Dường như Hoắc Niệm Sinh đã hỏi câu hỏi này nhiều lần.
Tối qua Trần Văn Cảng đã trả lời một lần, nhưng y lại không thể cho được.
Trần Văn Cảng im lặng, Hoắc Niệm Sinh nhân lúc này rút tay ra khỏi tay anh.
Lời ngon tiếng ngọt vô số, nhưng câu này lại là sự thật tr*n tr**. Bèo nước gặp nhau, với Hoắc Niệm Sinh thì chẳng là gì cả. Nhưng y không thể nói rõ là thời khắc nào của ngày hôm qua, mình quyết định lùi bước. Nước đến chân rồi vẫn không nhảy, y luôn cảm thấy có những việc một khi đã làm rồi thì thật sự không còn quay lại được nữa.
Khi thả con mồi ra, cảm xúc của y vẫn phức tạp, chẳng rõ là tiếc thương hay thất bại chiếm phần nhiều. Như một người nhìn thấy một đóa hoa nở rộ trên cành, muốn hái mang về nhà, nhưng lại không nỡ cắt phần cuống, sợ hoa sẽ héo.
Hoắc Niệm Sinh nói tiếp: "Điều em muốn là quan tâm và yêu thương, chỉ là tình cờ tìm đến tôi mà thôi."
Trần Văn Cảng lại nắm lấy tay y: "Được rồi, đừng nói nữa, em suy nghĩ rõ ràng rồi."
Hoắc Niệm Sinh nheo mắt nhìn anh. Trần Văn Cảng đang mặc chiếc áo sơ mi sọc xám, tay áo xắn hờ lên. Anh cử động, tay áo tụt ngay xuống, che mất cổ tay. Nhưng Trần Văn Cảng không quan tâm, anh lần lượt cởi từng cúc áo trước mặt Hoắc Niệm Sinh. Áo sơ mi cởi được một nửa, anh nắm lấy tay Hoắc Niệm Sinh, đặt lên ngực mình.
Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt tối đi, trái cổ trượt lên xuống, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh.
Trần Văn Cảng tỏ ra bình tĩnh, ngón tay vẫn hơi run, nhưng không hẳn là vì sợ mà là do kích động gây ra co giật. Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực dường như cũng rung lên theo. Họ gần nhau đến thế, hơi thở của Hoắc Niệm Sinh khiến anh ngột ngạt nhưng cũng đang xoa dịu anh.
Trần Văn Cảng cảm thấy mệt mỏi, bỗng nhiên không còn hiểu thật ra mình đang so đo về cái gì nữa. Lo lắng rằng một ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ, lo lắng rằng tấm lòng của mình sẽ bị phản bội, anh đã sống hai kiếp người mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.
Anh xốc lại tinh thần: "Em cũng có thể hỏi anh câu hỏi này, anh muốn gì, một người tình à? Cũng được thôi."
Đường nét khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh sắc lạnh như lưỡi dao, vẻ thờ ơ pha lẫn chút nham hiểm. Ánh mắt y sắc bén, dán chặt vào Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng bám lên ngực y đòi hôn: "Không xung đột với điều em muốn. Em chỉ muốn chính bản thân anh."
Hoắc Niệm Sinh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi lật lọng bất nhất trong cuộc đời mình đều sẽ dành hết cho một người. Y bắt chéo hai tay Trần Văn Cảng ra sau lưng, cuối cùng cũng bất chấp tất cả, ấn anh xuống sô pha.
Mảnh giấy gói bị xé rách bị ném trên thảm.
Nhưng thành thật mà nói, lần thân mật đầu tiên không được như mong đợi. Hoắc Niệm Sinh thật sự không biết ai mới là người phải hối hận. Ít nhất thì Trần Văn Cảng cũng đã đánh giá quá cao bản thân mình, anh không thể thả lỏng cũng không thể phóng túng, thay vì là ân ái hoan lạc, thì lại co quắp khiến Hoắc Niệm Sinh nhiều lần có cảm giác mình đang phạm tội.
Khi thân thể không còn khoảng cách, dường như có một khoảnh khắc nào đó, y đã chạm đến khoảng trống sâu thẳm trong tim Trần Văn Cảng. Thế nhưng chỉ là bừng tỉnh thoáng qua, chẳng mấy chốc đã trở thành một tia sáng mờ nhạt khó lòng phân biệt giữa biển d*c v*ng.
Trần Văn Cảng thở hổn hển rất khẽ, Hoắc Niệm Sinh không biết lời anh nói là thật hay giả. Y thậm chí không muốn tìm hiểu xem có phải Trần Văn Cảng đang vội dùng y để thay thế ai đó hay không.
