"Anh không cần phải như thế." Cuối cùng, Trần Văn Cảng lại bật cười: "Tôi chẳng có lý do gì để giận cả."
"Chuyện đã thế này rồi, bây giờ cần phải nghĩ cách giải quyết. Anh định dùng tiền để bịt miệng cô ta, hay gọi cảnh sát, hay là làm gì nữa. Tất nhiên, nếu gọi cảnh sát có thể sẽ không che giấu được, tranh cãi nổ ra thì sẽ rất phiền phức. Nhưng nếu dùng tiền, chưa chắc cô ta đã chịu thương lượng tử tế." Trần Văn Cảng phản ứng trước sự việc này một cách bình tĩnh khác thường.
Lưng Trịnh Ngọc Thành hơi còng xuống, hắn tự biết mình sai nên chỉ có thể im lặng. Thậm chí khi nghĩ đến cái bẫy này, Trịnh Ngọc Thành cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngủ một giấc dậy, đàn ông tất nhiên biết liệu có xảy ra quan hệ gì không - chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Hà Uyển Tâm lại tỏ vẻ đắc thắng, nói với hắn rằng cứ hỏi bất cứ ai xem người ta có tin không. Nên chỉ có thể như vậy thôi.
Nhưng trong tất cả những nỗi lo lắng của Trịnh Ngọc Thành, phản ứng của Trần Văn Cảng mới là mắt xích thực sự chí mạng. Anh thậm chí không hỏi xem có phải là thật không, chỉ bình tĩnh giúp Trịnh Ngọc Thành nghĩ cách ứng phó với nguy cơ lần này.
Về cơ bản là Trần Văn Cảng cóc quan tâm.
Trong tầm mắt của Trịnh Ngọc Thành, một vết đỏ chói mắt chợt hiện lên trên xương đòn của anh.
Nhận ra ánh mắt của hắn đột nhiên tập trung lại, Trần Văn Cảng cúi đầu, sửng sốt một lát rồi chỉnh lại cổ áo.
"Bây giờ thì bức ảnh này..."
"Trên cổ em..." Trịnh Ngọc Thành nghiến răng hỏi: "Là Hoắc Niệm Sinh làm à?"
Nếu đã bị phát hiện, Trần Văn Cảng cũng chẳng quan tâm: "Là anh ấy. Chúng tôi đã qua đêm với nhau." Giọng điệu của anh thản nhiên như không.
Nhưng lúc này Trịnh Ngọc Thành mới thật sự bước vào vực thẳm: "Em và hắn... ở Hội Du thuyền?"
Trần Văn Cảng nhíu mày lại: "Trịnh Ngọc Thành." Cuối cùng vẻ mặt anh cũng lạnh đi: "Đừng có hỏi tôi như đang thẩm vấn một tên tội phạm."
Trong bụng Trịnh Ngọc Thành như bị nhét đầy đá tảng. Những cơn ác mộng nối đuôi nhau đè nặng lên ngực hắn, như thể làm sao cũng không tỉnh dậy được. Hắn đột nhiên túm lấy vai Trần Văn Cảng, vì giận dữ mà thậm chí không biết lựa lời: "Tại sao vậy? Em định trả thù anh?"
Trần Văn Cảng nhìn hắn một cách đắc thắng, nói từng chữ một: "Tình cảm của tôi dành cho anh ấy không liên quan gì đến anh."
Đầu óc Trịnh Ngọc Thành thật sự trống rỗng, ngoài mặt trông có vẻ hung dữ nhưng thực chất là miệng hùm gan sứa, hơi thở cũng run rẩy.
Trần Văn Cảng đã quay người đi lên lầu.
Trở lại phòng, cảm giác chiến thắng trong lồng ngực anh mới dần lắng xuống. Trần Văn Cảng tự cười giễu mình, đặt điện thoại lên bàn rồi từ từ ngồi xuống mép giường. Dấu vết tồn tại của Hoắc Niệm Sinh để lại trên người anh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh khẽ động đậy, thay đổi tư thế một chút. Khoe khoang trước mặt người cũ là hành động trẻ con, nhưng anh vẫn làm, chỉ là nhất thời bồng bột, Trần Văn Cảng không nhịn được.
Anh cúi đầu nhìn lại điện thoại, rồi mở lịch ra kiểm tra. Mặc dù ở kiếp trước, Trịnh Ngọc Thành cũng từng để xảy ra sự cố chụp ảnh giường chiếu với Hà Uyển Tâm, nhưng không phải ở Singapore, chuyến công tác này cũng muộn hơn nhiều.
