Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 30

Trịnh Ngọc Thành đang đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm.

Trần Văn Cảng bước mạnh hơn, cố tạo ra âm thanh: "Anh và Trịnh Mậu Huân không sao chứ?"

So với em trai, Trịnh Ngọc Thành tỏ ra bình tĩnh hơn: "Anh không cố ý gây sự với nó. Việc liên quan đến khách hàng, tất nhiên anh biết bên nào quan trọng hơn. Cái anh muốn dạy lại là thái độ của Trịnh Mậu Huân. Thứ nhất, Norfield đã có một công ty vận chuyển cố định, lần này chỉ là đặt chỗ tạm thời, chưa chắc đã ký hợp đồng dài hạn với chúng ta, quyết định mọi việc như đinh đóng cột trước không phải là thói quen tốt. Thứ hai, nó không thể đối xử với chị cả và anh rể mình theo cách này. Ngay cả khi ba ở đây, ba cũng sẽ không im lặng rồi làm con gái và con rể phải xấu hổ."

Trần Văn Cảng khép cửa lại: "Cũng chưa chắc."

Trịnh Ngọc Thành cau mày: "Em nói sao?"

Trần Văn Cảng nói: "Anh rể đúng là rất tốt với chị cả, nhưng suốt vài năm qua bất kể là anh ấy mở công ty hay đầu tư, thành thật mà nói là làm đâu lỗ đó. Lần trước chị cả cần mua một bộ đầm dạ hội mà còn không có đủ tiền. Có lẽ cha nuôi muốn cảnh báo anh ấy trước, tránh cho sau này làm ơn mắc oán."

Trịnh Ngọc Thành cười khổ sở: "Cứ cho là vậy, chẳng lẽ anh không biết anh rể không có năng khiếu kinh doanh? Nhưng chị cả đã cưới với anh ấy nhiều năm rồi, anh có thể làm gì đây. Nếu muốn dạy bảo anh ấy thì còn nhiều cách khác, không cần phải làm anh ấy thiệt hại kinh tế."

Trần Văn Cảng dò hỏi: "Tình hình tài chính của công ty anh ấy cùng đường bí lối đến vậy à?"

Trịnh Ngọc Thành đưa cho anh xem lịch sử cuộc gọi: "Nói thật, lúc anh rể gọi cho anh là đã mếu máo rồi. Thật ra là tiền của anh ấy sắp cạn kiệt, đang trông cậy vào một hai khách hàng lớn này để tồn tại. Anh ấy không dám nói cho ba biết, nên em đừng nói với ba chuyện này."

Trần Văn Cảng không tiện xen vào vấn đề này, tất nhiên, anh cũng không rảnh đến độ đi mách lẻo. Anh hỏi thêm một câu chỉ vì Trịnh Đông Tình là chị cả, trước đây cũng đối xử tốt với anh. Về mặt tình cảm cá nhân, Trần Văn Cảng không hy vọng cuộc sống hôn nhân của cô trở nên tồi tệ, nhưng ngặt nỗi ông anh rể này làm chồng thì cái gì cũng tốt, chỉ riêng việc gây dựng sự nghiệp là không nên cơm cháo gì, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Quay đầu lại, anh thấy Trịnh Ngọc Thành đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu. Trần Văn Cảng thoát khỏi dòng suy nghĩ: "Có chuyện gì vậy? Còn vấn đề nào nữa không?"

Trịnh Ngọc Thành nói: "Anh chỉ tự hỏi liệu có một ngày nào đó mà em không còn đứng bên cạnh anh nữa không."

Trần Văn Cảng nhướng mày, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống làm khuôn mặt anh tái nhợt và hơi xanh xao.

Trịnh Ngọc Thành nhất thời cảm thấy sợ hãi trước vẻ mặt của anh, nhưng không thể đọc được anh đang nghĩ gì. Hắn muốn tìm lại hình bóng của thiếu niên non nớt đã cùng mình lớn lên trong anh, nhưng không thể tìm thấy, lòng vô cùng chán nản.