Cuối cùng tất cả vẫn kết thúc.
Hoắc Niệm Sinh cười buồn, y không ngờ rằng mình sẽ gặp phải một thất bại cay đắng như vậy ở đây.
Sau khi vệ sinh đơn giản, y ôm Trần Văn Cảng vào lòng, vỗ về anh, cảm giác dưới tay ấm nóng, làn da săn chắc mịn màng. Trần Văn Cảng vùi đầu vào hõm cổ y, hơi thở nóng hổi phả ra như đang thiêu đốt. Hoắc Niệm Sinh sờ trán anh, may là không bị sốt.
Bầu trời dần tối lại, những vì sao lấp lánh trên không trung. Rồi bất giác chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau.
*
Thế nhưng khi Hoắc Niệm Sinh tỉnh dậy, căn phòng đã trống rỗng chẳng còn ai. Y đứng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, nhưng đống hành lý vốn thuộc về Trần Văn Cảng đã không còn nữa, như thể mọi chuyện chỉ là một giấc mơ nực cười.
May mắn là y lập tức nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, nói rằng ở nhà có chuyện gấp phải về ngay, nên mới không từ mà biệt.
Hoắc Niệm Sinh gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng Trần Văn Cảng mới yên tâm, chứng tỏ quả thực là việc đột xuất, Trịnh Bảo Thu cũng bị gọi về. Thực ra, hai người chỉ vừa đi được một tiếng, Trịnh Bảo Thu lái xe, đang kẹt xe giữa đường. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Trần Văn Cảng rất bình thường cũng rất điềm tĩnh. Thật sự chỉ là thái độ xem nhau như bạn tình, quấn quýt trên giường, tỉnh táo dưới giường.
Hoắc Niệm Sinh bất lực bóp trán mình, cảm thấy mình sắp bị anh ép thành trò cười rồi.
Sau khi dặn dò đi đường cẩn thận, cúp máy, y nhặt cuốn sách mà Trần Văn Cảng đã úp ngược trên sô pha. Lật lại phần trước, đó là chương Vượt biển.
Hoắc Niệm Sinh tiện tay nhét mẩu giấy mà Trần Văn Cảng để lại vào trong sách, để nó nằm giữa hai trang như dấu trang, rồi ném cuốn sách trở lại trên sô pha. Vừa ngồi xuống, đột nhiên muốn xem Trần Văn Cảng đang đọc gì, y lại mở sách ra, nhìn thấy phần nội dung:
"Có người lặng lẽ đặt vào tay tôi một đoá hoa tình ái.
"Có người đã đánh cắp trái tim tôi, và ném nó tận cuối trời.
"Tôi không biết, tôi đã gặp người ấy rồi chăng,
"Hay vẫn còn đi tìm người ấy mãi;
"Cũng không biết đó là một niềm vui tột độ,
"Hay một nỗi đau thương tê tái."
Khóe môi Hoắc Niệm Sinh vô thức cong lên, hình ảnh Trần Văn Cảng dựa vào sô pha đọc sách hiện ra trước mắt. Rồi hình ảnh này lại nhòe đi, chồng chéo lên những thứ khác, đột nhiên hiện ra như một mê cung. Trần Văn Cảng trước mắt y không còn dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp nữa, thật ra là thế nào, Hoắc Niệm Sinh cũng không nhìn rõ được.
*
Cúp máy rồi, Trần Văn Cảng đang định khóa màn hình thì điện thoại đột nhiên rung lên lần nữa, một email được gửi đến. Không hiển thị người gửi, anh nhanh chóng cuộn xuống để xem ảnh đính kèm, rồi tắt màn hình ngay lập tức.
Bên tai là tiếng Trịnh Bảo Thu than phiền: "Ngày lễ còn chưa hết, sao trên đường có nhiều xe để mà kẹt thế?"
Trần Văn Cảng quay đầu lại an ủi: "Đừng lo lắng, an toàn là trên hết, mẹ em vẫn ổn. Có muốn đổi cho anh lái không?"
"Thôi bỏ đi, đang ngay giữa đường, không tiện đâu."
"Em có báo cho Mục Thanh không?"
"Ồ, không cần thiết. Anh chưa biết đâu nhỉ, nghe nói điện thoại của anh ta bị hỏng, hôm qua đã tự đi về rồi."
Họ thậm chí không về nhà họ Trịnh mà đi thẳng đến bệnh viện tư. Trịnh Bảo Thu chạy một mạch vào phòng bệnh.