Có lẽ sau khi anh tái sinh, những lựa chọn khác nhau của mỗi người sẽ gây ra những hiệu ứng cánh bướm khác nhau. Cũng giống như việc Hoắc Mỹ Khiết mang thai, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong kiếp trước, tất cả cũng dễ hiểu.
Trần Văn Cảng thực sự không thể nhớ được mình đã đối mặt với lần phản bội đầu tiên của Trịnh Ngọc Thành ở kiếp trước như thế nào, chẳng qua chỉ là những ký ức không còn đáng nhớ nữa. Nhưng nhìn lại mới thấy, điều anh căm hận nhất không phải là lần Trịnh Ngọc Thành phản bội này.
Thời điểm anh hận nhất là sau khi Hoắc Niệm Sinh qua đời, Trịnh Ngọc Thành biết được sự thật rồi ly hôn với Hà Uyển Tâm, lại có ý đồ cứu vãn mối quan hệ.
"Văn Cảng, em nên đối mặt với sự thật, Hoắc Niệm Sinh đã chết nhiều năm rồi... Hắn không thể trở về được nữa."
Trần Văn Cảng nhìn hắn một cách vô cảm, như thể đang nhìn kẻ thù: "Không đến lượt anh nói với tôi về anh ấy."
Trịnh Ngọc Thành van xin một cách hèn mọn: "Nhưng người còn sống thì phải sống cho tốt. Anh muốn cầu xin em cho anh một cơ hội nữa, anh sẵn sàng dành phần đời còn lại để bù đắp mọi lỗi lầm mà anh đã mắc phải trước đây. Thật ra anh rất biết ơn Hoắc Niệm Sinh đã cứu em lúc em tuyệt vọng, làm điều mà một tên khốn như anh lẽ ra phải làm, để anh còn có cơ hội mà hối cải."
Nếu vừa rồi không phải đối mặt với Trịnh Ngọc Thành, đột nhiên nhớ lại những chuyện khó chịu mà mình đã cố tình quên đi, bản thân Trần Văn Cảng cũng không biết rằng anh sẽ ôm mối hận cho đến tận bây giờ.
Anh không phải là kiểu người thích tính toán nợ cũ, những gì đáng lẽ phải nói thì anh đã nói với Trịnh Ngọc Thành ở kiếp trước rồi, nên anh cảm thấy không cần phải mắng thêm lần nữa.
Lúc đó có lẽ anh đã nói: "Anh không có quyền biết ơn anh ấy. Trịnh Ngọc Thành, đừng quá coi trọng bản thân mình."
*
Sáng hôm sau, Trần Văn Cảng thức dậy đi xuống cầu thang thì thấy Trịnh Ngọc Thành đã ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt u ám.
Trần Văn Cảng mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, cầm nĩa lên chia đôi miếng trứng chiên trên đĩa. Anh vẫn ăn mặc như thường ngày, một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, mở cúc cổ áo đầu tiên, để lộ vùng cổ trắng ngần. Nếu không đến gần thì không dễ để nhận ra dấu vết đó, mà anh cũng không có ý định che lại.
Hơn nữa, Trịnh Ngọc Thành biết có những sự thật sẽ không thay đổi.
Dù là hắn hay là Trần Văn Cảng.
Trịnh Bỉnh Nghĩa vẫn ở trong bệnh viện, chỉ có Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân lần lượt xuống ăn.
Nhưng không lâu sau, Mai lặng lẽ đi vào, nhìn quanh những người có mặt, rồi quyết định nói với Trịnh Bảo Thu: "Cậu Hoắc đến chơi."
Trịnh Mậu Huân ngồi cạnh nghe vậy thì cảm thấy lạ: "Anh ta không sao chứ, ai lại mới sáng sớm đã đến nhà người khác chơi rồi?"
"Có lẽ vì nghe nói bà chủ mang thai?" Mai cũng thấy khó hiểu, nhưng vui vẻ đoán: "Còn mang theo thuốc bổ như huyết yến nữa, bác Lâm đang dẫn cậu ấy ra phòng khách nhỏ. Các cô cậu ăn xong thì sang xem thử."
Trịnh Mậu Huân càng hoang mang hơn, hỏi Trịnh Bảo Thu: "Tin tức nhanh nhạy thế à, từ khi nào anh ta lại quan tâm đến mẹ mình như vậy?"
Trịnh Bảo Thu không nghĩ nhiều: "Dù sao thì mấy ngày nay bọn em cũng chơi cùng nhau mà. Anh Văn Cảng, anh có nói với anh ấy trước khi đi không?"