Trịnh Ngọc Thành có lẽ không có cơ hội biết rằng ở kiếp trước quả thật đã có một Trần Văn Cảng mãi mãi sát cánh bên mình, nhưng cũng đã biến mất vĩnh viễn rồi. Khi Trịnh Ngọc Thành cần, anh đều có mặt, khi công ty gặp khó khăn, cần người đứng ra gánh vác, anh cũng đã đóng góp chút giá trị thặng dư cuối cùng của mình.

Đến khi một mình bước ra trước tòa, Trần Văn Cảng cuối cùng đã ý thức được một điều.

Chính Trịnh Ngọc Thành đã không đứng về phía anh trước.

Trần Văn Cảng bỗng cười nói: "Không còn là trẻ con nữa rồi, còn phải phân biệt đứng bên này hay bên kia làm gì. Trưởng thành hơn đi."

Trịnh Ngọc Thành quay đầu đi, chiếc vali 22 inch dựng thẳng bên mép bàn. Lát nữa sau khi tan làm, hắn sẽ phải lên đường ngay, đến sân bay cùng hai phó tổng của công ty và nhóm kinh doanh. Sau 12 giờ đêm nay, chắc hắn đang ở trên chuyến bay đêm.

Trần Văn Cảng chúc hắn có chuyến đi bình an trước khi ra ngoài.

Trịnh Ngọc Thành không nhắc nhở, nhưng rồi vẫn nghe thấy anh nói một câu "Chúc mừng sinh nhật".

*

Đây là một sinh nhật vô cùng tồi tệ đối với Trịnh Ngọc Thành.

Khoan nói đến chuyến bay bị hoãn nhiều giờ ở sân bay, sau khi lên máy bay, dù đang ngồi hạng thương gia, hắn vẫn không thể hoàn toàn tránh được bị tiếng trẻ con khóc lóc và nhiễu loạn không khí hành hạ. Khi nhập cảnh vào Singapore, nhận phòng khách sạn, tất cả các thành viên trong đoàn đều buồn ngủ không thể mở mắt lên nổi nữa.

Hắn cố gắng báo cáo lịch trình của mình với Trịnh Bỉnh Nghĩa, Trịnh Bỉnh Nghĩa bảo hắn phải cố gắng nhìn nhiều, học nhiều.

Em gái Trịnh Bảo Thu thì có nhớ đến việc gọi điện chúc mừng sinh nhật hắn. Trần Văn Cảng đứng cạnh cô, bình thản nói vài lời xã giao.

Trịnh Bảo Thu rất nhạy bén nhận ra vấn đề: "Hai anh cãi nhau à?"

Cả hai đều không hẹn mà cùng phủ nhận.

Trịnh Ngọc Thành nhìn cảnh nền phía sau họ qua ống kính, bãi biển cát mịn trắng tinh, xa xa là biển và bầu trời trong xanh, vài cánh buồm trắng đang trôi. Hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không can thiệp vào tự do của Trần Văn Cảng. Biết Trần Văn Cảng nhận lời mời của Hoắc Niệm Sinh, hắn thậm chí không hỏi một tiếng nào, nhưng như vậy cũng không ngăn được nỗi căm ghét đố kỵ gặm nhấm trái tim hắn.

Lúc này, Trịnh Ngọc Thành thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận vì cái cách hào phóng giả tạo của mình. Hắn cúp máy, ném điện thoại lên giường, mệt mỏi cùng cực nhưng không ngủ được.

Dưới tán dù, Trịnh Bảo Thu dựa lưng vào ghế dài: "Không hiểu nổi các anh."

Trần Văn Cảng mỉm cười, không cãi lại, đưa cho cô một ly nước cam tươi.

Nhóm người đi nghỉ thì khá vui vẻ, có người chơi bóng chuyền và lái xe địa hình trên bãi biển, nơi nơi đều là bikini và tiếng cười đùa.