Căn phòng mà bà Trịnh ở không kém gì một phòng khách sạn sang trọng. Hoắc Mỹ Khiết ngồi trên giường, nở nụ cười tươi tắn, được con gái ôm chặt: "Mẹ ơi!"
Sáng nay bà đột nhiên cảm thấy chóng mặt khi đang tắm, được đỡ ra ngoài nằm, rồi lại phát hiện bị chảy máu, vậy là phải đưa đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra là... bà Trịnh lại mang thai. Vì vậy, mặc dù sự việc xảy ra đột ngột, nhưng không phải là tin xấu, mà là niềm vui khi có thêm con.
Trịnh Bảo Thu hỏi bác sĩ: "Mẹ tôi có khỏe không?"
Bác sĩ đáp: "Báo cáo khám sức khỏe hàng năm của mẹ cô cho thấy sức khỏe tốt. Tất nhiên, chắc chắn có một số rủi ro đi kèm, sẽ vất vả hơn những bà mẹ trẻ. Nhưng nếu bà ấy thực sự muốn giữ đứa bé này thì chỉ cần cẩn thận hơn, khám thai định kỳ, hiện tại tạm thời chưa có vấn đề gì cả."
Nhìn biểu cảm của Hoắc Mỹ Khiết là biết bà ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ đứa con này. Bà gọi con gái vào: "Con muốn có em trai hay em gái?"
Trần Văn Cảng hạ mắt, dựa vào tường, lắng nghe cuộc trò chuyện sôi nổi của gia đình bên trong.
Tất nhiên, mang thai ở độ tuổi này có rất nhiều vấn đề, đây là lựa chọn của cha mẹ đứa trẻ.
Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng ở trong phòng bệnh, niềm vui khi có thêm con ở tuổi xế chiều nhuộm lên cả những nếp nhăn trên mặt. Bác Lâm quản gia chuẩn bị rất kỹ, phát bao lì xì cho nhân viên y tế cả trong và ngoài phòng. Khi Trần Văn Cảng và Trịnh Bảo Thu đến chúc mừng, Trịnh Bỉnh Nghĩa vui vẻ bốc cho mỗi người một nắm.
Trịnh Mậu Huân từ quán bar và Mục Thanh từ nhà cũng lần lượt đến thăm.
Người cuối cùng trong nhà họ Trịnh biết tin này chắc là Trịnh Ngọc Thành đang đi công tác.
Có lẽ cũng là lúc Trịnh Ngọc Thành về đến nơi rồi, khi nhận được cuộc gọi của bác Lâm quản gia, chuyến bay của hắn vừa hạ cánh. Nghe nói một tài xế ở nhà đã xin nghỉ phép, còn tài xế kia thì đi bệnh viện đưa đồ, Trịnh Ngọc Thành không làm khó ai, tự bắt taxi từ sân bay về nhà. Nhưng không biết hắn đã đi đâu giữa chừng, chuyến bay hạ cánh vào buổi trưa mà mãi đến tối hắn mới về đến nhà họ Trịnh.
Đến cổng, Trịnh Ngọc Thành do dự hồi lâu. Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt u ám như thể đây là ngày tận thế.
Chỉ có điều không ai để ý đến vẻ mặt như ma quỷ của hắn. Vừa kéo hành lý bước vào nhà chính, hắn đã thấy một cảnh tượng náo nhiệt.
Vì Hoắc Mỹ Khiết là sản phụ lớn tuổi, cần bảo vệ thai nhi, nên nhà bếp đang nấu canh bồi bổ. Mai và những người giúp việc bận rộn dọn dẹp nhà cửa, kiểm tra những ngóc ngách có thể gây hại cho phụ nữ mang thai, thậm chí chú chó cưng Poodle cũng bị nhốt vào chuồng từ sớm. Bác Lâm bận chỉ huy không thể phân thân ra, chỉ coi như Trịnh Ngọc Thành mệt vì đi đường xa, ông đón lấy va li của hắn, bảo hắn về phòng mình nghỉ ngơi.
Trên thực tế, Trịnh Ngọc Thành không còn quan tâm đến việc Hoắc Mỹ Khiết có thai nữa. Hắn ngẩn ngơ xuất thần, gần như bỏ chạy về Kim Thành. Hắn cố gắng ngủ được một giấc, khi xuống cầu thang thì đã gần nửa đêm, gặp Trần Văn Cảng đang nói chuyện điện thoại ở phòng khách nhỏ bằng giọng thì thầm.