Trịnh Ngọc Thành mím chặt môi thẳng một đường thẳng, hắn đã cố gắng hết sức để không thất thố.
Trần Văn Cảng gật đầu, đẩy đĩa ra, cười nhạt: "Đúng là có để lại một tờ giấy. Anh ăn xong rồi, qua xem trước."
Khi anh bước vào phòng khách nhỏ, bác Lâm vừa pha trà xong cho Hoắc Niệm Sinh.
Cái người không lịch sự này đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha, nhìn thấy Trần Văn Cảng thì nở nụ cười ngông nghênh. Mặc dù có vẻ xấu xa, nhưng cũng toát ra cảm giác toàn thân vui sướng.
Bác Lâm dọn mâm đi, việc tiếp khách là việc của chủ nhà.
"Sao anh lại ở đây? Đã ăn gì chưa?"
"Chưa đâu."
"Trong bếp vẫn còn, em bảo họ mang cho anh một ít, dù sao cũng lót dạ chứ?"
Hoắc Niệm Sinh bị anh chọc cho phì cười: "Văn Cảng, em thấy tôi sáng sớm chạy đến nhà họ Trịnh rất giống đi xin một miếng cơm ăn à?"
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh y. Hoắc Niệm Sinh nghiêng người về phía Trần Văn Cảng, cánh tay thoải mái đặt trên tay vịn, thân hình nghiêng về trước, miệng lẩm bẩm oán trách nhưng ngôn ngữ cơ thể lại đang là tư thế đòi thân mật.
Trần Văn Cảng không né tránh, trán và mũi hai người gần như chạm vào nhau. Anh hơi hạ mí mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên ngực Hoắc Niệm Sinh, một mùi hương gỗ nhàn nhạt thoang thoảng bay tới.
Hoắc Niệm Sinh chậm rãi mò đến cổ tay anh, giọng nỉ non: "Em ngủ dậy xong thì hay nhỉ, bỏ mặc tôi rồi chạy mất, sao không đánh thức tôi dậy tiễn hai người?"
Trần Văn Cảng lật tay lại nắm lấy tay y, cười rất nhẹ, hỏi lại: "Lấy danh nghĩa gì?"
Hoắc Niệm Sinh đột nhiên dùng sức nhấc bổng anh lên kéo vào trong lòng, tức giận nói: "Còn có thể là danh nghĩa gì? Tài xế."
Trần Văn Cảng lao về phía trước, đụng phải người y. Ngực kề ngực, bầu không khí bỗng trở nên lãng mạn hơn. Ánh nắng rọi lên khuôn mặt Trần Văn Cảng, ngay cả những sợi lông tơ mảnh cũng sáng lên, đồng tử trong veo như hổ phách trong suốt.
Cánh tay Hoắc Niệm Sinh ghìm lấy Trần Văn Cảng, một tay xoa nhẹ phần lưng dưới của anh, miệng thì thầm vào tai anh: "Còn đau không?"
Trần Văn Cảng thả lỏng cơ thể thành một đường cong mềm mại, trán tựa vào vai y, vùi mặt vào trong rồi lắc đầu. Tay bỗng thấy mắt lạnh, anh chạm vào thứ gì đó có hình ống, hé mắt nhìn qua khe hở thì thấy thứ mà Hoắc Niệm Sinh nhét vào tay mình là một tuýp thuốc mỡ. Thân tuýp thuốc bán trong được in chi chít những chữ tiếng Anh. Anh đang tập trung xác định tên thuốc thì tai được xoa nhẹ.
Hoắc Niệm Sinh trêu đùa: "Mất bao công sức, chỉ để đưa cho em cái này, nhớ dùng đấy."
Trần Văn Cảng nhận ra điều gì, mặt đột nhiên nóng bừng lên, "ừm" một tiếng rồi nhét vào túi.
Hoắc Niệm Sinh thích trêu chọc anh, lại bị âm thanh nghèn nghẹt đó làm cho ngứa ngáy: "Hay là dẫn tôi lên phòng em, tôi dạy em?"
Trần Văn Cảng phì cười, vỗ nhẹ vào y: "Ở nhà người khác đừng có mà ngang ngược như vậy."
Khi Trịnh Bảo Thu bước vào phòng khách thì được chào đón bằng một thỏi son môi.
Hai người kia đã ngồi tách xa nhau, ngoài mặt không một sơ hở.
Cô ngạc nhiên: "Em đã tìm thỏi son này mấy lần rồi, cứ thắc mắc sao lại không có trong túi chứ!"