Hội Du thuyền là một câu lạc bộ cao cấp tại Kim Thành, không chỉ cung cấp dịch vụ neo đậu và bảo dưỡng du thuyền mà còn có nhà hàng cao cấp, spa, hồ bơi, phòng gym, sân golf, thậm chí cả dịch vụ leo núi và đua ngựa, có thể nói là một điểm nghỉ dưỡng tuyệt vời.

Vì vậy Trịnh Bảo Thu và Trần Văn Cảng đã đến đây từ sáng sớm, ra bãi biển nghịch nước khi ánh nắng mặt trời chưa quá gay gắt.

Tuy là Hoắc Niệm Sinh bao hết cả câu lạc bộ, nhưng y cũng chưa chắc đã quen hết những người đến chơi, toàn là bạn bè rủ rê bạn bè đến chơi cùng, nếu không lại thành ra người thì ít mà không gian quá lớn, tiêu điều vắng vẻ chẳng có gì để chơi. Nghe nói Du Sơn Đinh còn mời cả ban nhạc và người mẫu, buổi chiều mới đến.

Trịnh Bảo Thu chun mũi, nói nhỏ với Trần Văn Cảng: "Anh biết không, thật ra Mục Thanh cũng đến."

Trần Văn Cảng không quan tâm: "Thật sao? Không thấy nhắc đến chuyện đi cùng chúng ta."

Trịnh Bảo Thu nói: "Vậy thì càng tốt, em không muốn anh ta lên xe thể thao của em đâu. Anh ta nói một người bạn khác mời đi."

Trịnh Bảo Thu thoa một lớp kem chống nắng dày, cầm ván lướt sóng lao thẳng xuống biển, Trần Văn Cảng đứng dưới tán dù nhìn cô. Anh gác kính râm l*n đ*nh đầu, nhìn xung quanh. Hoắc Niệm Sinh mãi vẫn không xuất hiện trên bãi biển.

Đến trưa, tia cực tím bắt đầu mạnh hơn, Trịnh Bảo Thu không muốn ở ngoài trời nữa, bàn với Trần Văn Cảng ra nhà hàng ăn trưa. Hai người đi đến phòng thay đồ riêng để tắm.

Trần Văn Cảng gột sạch mùi tanh mặn của gió biển, mặc quần áo vào, vừa đi ra ngoài vừa lau tóc. Khăn lông che mất tầm nhìn của anh, có ai đó đang bước thẳng về phía anh, anh không để ý, người kia cũng không tránh mà còn tiến lại gần hơn.

Trần Văn Cảng đụng phải người đó, vô thức xin lỗi: "Ngại quá..."

Người kia đưa tay ra ôm lấy thắt lưng anh.

Giọng nói của Hoắc Niệm Sinh khàn khàn, xen lẫn tiếng cười: "Bé ngoan, có nhớ tôi không nào?"

Nghe rõ giọng của y, Trần Văn Cảng không chút do dự ôm chặt lấy, chút nhiệt tình bộc phát đó khiến Hoắc Niệm Sinh cũng phải giật mình.

Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, Trần Văn Cảng hùa theo, ngẩng mặt lên cho y hôn vào trán mình. Hoắc Niệm Sinh một tay giữ chặt anh, tay kia nhẹ nhàng v**t v* mái tóc vẫn còn ướt.

Một lúc sau, Trần Văn Cảng mới thăm dò dùng môi cọ lên má và mũi y, như một con thú nhỏ. Hơi thở ấm áp phả vào cổ, không rõ chỉ là một cái chạm nhẹ thân mật, hay một nụ hôn nhẹ nhàng.

Hoắc Niệm Sinh khẽ đùa: "Tân hôn chẳng bằng một thoáng biệt ly à?"

Trần Văn Cảng đáp: "Không phải."

Không phải một thoáng biệt ly, càng không phải là tân hôn.

Nếu anh là cánh chim bị trói buộc, thì Hoắc Niệm Sinh chính là khu rừng quê hương của anh.

Hoắc Niệm Sinh đẩy anh vào sát tủ đồ, hai người ôm nhau một lúc như thế. Hơi thở quen thuộc vương vấn trong một khoảng không gian chật hẹp.