Trịnh Ngọc Thành nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh: "Một giáo viên phụ trách một học sinh, phụ huynh không cần phải đi cùng... Khoan hãy lo lắng về học phí, cậu cứ xem liên kết tôi gửi đi đã, điều kiện như của Tiểu Bảo là có thể nộp đơn xin hỗ trợ, cậu biết cách điền mẫu đơn này chứ hả? Nếu không hiểu điều gì thì chụp màn hình gửi cho tôi. Khi đến đó thì nói với họ rằng người giới thiệu họ Mã, Mã Văn, văn trong văn hóa..."
Trần Văn Cảng đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, nói xong thì vô thức dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên hơi nước đọng trên kính. Nét vẽ cuối cùng của vòng tròn đã chấm dứt. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, phản chiếu khuôn mặt trầm tư của anh.
Ở kiếp trước, anh đã bỏ lỡ một vài việc quan trọng, khi anh nghe được thì đã quá muộn. Về Tiểu Bảo em trai của Lư Thần Long, nguyên nhân cái chết của thằng bé hình như là do chạy lung tung ngoài đường, không biết nặng nhẹ gì, dùng đá làm xước chiếc xe mới của một tên nhà giàu đời thứ hai nào đó. Người kia đang uống rượu, trong cơn tức giận đã dùng chai rượu đập vào đầu nó, gây ra xuất huyết dưới màng nhện*. Tình trạng thằng bé ngay lúc đó có vẻ ổn, nhưng đến tối thì đột nhiên hôn mê, phải đưa đến bệnh viện.
* Xuất huyết dưới màng nhện (SAH) là việc chảy máu vào khoang dưới màng nhện - khu vực giữa màng nhện và màng bao quanh não.
Lúc nó nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài 1 triệu mà Trịnh Ngọc Thành bố thí ra, theo lời hàng xóm nói thì gia đình cậu ấm kia cũng cho người đưa tiền đến. Bọn họ cũng nói rõ ràng: "Thằng nhóc này vốn đã thiểu năng rồi, không lo mà canh chừng nó, thả nó ra ngoài gây chuyện, gặp ai mà không phải ăn đòn? Lần này chúng tôi chỉ xui xẻo thôi, bồi thường chút tiền thì cũng đành phải chịu. Không phục thì đi mà kiện, nhiều nhất thì cũng chỉ là tội vô ý gây thương tích."
Trần Văn Cảng dùng lòng bàn tay lau vòng tròn trên kính đi, lông mày vô thức nhíu lại. Thực ra anh đã suy nghĩ về vấn đề này một thời gian rồi. Mãi sau đó rất lâu, anh cũng chỉ nghe người ta kể lại tai nạn đó xảy ra vào ngày tháng năm nào, hoặc là thằng bé gây chuyện ở đâu để bị đánh, vậy nên anh biết quá mơ hồ, không có cách nào để xác minh lại.
Nhưng hối tiếc cũng chẳng kịp nữa, vả lại tránh được tai họa một lần, cũng chưa chắc tránh được lần thứ hai. Thuê một người theo dõi thằng bé cả ngày, hoặc nhốt nó ở nhà đều không phải là giải pháp thực tế. Những đứa trẻ đặc biệt như Tiểu Bảo có thể chậm phát triển về mặt trí tuệ, nhưng cơ thể của chúng vẫn không ngừng lớn lên từng ngày. Chúng sẽ trở nên dư thừa sức lực hơn, sức phá hoại ngày càng mạnh hơn, luôn có đủ khả năng để chạy trốn, rồi sẽ có lúc mà người nhà không thể trông coi được.
Trần Văn Cảng biết rằng đây không chỉ là vấn đề của một cậu ấm nhà giàu, dựa vào kinh nghiệm của mình, anh có thể hình dung được một đứa trẻ như Tiểu Bảo đã từng bị đánh nhiều lần bên ngoài, nhưng nó không thể diễn tả được mà thôi.
Cách duy nhất để giải quyết vấn đề là can thiệp vào chính nó. Sau khi nghe anh thuật lại tình hình, người phụ trách Mã Văn đã hứa sẽ cho anh một suất học tại trường giáo dục đặc biệt mà quỹ đang chuẩn bị xây dựng nhằm hướng đến các viện phúc lợi xã hội. Từ giờ cho đến lúc đó, Mã Văn còn đề xuất thêm một cơ sở can thiệp khác có thể dùng tạm trong thời gian chờ đợi.
