong lòng lại bực bội suốt một thời gian qua, suýt nữa thì hắn đã hét vào mặt Trịnh Ngọc Thành cho hả giận: Anh có biết tại sao Trần Văn Cảng lại ra đi không? Tất cả là nhờ anh đó! Người ta không muốn thấy mặt anh nữa, anh không xứng với người ta!
---
Tác giả nhắn gửi:
Một thằng nhóc bướng bỉnh không biết nói chuyện đàng hoàng, ngốc chưa nào?