Nơi này không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào nhìn thấy họ. Hoắc Niệm Sinh quay lưng ra cửa, giấu Trần Văn Cảng vào lòng. Trần Văn Cảng lại bất chấp, anh kề cằm bên cổ Hoắc Niệm Sinh, dán sát lấy y từ thân thể đến trái tim.

Hoắc Niệm Sinh khẽ cười: "Ở đây tôi có một phòng dài hạn, 707." Y nói với Trần Văn Cảng: "Nếu cậu muốn đến, có thể yêu cầu lễ tân đưa thẻ phòng."

Lời hứa hẹn ngầm giữa người lớn với nhau chẳng cần nói toạc ra, nếu đã là anh tình tôi nguyện... Tim Trần Văn Cảng đập loạn xạ.

Hoắc Niệm Sinh buông tay ra, vỗ nhẹ lưng anh: "Lát nữa ăn cùng nhau chứ?"

Trần Văn Cảng cười đáp: "Không thể bỏ mặc Bảo Thu, tôi đi tìm con bé trước."

"Đúng lúc, tôi cũng có bạn ở đây. Bốn người chúng ta cùng ăn."

Trần Văn Cảng đợi ở cửa phòng thay đồ nữ, mất một lúc Trịnh Bảo Thu mới tắm xong đi ra.

Khi gặp lại nhau, bạn của Hoắc Niệm Sinh đang đứng cạnh y, đó là một người phụ nữ xinh đẹp có thần thái mạnh mẽ, khoảng 27 hoặc 28 tuổi. Cô nheo mắt đánh giá Trần Văn Cảng một phen, rồi ưu tiên con gái, đưa tay cho Bảo Thu trước: "Xin chào, chị tên Lý Hồng Quỳnh."

Trịnh Bảo Thu bắt tay cô, mắt cong cong: "Chị Hồng Quỳnh, em có nghe nói đến chị, ba em khen chị là một doanh nhân giỏi."

Lý Hồng Quỳnh cười nói: "Quá khen, chắc là bác nói trái lương tâm rồi, em không nên coi là thật đâu."

Trịnh Bảo Thu tâng bốc: "Là thật mà, ba còn lấy chị ra truyền cảm hứng cho anh trai em, nên em nghe tên chị như sấm bên tai đấy."

Lý Hồng Quỳnh quen thân với Hoắc Niệm Sinh, Trịnh Bảo Thu nhỏ tuổi hơn, bình thường cũng không chơi chung nhóm với cô. Nhưng bảo đã nghe về cô cũng là thật, khâm phục cô cũng không phải nói dối. Bốn nhà Trịnh, Hoắc, Lý, Hà đứng đầu ngành vận tải biển, con gái của nhà họ Lý nổi tiếng là người tài không kém đàn ông.

Trần Văn Cảng cũng bắt tay với cô rồi tự giới thiệu, nhưng Lý Hồng Quỳnh lại nhìn anh đầy ẩn ý. Thái độ đánh giá càng trở nên rõ ràng hơn.

Trần Văn Cảng không biết cô nghe nói đến anh ở đâu, nhưng thật ra anh có biết Lý Hồng Quỳnh.

Ở kiếp trước, cô là vị quý nữ được đồn đoán là có khả năng lớn nhất trở thành đối tượng hôn nhân thương mại của Hoắc Niệm Sinh.

Mặc dù Trần Trần Văn Cảng không bao giờ ra khỏi nhà, nhưng anh vẫn đọc được tin đồn tình ái của hai người trên các tạp chí lá cải. Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, thậm chí còn có một thời gian các phóng viên đồn đoán rằng hai người sắp kết hôn đến nơi rồi, nói có sách mách có chứng cứ như là thời gian và địa điểm tổ chức tiệc đính hôn đã được quyết định rồi vậy. Nếu một ngày nào đó Hoắc Niệm Sinh đột nhiên lên truyền hình thông báo kết hôn, Trần Văn Cảng cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Khi lật giở những tạp chí đó, anh thấy khó mà diễn tả được cảm xúc bên trong mình. Ít nhiều gì anh cũng hơi coi thường bản thân mình, giống như một dây tơ hồng chỉ có thể bám vào Hoắc Niệm Sinh mà sống. Cho dù Hoắc Niệm Sinh có muốn kết hôn, anh cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục ẩn mình trong bóng tối chẳng dám gặp ai. Trong thâm tâm, thật ra Trần Văn Cảng đã quyết định ra đi, anh không muốn và không đủ khả năng để chịu đựng thêm một Hà Uyển Tâm khác.