Trịnh Ngọc Thành nghe ra được Trần Văn Cảng đang nói chuyện với ai. Cái tên họ Lư rắn chắc đen nhẻm kia đột nhiên hiện ra trong tâm trí hắn. Bình thường thì ít nhiều gì Trịnh Ngọc Thành cũng sẽ ghen tị, nhưng hôm nay hắn không có thời gian để quan tâm. Hắn thậm chí còn định chủ động tránh mặt, nhưng Trần Văn Cảng đã cúp máy, quay đầu lại nhìn thấy hắn: "Anh tỉnh rồi à?"
Trịnh Ngọc Thành đành phải dừng lại: "Ừ." Ánh mắt vẫn lảng tránh, không muốn nhìn anh.
Trần Văn Cảng thở dài: "Chuyến công tác thuận lợi chứ?"
Trịnh Ngọc Thành chột dạ: "Văn Cảng, trong khoảng thời gian này..."
Trần Văn Cảng tiếp lời: "Tôi biết là anh đang gặp rắc rối, phải không."
Trịnh Ngọc Thành đột nhiên hoàn hồn, đồng tử co lại: "Em... em biết?"
Trần Văn Cảng đã mở email trên di động, giơ ra trước mặt hắn: "Có người gửi cho tôi."
Kèm theo email là hình ảnh Trịnh Ngọc Thành và Hà Uyển Tâm cùng nhau đi ăn, cùng đi mua sắm, vào khách sạn có đôi có cặp. Nếu thế này vẫn là chưa đủ, thì phần cuối cùng một bức ảnh bán khỏa thân của cả hai. Trong phòng khách sạn, Trịnh Ngọc Thành ngủ thiếp đi, đầu gục xuống gối như thể mệt mỏi sau cuộc vui, trong khi Hà Uyển Tâm lại selfie trước ống kính, nở nụ cười ngọt ngào đầy tình ý. Giống như những kỷ niệm mà nhiều cặp tình nhân trẻ để lại sau một đêm nồng cháy của mình.
Trịnh Ngọc Thành nghiến chặt hàm, adrenaline trong người lập tức tăng vọt, giật lấy điện thoại của Trần Văn Cảng. Thế rồi nhận ra rằng đã quá muộn, hắn chán nản buông tay, trả lại điện thoại.
Trịnh Ngọc Thành nhắm mắt lại, buông bỏ chút hy vọng cuối cùng: "Em nghe anh giải thích."
Trần Văn Cảng đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh không ngắt lời, nghe Trịnh Ngọc Thành nói tiếp.
"Anh gặp Hà Uyển Tâm ở Singapore, anh không ngờ cô ta lại bỏ thuốc ngủ... càng không ngờ cô ta lại chụp ảnh gửi cho em. Anh tưởng cô ta chỉ muốn dùng để đe dọa anh." Nhưng trong thâm tâm, hắn biết rằng dù thế nào thì mình cũng đã phạm một sai lầm rất lớn, đã không còn chỗ cho hắn hối hận nữa.
Đúng là khi gặp Hà Uyển Tâm đeo bám mình ở Singapore, mặc dù biết đối phương đang nhắm vào mình, nhưng hắn vẫn không giữ vững lập trường, không từ chối dứt khoát, nghĩ rằng mình chỉ đang phối hợp đóng kịch thôi, kết quả là lần này rơi vào bẫy của đối phương - bây giờ nói thế này cũng vô nghĩa.
"Anh nghĩ cô ta sẽ dùng nó để đe dọa anh." Trần Văn Cảng nói. "Vậy tức là, nếu cô ta không gửi cho tôi thì anh sẽ giữ bí mật phải không?"
"Anh không nghĩ như thế..." Trịnh Ngọc Thành đau đớn xoa mặt: "Thành thật mà nói, anh đang trong trạng thái hỗn loạn, từ hôm kia đến hôm nay, anh không ngủ hai ngày hai đêm liền rồi, điều duy nhất anh biết là anh thực sự có lỗi với em..." Nhưng hắn lại thề: "Chờ anh làm rõ mọi chuyện, anh sẽ nói thật với em, bất kể hậu quả là gì."
Nghe vậy, Trần Văn Cảng nheo mắt lại, dùng ánh mắt lạ thường đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Ánh mắt bình thản của anh như hòn than hồng, khiến Trịnh Ngọc Thành phải nuốt xuống trong cay đắng, bỏng rát ruột gan.
---
Tác giả nhắn gửi:
Trích dẫn thơ Vượt biển trong chương này là của Tagore.
Người dịch:
Bài mà tác giả trích trong chương này là bài số 33 trong Nhóm bài thơ Vượt biển - Crossing của Tagore Rabindranath.
Chương này đã có cảnh thân mật rồi mà đọc xót lòng quá.