Hoắc Niệm Sinh cười mắng: "Thật là hay quên. Em để trong phòng vệ sinh của khách sạn, là người dọn dẹp phát hiện."
Trịnh Bảo Thu mặt mày giãn ra, cười nói: "Cảm ơn anh họ, đây là quà của một người bạn thân tặng trước khi đi nước ngoài, có ý nghĩa kỷ niệm."
"Cô thế nào rồi?"
"Mẹ và em bé đều ổn, chỉ là vẫn còn chóng mặt, không biết có phải do bệnh Ménière không, phải theo dõi thêm hai ngày nữa, không sao thì xuất viện."
Hoắc Niệm Sinh vốn có dụng ý khác, hiển nhiên là không có hứng thú với trẻ con, xã giao vài câu hời hợt rồi nhanh chóng đứng dậy ra về.
Trịnh Bảo Thu và Trần Văn Cảng đứng dậy theo, tiễn y ra cửa.
Đến bất ngờ đi vội vã, chỉ có Trịnh Mậu Huân vẫn còn chẳng hiểu ra sao, thậm chí phát điên vì tò mò: "Anh ta đến làm gì thế? Chỉ để thăm dò xem nhà mình có thực sự có thêm người không à? Thần kinh chắc?"
Hắn quay lại thì thấy Trần Văn Cảng đang nhìn mình với nụ cười nửa miệng: "Mậu Huân, bao giờ thì cậu chịu sửa cái thói ăn nói này."
Trịnh Mậu Huân khịt mũi, lười biếng vươn vai một cái, không thèm quan tâm. Thực ra, hôm nay vẫn chưa hết kỳ nghỉ, hắn vẫn còn ham chơi, mẹ nằm viện không cần hắn phải chăm, đang suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên quay ra hỏi Trần Văn Cảng: "Này, hôm nay anh đi đâu thế?"
Trần Văn Cảng nhìn lại lên lầu, từ bữa sáng đến giờ, Trịnh Ngọc Thành vẫn chưa xuất hiện. Nếu đã như vậy, có thể hắn muốn tự giải quyết vấn đề của mình. Trần Văn Cảng quay đầu lại nói: "Tôi đến thư viện trường đọc sách."
Trịnh Mậu Huân bĩu môi: "Không phải chứ, chăm chỉ thế à?"
Trần Văn Cảng nói đùa: "Đúng vậy, cậu nên học theo tôi."
Trịnh Mậu Huân trừng anh, nhưng đột nhiên đổi ý: "Được, tôi cũng đi. Tôi chưa đến thư viện trường được mấy lần đâu." Hắn cũng muốn xem học sinh giỏi học như thế nào.
Quả nhiên Trịnh Mậu Huân không hề nói quá, thứ mà hắn biết rõ nhất là cửa chính của thư viện tráng lệ trong trường nằm ở hướng nào. Trần Văn Cảng dẫn hắn đi cùng, hắn thậm chí còn phải mất một lúc mới tìm được chỗ quẹt thẻ sinh viên để vào cổng.
Bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp của thư viện đại học Kim Thành là khung cảnh núi non hùng vĩ nổi tiếng, bầu trời trong xanh rực rỡ, mây lơ lửng trôi theo gió, trông thật ngoạn mục.
Trịnh Mậu Huân chỉ ngồi được mười lăm phút là bắt đầu mất tập trung, mắt trong veo nhưng cứ nhìn quanh một cách vô định.
Trần Văn Cảng ngồi đối diện hắn, lật giở một cuốn sách chuyên ngành dày cộp, đang chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp vào học kỳ tới.
Bóng dáng anh phản chiếu mờ nhạt trên kính, vẻ mặt tập trung, dáng ngồi ngay ngắn. Trịnh Mậu Huân không phải là người duy nhất quan sát anh, một nữ sinh ngồi cùng bàn cũng nhìn anh mấy lần, cuối cùng không nhịn được, lắp bắp hỏi nhỏ: "Ừm, anh họ Trần phải không?"
Trần Văn Cảng ngẩng đầu mỉm cười với cô, hạ giọng đáp lại.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, rồi thì thầm bắt chuyện: "Em còn lo mình nhận lầm. Chào đàn anh, em học cùng chuyên ngành với anh, đàn em cùng khoa, kém anh hai khóa."
Trịnh Mậu Huân nhướng mày: "Vậy sao cô lại biết anh ta?"