Nhưng cuối cùng hai người họ cũng không đến với nhau. Lý Hồng Quỳnh tiếp tục cuộc sống làm CEO của cô, còn Hoắc Niệm Sinh tiếp tục làm tay chơi của y. Trên thực tế không thể nói rằng họ không xứng đôi, hôn nhân thương mại vốn dựa trên lợi ích hơn là tình cảm, các đôi vợ chồng quyền quý đồng sàng dị mộng, ai sống phần người nấy cũng chẳng thiếu. Chỉ có thể nói rằng hai người này không muốn sống theo cách đó.

Về phần lý do, đám thợ săn ảnh cũng bịa ra rất nhiều bí mật đen tối, thậm chí có các phiên bản đau buồn triền miên và yêu quá hóa hận.

Trần Văn Cảng còn thấy cả phiên bản mình bị kéo vào, nói rằng công tử Hoắc chỉ ưu ái một người tình bí mật duy nhất, điều mà cô Lý không bao giờ chấp nhận, đây chính là lý do thực sự. Công tử Hoắc thề quyết không rời xa người tình bí mật của mình bất chấp ngoại hình xấu xí, vậy nhất định là thật lòng rung động; cô Lý không thể chịu đựng, có khi lại là thật sự phải lòng y rồi. Cuối cùng có duyên không phận, tóm lại, có rất nhiều câu chuyện hoang đường.

Bốn người dùng bữa trưa tại nhà hàng biển được trang trí giống như một bể cá.

Sau bữa cơm, Trịnh Bảo Thu vào nhà vệ sinh, Hoắc Niệm Sinh ra ngoài nghe điện thoại, Trần Văn Cảng và Lý Hồng Quỳnh đứng trước cửa nhà hàng.

Lý Hồng Quỳnh co ngón tay gõ nhẹ vào bể kính lớn, nhìn những con sứa bơi lội bên trong rồi hỏi: "Chiều nay các cậu định làm gì?"

Trần Văn Cảng cũng gọi "chị Hồng Quỳnh" giống như Trịnh Bảo Thu, trả lời là chưa có kế hoạch.

"June - cậu gọi tôi bằng tên tiếng Anh đi. Một cô bé gọi tôi là chị thì ngọt ngào dễ thương, nhưng con trai mà gọi tôi như vậy thì thật kỳ lạ. Tôi không thích."

Trần Văn Cảng mỉm cười dịu dàng, tỏ ý xin lỗi. Lúc này Trịnh Bảo Thu đẩy cửa ra, cũng hỏi: "Em đến rồi! Chúng ta đi đâu đây?"

"Bình thường em có vận động nhiều không?" Lý Hồng Quỳnh suy nghĩ một lát: "Có muốn đi leo núi với chị và Lão Hoắc không."

"Trời nắng quá, em không muốn bị phơi thành cục than đâu." Trịnh Bảo Thu đáp: "Vậy em với anh Văn Cảng chơi quần vợt đi."

"Mọi người đang nói gì thế? Muốn đi chơi cái gì?" Hoắc Niệm Sinh cũng tới, mọi người đều có mặt.

"Coi như là vậy." Lý Hồng Quỳnh nhìn y: "Anh muốn đi cùng bọn họ hay là chúng ta lên núi theo kế hoạch ban đầu?"

"Tôi kính già yêu trẻ." Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Ai nhỏ nhất thì được quyền quyết định, Bảo Thu quyết định thế nào, tôi cũng sẽ theo."

Bình Luận (0)
Comment