Cô gái bật cười, đôi mắt cong lên thành hình lưỡi liềm: "Anh chưa xem diễn đàn của trường bao giờ sao? Đàn anh là khách quen của bảng tin confession rồi mà. Hơn nữa, cả khoa của chúng tôi gần đây đang cố gắng lôi kéo phiếu Ngôi sao học đường cho anh ấy, đàn anh, ký túc xá của em vừa mới dồn hết phiếu cho anh hôm qua đấy."
Trần Văn Cảng sửng sốt, mỉm cười hỏi: "Sao lại thế?"
Cô gái đáp: "Anh đại diện cho bộ mặt của toàn khoa chúng ta mà, tất nhiên phải đẩy người của mình lên rồi."
Chỉ có Trịnh Mậu Huân là càng ngày càng mọc ra nhiều dấu chấm hỏi trên đầu: "Cái quái gì vậy, Ngôi sao học đường là cái gì?"
Nữ sinh nọ nghĩ hắn không phải là sinh viên của trường nên giải thích: "À... đó là danh hiệu danh dự của trường chúng tôi bầu chọn vào mỗi học kỳ. Các ứng viên là những sinh viên có thành tích chung nổi bật được mỗi khoa đề xuất, từ năm hai đến năm tư, sau đó thì PK để chọn ra quán quân."
Đến lúc này Trần Văn Cảng mới nhớ ra là đúng là cách đây không lâu, quả thật giảng viên hướng dẫn có hỏi sơ yếu lý lịch của anh, nhưng anh lại quên mất.
Trịnh Mậu Huân cao giọng quát "đệt" một tiếng, nhưng bị Trần Văn Cảng kéo lại, đành tức giận hạ xuống: "...Tôi biết. Tôi là sinh viên của trường này! Tôi chỉ không để ý đến thôi. Cái bầu chọn mà cô vừa nhắc đến ấy, xem ở đâu?"
Giao diện bỏ phiếu có thể chuyển hướng từ trang web chính thức của trường sang. Trịnh Mậu Huân dùng điện thoại di động mở ra theo hướng dẫn của nữ sinh kia, hai khuôn mặt quen thuộc cùng lúc hiện ra đập vào mắt. Ngoài Trần Văn Cảng, ảnh chụp của Mục Thanh cũng nổi bật trong số các ứng viên từ học viện Mỹ thuật. Số phiếu bầu thật ra cũng không tệ, nhưng chưa cao bằng Trần Văn Cảng ở tận trên top đầu.
Trịnh Mậu Huân khá ngạc nhiên: "Anh cũng được nhỉ, Trần Văn Cảng, không ngờ anh khá nổi tiếng đấy."
Cô gái chỉ cười nhưng không nói gì, đã nhận ra tên này thẳng tính, có lẽ giải thích hắn cũng không hiểu. Cả trường có hàng chục ngàn giáo viên và sinh viên, tất nhiên không ai biết hết tất cả các ứng viên được. Ngoại trừ một nhóm sinh viên ở mỗi khoa có ý thức mạnh mẽ về danh dự tập thể nên tự phát vận động bỏ phiếu khắp nơi, hoặc chính các ứng viên tự đi quảng bá kéo phiếu bầu ra, những người qua đường còn lại sẽ bỏ phiếu cho ai? Suy cho cùng, đây là một thế giới coi trọng vẻ bề ngoài. Những người cuối cùng được chọn đều là những sinh viên có ngoại hình đẹp, thông minh, có lý lịch đáng để mang ra ngoài khoác lác. Xét theo nghĩa này, quả thật là họ đang chọn một ngôi sao nổi tiếng trong trường đại học.
Trịnh Mậu Huân vẫn đang nghiên cứu, xem một lúc khá lâu: "Cái này có giải thưởng không?"
"Không có đâu, chỉ là một vinh dự thôi." Nữ sinh đáp: "Nhưng anh thấy đấy, ảnh và sơ yếu lý lịch của các ứng viên Ngôi sao học đường luôn được hiển thị, nói cách khác là được đăng tải vĩnh viễn trên giao diện chính thức của trường, chứng tỏ rằng anh là nhân vật được mọi người yêu mến nhất khi còn đi học. Nói trắng ra là có thể diện đấy."
Trịnh Mậu Huân đăng nhập bằng mã số sinh viên của mình, trên đó ghi rõ mỗi sinh viên có năm lần bỏ phiếu. Hắn lẩm bẩm chê rằng nhàm chán, rồi tiện tay bỏ cả năm phiếu bầu cho Trần Văn Cảng, đòi ghi công: "Xong, tôi cũng giúp anh gây sự chú ý."
Trần Văn Cảng cố nhịn cười: "Vậy thì cảm ơn."